Ác Ma Lao Tù

Chương 1: Tiến Vào


Đọc truyện Ác Ma Lao Tù – Chương 1: Tiến Vào

Tháng Bảy nắng gắt, ánh mặt trời chói chang. Cho dù bức rèm có dày thế nào đi nữa cũng không thể chắn hoàn hoàn những tia nắng nóng hừng hực rọi vào căn phòng. Ánh nắng chói chang xuyên qua khe hở giữa hai bức màn tạo thành một đường sáng – thứ ánh sáng duy nhất – làm sáng rực cả căn phòng.

Ring ring ring!

Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, sau ba hồi chuông tự động chuyển sang chế độ ghi âm:

“Có phải Tần Nhiên không? Tôi là bác sĩ Vương, cậu còn một năm nữa là tới 18 tuổi, nếu bây giờ không bắt đầu điều trị gen thì không thể trị liệu được nữa.”

Lời nói khách sáo, công thức, từ lần này đến lần khác đều giống y như nhau.

Tần Nhiên hờ hững lơ đi, cúi đầu tập trung nhìn cái thẻ trò chơi đang nắm trong tay.

Đỏ tươi, lớn bằng cái móng tay cái.

Sau khi chắc chắn không có nhầm lẫn, Tần Nhiên đem cái thẻ mà cậu phải dùng toàn bộ số tiền hiện có để mua nhét vào nơi bỏ thẻ trong chiếc mũ giả thuyết (*).

Tít!

Một tiếng cười giòn tan vang lên, cái đèn nguồn trên chiếc mũ giả thuyết chuyển từ màu đỏ sang xanh biếc.

“Tít! Tít! Tít! Không thể kiểm tra hãng xản xuất, không đo được độ an toàn, xin vui lòng cẩn thận khi chơi thử!” Loa phát thanh của mũ giả thuyết vang lên nội dung cảnh báo.

Nhưng Tần Nhiên cũng không để ý đến.

Một trò chơi ngầm đương nhiên sẽ không có đăng ký hãng sản xuất và đảm bảo an toàn.

Một năm trước, trò chơi đạt đến độ chân thật 100% theo như trong truyền thuyết này xuất hiện trên thị trường. Theo lý thuyết, trò chơi này có độ chân thật cao hơn hẳn những loại game hiện hành – thứ chỉ đạt khoảng 30 – 40% độ chân thật chắc chắn sẽ được mọi người săn đón. Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại, nó còn chưa được chính thức bán trên thị trường thì đã bị cấm.

Nguyên nhân là vì trò chơi quá mức chân thật!

Nó chân thực tới nỗi nếu người chơi chết trong game thì cũng sẽ chết ngoài đời thật!

Trong ba ngàn người tham gia chơi thử phiên bản thí nghiệm chỉ có không tới một phần mười còn sống sót thoát khỏi game. Như vậy, đã có hơn hai ngàn người chết. Điều này đã làm khả năng trò chơi bị cấm phát hành trở thành sự thật. Nhưng sau này, Tần Nhiên nghe nói có một số người giàu có đam mê mạo hiểm đã tham gia chơi game này, khiến trò chơi một lần nữa được khởi động, hơn nữa còn trở thành một “game ngầm” và rất ít người có thể tiếp xúc với trò chơi này.

Ngoại trừ đầu mối mua bán bí ẩn cộng thêm giá cả xa xỉ, thì nếu chết trong game chính là chết thật ngoài đời cũng là lý do khiến nhiều người chùn bước.

Nhưng Tần Nhiên không quan tâm.


Vì nếu trong vòng một năm không gom đủ ba triệu tiền viện phí thì cậu – người mắc chứng gen nhiễm vi-rút chắc chắn sẽ chết.

Đối với những người giàu có thì ba triệu cũng không là gì, nhưng đối với Tần Nhiên, đây thật sự là một con số khổng lồ không thể có được. Từ ba năm trước, khi phát hiện ra mình bị chứng gen nhiễm vi-rút giai đoạn một, Tần Nhiên đã luôn cố gắng để dành tiền.

Nhưng… cũng chỉ như muối bỏ biển!

Ba năm trước, lúc Tần nhiên mới 14 tuổi, cậu cũng chỉ là một học sinh trung học bình thường như bao học sinh khác trong liên bang. Không có bằng cấp, không có tài năng đặc biệt, do đó dù là làm việc tay chân cũng không đủ tuổi để đi làm. Chỉ có thể xin làm những việc lặt vặt.

Nhưng cho dù là việc vặt gì cũng không thể gánh vác nổi khoản phí trị liệu cao tới ba triệu kia. Coi như mỗi ngày chỉ ngủ năm giờ, làm một lúc ba việc, trong ba năm qua Tần Nhiên cũng mới chỉ tích cóp được có ba mươi ngàn. Chỉ đủ trả 1% phí trị liệu.

Sự thật này làm cho Tần Nhiên cảm thấy tuyệt vọng!

Đối với sinh mệnh, Tần Nhiên có quá nhiều kỳ vọng, ước muốn cho nên cậu thật sự không muốn chết.

