Ác Ma Tái Xuất

Chương Quyển 1 : Chương 51 : Cuối cùng cũng đến Trấn Dương


Ngày hôm sau, tất cả mọi người thu thập này nọ tiếp tục hành trình.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, mọi người không dám khinh thường Mộ Dung Như Tuyết . Ai giám khinh thường một Triệu hồi sư chứ mà đây còn là một Triệu hồi sư cường đại song nguyên tố ,lại còn có hai con ma thú lợi hại nữa ai giám xem thường thì cũng coi như là tìm đường chết còn gì, nói không chừng nàng chính là người của đại gia tộc nào đó, đắc tội không nổi. Ngay cả quản sự nhìn thấy Mộ Dung Như Tuyết cũng tươi cười, mặt cười kia, rất giống một cái mặt nạ vậy
“Bách Anh công tử.”
Đang sắp xếp đồ đạc thì nghe thấy có người kêu mình, Mộ Dung NHư Tuyết nhìn qua, nhìn thấy Trần gia tiểu thư.Không biết tại sao vị tiểu thư này gọi mình nhưng nàng lại có một cảm giác không được tốt cho lắm mà cảm giác của nàng từ trước đến nay chưa từng sai
“Trần tiểu thư.” Mộ Dung Như Tuyết cố gắng nuốt nước bọt hỏi: “Có việc gì thế?”
“Không, không có gì, chỉ tới hỏi một chút, ngươi có cần gì không.” Trần tiểu thư e thẹn trả lời rồi cúi mặt xuống giống như che đi nét xấu hổ của mình .Mà cái khăn tay được cầm trong tay Trần tiểu thư kia cũng không thoát nạn bị vò nhăn nhúm thành một cục
Nhìn thấy Trần tiểu thư không ngừng vò vò chiếc khăn tay của bản thân, nhìn Trần tiểu thư một bộ dáng thiếu nữ e thẹn kia với Trần tiểu thư vài ngày trước không hiểu sao nàng vẫn thấy bọn họ không giống một người quá khác nhau mà
“Cảm ơn Trần tiểu thư quan tâm, ta không thiếu gì cả. Bằng hữu của ta còn cần được chiếu cố, ta đi xem.” Nói xong, không cho Trần tiểu thư thời gian phản ứng, xoay người bỏ chạy nhanh như sóc đến lều trại của bọn Ngọc Dương.Ôi nàng cảm thấy quá kinh khủng đi thôi đúng là phụ nữ còn thay mặt nhanh hơn cả lật sách mà
“Ngươi bị sao vậy?” Nhìn thấy Mộ Dung Như Tuyết vỗ ngực thở liên tục, mọi người tò mò nhìn chằm chằm nàng.
“Rất kinh khủng , một con cọp biến thành mèo nhà.” Mộ Dung Như Tuyết vỗ vỗ ngực nói, “Hai người các ngươi hiện tại cảm thấy thế nào?”
“Ha ha, nghỉ ngơi một lúc cũng đỡ rồi ” Hai người đi chung với Mạnh Ngọc Dương ngượng ngùng trả lời

