” À hóa ra là vậy ” Mộ Dung Như Tuyệt gật đầu dường như đã hiểu .Dù sao hắn cũng là một người canh gác cũng không thể làm trái phận sự được hơn nữa nàng cũng được quyền vào mà .Thật may cho nàng vì trước đó nàng đã đăng kí làm dong binh .Mộ Dung Như Tuyết âm thầm cảm thán mình thật may mắn
” Sao ” Trần Yến Vi thắc mắc hỏi không phải theo lẽ thường một vị Triệu hồi sư cao quý mà không được vào sẽ sinh cớ gây sự sao hoặc ít nhất cũng sẽ cho bọn họ một trận ra trò như tên Triệu hồi sư giả lần trước làm hắn chuẩn bị tinh thần chuẩn bị ăn đấm hoặc nặng hơn là mất mạng rồi chứ
” Ta có thể vào nha ” Nói xong Mộ Dung Như Tuyết lấy từ tay áo ra một cái huy hiệu dong binh đoàn trang trọng mà cài vào trước ngực sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trương Yến Vi hẵn còn sững người bất ngờ trước hành động của Mộ Dung NHư TUyết
Thấy Trương Yến Vi hãn còn ngu ngơ chưa nhận thức được Mộ Dung Như Tuyết cười trộm trong lòng tiến lên đưa bàn tay trắng nõn không một chút tì vết quơ quơ trước mặt hắn cho hắn hồi phục tinh thần
” Này ngươi không sao chứ “
” À không sao ” Trương Yến Vi vội vàng phục hội lại tinh thần của mình
“Vậy ra có thể đi vào được chưa ” Mộ Dung Như Tuyết vừ chỉ vào cái huy hiệu được đeo trên ngực mình vừa nói
” Xin lỗi ,xin mời ngài vào ” Trương Yến Vi cúi đầu xin lỗi âm thầm cầu mong vị Triệu hồi sư này sẽ không ghi nợ món nợ ngày hôm nay nếu không cuộc sống sau này ở dong binh đoàn của hắn thật sự rất thảm
” Được rồi ” Mộ Dung Như Tuyết gật đầu nói .Nhưng khi đi qua Trương Yến Vi Mộ Dung Như Tuyết dừng lại một chút cánh tay nhỏ đặt lên vai của Trương Yến Vi kéo cả người Trương Yến VI cúi xuống .Người bên ngoài nhìn vào thì cũng thấy đây chính là một cảnh khá kì lạ một tên to cao lớn tướng lại bị một tên tiểu chân tay gầy yếu kéo xuống như thế thật là buồn cười .Nhưng chỉ có Trần Yến Vi mới có thể biết Mộ Dung Như Tuyết có sức lực lớn thế nào một sức mạnh mà hắn không thể địch lại được chỉ còn nước tuân theo .Đừng nhìn tên tiểu tử này thân thể nhỏ bé này mà đánh giá hắn ,sức mạnh về sức lực của hắn cũng không kém đâu hôm nay Trần Yên Vi đã được chính thức lãnh giáo đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong
” Hôm nay ngươi làm khá tốt chức trách của mình đó ” Mộ Dung Như Tuyết thật lòng khen ngợi hắn dù sao cũng có rất ít người dám ngăn cản cái thân phận Triệu hồi sư này
Những lời Mộ Dung Như Tuyết rơi vào tai của Trần Yên Vi lại là một cái ý nghĩa khác giống như muốn nói ‘hôm nay ngươi dám ngăn ta lại ta sẽ ghi thù với ngươi ” TRàn Yến Vi trong lòng âm thầm kêu thảm lần này hắn chết chắc rồi
Đợi đến khi Mộ Dung Như Tuyết đi vào trong mới có người đến chỗ Trần Yến Vi hỏi
” Trần đại ca dạo này dong binh đoàn lại có chức nhiệp Triệu hồi sư nữa sao ,sao mà ta không biết nhỉ ” Người đó ánh mắt ngây thơ hỏi ,không ngờ Triệu hồi sư bây giờ cũng đi làm dong binh thật là tranh bữa cơm của bọn họ mà
“Ngươi sao lại hỏi ta ,ta làm sao biết cơ chứ ” Trần Yến Vi dơ tay lên bốp một phát vào đầu tên vừa nói đúng là ngu mà nếu biết hắn còn dám chặn cửa để đắc tội hay sao
” Nhưng mà có nhiều thứ Triệu hồi sư có thể làm được như vậy sao cớ gì phải làm dong binh cơ chứ ” Một tên khác cũng xen vào nói
” Đúng vậy nghề của chúng ta làm chủ yếu để kiếm tiền ngoài ra chẳng có gì vui cả tên tiểu tử đó tham gia làm gì cơ chứ ” Trần Yến Vi cau mày trả lời
“Tiền ” Mọi người cùng đồng loạt hô lên
” Không phải chứ từ khi nào mà Triệu hồi sư nghèo đến mức phải làm dong binh vậy ”
” Chắc là do đầu năm nay tỉ lệ thất nghiệp ngày càng tăng ,nghề nghiệp Triệu hồi sư bị tụt dốc không phanh lên mới phải chuyển nghề sang làm dong binh ”
” Bốp “Một cái đánh mạnh vào đầu người đó không thương tiếc .Trần Yến Vi hung hăng mắng
” Các ngươi đúng là một lũ ngu .Nghề nghiệp Triệu hồi sư là một nghề cao quý như vậy đừng nói số người khó mà gia tăng trên cái đất nước này Triệu hồi sư chính là nghề nghiệp số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay .Các ngươi lên nhớ trong thế giới này nghề nào cũng có thể thất nghiệp nhưng nghề Triệu hồi sư này không bao giờ ,người ta nịnh nọt còn không hết nghĩa là thất nghiệp ”
” Vậy tại sao lại đi đến chỗ chúng ta làm gì dong binh cơ chứ “
” Chuyện đó ta làm sao cơ chứ .Cũng có thể vị Triệu hồi sư này tìm được thứ vui mới chăng ” Trần Yến Vi vừa nói vừa lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ
” Cũng có thể dù sao chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta “
Quay lại với Mộ Dung Như Tuyết khi nàng vừa bước vào trong cánh cửa đã dẫn đến không ít sự chú ý từ phía bên này một phần cũng là vì màu đỏ quá là chói mắt hơn nữa bọn họ cũng đã nghe danh nàng từ mấy hôm trước .Nhưng mà bọn họ cũng ngạt nhiên không kém vì ai mà nghĩ Triệu hồi sư lại đi làm dong binh cơ chứ
Mộ Dung Như Tuyết vừa vào hầu hết đi đến đâu cũng có không ít dong binh chào hỏi hay nịnh hót làm nàng gần như là chán ghét nếu khong phải hôm nay nàng đã hứa với Phong Diệc Phi rằng mình sẽ đến thì e rằng nàng đã bỏ về sớm rồi