Nhưng hiện thực lại làm cậu không thể không chết!

Ngay trong lúc tuyệt vọng này, cậu nghe được một lời đồn trong chỗ gia công kim loại mà cậu từng làm – lời đồn có liên quan đến “trò chơi ngầm”.

Người ta đồn rằng bất kỳ một món trang bị cao cấp nào trong game này cũng có thể bán được hơn một triệu!

Sau khi kiểm tra tính chân thật của lời đồn, Tần Nhiên quyết định “được ăn cả ngã về không”. Cậu dùng toàn bộ tiền để dành từ năm 14 tuổi đi mua thẻ game của trò chơi ngầm này, chuẩn bị đánh cược một phen.

“Không thành công thì cùng lắm là chết!” Tần Nhiên nghĩ thầm.

Cậu đội nón, nằm xuống giường.

Trước mắt tối sầm, một đoạn văn hiện lên cùng với giọng người máy bắt đầu phát ra:

“Đang kiểm tra ID người chơi…”

“ID người chơi xác nhận: Tần Nhiên, 17 tuổi, cô nhi, hiện cư trú tại liên bang cô nhi viện”

“Đang kiểm tra thuộc tính…”

“Chào mừng bạn đến với trò chơi ngầm, trò chơi chuẩn bị bắt đầu…”


“Bắt đầu nhiệm vụ một người!”

“Bối cảnh: Chiến tranh thình lình xảy ra trong thành phố này, mọi người không hề phòng bị, phần lớn đã chết trong bom đạn. Còn sót lại một số thường dân trong đó có bạn đều đang ở trong phế tích của thành phố đau khổ tìm đường trốn thoát. Tiếng súng trường thường vang lên làm mọi người giật mình lo sợ. Quân phản loạn cùng bọn côn đồ không có ý định rút về, chúng đã giết người, giết đến đỏ mắt, sát khí hừng hực muốn phá hủy toàn bộ!”

“Nhiệm vụ chính: sống sót trong 7 ngày, 0/7”

“Nhiệm vụ phụ (có thể chọn có thể không): Cứu giúp bình dân đến khi chiến tranh kết thúc, điểm qua màn sẽ được tăng theo số bình dân cứu được”

“Nhắc nhở: Đối với mỗi người chơi, phụ bản của tân thủ luôn là cơ hội hiếm có khó tìm!”

Sau khi toàn bộ đoạn văn xuất hiện, nó chỉ tạm dừng chừng ba phút để Tần Nhiên có thể đọc lại nội dung. Sau đó, trước mắt Tần nhiên đột nhiên sáng lên, cực kỳ chói mắt, mặc dù đã nhắm hai mắt nhưng vẫn khó chịu đến mức Tần Nhiên phải lấy bàn tay che mắt lại. Tiếp theo, cậu cảm thấy bản thân ngày càng nhanh tiến vào trạng thái không trọng lực.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong hai giây.

Lúc Tần Nhiên cảm giác mọi thứ đều đã trở lại bình thường, cậu buông tay xuống, mở mắt.

Ngay lập tức, Tần Nhiên mở to hai mắt.

Cách chỗ cậu không tới một mét có một thi thể bị rạch bụng, đầu hơi nghiêng, hai con mắt vẩn đục vừa tầm nhìn thẳng vào mắt Tần Nhiên, gần như đối diện.

Hơi thở của cậu bỗng trở nên dồn dập.

Từ nhỏ đến lớn, Tần Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy thi thể người chết, cùng lắm thì cũng chỉ đánh nhau chảy ít máu. Vậy mà ngay lúc này, một cái thi thể xuất hiện ngay trước mặt cậu, lại còn là mắt đối mắt, điều này khiến Tần Nhiên cảm thấy kinh hoảng, sợ hãi.

Trong lúc hoảng sợ như vậy, cậu bất giác lùi về phía sau theo phản xạ tự nhiên của cơ thể, đến khi lưng chạm vào tường mới ngừng lại.

Ầm!

Lưng đập mạnh vào tường khiến cậu đau đến nỗi cắn răng. Nhưng nhờ vậy cậu mới phục hồi được một chút lý trí.

“Đây là trò chơi! Đây là trò chơi! Cho dù là 100% chân thật cũng chỉ là trò chơi!”

Lý trí quay về khiến cậu nhớ ra chính mình chỉ đang làm nhiệm vụ trong trò chơi thôi, không có thi thể nào hết, tất cả chỉ là giả thôi.

Nhưng khung cảnh chân thật trước mắt cộng thêm mùi máu tanh nồng nặc len vào trong mũi lại làm Tần Nhiên không thể không tìm thêm lý do khác để thuyết phục chính mình.


“Nhân vật!” Tần Nhiên thốt lên.

Tần Nhiên đã từng làm việc trong xưởng gia công kim loại nên đối với một ít thao tác trong game giả thuyết cũng không mấy xa lạ. May mắn là những quy tắc mà cậu biết cũng rất thông dụng, vẫn được áp dụng trong “game ngầm” này.

