Ác Ma Lao Tù

Chương 45: Bí Mật


Đọc truyện Ác Ma Lao Tù – Chương 45: Bí Mật

Đối với kiến nghị hỗ trợ của Tần Nhiên, Mornay và Cống Lan Sâm có thái độ nhìn nhận trái ngược lẫn nhau.

“Cảm ơn, thám thử Tần Nhiên!”

“Nhưng đây là chuyện của chúng tôi. Nó sẽ rất phiền phức nếu như chúng tôi kéo cậu vào chuyện này!”

Vị nữ tu sĩ Mornay mỉm cười khước từ Tần Nhiên.

“Ừ, đã xin lỗi thì phải bày thái độ xin lỗi ra, tuyệt đối không thể nói miệng là xong chuyện!”

Sau khi Cống Lan Sâm nghe Tần Nhiên nói liền cười, gật đầu một cái.

Sau đó, ông bắt đầu khuyên bảo vị nữ tu Mornay.

“Mornay, tôi rất coi trọng nhóc này. Nó có thân thủ không tệ, đã vậy tính nết còn không tồi!”

“Hơn nữa, không phải bà nói nó là trinh thám tốt nhất của thành phố này sao?”

“Tìm ra lũ khốn kiếp kia chính là sở trường của nó!”

Giọng điệu của Cống Lan Sâm dần dần nghiêm túc lên.

Ông nói: “Tuy chúng ta có người nhiều nhưng lũ kia trốn trong tối, mình thì ở ngoài sáng. Một khi lũ ấy mất đi kiên nhẫn, phát động xung đột thì… Vì lời thề mà tôi không thể rời khỏi chỗ này, thành ra tất nhiên bọn Lieder sẽ tổn thất thảm trọng! Huống chi, ai cũng không thể chắc rằng lúc nào cái lũ kia sẽ xông đến… Nếu chúng xông vào trong giờ học… Cái kết quả này tuyệt đối không phải là thứ mà chúng ta muốn!”

Theo từng câu khuyên bảo của Cống Lan Sâm, Mornay bắt đầu do dự.

Không chỉ là bởi vì trong lòng của Mornay, Cống Lan Sâm có địa vị tương đối cao, mà còn vì lời nói của ông chính là sự thật.

Một khi chuyện kia phát sinh…

Mornay nhanh chóng lắc đầu.

Bà tuyệt đối không cho phép những tên côn đồ tham lam đó xúc phạm đến học sinh của bà!

“Thám tử Tần Nhiên, xin cậu giúp đỡ!”

Vị nữ tu Mornay xoay người lại, nghiêm túc nhìn Tần Nhiên.


“Tuy tôi không có đủ nhiều tiền để thuê cậu…”

“Nữ tu sĩ Mornay, tôi đã nói rồi, đây là tôi bồi thường cho ngài… Nếu đã là bồi thường thì đương nhiên là không thu phí!”

Tần Nhiên chen ngang vào câu nói của Mornay. Sau đó, cậu nói tiếp: “Nhưng xin ngài hãy tỉ mỉ nói cho tôi biết chân tướng sự việc! Càng chi tiết càng tốt!”

“Câu chuyện này không ngắn, tôi đi lấy ghế cái đã!”

Cống Lan Sâm nói xong liền vào ngôi nhà gỗ lấy ra ba cái ghế.

Sau khi mỗi người ngồi xuống một cái, Mornay bắt đầu kể.

“Trường St. Paul, mà cách đây 50 năm được gọi là giáo đường St. Paul, là cái giáo đường thần tích nơi nữ thần Aurora giáng trần… cách đây tầm 1000 năm trước, đương nhiên mọi người coi đây là truyền thuyết! Trên thực tế, cho dù là tôi và Cống Lan Sâm cũng không biết đây có phải là chuyện thật hay không. Nhưng sư phụ của tôi, cũng chính là vị Giáo Hoàng cuối cùng của giáo hội Aurora thì vững chắc tin tưởng chuyện đó là thật. Hơn nữa, ông còn chờ mong nữ thần sẽ giáng trần một lần nữa!”

“Chỉ tiếc là mãi cho đến khi sư phụ của tôi qua đời thì vẫn không có chuyện gì phát sinh! Mà ngược lại, lực lượng của giáo hội càng ngày càng yếu. Không đơn giản chỉ là cái giáo hội Aurora nho nhỏ này, mà ngay cả giáo hội Quang Minh – cái giáo hội lớn nhất cũng không may mắn tránh khỏi vận mệnh này! Mọi người càng ngày càng tin vào thuốc nổ, máy hơi nước, điện năng,… Tri thức đã không còn là chỉ có giáo hội mới có thể nắm giữ nữa, mà là ngày càng nhiều người cũng có được chúng nó!”

“Nhưng theo tôi thì đây là một chuyện tốt, bởi vì mọi người đã thoát khỏi trói buộc của thời kỳ u tối, trở nên giàu có hơn, hòa bình hơn! Đây chính là giáo lý của giáo hội Aurora chúng tôi! Cho nên, từ đầu tôi liền chia sẻ kho tàng sách quý báu của giáo hội cho một vài học giả có danh vọng. Hơn nữa, tôi còn liên kết với những học giả này để biến giáo đường St. Paul trở thành ngôi trường St. Paul!

