Đọc truyện Ác Ma Rất Khuynh Thành – Chương 45: Đại Sư Tử bi thảm
Edit + Beta: Lạc Huyên
•••=== ====== ====== •••
Một giây kế tiếp sau khi Băng Huyết cùng Ám Dạ biến mất, vốn là địa phương mà hai người đứng phát ra một tiếng “ầm”, một quả cầu lửa thật lớn từ trên trời giáng xuống, liệt hỏa bùng cháy cao hơn ba thước, bốn phía cây cối đều không may mắn thoát khỏi, trong nháy mắt bị đốtthànhtro tàn, mà ngọn lửa lớn lại chiếu sáng khu vực bóng tối bao quanh rừng cây.
Liệt hỏa giống như có sinh mệnh, di chuyển lòng vòng để phòng bị, dường như là đang tìm kiếm loài người vừa mới ở chỗ này, tuy nhiên lại không thấy một chút hơi thở nào. Có thể thấy được năng lực ẩn nấp của Băng Huyết cùng Ám dạ vô cùng cường đại, khiếnmathú xưa nay nhạy bén đều không thể phát giác ra được một chút hơi thở nào. Có điều đoàn liệt hỏa này cũng cực kỳ cẩn thận, mất gần nửa tiếng để đề phòng chu toàn, mới xác định phụ cận không có người.
Sau đó liệt hỏa dần dần yếu đi, sinh vật rốt cuộc lộ ra nguyên hình bên trong ngọn lửa, đó là một con Sư tử lớn cao khoảng hai thước rưỡi, trên mình là bộ lông màu vàng ngắn ngủn, đầu được bao bọc bởi bộ lông thật dài màu đỏ rực như lửa, phần cuối đuôi cùng bốn cổ chân là một vòng lông dày đặc màu đỏ rực. Uy vũ trang nghiêm, hùng tráng bá thể.
“Ngũ Tinh thánh thú. . . . . . Liệt Diễm hùng sư.” Âm thanh bình tĩnh trẩm ổn của Băng huyết truyền vào trong lòng Ám Dạ .
“Thiếu chủ thích!?” Trong âm thanh lạnh lẽo của Ám không có một tia lo lắng, giống như là trong mắt hắn con thánh thú hung bạo phía dưới bọn họ chỉ là một con mèo nhỏ không hề có lực công kích, chỉ cần Thiếu chủ nhà mình nói muốn có, ngay lập tức hắn liền đem thu phục.
“Ha ha, không tệ, đủ tà ác đủ phong cách.” Băng Huyết khẽ mỉm cười, vẻ mặt vô cùng tự tin. “Ám Dạ, ngươi ẩn, ta tới thu thập hắn, thuận tiện thử một chút hiệu quả trong khoảng thời gian rèn luyện này. Yên tâm… hỏa của con sư tử này so với ta tương đối khác biệt.
“Vâng, Thiếu chủ cẩn thận.” Ám Dạ vốn dĩ có chút không tánthànhBăng Huyết một mình đối phó với Ngũ tinh Thánh thú, lúc nghe Băng Huyết nói đến ngọn lửa của đối phương, liền hoàn toàn yên lòng. Nếu Băng Huyết nói khác biệt, hắn tự nhiên hiểu, là so với hỏa bản mạng bình thường càng thêm cao cấp, hơn phân nửa là có linh trí, mà hễ là ngọn lửa có linh trí, đối với đẳng cấp uy áp càng thêm ý thức rõ ràng. Mà trong hỏa diễm, có thể chống lạiMalam chi diễm của Băng Huyết cũng chỉ có bản mệnh chi hỏa của Tử Minh, những thứ khác chỉ có con đường thần phục.
Ám Dạ vừa dứt lời, trong nháy mắt một bóng dáng màu tím đậm đi tới trước mặt Liệt Diễm hùng sư, lúc này từng tế bào trên người Băng Huyết toát ra hưng phấn, lại vẫn ổn trọng chuẩn bị chiến đấu cao nhất, mặt không chút thay đổi nhìn Liệt Diễm hùng sư.
