Đọc truyện Ác Ma Lao Tù – Chương 17: Đùng!
“Khụ khụ! Khụ khụ!…”
Ngay khi Tần Nhiên rút miếng vải đang nhét trong miệng cô gái ra, một trận ho khan liền vang lên liên tục. Nhưng, cô gái này… hay nói đúng hơn là cô gái có khuôn mặt non nớt vẫn nhớ rõ lời nói của Tần Nhiên ban nãy, nên cho dù là đang ho khan thì cô gái vẫn cố gắng kìm giọng xuống, đôi mắt thì nhìn Tần Nhiên chằm chằm.
Cái ý muốn hiện lên rõ ràng trong mắt cô ấy…
Chính là hi vọng Tần Nhiên cởi trói cho cô.
“Từ từ, cô có thể giới thiệu một chút về bản thân cô không? Tốt nhất là nói kỹ một chút!” – Tần Nhiên không cởi trói cho cô gái ấy ngay lập tức, mà dò hỏi trước.
Cậu cần thông tin để có thể suy xét xem liệu cô gái này có tạo ra phiền phức cho cậu hau không. Tuy biểu hiện nãy giờ của cô ấy rất tốt, nhưng Tần Nhiên càng hi vọng cô ấy có thể tiếp tục duy trì cái “biểu hiện tốt” này.
Suy cho cùng thì cô gái này không giống như Kha Lâm, người mà cậu đã tin tưởng. Cô ấy chỉ là một người xa lạ!
Cho dù cô ấy có vẻ là người bị hại vì đang bị trói chặt trên giường của Kền Kền. Nhưng đây cũng không phải là lý do khiến cho Tần Nhiên có thể buông lỏng cảnh giác.
“Maggie – Y tá thực tập tại bệnh viện St Joanna… Lúc trước tôi và một đám người trốn trong một cái hầm trú ẩn bị bỏ hoang… ở trên đường ray của một trạm tàu điện ngầm trong phố Hales có một cái đường hầm dẫn tới cái hầm trú ẩn ấy! Tôi bị chúng bắt trong khi đang đi ra ngoài tìm đồ ăn!”
Cô gái hơi do dự, rồi bắt đầu giới thiệu bản thân, trong giọng nói vẫn còn pha lẫn sự sợ hãi, yếu ớt. Cô còn kể ra nguyên nhân mình xuất hiện ở chỗ này.
Nhưng, Tần Nhiên vẫn phát hiện ra có chỗ cần để ý.
“Làm cách nào mà các cô tìm được cái đường hầm dẫn tới cái hầm?” – Tần Nhiên hỏi.
“Bố của tôi làm bảo vệ trong cái trạm tàu điện ngầm đó, nên tôi biết!” – Khi nhắc đến bố của mình, khuôn mặt cô gái trở nên ủ ê.
Biểu cảm ủ ê này đại biểu cho việc có một người đã chết đi trong cái thành phố chiến tranh loạn lạc này.
Những người chết đi trong chiến loạn từ lâu đã không thể an nhiên nhắm mắt như hồi còn hòa bình. Những người còn sống cũng không còn thái độ trang trọng khi đối diện hay nhắc tới người chết. Cho dù là người thân, cũng chỉ có thể ủ ê, bởi vì mọi người đều bất lực.
“Xin lỗi! Nhưng, tôi còn muốn hỏi thêm vài câu nữa. Ở chỗ đó, tổng cộng bọn cô có bao nhiêu người?” – Giáo dưỡng của bản thân làm Tần Nhiên tự động nói ra lời xin lỗi, nhưng tính cẩn thận đã khiến cậu tiếp tục dò hỏi.
“Tôi là người cuối cùng rời khỏi nơi đó… Tuy nơi đó rất an toàn, nhưng lại thiếu thốn đồ ăn thức uống. Lúc đầu, mọi người còn có lương thực dự trữ nên vẫn ổn, nhưng khi đã ăn hết số lương thực ấy rồi thì mọi người lại thi nhau rời đi! Bởi vì tôi nhát gan nên vẫn luôn không dám rời khỏi. Mãi cho đến lúc thật sự không chịu đựng đói khát nổi nữa mới đi ra! Nhưng vừa đi ra khỏi trạm tàu điện ngầm đã bị chúng bắt được!” – Maggie nói, đầu vẫn cúi gằm xuống bởi vì tính cách thẹn thùng, yếu đuối cũng bởi vì cảm thấy xấu hổ khi đã vô lực phản kháng khi chạm trán với băng nhóm Kền Kền.