“Mà tôi cũng từ thánh nữ của giáo hội Aurora biến thành nữ tu sĩ Mornay – hiệu trưởng của ngôi trường này. Và Cống Lan Sâm là kỵ sĩ bảo hộ tôi cũng trở thành vị kỵ sĩ cuối cùng của giáo hội Aurora.”

Vị nữ tu Mornay dùng giọng điệu bình thản, không nhiều cảm xúc kể lại sự thay đổi của giáo đường St. Paul và thân phận của bà cùng Cống Lan Sâm.

Cái ngữ điệu bình thản, không nhiều cảm xúc của bà như thể đang kể về chuyện của một người xa lạ nào đó.

Nhưng Tần Nhiên lại cảm nhận được một chút đau thương thoang thoảng trên người của hai người kia.

Kia không đơn giản là cảm xúc của hai người kia thay đổi.

Còn có cả lịch sử thay đổi.

Không ai có thể ngăn cản bánh xe lịch sử, chỉ có thể xuôi theo dòng chảy.

Lực bất tòng tâm, thứ còn dư lại chính là bi thương.

Bởi vì, kẻ dám cản trở lịch sử tiến tới chắc chắn sẽ bị nghiền ép đến tan xương nát thịt dưới bánh xe của nó.

Việc Cống Lan Sâm là vị kỵ sĩ cuối cùng của giáo hội Aurora đã đủ để nói lên hết thảy.


Vậy những kỵ sĩ còn lại đâu?

Cho dù là chết già, chết bệnh, hơn nữa chết do ngoài ý muốn thì cũng không nên chỉ còn lại duy nhất một người mới đúng!

Thậm chí, dựa vào sức mạnh vượt xa những người cùng tuổi khác của ông lão thì có thể biết những kỵ sĩ của giáo hội Aurora có thể sống lâu hơn người thường rất nhiều.

Thời đại thay đổi, đương nhiên sẽ có đổ máu!

Phe bảo thủ sẽ bị phe cách tân đánh sập.

Đây cũng không phải việc mà nói vài câu là có thể hoàn thành được.

Tần Nhiên đã có thể đoán ra rằng những kỵ sĩ theo tư tưởng cũ kia vì không muốn tiếp thu cái mới mà xung phong chiến đấu.

Bọn họ đã cưỡi con chiến mã của chính mình, phát động đợt xung phong hùng tráng nhất cuộc đời mình, chống chọi lại hàng dàn súng ống, đại pháo.

Hùng tráng nhưng ngắn ngủi.

Nhưng đây chỉ là một bộ phận nhỏ – những người ngây thơ nhất.

Loại biến động của thời đại mới này tất nhiên là dẫn đến tai ương cho vô số người.

Cuối cùng, thắng bại rõ ràng.

Tần Nhiên vẫn giữ im lặng. Sự trầm trọng của lịch sử khiến cậu không thể tùy tiện mở miệng.

Cho dù… đây không phải là dòng lịch sử mà cậu hiểu biết.

Nữ tu sĩ Mornay và Cống Lan Sâm cũng im lặng. Tựa hồ bọn họ đang rơi vào hồi ức của những năm tháng ấy.

Qua một lúc lâu sau, Mornay mới tỉnh táo lại.

“Xin lỗi, tôi đang nhớ lại một vài chuyện… Gần đây tôi luôn nhớ đến một vài sự việc năm đó!”

“Mà thứ đem lại phiền phức cho chúng tôi cũng chính là một vài sự việc năm đó!”


Thở dài một hơi, Mornay tiếp tục kể.

“Năm đó, tuy giáo hội Aurora chỉ là một giáo hội nhỏ, còn không lớn bằng một phần mười giáo hội Quang Minh, nhưng vẫn có hàng ngàn năm tích lũy… Bất kể là tri thức, hay tiền tài!”

“Sư phụ của tôi – vị Giáo Hoàng cuối cùng của giáo hội Aurora, ông ta hi vọng giáo hội có thể trở lại thời hoàn kim một lần nữa nên đã giấu số tiền tài kia đi!”

“Nhưng ông ấy lại giấu số kho báu đó quá mức bí ẩn… Ngay cả tôi và Cống Lam Sâm cũng không biết ở đâu!”

“Hoặc là, do Cống Lan Sâm đã làm cho ông ấy thất vọng nên ông ta đã không nói cho chúng tôi biết mà lại nói cho những người khác!”

“Nhưng cuối cùng, kết quả là số kho báu khi đã biến mất hoàn toàn!”

“Mà ngay khi tôi và Cống Lan Sâm đều sắp quên mất chuyện này thì một đám người đột nhiên tìm đến tôi, mong tôi có thể nói cho họ biết nơi cất giấu số kho báu ấy… Bọn họ cam đoan sẽ khiến cho giáo hội Aurora phục hưng!”

“Tôi từ chối bọn họ nhưng bọn họ lại cứ bám lấy tôi không bỏ. Hơn nữa, chúng còn dùng thủ đoạn càng ngày càng quá đáng!”

