Đọc truyện Ác Ma Chiếm Hữu – Chương 14: Khẩu vị của anh quá nặng, tôi không với tới
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Thao tác của vị bác sĩ trước mặt vô cùng điêu luyện, Âu Tuệ Nhi chỉ vừa nghe một tiếng cạch, quyển sổ đóng lại, anh ta đã quay phắt mặt đối diện với cô. Ban đầu cô cứ nghĩ người này ít ra cũng trung niên rồi, dáng vẻ cao khiều thêm bóng lưng rộng dày, trong anh ta chững chạc, đứng đắn đúng kiểu một quý ông hơn bốn mươi. Vậy mà khi cái khẩu trang y tế màu trắng kéo sụp xuống, Tuệ Nhi như hít phải một ngụm khí lạnh trố mắt nhìn anh:”Nhóc… à không… Anh có thể tử tế khâu lại vết thương cho tôi không?”
Anh ta sờ cằm, ngắm nghía vết khâu trên hai tay cô, khẽ nâng kính, anh bảo:”Gọi là Mạc Duy hoặc bác sĩ Mạc, không phải nhóc”
Âu Tuệ Nhi gật đầu như một cái máy, miệng cười hì hì, lời thỉnh cầu ngọt ngào ghê rợn vang lên, cô không ngờ chính bản thân lại thốt ra được, chẳng giống cô chút nào:Vâng vâng, bác sĩ Mạc uyên bác làm ơn giúp tui khâu lại chúng nhé!”. Cũng đúng, có thể đùa với du côn, thách thức loại tiểu nhân, nhưng tuyệt đối đừng làm mích lòng bác sĩ, nếu không, lúc mở mắt ra đã thấy thân xác lạnh ngắt nằm trên bàn chông lạnh toát, ngơ ngác hỏi bản thân tại sao chết?. Thì ra là tên bác sĩ quái gỡ lặng thầm cho ta một mũi tiêm tử thần.
Bên cạnh giường bệnh của Trấn Đông còn dư một cái giường trống cho thân nhân, cô đã ngồi gần một tiếng trong trạng thái bất động rồi. Tuệ Nhi không dám cử động dù cho có ngứa ngáy đến đâu đi chăng nữa. Việc khâu sống không lạ thường lắm, với lại vết thương trên tay cô trông ra rất tồi tệ, anh ta suy tư một chốc ít ra vẫn phải gây tê cho cô thôi.
Âu Tuệ Nhi không dám thở mạnh sợ đả động đến Mạc Duy, anh ta phân tâm lỡ khâu lỗi thì quả thật tội lỗi cho Tuệ Nhi lắm. Nhưng ngồi hoài cũng chán, cô đưa mắt nhìn Trịnh Trấn Đông, anh ta vẫn còn hôn mê, hơn thở đều đều nhờ chiếc máy oxi bụm trên mặt:”Anh bao nhiêu tuổi?”
Cô như muốn nhai nát cái lưỡi của mình ngay, chỉ mới gặp chưa được một giờ đồng hồ mà đã bắt đầu trò ve vãn, quyến rũ trai trong tình trạng thảm hại thương tích đầy người. Mạc Duy khẽ nâng kính kiểu tri thức bác học uyên thâm, đôi mắt vẫn chăm chăm tập trung cao độ vào những vết khâu, anh tỉ mỉ như một nghệ nhân cống hiến hết niềm đam mê vào nghệ thuật, dồn tất cả tâm huyết để cho ra tác phẩm của riêng mình:”Hai mươi lăm”
“Bằng với Trấn Đông ư?”. Cô thoáng ngạc nhiên, nhìn anh chỉ tầm cỡ Trấn Nam không hơn không kém. Mạc Duy không nói chỉ ừ hử trong họng.
Thật sự quá khâm phục, một người trẻ tuổi như vậy mà có thể làm được bác sĩ trưởng khoa rồi, Âu Tuệ Nhi định hươ tay vỗ vai Mạc Duy khen thưởng, rồi cô vội nhận ra tình huống dở khóc dở cười này và thu tay lại, lắc đầu. Tay đang bị thương nặng vậy mà còn muốn chạm người ta, hành động ngu xuẩn khiếm nhã gì đây?.
Nuốt nước bọt một cách khó khăn, cô ho khan, giọng lí nhí:”Thật xin lỗi!”
Mạc Duy ừ hử:”Sao lại xin lỗi?”
Âu Tuệ Nhi buồn chán không trả lời, mà đúng hơn cô đang e thẹn ngượng ngùng chẳng biết đáp lại ra sao. Sau hơn ba mươi phút nữa, Mạc Duy cuối cùng cũng hoàn thành xong phần khâu vá vết thương cho Tuệ Nhi, anh tháo bao tay cao su:”Tính vào tiền viện phí của anh Trịnh hay cô tự trả?”