“Đây cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ gì. Bọn côn đồ này chính là băng nhóm có tiếng ác nhất cái khu này, người dân bình thường đương nhiên không phải là đối thủ của bọn chúng!” – Tần Nhiên an ủi cô gái. Nhưng những lời nói này lại làm cho cô ấy càng xấu hổ.
Bởi vì, chính mắt cô nhìn thấy Tần Nhiên đã xử lý thằng thủ lĩnh mà cô vô cùng sợ hãi một cách nhẹ nhàng cỡ nào.
“Được rồi, chúng ta cũng không có không nhiều thời gian. Sau khi tìm được những đồ vật cần thiết, chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức!” – Tần Nhiên dùng con dao găm cắt đứt sợi dây thừng đang trói chặt đôi tay của cô gái.
Trong lúc Maggie dùng tay để cởi sợi dây thừng đang cột chặt chân của cô ra thì Tần Nhiên đã bắt đầu lục xoát căn phòng của Kền Kền.
Nhưng, cho dù đang tập trung tìm tòi thì cậu vẫn để một ít sự chú ý trên người Maggie. Vì cho đến giây phút này, cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô ấy.
Cho dù cậu không tìm thấy bất kỳ điểm mâu thuẫn nào trong lời nói của cô, nhưng cậu chưa từng sóng vai chiến đấu cùng cô như đã làm với Kha Lâm nên cậu không thể nào yên tâm giao phần lưng của mình cho cô ấy được.
Cho nên, Tần Nhiên cố ý chỉ cởi trói cho đôi tay của cô ấy. Nếu không, con dao găm sắc bén như vậy, cắt hai sợi dây thừng chỉ là việc cỏn con, thì cắt thêm hai sợi nữa cũng đâu có gì khó khăn?
Tần Nhiên cũng chả quan tâm Maggie có nhận ra sự đề phòng của cậu đối với cô hay không. Cậu đang bận rộn kéo cái ngăn kéo của cái tủ đầu giường gần cậu nhất ra.
Trong ngăn kéo có vài món đồ: một cây súng, hai ổ nạp đạn và hai quả lựu đạn.
Súng vẫn là cây M1905 quen thuộc, ổ nạp đạn đương nhiên cũng cùng bộ với súng.
Thứ quan trọng là: Lựu Đạn!
“Tên: U – II”
“Loại hình: Lựu đạn”
“Chất lượng: Bình thường”
“Lực công kích: tương đối mạnh”
“Thuộc tính: Khi công kích người không mặc đồ phòng hộ thì uy lực tăng 30%”
“Công dụng đặc biệt: không”
“Có nên mang theo khi làm nhiệm vụ: Có”
“Ghi chú: Đây là loại lựu đạn chống bộ binh nên người ném cần phải bảo vệ bản thân thật tốt”
Nhìn những dòng giới thiệu quả lựu đạn này, đặc biệt là phần thuộc tính, trong đầu Tần Nhiên đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Ngay sau đó, Tần Nhiên nhanh chóng cất hai quả lựu đạn vào túi áo của mình.
Súng và ổ nạp đạn cũng cầm lấy cất đi.
Sau đó cậu lại kiểm tra cái tủ đầu giường thêm một lần nữa. Khi đã chắc chắn rằng không còn bỏ sót bất kỳ thứ gì, Tần Nhiên mới bước vòng qua cái giường, đi đến hai cái tủ quần áo đang được đặt song song với nhau.
Lúc này, Maggie vẫn còn đang cố gắng cởi bỏ sợi dây thừng đang trói chặt trên chân mình.
Đến nơi, Tần Nhiên ngay lập tức kéo cái cửa của cái tủ bên trái ra.
Không phải cậu chủ quan, mà là cậu không tin Kền Kền lại thiết kế bẫy rập ngay trong phòng mình. Việc nó chết ngay với chỉ một nhát dao của cậu đã chứng tỏ nó cũng không có cảnh giác và thông minh đến mức ấy.