“Chúng ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi thôi. Những người khác đều đã thu dọn tốt lắm.”
Sau khi tất cả mọi người đều thu dọn xong, mọi người lại lần nữa khởi hành. Bởi vì có người bị thương , hành trình của mọi người bị trì hoãn rất nhiều.
Ngày hôm qua Liệt Hỏa và Bạch Ngọc đã hóa thành bản thể, Mộ Dung Như Tuyết không vì thế mà cho nó đi vào đỡ dọa mọi người sợ mà vẫn để nó hóa thành bộ dạng ma sủng để trên vai để nó phóng thích uy áp một đường đi tới. Ma thú chung quanh dưới uy áp của nó đều né ra rất xa.
Vì có Liệt Hỏa và Bạch Ngọc, một đường đi tới nguy hiểm ít đi rất nhiều. Sau lộ trình vài ngày, đoàn người ra khỏi địa phận rừng rậm Tây thành.
Mấy ngày trôi đi bọn họ cũng đã đến được nơi mà bọn họ cần đến Trấn Dương .Khi mới bước vào thành Mộ Dung Như Tuyết không khỏi cảm thán nơi này không hổ danh là thành lớn có khác sầm uất hơn nhiều so với nơi mà nàng đi trước kia nghe nới nơi này nhiều nhất chính là dong binh lên có thể tụ tập rất nhiều người ở đây từ cao nhất cho đến thấp nhất tóm lại nơi này rất tạp nham nhiều loại người
Sau khi tới Trấn Dương, mọi người trước tiên đến công hội dong binh đoàn, kết nhiệm vụ . Sau khi lấy tiền thuê, không ít người ở lại dong binh đoàn nhận nhiệm vụ khác. Bọn người Mạnh Ngọc Dương thì đi nhận nhiệm vụ khác.
“Ngươi có tính toán gì không?” Mạnh Ngọc Dương đứng ở cửa lính đánh thuê công hội hỏi Mộ Dung NHư Tuyết
“Ta muốn đi đến tìm đám bạn của ta ở đây .Bọn ta đã có hẹn từ trước khi nào ta đến bọn họ sẽ đón tiếp ta thật chu đáo” Mộ Dung Như Tuyết vui vẻ nói không dấu được niềm vui vẻ trong giọng nói
Mạnh Ngọc Dương tiến lên vỗ vỗ bả vai của Mộ Dung Như Tuyết nói: ” Sau này chúng ta sẽ gặp lại.”
“Ừ, sau này còn gặp lại.” Mộ Dung Như Tuyết tự tin trả lời.

Mấy người khác cũng từng người từng người từ biệt cùng nàng.
Tiễn bước những người khác, Mộ Dung Như Tuyết cùng hai con ma thú bắt đầu đi dạo trong Trấn Dương thành. Trấn Dương thành cùng loại với Đại La thành, đều là thành thị ở gần sơn mạch, bất quá vì nơi này gần đế đô, môn quy so với Đại La thành phức tạp hơn nhiều, cũng phồn hoa hơn nhiều.
Đi dạo mệt mỏi, một người một thú vào một quán trà, ngồi xuống một cái bàn bên cạnh vào cửa sổ. Lắng nghe mọi người trong quán trà nói chuyện.
“Có nghe nói không, Mộ Dung gia và toàn bộ hoàng gia đang huy động người tìm vị tiểu thư mất tích gần một năm của bọn họ Mộ Dung Như Tuyết đó!” Khách nhân ngồi trước của ung dung nói .
“Không phải chỉ là một tên phế vật thôi sao tìm làm gì chứ?” Khách nhân đối diện khinh bỉ nói.
“Các ngươi đúng là mù thông tin hết sao mà không biết vị đó đã không phải là phế vật nữa rồi ma chính là vị thiên tài Triệu hồi sư nguyên tố Phong Lôi đó .” Khách nhân bên cạnh nhìn hai người đúng là không biết chút tin tức gì .bây giờ tin đó chính là tin nổi như cồn mấy tháng nay rồi đó.
“Vậy đã tìm được chút tin tức nào chưa .Chuyện đó ta cũng nghe nói qua bây giờ ngươi nhắc ta mới nhớ?” Khách nhân ngồi đối diện gãi đầu cười nói.
“ Ngươi ngu vừa thôi nếu tìm thấy rồi còn truy tìm nữa làm gia “
“Ừ ngươi nói cũng đúng “