“Tôi… tôi… tự trả”. Cô lắp bắp chậm chạp mò mẫn xung quanh. Một chốc sau, cô chết lặng tại chỗ, nhe hàm răng trắng cười chữa ngượng với anh, thật tình là muốn đập trán vào tường bất tỉnh ngay bây giờ luôn, đã không đem tiền còn đòi trả nữa, cô quê chết đi được:”Tôi bỏ quên ví ở nhà rồi”
Mạc Duy trầm tư, gật gù, thẳng thắn nói:”Vậy thì tính vào tiền viện phí anh Trịnh”
Âu Tuệ Nhi buông một hơi thở dài, quắc đôi mắt sáng tinh quái đáp lại:”Hay hôm nào tôi trả lại được không? Đừng tính vào tiền của anh Trịnh, tôi không muốn mắc nợ anh ấy nữa”
“Cũng được, nhưng trước đó phải làm gì đó cho tôi có lòng tin đã”. Mạc Duy mỉm cười, lời nói ám muội thỏ thẻ vào tai cô, vừa đủ chỉ để hai người có thể nghe được.
Cổ họng Tuệ Nhi khô khan, nhoi nhói như mắc phải xương cá:”Làm gì cơ?”
“Cô suy nghĩ sâu xa quá rồi đấy”. Mạc Duy trao cô nụ cười bán nguyệt, khẽ khàng nâng kính, anh bàng quang huýt gió, đưa tay vào túi áo blouse trắng lấy ra một chiếc bọc nilon y tế đóng chặt. Bên trong là một chất gì đó nhơn nhớt màu đỏ trông hãi hùng vô cùng, cô bụm miệng cố gắng chống chế cảm giác nôn tháo chua chát cồn cào dâng lên từ bao tử:”Cái gì vậy?”
“Món ăn tôi tự làm đấy, ăn đi”, anh đưa đến trước mặt Âu Tuệ Nhi, hững hờ mở bọc. Thứ mùi gì đó vô cùng khó ngửi xộc thẳng vào mũi cô, Tuệ Nhi ọe lên một tiếng, tay ôm bụng, mặt tái xanh thống khổ. Đôi mắt long lanh lưng chừng nước mắt ngẩng đầu nhìn anh:
“Có thể không ăn không?”. Cô lắc nhẹ đầu, tỏ vẻ không thể nuốt được.
Mạc Duy không đùa, anh nghiêm túc bảo:”Cô không ăn, tôi không có lòng tin. Vậy thì tính tiền cho anh Trịnh ngay lập tức đi”
Âu Tuệ Nhi không can tâm tình nguyện, tính đưa tay lên cầm nhưng nhớ ra hai tay đang tê và vô lực:”Tay tôi bị thương, không có sức”
“Vậy tôi đút là được chứ gì?”. Mạc Duy đem theo dự phòng cả chiếc muỗng inox để bên túi phùng phình còn lại, nhẹ nhàng mút một miệng đút đến miệng Tuệ Nhi. Cô kìm nén cảm xúc khóc òa, kìm chặt sự nôn ói đến mật xanh mật vàng, như muốn trồi luôn cả bộ đồ lòng ra ngoài, gượng cười, cô nhắm tịt mắt ngậm lấy muỗng. Bên tai văng vẳng tiếng Mạc Duy, anh chờ đợi, hân hoan ra mặt:”Thế nào?”
Cô gật gật đầu tỏ vẻ ngon đấy! Nhưng thật chất quá tệ, mùi vị không khác gì máu người, vừa tanh vừa ngọt lợ, cảm giác như cố gắng nuốt xuống rồi, nhưng bao tử không thể chịu được xua tay đuổi ra. Khó khăn lắm cô mới dồn hết chúng xuống bao tử:”Đây là gì vậy?”
Mạc Duy hí hửng với món ăn của mình, anh nói rất thản nhiên, thờ ơ bỏ qua khuôn mặt méo mó của Tuệ Nhi:”Bào thai từ một tuần đến ba tuần tuổi hấp trong lò vi sóng và cho chút gia vị thôi”
Âu Tuệ Nhi xém chút nữa đã ngất xỉu, mặt cô trắng bệch, môi xanh tím bất thường, lồng ngực đập mạnh như muốn vỡ tung ra, cả đầu choáng váng, khóc không được mà cười cũng chẳng xong, vẻ mặt cô lúc này so với đi cầu táo bón còn tệ hơn vạn lần. Tay Tuệ Nhi run run đặt lên môi muốn móc ra hết những thứ vừa nuốt vào, thì Mạc Duy bất chợt dời sự chú ý đến cô, vui vẻ mời gọi:”Cô muốn ăn nữa không? Tôi còn rất nhiều món ngon, ngày nào cũng chỉ ăn một mình đúng là buồn hết sức”
“À… à… tôi… anh…”. Cô sợ đến độ tái mét mặt mày, ngã xuống giường nằm yên bất động, nước mắt ứa ra muốn tuôn nhưng vội giấu lại nuốt vào trong tim, chỉ một lần này thôi, hương vị tanh tưởi kia vẫn còn chưa biến mất, cô rùng mình. Âu Tuệ Nhi hít thật sâu, rồi thở mạnh một hơi dài, lấy hết tất cả sức bình sinh để trả lời:”Khẩu vị của anh nặng quá! Tôi với không tới”
Mạc Duy xụ mặt, ánh mắt anh đượm buồn, đóng lại bọc nilon, không thèm liếc đến cô một cái cuối, mở cửa bước ra khỏi phòng chốc chốc đã mất dạng. Lồng ngực căng cứng của Tuệ Nhi được thả lỏng khi xác định rõ ràng anh đã đi xa, cô thở hắt một hơi nhẹ nhõm, đặt tay lên ngực, cô vẫn còn hoang mang với vị bác sĩ trẻ tuổi bệnh hoạn này.