“Két!” – Âm than hơi chói tai vang lên. Sau đó, cánh cửa của cái tủ bên trái đã hoàn toàn mở ra.
Đồ hộp, bình nước, súng ống, viên đạn,… nhồi nhét đầy trong tủ, trông y như nguyên cái siêu thị đã bị cướp sạch rồi bỏ vào đây vậy.
Tần Nhiên lướt mắt nhìn sơ qua, trong tủ phải có hơn 30 hộp đồ đóng hộp, mà nước khoáng thì từng thùng từng thùng xếp đè lên nhau. Ngoài ra còn có sáu, bảy thanh M1905 và một thanh súng trường M12. Những viên đạn màu vàng đồng thì được để trong một cái hộp lớn, nhiều vô số kể.
“Chậc!” Dù cậu đã làm sẵn chuẩn bị trong lòng, nhưng khi nhìn thấy đống đồ đang cất trong tủ thì cũng không khỏi chép miệng một cái.
Nếu cậu có thể mang hết số đồ ăn nước uống này ra ngoài thì chừng này không những đủ để cậu sống bình yên hết quãng thời gian còn lại mà nhiệm vụ yêu cầu, mà còn dư dả.
Cậu cầm thanh M12 lên rồi treo trên người. Sau đó, cậu bước đến cái tủ còn lại rồi lập tức mở bung hai cánh cửa tủ ra.
So với cái tủ ban nãy thì đồ vật trong cái tủ này được sắp xếp gọn gàng hơn nhiều.
Ngoại trừ hàng tá thùng nước khoáng và hộp thức ăn đóng hộp, thì chỉ còn có một cái ba lô chuyên dùng để leo núi.
Tần Nhiên không chút do dự xách cái ba lô lên. Vừa nhấc lên liền cảm nhận được trọng lượng của nó, làm cậu không thể không dùng hai tay cùng nhau xách.
Hơn nữa, vì có thể dễ dàng mở cái ba lô ra, cậu không thể không nâng chân trái lên làm điểm tựa, đầu gối chống vào cửa cửa tủ.
Dây kéo bị Tần Nhiên kéo ra.
Ánh sáng chói mắt bắn ra từ trong cái ba lô làm Tần Nhiên buộc phải nhíu đôi mắt lại.
Những món trang sức lấp lánh, gắn đầy các loại đá quý nhiều màu sắc, được ném lung tung trong cái ba lô này.
Cho dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi cậu nhìn thấy nguyên một ba lô tràn đầy châu báu như thế này, đặc biệt là sau khi nghĩ đến giá trị của nó, thì hô hấp của cậu vẫn nghẹn lại.
Nhưng những thông tin nhắc nhở của trò chơi ngay lập tức hiện ra sau đó đã làm cho cậu nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Tên: Châu báu vô giá”
“Loại hình: Châu báu”
“Chất lượng: Lẫn lộn (số lượng quá nhiều, không thể phân chia rõ ràng)
“Thuộc tính: Không”
“Công dụng đặc biệt: Không”
“Có nên mang theo khi làm nhiệm vụ: Không”
“Ghi chú: Bạn có thể lựa chọn giao cho thiếu tá hoặc dùng làm việc khác!”
“Không thể mang theo ra khỏi game sao?” – Tần Nhiên nhìn dòng ghi chú, trong lòng tiếc nuối vô cùng.
Chỉ cần nhìn cái tên thôi là đã biết đống châu báu này có giá trị xa xỉ cỡ nào. Nếu có thể mang theo ra khỏi game thì Tần Nhiên không ngại từ bỏ thực hiện những kế hoạch tiếp sau để tìm một chỗ sống yên ổn nốt phần đời sau này.
Bởi vì, dựa vào những dòng miêu tả của game thì giá trị của một ba lô châu báu này nhiều khi đã đủ lớn để hoàn thành cái mục tiêu của cậu khi quyết định tham gia chơi game này.
Nhưng đáng tiếc là người thiết kế game đương nhiên không sơ sẩy đến mức cho người chơi lợi dụng cái sơ hở này chuộc lợi.
Nếu có thể mang theo nguyên một ba lô châu báu này ra khỏi game thì nơi mà Tần Nhiên phải xông vào đương nhiên không phải chỉ là một cái kho hàng dưới đất bị bọn côn đồ chiếm đóng, mà có thể là một cái căn cứ quân sự có trang bị tối tân nhất!