“Cho nên, khi Leider nhìn thấy cậu thì mới trở nên căng thẳng như vậy!”

Nói xong, Mornay lại lần nữa tỏ vẻ xin lỗi với Tần Nhiên.

“Thì ra là như vậy!” Tần Nhiên hiểu ra.

“Cái gì mà phục hưng giáo hội Aurora cơ chứ! Bọn chúng chỉ là một đám đầu trâu mặt ngựa bị tiền tài làm mờ mắt không biết từ đâu nghe được một vài chuyện vụn vặt liên quan đến giáo hội mà thôi!”

“Đừng nói là chúng ta không biết, cho dù có biết… thì cũng không bao giờ nói cho bọn chúng biết!”

Cống Lan Sâm giơ giơ nắm đấm, hầm hừ tức giận, có vẻ tức giận cực kỳ.

Mà Tần Nhiên thì tuyệt đối không nghi ngờ lời nói của ông ấy.

Trận đánh ban nãy đã giúp cậu hiểu biết sâu sắc về thực lực của ông. Nếu là đấu tay không thì cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của ông lão.

Tố chất cơ thể và kỹ xảo đặc biệt trong chiến đấu tay không của ông ấy đều mạnh hơn cậu hẳn một bậc.

Hơn nữa, đối phương không chỉ đơn giản là biết đánh nhau và có cơ thể dẻo dai, mà còn không hề xa lạ với vũ khí.

Ít nhất là dựa vào những vũ khí mà cậu nhìn thấy ở trong rương của Al Tilly thì rõ ràng vị kỵ sĩ cuối cùng của giáo hội Aurora này cũng không phải không biết gì về súng ống.

Thậm chí, hẳn là tương đối quen thuộc.

Nếu một người có tố chất cơ thể mạnh mẽ, biết võ, biết dùng súng ống muốn xử lý một người thì người đó tốt nhất là nên cầu nguyện đừng bị đối phương bắt được.


“Những người kia có điểm đặc thù gì không?” Tần Nhiên hỏi.

“Bọn họ lặng lẽ lẻn vào, đều che mặt, mà cũng chỉ có hai người xuất hiện trước mặt tôi nên tôi cũng không biết còn có bao nhiêu người nữa!” Nữ tu Mornay lắc đầu, không thể cung cấp nhiều manh mối hơn nữa.

“Được rồi, những chuyện còn lại giao cho tôi đi! Tôi cam đoan sẽ tìm thấy bọn người kia trong thời gian ngắn nhất!”

Tần Nhiên cũng không hi vọng có được nhiều tin tức hơn nữa từ bà Mornay. Những kẻ kia nếu đã muốn có được khối tài sản đã bị giấu đi của giáo hội Aurora thì đương nhiên là đã có chuẩn bị.

Nhưng điều này cũng không cản trở cậu quyết định tiếp nhận nhiệm vụ phụ.

“Tìm ra nhiệm vụ phụ: Kẻ nhìn trộm!”

“Nhiệm vụ phụ: Một nhóm giang hồ không biết tên phát hiện giáo hội Aurora bí mật cất giấu tiền tài. Bọn chúng muốn thông qua nữ tu Mornay để tìm thấy nơi giấu số kho báu kia! Bạn đã đồng ý sẽ tìm ra bọn người kia giúp nữ tu sĩ Mornay, giúp trường St. Paul miễn gặp phải chuyện ngoài ý muốn!”

Tần Nhiên nhìn lướt qua những dòng thông tin về nhiệm vụ phụ.

So với cái nhiệm vụ phụ thứ nhất, cái này có độ khó tuyệt đối cao hơn cả gấp đôi.

Không những không thể xác định nhân số của đối thủ, mà ngay cả hành tung của đối thủ cũng không thể xác định.

Ngoại trừ phương pháp ôm cây đợi thỏ, hiện tại cậu không còn có biện pháp nào tốt hơn.

Nhưng Tần Nhiên cũng không biểu hiện ra vẻ khó xử.

Cậu chào tạm biệt Cống Lan Sâm và nữ tu Mornay với nụ cười nở trên môi.

Đương nhiên, vì tránh đụng mặt với vị đội trưởng Leider kia rồi dẫn đến phiền phức không đáng, Tần Nhiên lại tiến vào trạng thái “đi lén lút”.

Lúc này khác hẳn với lúc lẻn vào ở chỗ…

Lần này đã được nữ tu Mornay đồng ý.

Sau khi rời khỏi trường học và ra khỏi khu phố kia, Tần Nhiên sửa sang lại quần áo rồi cõng cái rương đựng “rắn độc – M1” bước ra khỏi bóng râm.

Tần Nhiên không kêu xe ngựa.

Bởi vì, nơi này cách chỗ ở của cậu cũng không xa.

Nhìn bầu trời đang dần tối sầm xuống, Tần Nhiên tính đi bộ về nhà, nhân tiện mua một ít thức ăn.

Phải biết rằng, cả ngày nay cậu chưa ăn gì cả.

Nhưng khi cậu chưa đi được 20m nữa thì liền phát hiện ra có người đi theo sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.