Chợt nhớ ra điều gì đó, cô vụt đứng dậy đi nhanh ra khỏi phòng bệnh, gặp được cô y tá đang nói chuyện với một bệnh nhân nào đó, Tuệ Nhi hơi dè chừng:”Có thể cho tôi mượn điện thoại gọi một cuộc không?”
Cô y tá chú ý đến Tuệ Nhi, vui vẻ gật đầu, y tá định đưa điện thoại cho cô nhưng vội rút lại:”Tay cô vậy sao mà bấm, đọc đi tôi bấm cho”
Âu Tuệ Nhi như gặp được vị cứu tinh gật đầu liên hồi, cô đọc một dãy số quen thuộc, dù năm năm cách xa nhưng nó vẫn cứ như in sâu vào trí nhớ cô, mãi mãi không thể phai mờ. Cô y tá tốt bụng cầm hộ điện thoại áp vào tai Tuệ Nhi. Tiếng chuông điện thoại tút tút hai tiếng dài, nhanh chóng hiệu quả hắn đã bắt máy, đúng là dân làm kinh doanh có khác:”Alo”
Tuệ Nhi run rẩy, chất giọng không giữ được bình tĩnh, dù nói chuyện qua điện thoại nhưng khí chất ác bá của hắn vẫn không giảm đi phần, dường như chỉ cần một cái thở nhẹ của Hứa Nhất Chính cũng đủ lấn át được tâm trí cô:”Hứa Nhất Chính?”
“…”. Hứa Nhất Chính im lặng như tờ, không một tiếng hồi âm.
Cô nói tiếp:”Tôi đang ở bệnh viện ngoại ô 192, có thể đêm nay không về… anh Đông… anh ấy gặp tai nạn. Với lại tôi muốn đi thăm bác gái ở gần đây… anh…”
Giọng cô ngắt quãng, hơi thở dồn dập khó khăn sợ hãi, mắt chớp chớp đảo loạn liên hồi. Âu Tuệ Nhi vẫn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng hừ lạnh bên đầu dây khiến lông tơ cô dựng đứng, có gì đó như băng tuyết chạy dọc sống lưng cô:”Tôi cho em năm tiếng để trở về nhà. Lúc tan sở tôi muốn nhìn thấy em ở nhà… Còn mẹ tôi, chúng ta sẽ đi thăm sau. Bài học khi về trễ em vẫn còn nhớ chứ?”
Âu Tuệ Nhi rũ mi, nét kinh hoàng vẫn còn vướng đục trên viền mắt:”Vâng”
Cô cúp máy, cười gượng với cô y tá, cô ấy nhìn cô cũng có vẻ thông cảm, mỉm cười an ủi Tuệ Nhi.
Trong tim cô như vác phải một cục tạ nặng chì chặt trùng xuống, mà rõ ràng cô có thể chống cự lại, cô có thể từ bỏ mạng sống này, cô tồn tại trên thế gian này chẳng khác nào một con chim bị giam cầm có cánh mà không thể tự do sải cánh tung bay. Rầu rĩ, Âu Tuệ Nhi gọi y tá trực phiên tới, trước khi rời đi cô có gọi cho Trấn Nam:”Chị có vài việc quan trọng, ngày mai hoặc mốt sẽ quay lại, em nhờ vú Hai vào trông hộ anh Đông nhé! Chị thành thật xin lỗi”
Trịnh Trấn Nam giọng nói mệt mỏi, đồng cảm với cô:”Không sao, chị bận thì cứ đi đi”
Âu Tuệ Nhi cúp máy trong lòng cảm thấy tội lỗi vô cùng, Trấn Đông đã vì cô mà xảy ra tai nạn, vậy mà cô lại bỏ anh ấy một mình không lo. Nhưng Tuệ Nhi kiên quyết rằng sẽ quay lại sớm và tạ lỗi với anh, cô vội vã đón xe taxi trở về thành phố A, trở về căn biệt thự Hứa Gia to lớn lạnh lẽo rùng rợn. Và trở về với kẻ chắc chắn sẽ tra tấn trách phạt cô vì dám tự ý bỏ đi không xin phép hắn.