Ác Ma Lao Tù

Chương 22: Tiếp Tục Chiến Đấu


Đọc truyện Ác Ma Lao Tù – Chương 22: Tiếp Tục Chiến Đấu

Đau đớn kịch liệt tầm 1 giây, sau đó, Tần Nhiên cảm thấy cả bên trái cơ thể đã mất hết cảm giác.

Cậu cúi đầu nhìn nơi bị trúng đạn trên cơ thể mình…

Gần bụng dưới của cậu đang có một viên đạn cắm vào áo chống đạn, máu tươi đang chảy từ chỗ ấy ra!

Tần Nhiên biết rõ ràng rằng nếu không có cái áo chống đạn che chở giúp cậu phần nào thì bây giờ bụng dưới của cậu đã thủng một lỗ thật lớn, xuyên từ trước ra sau luôn ấy chứ chẳng đùa.

Nhưng, cho dù đã có áo chống đạn thì cậu cũng bị thương không hề nhẹ.

“Bắn: Đối thủ tạo thành 40 điểm thương tổn cho bạn, có đồ phòng hộ: – 40 điểm, thương tổn thực tế: 40 điểm, rơi vào trạng thái thương tật mức độ trung…”

“Thương tật mức độ trung: Lực lượng, độ nhanh nhẹn, khả năng cảm nhận giảm xuống một bậc”

“Áo chống đạn T1 chống đỡ công kích vượt quá giới hạn, chất lượng giảm xuống!”

Hiển nhiên, viên đạn của súng bắn tỉa mạnh bạo hơn súng lục nhiều, làm cho thời gian sử dụng của áo chống đạn giảm xuống chỉ còn tầm 5 tiếng.

Không những vậy, chất lượng của “áo chống đạn T1” cũng bị rớt xuống thành đã bị tổn hại.

Mà vấn đề quan trọng hơn nữa là điểm sinh mệnh của cậu từ 95 đã rớt xuống còn có 55, tính ra là mất gần một nửa. Đã vậy còn rơi vào một trạng thái đặc thù là “thương tật cấp độ trung”.

Nhìn nơi hiển thị sức mạnh từ F đã rớt xuống thành F-, độ nhanh nhẹn cũng từ F+ thành F.

Tần Nhiên cười không nổi nữa.

So với vừa nãy bị trầy da, thì lần công kích này đã thật sự làm cậu nếm đau khổ.

May mắn duy nhất chính là cơ thể cậu đã được số hóa, làm cho cậu biết được rằng mình còn cách tử vong xa lắm. Cho dù giờ phút này cậu đang đau đến mức chết đi sống lại, cộng với tất cả các thuộc tính đều rớt hạng.

Tần Nhiên cắn răng bịt miệng vết thương lại rồi lại cầm cây súng bắn tỉa lên, một lần nữa tiến vào trạng thái “đi lén lút”.

Lại thêm một lần nữa cậu cảm ơn cái khu vực đầy rẫy phế tích này. Nhờ có chúng nó mà cậu có đủ không gian để tránh né viên đạn, cũng có đủ thời gian để thoát khỏi vị trí ban đầu.

Khi thằng Mark dẫn theo ba thằng thuộc hạ còn sót lại đi đến vị trí ban nãy của cậu thì cậu đã biến mất từ lâu rồi.

“Khốn kiếp! Nếu chúng ta có thể sử dụng súng Bazooka, súng phóng lựu, hay ít nhất là lựa đạn thì thằng khốn kia đã chết từ lâu rồi!”

Khi thằng Handel đảm nhận vai trò làm “mồi” khi nãy nhìn thấy nơi này không hề có một bóng người thì kiềm chế không được bắt đầu oán giận.

“Đây là mệnh lệnh của thiếu tá!” Hán Khắc đáp lại thằng lính của mình, giọng điệu quật cường, không giải thích gì thêm.

Bởi vì, hắn cũng không có cách nào để giải thích thêm nữa.


Tuy đám binh lính này cũng đều là tâm phúc của Tát Lỗ Tạp, nhưng địa vị của chúng vẫn kém hắn không ít. Ít nhất, Hán Khắc biết mục đích chính của bọn chúng khi đến đây là gì!

Đó chính là đem châu báu về, chứ không phải là xử lý Tần Nhiên.

