Ác Ma Lao Tù

Chương 14: Trà Trộn


Đọc truyện Ác Ma Lao Tù – Chương 14: Trà Trộn

Đêm càng ngày càng tối.

Đại lộ số 6.

Vốn là một khu phố sầm uất, nhưng vì chiến loạn, giờ đây nó đã bị phá hủy hầu như toàn bộ, những thứ còn sót lại cũng chỉ là những đống hỗn độn.

Nhưng mà, một số tòa nhà có cấu trúc chắc chắn và diện tích lớn đến nay vẫn còn được coi là hoàn chỉnh sau bốn tháng bom đạn oanh tạc.

Đương nhiên, gọi là hòan chỉnh chỉ đơn giản là vì khi so sánh với những tòa nhà đã hoàn toàn biến thành đống phế tích thì nó chính là như thế.

Ví dụ như trung tâm thương mại ở đại lộ số 6!

Là cái trung tâm thương mại lớn nhất khu này, nhưng nó đã mất đi vẻ ngoài ngăn nắp xinh đẹp từ lâu. Thậm chí, phần nóc nhà đã sụp hơn phân nửa. Khi nhìn từ trên bầu trời, nó giống như một chiếc giày rách nát bị úp ngược trên mặt đất, đế giày còn bị lủng.

Nhưng ngay cả như vậy là nó cũng trở thành nơi tránh mưa tránh gió tốt nhất cho những người đang phải cố gắng sinh tồn trong chiến loạn.

Nhưng điều đáng tiếc duy nhất chính là…

Vào giờ phút này, nó đã bị một đám côn đồ có súng chiếm cứ.

Bên ngoài cái trung tâm thương mại có hai thằng côn đồ tay cầm súng, nửa cơ thể đang lẫn vào cái bóng đen tạo thành từ bức tường, đôi mắt chúng nhìn quét xung quanh.

Nhưng, vẻ mặt tản mạn của chúng đã nói lên rằng chúng chỉ đang làm qua loa cho xong.

Việc này cũng không trách chúng được!

Toàn bộ dân thường còn sống sót và cả bọn côn đồ ở cái đại lộ số 6 này không ai là không biết nơi này là địa bản của Kền Kền. Kể từ khi Kền Kền treo cái thằng dám chống đối nó lên cái cột cách đó không xa rồi thiêu chết, không còn ai cám bén mảng đến nơi này nữa.

Hơn nữa, ở trên đỉnh đầu của bọn họ, ngay chỗ đỉnh của cái trung tâm thương mại này, còn có một thằng côn đồ đang đứng.

Thằng đó mới là thằng thủ vệ thật sự bảo bệ cửa vào sào huyệt.

Không những đứng cao nên quan sát được xa hơn, mà loại vũ khí trong tay nó cũng không phải là thanh M1905 xoàng này có thể so sánh được. Khẩu súng nó đang cầm là khẩu súng bắn tỉa, có kích cỡ lớn hơn, có tầm bắn xa hơn, đường bắn càng chuẩn hơn.

Trong mắt của hai thằng côn đồ đang đứng ở dưới thì thằng ở trên kia mới là tử thần thật sự. Bất luận thằng xa lạ nào dám lại gần thì nhất định sẽ bị thằng ở trên bắn nát đầu.

“Tao muốn làm một điếu thuốc quá!” – Một thằng côn đồ đang cầm súng nói với thằng còn lại.

“Đi thôi, cùng đi!” – Thằng còn lại không những không ngăn cản mà còn hùa theo.


Hai thằng lập tức bước ra khỏi cái bóng đen rồi đi vào trong trung tâm thương mại.

Hút thuốc cũng cần phải có không gian tránh gió mới được. Mà ở ngoài cái trung tâm thương mại thì lại không có chỗ nào đáp ứng được yêu cầu đó.

Hai thằng này không đi vào bằng cửa chính của cái trung tâm thương mại, vì trên tường nơi nơi đều là lỗ thủng do đạn pháo tạo ra, nên đương nhiên chui vào mấy cái lỗ đó sẽ nhanh hơn vòng về cái cửa chính nhiều.

