Ngay sau khi Hà Tử Nghiệp đi khỏi, Mộ Dung Như TUyết cũng không thèm để ý hình tượng của mình mà ngồi sụp hẳn xuống tửa người vào gốc cây .Nàng quá mệt rồi ,ai ui trời nắng thế này mà còn muốn đánh nhau đúng mà muốn giết người mà .
Nghỉ được một lúc ,Mộ Dung Như Tuyết ngẩng đầu lên quan sát tên vừa nãy ném kiếm cho mình .Tên này từ nãy đến giờ vẫn ở đây quan sát nàng .Khi Mộ Dung Như Tuyết ngẩng đầu lên nhìn tên này ,sự kinh ngạt nhỏ nhanh chóng thoáng qua trong mắt của Mộ Dung Như Tuyết .Tên này không phải là Thẩm Thanh Hải hay sao ( các bạn còn nhớ người bạn đầu tiên hay không ) .
” Huynh đài chơi khá lắm ” Thẩm Thanh Hải khi nhìn thấy những nhát kiếm của Mộ Dung Như Tuyết ,thì quả thực là bái phục quả là nhanh nhẹ .Không chỉ có tốc độ mà còn có cả cách thức đúng là khá người mà .
” Cảm ơn ” Mộ Dung Như Tuyết nhanh chóng bình phục lại tâm trạng của mình ,không còn hoảng loạn nữa .Nhanh chóng ném cây kiếm trên tay của mình về phía của Thẩm Thanh Hải ,con như là trả đồ .
” Không có gì ,thanh kiếm này được ngươi sử dụng quả không đáng tiếc ” Thẩm Thanh Hải vừa đỡ kiếm vừa hết sức khen ngợi Mộ Dung Như Tuyết .
” Là tùy cơ ứng biến mà thôi ” Mộ Dung Như Tuyết nhạt nhạt trả lời .Tuy là giọng nói nhàn hạ như vậy thực chất chỉ có Mộ Dung Như Tuyết mới biết mình thực sự đang lạnh sống lưng ,run rẩy trước Thẩm Thanh Hải sợ hắn nhận ra giọng của mình từ vừa nãy. Điều này nếu mà bị lộ thì quả thực không tốt một chút nào.
Nhưng có vẻ là Mộ Dung Như Tuyết đã đánh giá quá cao tên khù khờ thật thà này ,Thẩm Thanh Hải vốn không nhận ra Mộ Dung Như Tuyết .Hắn vẫn còn đang nghĩ lại những đường kiếm tuyệt diệu vừa rồi ,mong ước khi nào mình mới luyện được thành thục như vậy .
“Ta có chuyện đi trước” Nói xong Mộ Dung Như Tuyết tìm kiếm một cái cơ thích hợp nhất chuồn đi, rất sợ nếu ở lại đây thì sẽ để lộ sơ hở nào đó.
Bởi vì Mộ Dung Như Tuyết nhanh chóng tìm cớ chuồn mất cho lên Thẩm Thanh Hải chỉ có thế nhìn được bóng lưng của Mộ Dung Như Tuyết. Nhưng mà nhìn thôi, từ bóng lưng của người này Thẩm Thanh Hải cảm thấy rất qun thuộc nhưng cũng không nhớ rõ bóng lưng này mình đã thấy ở đâu. Lắc đầu cố nhớ lại những hình ảnh chạy thoáng qua trong đầu mình nhưng mà Thẩm Thanh Hải chán nản thở dài rốt cuộc cũng không nhớ ra ai. cuối cùng vì cảm thấy việc này quá nỗi khó khăn cho lên Thẩm Thanh Hải cũng không thèm nhớ lại làm gì nữa xoay người tìm chỗ nghỉ chân thật tốt.
Buổi tối rất nhanh tiến đến, nhất là hôm nay là buổi tối rất quan trọng . Bởi vì lần này chào đón bọn họ chính là loài hoa quý hiếm mấy trăm năm mới nở một lần hoa Bách Hợp.
Bởi vì nó quá quý giá như vậy cho lên hoàng tộc, tứ đại gia tộc đều đang vây quanh cái cây này. Hơn nữa phía bên mấy thương nhân cũng không chịu yếu thế mà đứng cạnh xung quanh. Chỉ có riêng đám người của Mộ Dung Như Tuyết là đứng xa nhất, chỉ riêng Lục Hữu Bằng đã không nhẫn nhịn chịu được lo lắng hỏi.