••••••
“Chủ nhân, bọn họ nói chuyện có liên quan người kìa ?” Bạch Ngọc chuyển lời qua không gian ma thú nói chuyện với Mộ Dung Như Tuyết
“Ngươi không thấy việc đó là bình thường sao.” Mộ Dung Như Tuyết bình tĩnh trả lời.
“Vậy người không sợ sẽ có chuyện sao?” Bạch Ngọc lo lắng hỏi.
“Ngươi nghĩ bọn họ sẽ nhận ra ta sao .Mà lúc đó rồi tính đi.”Mộ Dung Như Tuyết vừa nhấp ngụm trà vừa nói nói. Bây giờ mỗi bước nàng đi đều rất nguy hiểm , không thể có bất kỳ sai lầm nào.
Ra khỏi quán trà, Mộ Dung Như Tuyết đang định tìm gian phòng khách sạn để ở thì bị người gọi lại.
” Ngài là Bách Anh công tử sao?” Người tới không xác định hỏi ,nhìn hắn hỏi vậy trông rất có vẻ kính nể người này
Mộ Dung Như Tuyết nhìn người tới, hơn ba mươi tuổi, trên người mặc áo dài nho nhã màu trắng. Nàng không biết người này.
Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Mộ Dung Như Tuyết, người nọ nói: “Ta là quản gia của dong binh đoàn Xích Hỏa. Đại thiếu gia Phong Diệc Phi sai ta đến đây để mời ngài đến dong binh đoàn Xích Hỏa làm khách.”
Đại khái đoán được có chuyện gì,Mộ Dung Như Tuyết tùy ý quản gia đi đến dong binh đoàn Xích Hỏa nàng thật không ngờ tin tức của Phong Diệc Phia lại nhanh đến thế. Trước khi đến đại sảnh, nàng thuận tiện đánh giá một chút dong binh đoàn Xích Hỏa này
Phía trước là phong cách nhà cổ có một cái cổng thật to, phía sau là hành lang gấp khúc cùng đình nhỏ kiểu cách phương đông. Phong cách đa dạng, nhưng không phức tạp.
“Bách Anh .”Phong Diệc Phi chờ ở đại sảnh, nhìn thấy Mộ Dung Như Tuyết tiến vào, đứng dậy vui vẻ chào hỏi chào đón.

“Phong Diệc Phi.” Độc Cô Thiên Diệp đáp lễ, nói: “Sao ngươi tìm được ta nhanh như vậy”Mộ Dung Như Tuyết nghi hoặc hỏi nàng mới đến Trấn Dương này có mấy canh giờ đâu
“Bách Anh mời ngồi.” Phong Diệc Phi hơi ngại ngùng khi hỏi chuyện này mời Mộ Dung Như Tuyết ngồi xuống.
“Phong Diệc Phi ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta.” Độc Cô Thiên Diệp ngồi trên chỗ ngồi bên phải phía dưới Phong Diệc Phi, nhìn Phong Diệc Phi.
“Là ta nghe từ dong binh đoàn mấy ngày trước ta gặp bọn họ bảo là nếu có người mắc bộ quàn áo cùng áo choàng màu xanh đến đây thì báo cho ta một tiếng” Phong Diệc Phi hơi ngượng trả lời
“Hóa ra là như vậy chẳng trách ngươi tìm được ta nhanh thế.” Mộ Dung Như Tuyết gật đầu hóa ra là thế sao từ đầu nàng không nhớ Phong Diệc Phi là thiếu chủ dong binh đoàn cấp A sao lại không hỏi ra được việc này có chư
“Nghe bọn họ nói ngươi hộ tống đám người Trần gia đi qua rừng rậm Tây thành ” Phong Diệc Phi hứng thú hỏi .Hắn chưa bao giờ đi qua địa phương đó đâu nha mỗi lần đi toàn phải đi đường vòng để đảm bảo tính mạng cho các huynh đệ
Vừa này hắn nghe bọn dong binh kia nói lại làm hắn ngạt nhiên không hết nhưng dù sao Mộ Dung Như Tuyết là Triệu hồi sư lực lượng cường đại sao có thể sợ ma thú trong đó được chứ
” Ngươi đừng quên là ta đến đây ngươi phải phụ trách tiếp đón ta thật chu đáo ngươi đã hứa rồi đó ” Mộ Dung Như Tuyết dở giọng ăn vạ nói
” Đương nhiên rồi ta sẽ dẫn đường cho ngươi nhưng có lẽ vài ngày nữa ta sẽ bận một chút vì sắp đến ngày thách đấu rồi tí nữa ta sẽ dẫn ngươi đi dạo một chút “
” Được rồi một lát nữa chúng ta đo dạo ta phải ngắm Trấn Dương này đồ sộ cỡ nào ” Nói xong cả Mộ Dung Như Tuyết và Phong Diệc Phi đều cười rất vui vẻ không khí xung quanh vì vậy mà cũng trở lên ấm áp hơn
Chương tiếp : Khi hàng thật đụng độ hàng giả


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.