Còn thằng Kền Kền mà cậu đã nhẹ nhàng xử lý? Ít nhất nó sẽ trở thành một cao thủ toàn năng đánh đấm siêu hạng, thậm chí có thể là một chiến binh!
Tất cả thu hoạch sẽ tỉ lệ thuận với độ khó!
Đây chính là quy tắc của game!
Trừ phi… tìm được bug (1) hoặc gian lận!
Mà Tần Nhiên chỉ mà một người mới chơi game ngầm thôi, nên đương nhiên không thể tìm ra bug trong game này.
Còn gian lận… thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Cậu kéo cái dây kéo của cái ba lô lại, rồi xoay người lại nhìn Maggie.
Lúc này, Maggie đã cởi được sợi dây trói chân mình ra, nhưng vẫn ngồi im trên giường, cho dù thấy đồ ăn, nước uống và súng ống cũng không di chuyển.
Cho dù cô thành thật hay đây chỉ là giả bộ thì cô cũng đã có được một ít hảo cảm của Tần Nhiên.
Nếu là thành thật thì nói lên rằng cô đơn thuần, chất phác, còn nếu là giả vờ thì lại chứng minh rằng cô hiểu được cái gì nên lấy, cái gì nên bỏ.
Đối với Tần Nhiên, cả hai hướng đều có lợi.
Cho dù nếu cô ấy giả vờ thì sẽ hơi phiền phức, nhưng chỉ cần Tần Nhiên thể hiện ra thực lực cường đại, thì cô ấy sẽ tự biết cái gì nên đụng, cái gì không.
“Tôi đi ra ngoài giải quyết mấy cái phiền phức kia đây! Tôi sẽ quay lại ngay lập tức!” – Nói xong, Tần Nhiên liền bước ra cửa.
Giống như những gì Tần Nhiên đã nói, cậu muốn giải quyết mấy thằng côn đồ có súng còn sót lại.
Việc này không nằm trong kế hoạch lúc đầu của cậu. Nhưng sau khi có được hai quả lựu đạn, hết thảy liền thay đổi.
Tần Nhiên bước đến đứng trước cái máy phát điện dùng dầu diesel, và bên cạnh chỗ cậu đang đứng chính là căn phòng có bọn côn đồ đang tụ tập. Âm thanh ầm ĩ vẫn vang dội như cũ, bọn chúng không hề phát giác ra có chuyện gì bất thường.
Tần Nhiên gạt công tắc, tắt cái máy phát điện dùng dầu diesel.
Tức khắc, toàn bộ hành lang bị bao trùm trong màn đêm đen tối.
“Mẹ kiếp! Cái máy phát điện đó lại bãi công rồi!”
“Nhanh chạy ra xem đi! Nếu không, Kền Kền lão đại sẽ nổi giận!”
“Đáng lẽ chúng ta nên đi tìm nhiều máy phát điện hơn mới đúng!”
Đầu tiên, căn phòng kế bên cậu yên tĩnh trong giây lát rồi ngay tức khắc, tiếng oán trách, chửi bới liên tiếp vang lên.
Sau đó, một chuỗi tiếng bước chân lảo đảo vang lên.
Đen tối mang lại phiền phức không nhỏ cho nó.
Ngay sau đó, cửa phòng bị một thằng côn đồ mở ra.
Ngay lúc cái cửa phòng bật mở, Tần Nhiên đứng im trong bóng tối nãy giờ chợt hoạt động, cậu nâng chân trái lên rồi duỗi về phía trước, lòng làn chân hung hăng đạp vào bụng của thằng côn đồ vừa mở cửa.
Thằng côn đồ không hề phòng bị, đau đớn hét lên một tiếng rồi té ngược vào trong căn phòng.
Đồng thời, Tần Nhiên mở kíp nổ của cái lựu đạn, rồi ném vào phòng.
“Sao vậy?”
“Có chuyện gì?”
“Đùng!”
Bọn côn đồ trong căn phòng không biết chuyện gì xảy ra nên nháo nhào loạn cả lên. Nhưng sau một tiếng nổ mạnh, tất cả đều trở nên im lặng.
(1) Bug: lỗi khiến game không thể hoạt động bình thường.