Ác Ma Rất Khuynh Thành

Chương 62: Huyễn lệ máu đỏ


Đọc truyện Ác Ma Rất Khuynh Thành – Chương 62: Huyễn lệ máu đỏ

“Huyết Tình đan?” Lôi Minh không hiểu nhìn về phía Băng Huyết, mặt những người khác cũng mê mang.

Băng Huyết nhíu mày, thần bí cười một tiếng, hỏi: “Các huynh đã nghe Lạc Tình đan chưa?”

“Lạc Tình đan!” Lôi Minh kinh ngạc nhỏ giọng hô một tiếng, thấy Băng Huyết gật đầu, thoáng qua hiểu ra: “Lạc Tình đan, khi ở trong thư phòng của sư phụ ta đã đọc một quyển sách miêu tả nó, là một loại đan dược cấp ba đã sớm thất truyền, mặc dù phẩm cấp hơi thấp, nhưng cực kỳ khó bào chế. Trong đó có một vị hoa Mạn Châu Sa Hoa, cực kỳ khó tìm. Thuộc vật thuần âm. Lạc Tình đan là một loại đan dược có thể mê hoặc tất cả sinh vật có tình vô tình làm đối phương ý loạn tình mê, sinh ra ảo giác, lại khó có thể phát hiện, càng không cách nào phá giải, chỉ có thể chờ hết công hiệu. Chẳng lẽ Huyết Tình đan này có công hiệu giống với Lạc Tình đan.” Lôi Minh nhíu mày, mỉm cười nhìn về phía Băng Huyết.

“Không sai, khi ta mới luyện chế Lạc Tình đan đã cho thêm máu người, biến dị thành Huyết Tình đan, con người và ma thú càng thể kháng cự, hơn nữa Huyết Tình đan đã ra, tất phải thấy máu, máu chảy mới kết thúc. Ta nghĩ sẽ rất phấn khích.” Nói xong, Băng Huyết thu hồi sự tà mị, cười ngây thơ đáng yêu, đôi mắt đen trong suốt.

“Nhưng. . . . . . Huyết tiểu chủ, sao có thể làm những người kia và mathú uống loại đan dược này.” Cát Kiệt vẫn không hiểu hỏi.


“Ngu ngốc.” Hàn Khải Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía Cát Kiệt, lắc đầu một cái nói: “Đương nhiên là mài thành bụi phấn, rải ra ngoài. Nếu không ngươi cho rằng Ám Dạ và Tiểu Quai đi trước chúng ta một bước là vì cái gì?”

Cát Kiệt bị thiếu chủ nhà mình nhìn vậy thì uất ức, trong lòng không ngừng kêu rên. . . . . . Hu hu. . . . . . Thiếu chủ đáng thương đã bị ácma hoa hoa lệ lệ làm hư rồi.

“Được rồi, cũng sắp rồi. Chúng ta. . . . . . Nên lên đường.” Băng Huyết lạnh nhạt cười một tiếng, ưu nhã xoay người, nhìn về phía Thiết Diện thị vệ sau lưng, quanh thân tràn ngập khí thế vương giả, cười không chớp mắt, uy nghiêm lạnh lùng, nói: “Đội Thiết Diện chia thành nhóm nhỏ, ba người một tổ, giữ nguyên kế hoạch chỉ bắt những ma thú cao cấp bị thương. Nhớ lấy. . . . . . Không thể ham chiến, sự an toàn của các ngươi mới là quan trọng nhất.”

“Dạ!” Chúng Thiết Diện thị vệ đồng thanh hô to, trong giọng nói tràn đầy kính nể.

Hàn Khải Minh nhìn những người đã theo hắn vào sinh ra tử, khiêm tốn ẩn nhẫn, không có câu oán hận nào, cười ấm áp tựa như ánh mặt trời, bọn họ. . . . . . Phải sống sót trở ra. Giơ một tay lên, uy vũ nói: “Lên đường.”

Vừa dứt lời, mấy bóng dáng chợt lóe, xông thẳng tới phía trước.

Đường đã có người mở ra, bọn họ tự nhiên không chút khách khí đi qua, nếu không đi chẳng phải sẽ phụ tâm ý của những người đi trước sao.~

Băng Huyết cười nhạt, lại làm người ta cảm thấy lạnh lẽo. Lôi Minh vẫn vân đạm phong khinh như cũ, mặt nạ của Hàn Khải Minh màu vàng óng, cặp mắt đen như mực thủy chung mang theo nụ cười. Ba người cứ như vậy xuyên qua rừng rậm đầy thi thể, tựa như tất cả bây giờ vẫn rất bình thường.


Vô số thi thể người và ma thú khiếm khuyết không đầy đủ nằm trên mặt đất, máu tươi dầm dề, tứ chi rời rạc, hai mắt mở to, hỗn độn rơi trên mặt đất. Ma thú bị lấy đi tinh hạch, lớp da lông bị lột tùy ý vứt một bên, cũng không thiếu người vẫn đang liều mạng cướp Không Gian Giới Chỉ và tài sản của người chết. Sơ ý một chút, sau một giây người nằm xuống chính là mình, những người còn lại vẫn mang bộ mặt dữ tợn tiếp tục tranh đoạt đồ người chết để lại.