Cho dù xử lý được Tần Nhiên rồi nhưng lại lỡ làm tổn hại đống châu báu kia thì cũng được xem như nhiệm vụ thất bại!

Mà Hán Khắc rất rõ ràng thủ đoạn của Tát Lỗ Tạp đối với những kẻ làm nhiệm vụ thất bại.

Cho nên, mặc dù Tần Nhiên trốn tránh vô cùng linh hoạt như thể không đeo theo bất cứ thứ gì trên người, nhưng Hán Khắc cũng không dám hạ lệnh cho thuộc hạ sử dụng những loại vũ khí nóng hạng nặng như Bazooka, súng phóng lựu, hay lựu đạn.

Bởi vì, Hán Khắc cũng không biết rốt cuộc cái ba lô ấy chứa bao nhiêu châu báu. Tát Lỗ Tạp không bao giờ để cho người khác biết con số thật, cho dù hắn là trợ thủ đắc lực nhất cũng không được.

Điều này đã đẩy Hán Khắc vào thế bị động.

Số châu báo ấy có thể mang theo trên người?

Hay không thể?

Nếu là không thể thì dễ làm rồi, chỉ cần tiếp tục tìm kiếm thì kiểu nào chả có lúc tìm được. Nhưng lỡ là có thể đem theo trên người thì sao?

Chẳng lẽ hắn giải thích với Tát Lỗ Tạp là vì cho nổ banh xác thằng kia rồi nên thứ mà ngài muốn cũng đã nổ tan nát theo?

Nếu hắn thật sự dám nói như vậy thì hắn có thể cam đoan rằng Tát Lỗ Tạp nhất định sẽ bắn hắn chết chỉ với một phát súng!

Vì lý do này nên cho dù thuộc hạ của hắn đã dần dần tiêu hao thì hắn nhất quyết không hạ mệnh lệnh cho dùng loại vũ khí nặng đô hơn.

“Thằng ấy dính đạn rồi!” Một thằng lính phản quân đang tìm kiếm thì nhìn thấy vết máu trên mặt đất.

Ngay lập tức, đôi mắt của tất cả mấy thằng lính, bao gồm cả Hán Khắc đều sáng lên.

“Theo đuôi!”

Hán Khắc trực tiếp ra chỉ thị.

… … …

Tần Nhiên đang trốn trong một đám phế tích được tạo thành từ những thanh gỗ đè lên bức tường xi măng đã sụp đổ. Nếu không có những tia nắng lọt qua lỗ hổng rọi vào thì nơi đây thật sự giống một cái hang động âm u.

Sau khi lủi vào đám phế tích này, cậu nhanh chân hơn hẳn. Cậu biết số thời gian còn lại của mình đã không còn nhiều.

Cho dù cậu đã dùng mảnh lụa bịt lại miệng vết thương nhưng máu vẫn luôn chảy ra, rồi nhỏ giọt trên mặt đất.

Có lẽ người thường sẽ bỏ qua những đốm máu ấy.


Nhưng bọn phản quân thì nhất định sẽ không.

Độ nhạy bén của chúng đối với máu tươi vượt xa những gì người thường có thể tưởng tượng ra được.

Khi chúng đi dọc theo vết máu để lại thì chuyện chúng tìm ra cậu chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nên trong khoản thời gian này cậu cần phải làm cho trạng thái của mình khôi phục đến mức tiêu chuẩn bình thường.

Ít nhất, phải xóa bỏ được trạng thái “thương tật cấp độ trung”.

Nếu không thì trong trận chiến này, cậu không có cách nào có thể tiếp tục chiến đấu được nữa.

Lực lượng giảm xuống làm cậu cảm giác thanh súng “bắn tỉa” trong tay và mấy ổ nạp đạn trong người bỗng trở nên nặng hơn. Mà độ nhanh nhẹn giảm xuống làm cho cậu cảm thấy lóng ngóng, khó khăn khi dùng kỹ năng “đi lén lút”.

Không cần phải hỏi, đương nhiên kỹ năng có liên quan chặt chẽ với độ nhanh nhẹn như “trốn tránh” cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Còn việc khả năng cảm nhận giảm xuống?

Tần Nhiên có thể rõ ràng nhận thấy thị lực, thính lực của bản thân đã bị ảnh hưởng theo những cấp độ khác nhau.