Thằng côn đồ nói ra lời đề nghị gấp gáp chui qua cái lỗ thủng, rồi thằng đứng sau cũng đang chuẩn bị khom lưng chui qua theo thì bỗng có một bàn tay vòng từ phía sau lưng nó ra trước bịt kín miệng nó.

Ngay khi nó đang tính tri hô thì bỗng có cơn đau từ chỗ cổ họng truyền đến não. Sau đó, nó liền chìm vào vực sâu của cái chết, không lối thoái.

“Đâm: công kích yếu điểm, tạo thành 100 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ (50vũ khí lạnh (dao găm) – cơ bản X2), đối thủ tử vong…”

“Nhanh lên!” – Thằng côn đồ đã chui vào bên trong trung tâm thương mại vẫn chưa phát hiện ra có gì kỳ lạ, vẫn tiếp tục thúc giục đồng bọn.

Hơn nữa, còn rất thản nhiên tự đắc mà đốt một điếu thuốc lá.

Mà ngay khi nó bật lửa chuẩn bị châm thuốc thì một cái bóng người đột nhiên từ ngoài cái lỗ thủng nhảy xổ vào, một tay đấm nó gục xuống đất, tay còn lại cầm con dao găm cắt xoẹt qua cổ họng nó.

Làm nó còn chưa kịp phản ứng đã đi đời nhà ma.

“Đâm: công kích yếu điểm, tạo thành 100 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ (50vũ khí lạnh (dao găm) – cơ bản X2), đối thủ tử vong…”

“Phù!” – Liên tiếp xử lý xong hai thằng côn đồ, Tần Nhiên đứng lên rồi thở ra một hơi thật dài.

Nửa tiếng trước cậu đã tới kế bên chỗ này rồi lẳng lặng chờ đợi cơ hội đến.

Đã có được kỹ năng “đi lén lút” nên đối với Tần Nhiên, việc lẻn tới cái trung tâm thương mại này cũng không phải là nhiệm vụ khó khăn gì.

Cái khó chính là làm cách nào để có thể lẻn vào cái kho hàng dưới mặt đất mà không làm cho hai thằng đang đứng canh giữ ở dưới đất và thằng đứng canh ở trên nóc nhà phát giác ra cậu. Vì cái cửa vào kho hàng đã bị Kền Kền cố tình sai đàn em phá hư, để mỗi khi có ai đó mở nó ra thì sẽ phát ra những tiếng động chói tai.

Và Tần Nhiên rất khó vòng qua hai thằng canh giữ bên ngoài để trực tiếp mở cái cửa vào kho hàng.

Đặc biệt là cái thằng đang canh giữ ở trên nóc nhà, theo kết quả của cuộc thẩm vấn mà cậu có được thì khẩu súng mà thằng ấy đang cầm chính là súng bắn tỉa. Đây cũng là lý do mà Tần Nhiên kiên quyết không cho Kha Lâm tham gia vào hành động lần này.

Cho dù Kha Lâm đã yêu cầu nhiều lần.

Bởi vì, Tần Nhiên tự tin có thể che dấu bản thân, nhưng Kha Lâm lại không thể.

Một khi cho Kha Lâm đi theo, chẳng những cậu sẽ bị lộ mà Kha Lâm cũng sẽ khó tránh khỏi cái chết.


Suy cho cùng, theo lời của thằng tù binh quá cố kia thì khả năng bắn súng của cái thằng đang đứng trên nóc nhà không tệ chút nào.

Đương nhiên, nó nhận xét không tệ là do so sánh với những thằng côn đồ còn lại. Chứ nếu so sánh với những tay thiện xạ thật sự, thì thằng kia vẫn chưa đủ tư cách. Nếu không thì sao Tần Nhiên có thể cứ như vậy mà lẻn vào được chứ.

Nhưng cậu cũng không vì vậy mà khinh thường nó.

Sau khi lục soát sơ qua hai cái thi thể và chẳng tìm được gì hữu dụng, cậu bắt đầu cẩn thận lò dò đi tới nóc nhà.

Còn hai thanh súng của hai cái thi thể?