Mà Liệt Diễm hùng sư cũng vừa vặn thấy được Băng Huyết, một đôi mắt màu đen kinh ngạc nhìn vào tiểu hài tử đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
“Loài người, lá gan của ngươi thật không nhỏ, lại dám đến đùa giỡn Liệt Diễm đại vương.” Liệt Diễm hùng sư gào to đến rung trời, hơi thở hùng bá bốn phương. Song là khế ước giả với Tử Minh người đứng đầu Vạn Thú, làm sao có thể để uy áp của con thánh thú nho nhỏ này làm cho kinh sợ.
Nhưng mà Băng Huyết đối với uy áp của nó tỏ vẻ không thèm để ý chút nào càng khiến Liệt Diễm hùng sư cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nó làmathú tung hoành mấy chục năm xung quanh nơi này, phàm là con người haymathú gặp phải, đều bị dọa cho đi đứng nhũn ra, hôm nay bị tiểu hài tử này làm cho kinh ngạc, đầu tiên là dưới tình huống chính nó không hề phát giác đột nhiên xuất hiện, tiếp đó thế nhưng lại hời hợt đối với uy áp của nó.
Vũ nhục….. Đây thật sự là vũ nhục uy nghiêm thánh thú của nó.
Liệt Diễm hùng sư càng nghĩ càng tức giận, vừa mới thu hồi liệt hỏa vào trong cơ thể, oanh một tiếng, lần nữa vọt tới cao hơn ba thước. Cây cối hoa cỏ xung quanh trong nháy mắt hóathànhtro bụi. Có thể tưởng tượng, Liệt Diễm hùng sư vốn nổi danh với hỏa vậy thì nhiệt độ sẽ rất cao a~.
“Loài người, hôm nay ngươi vũ nhục uy nghiêm của bản Đại Vương, bản Đại Vương muốn cho ngươi nếm thử một chút, vũ nhục uy áp thánh thú, là một chuyện kinh khủng cỡ nào. Rống ~”
Lại một tiếng rống giận rung trời, Băng Huyết có chút cau mày, không hề sợ hãi lại còn giọng điệu khinh miệt thiếu chút nữa khiến Liệt Diễm hùng sư hộc máu.
Băng huyết lười biếng duỗi thân, rút đại đao bên hông ra, cổ tay vừa chuyển, đại đao màu đen mang theo một đạo hắc quang âm trầm xẹt qua giữa không trung, thẳng tắp chỉ vào mặt Liệt Diễm hùng sư: “Cái con mèo nhỏ này không chỉ lửa cháy cả người, nói nhảm cũng không ít. Bớt ở kia cùng bổn thiếu gia dài dòng, một câu… Thần phục hoặc là lão tử đánh đến lúc ngươi phục.”
Trong giọng nói lười biếng mang theo hời hợt, giống như đang cảm thán sắc trời đêm nay thật đẹp. Chỉ là qua tai Liệt Diễm hùng sư, lại giống như một quả bom vậy, nổ tung tất cả lý trí của Liệt Diễm hùng sư.
Lửa nổi lên, bốc cháy phừng phừng, giống như là muốn xông thẳng lên trời, chiếu sáng bốn phương.
Băng Huyết thấy hỏa hoạn sắp sửa nhấn chìm mình, vẻ mặt không chút thay đổi bày ra nụ cười nhạt đầy khinh miệt: “Hừ… Chỉ ngươi có lửa thôi à!” Lam quang vừa lóe, đại đao trong tay biến mất không còn tăm hơi. Bàn tay nhỏ bé nâng nhẹ, một ngọn lửa màu xanh nhạt bốc lên, dịu dàng bao quanh Băng Huyết để bảo vệ. Dường như đang cười nhạo đại hoả chỉ là mấy cái đốm lửa nhỏ bé.