Có thể nói, cả ba thuộc tính đồng loạt giảm xuống làm cho Tần Nhiên như tiến vào trạng thái nửa tàn phế.

Điều này còn khủng bố hơn việc điểm giá trị sinh mệnh giảm xuống.

“Mong là sẽ có tác dụng!”

Tần Nhiên lấy một hộp đồ hộp từ trong chỗ sâu nhất của đám phế tích ra… đương nhiên thỏ khôn đào ba hang. Từ hồi còn nhỏ phải ở trong viện nuôi dưỡng trẻ mồ côi, sau một lễ mừng hi hữu ở đấy kết thúc, cậu đã bị mấy đứa nhỏ lớn hơn cướp hết số bánh kẹo cậu có được thì cậu đã ngộ ra điều ấy. Vì cam đoan độ nhanh nhẹn của bản thân không bị ảnh hưởng, trước khi khai chiến, cậu đã giấu đồ hộp, nước ở vài nơi trong bãi phế tích này.

Giây phút này, cậu chỉ hi vọng quy tắc của game ngầm này giống với những game mà cậu đã được tiếp xúc: khi sinh mệnh khôi phục thì vết thương cũng sẽ khôi phục!

Đồ đóng hộp: trong vòng 1 phút có thể bổ sung 25% giá trị sinh mệnh và 50 điểm thể lực.

Đối với người tính điểm giá trị sinh mệnh theo thang của 100 như Tần Nhiên thì điều này có nghĩa là một hộp đồ hộp có thể bổ xung 25 điểm.

Chừng ấy đã đủ để làm cho điểm sinh mệnh của cậu từ 55 khôi phục thành 80.

“Ăn đồ đóng hộp…”

“Xóa thuộc tính đói khát…”

“Trong 1 phút tăng 25 điểm sinh mệnh…”


Mở hộp đồ ăn ra xong Tần Nhiên liền ăn ngấu nghiến, sau đó lặng lẽ chờ đợi.

Tiếp theo, giá trị sinh mệnh của cậu từ từ dâng lên. Khi nó cán mốc 60 điểm thì liền có tin nhắc nhở xuất hiện:

“Tổng giá trị sinh mệnh vượt qua 60%, trạng thái thương tật cấp độ trung hủy bỏ…”

“Giá trị sinh mệnh hiện tại là 80 điểm, tiến vào trạng thái thương tật cấp độ nhẹ…”

“Thương tật cấp độ nhẹ: chỉ cần bạn không chạm vào miệng vết thương thì bạn sẽ không bị ảnh hưởng!”

Tuy miệng vết thương không tự động lành, máu vẫn còn đang ứa ra ngoài, nhưng cậu nhận thấy miệng vết thương đã có thay đổi, không còn nhìn ghê rợn như lúc nãy nữa.

Hơn nữa, cảm giác đau nhức cũng đã giảm rất nhiều.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là trạng thái “thương tật cấp độ trung” đã biết mất.

Điều này làm cho Tần Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Nếu cái trạng thái ấy không biến mất thì cậu hoàn toàn chỉ có thể chờ chết!

Nhưng bây giờ?

Tần Nhiên lại cầm cây súng “bắn tỉa” lắp ghép kia lên, cảm giác quen thuộc lại trở về sau khi trạng trái đặc thù ấy biến mất.

… … …

Hán Khắc dẫn đám đàn em lần theo vết máu đi đến một đống phế tích.

Nhìn đống phế tích tạo thành từ những thanh gỗ đè chồng lên bức tường đã sụp lởm chởm, Hán Khắc vừa vung tay lên thì Handel liền bước lên một trước. Handel dựa cơ thể vào một mảng tường xi măng rồi liền lên tiếng:

“Ra ngoài đi!”

“Mày đã bị bao vây!”

“Nếu mày không chống tự thì bọn tao sẽ tha mạng cho mày!”

Cho dù Handel rất căm thù Tần Nhiên nhưng kỹ năng bắn súng của cậu khi nãy vẫn còn in đậm trong óc hắn. Hắn cũng không muốn vì chủ quan mà mất mạng.

Giọng của Handel vô cùng lớn, đừng nói cái đống phế tích trước mặt, cho dù là cách xa 10m cũng có thể nghe rõ ràng rành mạch.

Nhưng, trong đống phế tích này lại không hề có bất kỳ động tĩnh nào.