Những con Ngốc Thứu (kên kên) không ngừng quanh quẩn trên bầu trời, thỉnh thoảng nhanh chóng bay xuống, tham lam mổ những thi thể dầm dề máu thịt kia, vui không biết mệt.

Khắp nơi, giống như địa ngục, máu đỏ chảy lênh láng, vẩy khắp cả vùng đất này, không có một thi thể nào toàn vẹn, dù là người hay mathú. Khắp nơi đều là một mảnh đỏ tươi sềnh sệch, gió nhẹ thổi qua, trong không khí tràn đầy mùi máu tanh u ám.

Ba người Băng Huyết yên lặng không tiếng động tạo ra ba con đường trong đội quân ma thú, bóng đen chợt lóe, Ám Dạ theo sát đến, không nói một lời bảo vệ Băng Huyết.

Nhận Huyết Tình đan Băng Huyết đưa, mọi người vọt tới cửa ải cuối cùng, đã sớm đoán trước nhân số ít hơn một phần ba, và còn chật vật không chịu nổi, máu chảy thành sông, ngay cả những cao thủ cũng không tránh được.


“A. . . . . . Ta còn tưởng là ai chứ. Thì ra là người khiến bốn vị trưởng lão Tứ Đại Gia Tộc nhìn với con mắt khác – Băng Huyết tiểu hữu và Lôi thiếu chủ. Vừa rồi không nhìn thấy các ngươi, còn tưởng là bởi vì Băng Huyết tiểu hữu tuổi còn nhỏ, bị sợ vỡ mật đấy. Tại sao bây giờ lại xuất hiện? Theo cái nhìn của bổn đội trưởng, Băng Huyết tiểu hữu tuổi còn nhỏ, nên lùi về đằng sau thì tốt hơn, tránh cho một hồi bị thương, thì không tốt lắm.” Giọng nói bén nhọn của Hạo Kiện vang lên, mặt đầy coi thường nhìn Băng Huyết.

Băng Huyết vừa nghe, giả vờ kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía Hạo Kiện, nói: “Thường nghe người ta nói, ngươi bỉ ổi hèn hạ không ai sánh bằng. Thì ra là thật, chỉ bằng chút tu vi đó, lại có thể còn sống đi tới nơi này. Đã nói cho bọn ta biết, sự đê tiện của người. . . . . . Đúng là vô địch.”

Lúc đầu Hạo Kiện rất hả hê, vừa nghe lời Băng Huyết nói, toàn thân lập tức phát run, tay run rẩy chỉ Băng Huyết, bén nhọn quát: “Ngươi. . . . . . Chắc chắn ngươi chỉ núp phía sau mọi người, đồ phế vật không có linh lực và sức chiến đấu, có tư cách gì nói bổn đội trưởng. Từ lúc bắt đầu vẫn núp sau lưng Lôi thiếu chủ, con đường này là do chúng ta mở ra. Bây giờ lại muốn tới chia chát sao, đừng có vọng tưởng nữa.” Nói đến đây, Hạo Kiện thấy trừ hắn ra, còn có rất nhiều người khinh bỉ tức giận nhìn về phía Băng Huyết. Càng thêm đắc chí, nói: “Ta cho ngươi biết, ở chỗ này vẫn chưa nhìn thấy Hỏa Long Quả, đây chính là cửa ải cuối cùng.” Sau đó chỉ tay về phía bầy ma thú hung thần ác sát phía trước nói: “Nhìn thấy không? Trước mặt đều là ma thú cấp bảy trở lên, muốn qua, ta thấy Lôi thiếu chủ sẽ không bảo vệ được ngươi đâu.”

Băng Huyết khẽ mỉm cười, cười cuồng vọng, cười càn rỡ, cười khinh thường. Một ánh sáng màu xanh âm lãnh tỏa ra toàn thân, hơn nữa không ngừng khuếch tán ra bốn phía. Phía trước cách đó không xa, đám ma thú đang nhìn chằm chằm Băng Huyết đột nhiên sững sờ, bất giác run lên, khí thế yếu đi mấy phần. Băng Huyết lười biếng chớp mắt, tay phải lóe lên ánh sáng bạc, toàn thân được bao phủ bởi khí đen, trên tay Băng Huyết xuất hiện một cây chủy thủ âm lãnh khát máu, ánh mặt trời chiếu xuống, viên tinh thạch màu đỏ được khảm ở chuôi lóe ra ánh sáng đỏ yêu dị.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Băng Huyết bước một bước, vọt vào bầy ma thú, giơ tay chém xuống, nhanh. . . . . . Hung ác. . . . . . Chuẩn xác, một mảnh hỗn loạn, tiếng thú rống, tiếng gào thét liên tiếp vang lên, máu đỏ tươi phun ra như suối, hoa lệ đẹp đẽ, vô cùng tàn khốc, một đao mất mạng. Băng Huyết khiến tất cả người bất mãn với mình trước kia hiểu. Nàng là ác ma dưới địa ngục, khát máu, tàn sát ác độc. Cặp mắt kia vẫn luôn mang ý cười dịu dàng, không chạm đáy mắt, tà ngược, âm lãnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.