Tuy ngọn lửa màu xanh nhạt nhìn thì có vẻ dịu dàng, lại làm cho lửa của Liệt Diễm hùng sư lay động dữ dội, giống như thần tử thấy vua của mình, không có chút ý chí chiến đấu nào, hoàn toàn không nghe theo lệnh của chủ nhân mà tự động trở lại trong cơ thể Liệt Diễm hùng sư. Chỉ còn lại một chút lửa bao quanh Liệt Diễm hùng sư.
Lúc này vẻ mặt Liệt Diễm hùng sư tựa như một con kiến gặp phải một con voi trưởngthànhlực lưỡng. Kinh ngạc, không thể tin được, khiếp sợ.
“Sao. . . . . . Làm sao có thể. . . . . . Ngươi. . .” Một đôi mắt to đen nhánh, nhìn chằm chằm vào Băng Huyết.
“Ồ!!!” Toàn thân Băng Huyết được một ngọn lửa xinh đẹp màu lam nhạt bao bọc, tà áo không gió mà bay, hiện ra khí chất cao quý bẩm sinh. Cuồng ngạo cao quý nhưng trên mặt lại có nét lười biếng cùng với nụ cười đầy mê hoặc. Tựa như một vị thần trong đêm tối, rồi lại giống như ácmađến từ địa ngục.
Ánh sáng màu xanh chợt lóe trên tay phải Băng Huyết, một cây pháp trượng dài màu xanh nhạt xuất hiện trên tay. Toàn thân Pháp trượng màu xanh nhạt, từ trên xuống dưới không có hoa văn, đơn giản hào phóng, trên đỉnh pháp trượng đính một viên tinh thạch màu xanh dương to bằng đầu nắm tay lớn. Băng Huyết cao quý như vậy, trang nhã rồi lại thần bí, lười biếng: “Sợ!? Sớm bảo ngươi thần phục, nhưng hết lần này đến lần khác ngườikhông biết điều. So lửa với ta, kết quả chỉ có thể bi thảm như vậy.”
“Ngươi. . . . . . Ngươi không phải là loài người.” Băng huyết chậm rãi đi về phía trước, trong lòng có chút buồn cười nhìn vẻ mặt cực kỳ méo mó của sư tử, không ngờ Liệt Diễm hùng sư lại đột nhiên thốt ra một câu nói như vậy.
“Ha ha ~” Những lời trên vừa dứt, liền vọng đến tiếng cười trầm thấp nhưng âm thanh nghe vào trong tâm hồn lại thấy rất lạnh lùng.
Băng huyết buồn bực. . . . . .
“Ám Dạ, mặc dù ngươi cười, ta rất vui vẻ. Nhưng. . . . . . Chuyện này không buồn cười.” Băng huyết quay đầu lại nhìn đỉnh cây đại thụ duy nhất không bị thiêu hủy bên cạnh, mím miệng nói, giọng nói có chút ai oán.
Sau đó, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt Liệt Diễm hùng sưcàng kinh ngạc càng vặn vẹo. Vung pháp trượng trong tay lên, gõ xuống đầu Đại sư tử, vừa gõ vừa quát tháo.
“Khốn kiếp, lão tử là người, là người.”
Bùm ~
“Rống ~”
“Ngươi không phải là người, cả nhà ngươi đều không phải là người.”
Bùm ~
“Rống, dù sao thì ngươi cũng không phải là người ~ rống ~”
Bùm ~
“Em gái ngươi, ngươi còn dám mạnh miệng với lão tử.”
“Ô ô ~”
Bùm ~
“Khóc khóc khóc, khóc em gái ngươi. Lớn như vậy rồi, ngươi còn có mặt mũi khóc.”
“Ô ô ~ không phải là người, không phải là người ~”
Nhìn Liệt Diễm hùng sư khóc giống như một đứa bé, thân thể lại như một tòa núi nhỏ, Băng Huyết không còn gì để nói.