Nhìn vết máu trên mặt đất, nhóm 4 người của Hán Khắc xác nhận Tần Nhiên nhất định đang ở bên trong. Nhưng Tần Nhiên lại không hề hồi đáp gì cả chứng tỏ cậu muốn dựa vào địa hình hiểm trở ở nơi đây để chống lại.

“Thằng đảm nhiệm súng máy kia! Nếu mày không muốn bị chính tay tao bắn chết thì trong vòng 2 phút phải ra ngoài này cho tao!”

Hán Khắc dùng cái bộ đàm liên lạc.

Tay súng máy đương nhiên là đã chết. Nhưng, quy tắc trên chiến trường chính là một khi tay súng máy chết thì thằng phó xạ thủ liền thế thân trở thành tay súng máy.


Ban nãy, biểu hiện của tay súng máy đương nhiệm này cũng không được tốt lắm. Ngay khi cấp trên của mình chết liền sợ hãi lủi mất. Hành vi như vậy đã được coi như đào ngũ!

Nếu áp giải về toàn án quân sự thì nó chắc chắn sẽ bị bắn chết. Thậm chí, đôi khi không cần tòa án quân sự ra lệnh, tiểu đội trưởng có quyền tự ra quyết định.

Hán Khắc hiển nhiên muốn bắn chết nó từ nãy rồi, nhưng đơn giản là chưa kịp thôi!

Bây giờ, Hán Khắc cho rằng mình có thể cho nó một cơ hội!

Nếu nó đạt tới yêu cầu của hắn, hắn sẽ không tự tay bắn chết nó mà sẽ chỉ áp giải nó về tòa án quân sự.

Sau đó, hắn không còn liên quan gì nữa hết.

Như vậy, hắn đã hoàn thành lời hứa với nó: không chính tay bắn chết nó.

“Dạ, dạ đội trưởng!”

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nam trẻ trung. Và việc nói lắp bắp đã thể hiện ra sự sợ hãi trong lòng nó.

“Dạng như nó tại sao lại có thể trở thành thủ hạ của thiếu tá Tát Lỗ Tạp? Chẳng lẽ nó là lính mới?” Nó làm cho Hán Khắc vô cùng không vừa lòng. Hắn lập tức nhíu chặt mày lại, nhưng, ngay sau đó hắn lại nghĩ đến một khả năng.

Thiếu tá Tát Lỗ Tạp tự kiêu, hung bạo, nhưng lại chiến đấu dũng cảm. Cũng chính vì nguyên nhân này nên hắn mới có thể trở thành thiếu tá trong quân đội phản quân, hơn nữa còn có thể nắm giữ một chi quân đội có trang bị vũ khí tiên tiến nhất.

Đương nhiên, điều này cũng có nghĩa là Tát Lỗ Tạp sẽ là chủ lực để đấu lại quân-chính-phủ.

Nên tổn thất là điều không thể tránh được!

Vì có thể duy trì nguyên vẹn cơ cấu tổ chức thì việc chiêu binh từ các bộ phận khác đã trở thành điều tất yếu.

Mặt khác, điều này cũng làm cho tố chất của binh lính trong tiểu đội trở nên hỗn tạp, giỏi có dở có, đặc biệt là tân binh lại càng làm cho người ta lo lắng.

Trên thực tế, thằng nhóc ấy đúng là vừa mới gia nhập chi quân đội trước khi thực hiện nhiệm vụ này, đảm nhiệm vai trò phó xạ thủ súng máy.

Cho dù là như vậy nhưng với cái lá gan bé tí của nó thì sao lại có thể lọt vào mắt xanh của thiếu tá cơ chứ?

Hơn nữa còn gia nhập vào đội của hắn?

Hán Khắc khó hiểu lắc lắc đầu. Hắn không rõ thiếu tá Tát Lỗ Tạp làm vậy để làm gì.

Nhưng với một quân nhân như Hán Khắc, hắn sẽ không suy nghĩ thêm nữa.

Hắn chỉ cần biết phục tòng mệnh lệnh là được.

Nhưng, chớp mắt bỗng từ trong đáy lòng hắn dân lên cảm giác nguy hiểm!

Hán Khắc đột nhiên nhào qua một bên không chút đắn đo.

Đùng!

Tiếng súng lại vang lên thêm một lần nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.