“Đồ đệ à ngươi có chắc lần này sẽ ra tay thành công không vậy ta thấy lần này rất khó đó” NHìn vào đám người nhìn chằm chằm vào bông hoa đang nở kia, tâm tình của Lục Hữu Bằng ngày càng lo lắng khôn nguôi. Bông hoa này đã khiến ông chờ đợi mấy chục năm rồi, đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó. Bỏ mất cơ hội này thì phải đợi mấy trăm năm nữa mới có được đó. Ôi bông hoa của ông.
“Ai bảo ta sẽ ra tay” Mộ Dung Như Tuyết nghe Lục Hữu Bằng nói như vậy trực tiếp khinh thường, nơi đây ra tay như vậy không quá lộ liễu hay sao. Hơn nữa không cẩn thận sau này còn bị người ta truy đuổi nguy hiểm tới tính mạng nàng mới không ngu như vậy đâu.
“Ngươi nói cái gì, rõ ràng ngươi đã hứa với a sẽ lấy được nó. Đồ đệ à ngươi không nuốt lời đó chứ” Lục Hữu Bằng nghe vậy trực tiếp nhíu mày, suýt nữa thì trực tiếp cầm cổ áo của Mộ Dung Như Tuyết dật dật.
“Đúng là ta hứa a sư phụ, nhưng mà ta đâu có nói là sẽ trực tiếp ra tay”
“Vậy ngươi định làm cách nào, có chắc chắn được không vậy hả đồ đệ” Lục Hữu Bằng nhíu mày nghi hoặc hỏi
“Làm sao ta biết có được không cơ chứ. Trong trường hợp này đôi khi ra tay cũng không phải là biện pháp tốt nhất. Hơn nữa chuyện này sư phụ người không cần lo, tốt nhất tí nữa có chuyện gì thì người tốt nhất đừng lên nói gì kẻo liên ngụy đến chúng ta. TỐt nhất là chuồn đi bình yên là được rồi, còn cây hoa Bách hợp đó người không cần lo” Nói xong ánh mắt của Mộ Dung Như Tuyết trực tiếp hướng về phía đám người kia.
Đám người bên kia chủ yếu là tụ tập thành một nhóm quyết tâm lấy về bông hoa bảo bối này, lần này bọn họ quyết định sẽ đấu với nhau nếu ai có thể đấu thắng thì sẽ có thể mang bông hoa này đi. Buổi tối ngày hôm nay có thể nói là nơi tề tụ toàn bộ những tinh anh của những gia tộc lớn, ngay cả những trưởng lão lớn tuổi là cường giả cấp Quân chủ trở lên cũng tề tịu ở đây.
“Mong lần này các vị có thể tranh đấu công bằng tránh sử dụng ám khí không cần thiết, ảnh hưởng đến hòa khí của mọi người” Đại diện cho hoàng gia Lưu Cao Dương trực tiếp lên tiếng.
“Yên tâm hôm nay chúng ta nhất định sẽ đấu công bằng, mong có gì hôm nay các vị sẽ lượng thứ không chấp nhặt” Tiếp lời phía sau của Lưu Cao Dương chính là đị trưởng lão của Mộ Dung gia trực tiếp chắp hai tay lấy lệ, từ tốn tiếp lời
Theo sau đó chính là mấy lời nói khách sáo của các đại trưởng lão khác phụ họa theo làm cho tình hình lúc này người bên ngoài cảm thấy rất hòa nhã, nhưng mà không biết đến lúc bông hoa kia nở bọn họ có hòa nhã như vậy nữa không. Đơn giản Mộ Dung Như Tuyết trực tiếp khinh thường những hành động này của bọn họ.
Đễn giữa đêm khuya cũng là lúc nguồn tinh hoa rồi dào nhất, cung cấp đủ lượng sức mạnh cần thiết để cho một bông hoa Bách hợp tề tụ đầy đủ sức mạnh để có thể nở ra. Càng về đêm bông hoa kia càng sáng, xung quanh từng luồng ánh sáng ngày càng mạnh.