Tần Nhiên đã có một thanh M1905 cùng với đủ ổ nạp đạn nên mang theo vài thanh nữa cũng chỉ làm ảnh hưởng sự linh hoạt của cậu thôi chứ cũng không giúp ích được gì.

Con đường đi lên nóc nhà từ lâu đã không phải là cái cầu thang nữa, mà là cái đống phế tích tạo thành từ một nửa nóc nhà đã sụp xuống.

Thép và bùn đất, gạch ngói đổ xuống dọc theo cái vách tường đã sụp nhưng vẫn chưa rời ra hẳn cái vách tường còn nguyên, hơn nữa, độ cao của cái cái trung tâm tâm thương mại không cao hơn bán kính cái diện tích mà nó đã được xây. Nên một cái cầu thang thiên nhiên cứ như vậy mà được hình thành.

Tần Nhiên bước đi nhẹ nhàng dọc theo cái cầu thang này, đi nhẹ đến mức không phát ra một tiếng động nào hướng thẳng tới nóc nhà.

Vừa đặt một chân lên phần nóc nhà cậu đã nhìn thấy tay súng bắn tỉa mà cậu đang vô cùng để ý.

Lúc này, hai tay nó đang bưng súng bắn tỉa, dùng tư thế nửa quỳ nửa ngồi lia tầm bắn tuần tra khắp khu vực xung quanh cái trung tâm thương mại.

Nếu so sánh thái độ của thằng này với hai cái thi thể ban nãy thì chỉ có thể nói là nó cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng, năng lực của nó thì còn phải xem xét thêm.

Tần Nhiên khẽ khàng bước đến gần nó, hơi hơi giơ con dao găm trong tay phải lên, tay trái cũng giơ cao lên rồi cả hai tay nhanh chóng hành động cùng một lúc.

Giống như đã luyện tập qua trăm ngàn lần rồi vậy, tay trái bịt chính xác miệng nó rồi đột ngột giật ngược người nó về phía sau làm cằm nó rời xa báng súng, để lộ phần cổ họng ra, rồi ngay lập tức con dao găm trong tay phải cắt qua cổ nó.

Phụt!

Máu tươi phun ra ngoài, nhiễm đỏ cả cây súng bắn tỉa đang rơi rớt trên mặt đất.

Thân thể của nó liên tục run rẩy, tay chân co giật như đang bị điện giật nhưng miệng vẫn đang bị Tần Nhiên bịt kín và đầu nó bị đè chặt trong lồng ngực của cậu.


Mãi đến khi cơ thể nó hoàn toàn ngừng lại nó cũng không thể hô lên được dù chỉ là một tiếng.

Sự vùng vẫy của nó chỉ làm cho vết cắt trên cổ rách bươm ra, trông kinh tởm không chịu nổi.

“Đâm: công kích yếu điểm, tạo thành 100 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ (50vũ khí lạnh (dao găm) – cơ bản X2), đối thủ tử vong…”

Thông tin về chiến đấu xuất hiện.

Sau khi xác nhận nó đã hoàn toàn chết Tần Nhiên mới buông tay ra.

Tần Nhiên ném cái thi thể sang một bên rồi cầm thanh súng bắn tỉa lên.

“Ủa!” Tần Nhiên kinh ngạc hô lên.

Bởi vì, phải đến giây phút này cậu mới phát hiện cây súng “bắn tỉa” này chỉ là một loại súng trường bình thường được gắn thêm một cái ống ngắm, trông vô cùng kỳ quặc.

Hiển nhiên, hai thứ này không phải là cùng một bộ.

“Tên: M12”

“Loại hình: Súng ống”

“Chất lượng: Bình thường”

“Dung lượng ổ đạn: 20 viên”

“Thuộc tính: Không”

“Công dụng đặc biệt: Không”

“Có nên mang theo làm nhiệm vụ: Có”

“Ghi chú: Đây là một thanh súng trường có đường kính nòng là 7,62mm đã được bảo dưỡng, đáng tin cậy.”