Sau khi tiếng nói của Tần Nhiên vang lên, trước mặt cậu hiện lên thanh thuộc tính chỉ có cậu mới có thể thấy được.

Thanh thuộc tính được chia làm ba trang:

“Tên họ: Tần Nhiên”

“Tuổi: 17 (nam)”

“Dòng máu: nhân loại”

“Danh hiệu: không có”

“Sinh mệnh: 100%”

“Thể lực: 100”

Tần Nhiên nhìn sơ qua phát hiện trang đầu là thông tin cơ bản của nhân vật người chơi, trang hai là thuộc tính của nhân vật:

“Lực lượng: F”

“Tốc độ: F”

“Thể chất: F”

“Tinh thần: F+”

“Cảm giác: F+”

Trang cuối là kỹ năng, trang bị, thanh ba lô, nhưng hiện tại đều biểu hiện trống.

“Kỹ năng: không có”

“Trang bị: không có”

“Ba lô: Không có”

“Đánh giá: là một tân thủ, so với bia đỡ đạn còn không bằng!”


Mặc dù dòng đánh giá cuối cùng có ý nhạo báng nhưng trên mặt Tần Nhiên lại xuất hiện nụ cười.

Vì thanh hệ thống xuất hiện đã chứng minh được rằng đây chỉ là trò chơi! Cho dù có là 100% chân thật đi chăng nữa!

“Hít vào”

“Hít vào”

Tần Nhiên liên tục hít sâu để xóa đi nỗi sợ hãi còn sót lại trong lòng để bản thân bình tĩnh lại.

Khi cậu cảm thấy mình đã đủ bình tĩnh thì lại theo bản năng nhìn về cái thi thể bị mổ bụng kia!

Xác chết trong hiện thực có thể làm người khác lo sợ, nhưng trong trò chơi thì nó lại đại biểu cho một cái hàm ý khác: đồng vàng và trang bị!

Đương nhiên Tần Nhiên không quên mục đích mình đi vào “trò chơi ngầm” này chính là kiếm đủ tiền để trả viện phí trị liệu bệnh gen nhiễm vi-rút của mình.

Để làm được điều này thì cần một cái tiền đề – phải có đủ thực lực trong game.

Chỉ có thực lực mạnh mẽ mới có thể thu thập được càng nhiều đồng vàng và các loại trang bị tốt, mà chính những đồng vàng và trang bị này sẽ đổi lấy tiền tài để cậu trị bệnh.

Hiện tại thuộc tính của cậu quá thấp, kỹ năng, trang bị và ba lô đều rỗng tuếch, ngay cả đánh giá cũng nói so với thực lực của bia đỡ đạn mà cậu cũng không bằng.

Vì vậy, bây giờ cậu cần thời gian để làm cho chính mình mạnh mẽ lên.

Mà thời gian còn lại của cậu cũng không quá nhiều! Trong hiện thực chỉ có một năm, còn trong trò chơi?

Lúc này Tần Nhiên cũng không rõ, nhưng căn cứ theo thời gian của các game giả thuyết cậu từng xem thì cũng sẽ không quá dài so với hiện thực.

Do đó, cậu cần phải tận dụng bất kỳ cơ hội nào miễn là nó có thể làm cậu mạnh lên.

Hơn nữa hiện giờ ngay tại trước mặt Tần Nhiên đang có một cơ hội như vậy.

Cố nén cảm giác ghê tởm trong lòng, Tần Nhiên từ từ bước đến gần cái xác. Mặc dù đã biết trước đây chỉ là trò chơi nhưng mức độ chân thật lại lên đến 100% khiến cậu có cảm giác như bản thân đang lật qua lật lại một cái xác thật vậy. Đặc biệt là mùi tanh hôi của máu đọng lại càng làm cậu cảm thấy buồn nôn liên tục. Thậm chí cậu còn trốn tránh nhìn vào đôi mắt vẩn đục ấy theo bản năng, đối với vết mổ bụng thì liếc mắt một cái cũng không dám, chỉ dám dùng đôi tay sờ soạng, tìm kiếm trên người thi thể.

Một lát sau, hai mắt cậu đột nhiên sáng ngời, ngay lập tức đưa mắt nhìn vào cái móc treo mà tay trái đụng trúng rồi dùng sức giật một phát, một cái ba lô từ trên người thi thể bị cậu kéo xuống dưới.

Cái ba lô này được giấu rất kỹ cộng thêm dáng ngồi của thi thể, nếu không phải Tần Nhiên tìm kỹ thì chắc chắn rất khó nhận ra nó bằng hai mắt thường.

Mà được giấu kỹ như vậy chắc chắn sẽ có một ít đồ tốt. Theo bản năng, hai mắt Tần Nhiên sáng rực lên nhìn chằm chằm vào cái ba lô trong tay.

(*) Chiếc mũ giả thuyết: Tên gọi món đồ có hình dạng giống chiếc mũ 3D. Theo trò chơi trong truyện, nếu muốn tiến vào thế giới ảo thì phải đội chiếc mũ này lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.