… … …

“Tên: Ống ngắm ong thợ”

“Loại hình: Đồ phụ trợ cho súng ống”

“Chất lượng: Bị hư hao”

“Thuộc tính: Phóng to 4 – 8 lần”

“Công dụng đặc biệt: Không”


“Có nên mang theo làm nhiệm vụ: Có”

“Ghi chú: Nó vốn không nên đặt trên cây súng trường.”

Nhìn cái ghi chú mà hệ thống cung cấp, rồi Tần Nhiên lại xem xét cái súng “bắn tỉa” có hình dạng kỳ quái này thêm một lần nữa. Cuối cùng, cậu đặt nó sang một bên.

Cho dù nó có là một cái súng bắt tỉa thật đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ không mang theo.

Ngoại trừ cái nguyên nhân đã nêu ở trên là cậu cần những thứ gọn, nhẹ để cậu có thể linh hoạt hơn, thì phần lớn là do cây súng trường này quá lộ liễu, nó sẽ tạo nên ảnh hưởng nguy hiểm tới cái kế hoạch tiếp theo của cậu.

Phải biết rằng cậu đã tính rằng sau khi xử lý mấy thằng canh giữ bên ngoài cái sào huyệt xong thì cậu sẽ lẻn vào bên trong.

Ngay từ lần đầu tiêu diệt đàn em của Kền Kền cậu đã có suy nghĩ như vậy. Cho dù bị Kha Lâm lạnh lùng phủ định thì cậu vẫn chưa từng từ bỏ. Mà khi biết được Kền Kền còn lại đến 21 thằng đàn em chứ không phải 11 thì Tần Nhiên lại càng thêm quyết tâm thực hiện cái kế hoạch này.

Bở vì Tần Nhiên rất rõ ràng, cho dù cậu có kỹ năng do game cung cấp nhưng một mình cậu cũng không thể nào thắng được cùng lúc 21 thằng.

Sau khi lục soát toàn thân tay súng bắn tỉa một lần và chắc chắn là không còn để sót cái gì, Tần Nhiên đi xuống nóc nhà, đi tới cái kho hàng dưới mặt đất.

Cậu đi qua những đống hỗn độn trong trung tâm thương mại, rất nhanh, cậu liền nhìn thấy lối xuống cái kho ngầm.

Sau khi đi hết cái đoạn cầu thang dốc xuống này, Tần Nhiên liền nhìn thấy cái cửa vào kho hàng.

Nơi ấy quả thật rất dễ thấy…

Cái cửa vào kho hàng cũng không bị đóng lại hoàn toàn, mà đang được mở ra hơn nửa.

Ánh sáng đèn điện rọi qua khe hở trông thật chói mắt. Dựa vào ánh đèn, cậu có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình bên trong kho hàng.

Bên trong có một cái hành lang đủ rộng để xe nâng chuyển hàng hóa đi lại, và hai bên hành lang là các căn phòng.

Theo sự hiểu biết của Tần Nhiên thì đây cũng không phải là loại kho hàng phổ thông, mà nó đã được xây thành từng phòng nhỏ tách biệt để cho các thương nhân đang bán hàng trong trung tâm thương mại này thuê lại.

Mà bây giờ những căn phòng này đã trở thành phòng ở của băng đảng Kền Kền.

Tần Nhiên chậm rãi bước tới gần. Ánh đèn chói mắt rọi qua khe cửa mở rộng chiếu xuống sàn tạo thành một vùng sáng lóa mắt.

Khác với những dân thường, những thằng côn đồ phải gian nan sống lay lắt trong chiến loạn, băng đảng của Kền Kền lại sống có vẻ thoải mái, vui sướng. Những giao dịch với bọn phản quân không chỉ làm cho bọn Kền Kền có đủ đồ ăn thức uống, mà còn giúp chúng có được dầu diesel để sử dụng máy phát điện.

Nhưng mà, điều này đã chứng minh chúng nó càng đáng chết!

Bởi vì băng nhóm Kền Kền càng sống sung sướng chứng minh bọn chúng giao dịch với quân phản loạn càng nhiều.

Nghĩ là số lượng các cô gái vô tội rơi vào tay bọn chúng cũng càng nhiều.

Trong lòng cậu dâng lên sát ý làm toàn thân cậu cũng tản ra hơi thở lạnh băng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.