Bạn đang đọc Ác Ma Chi Danh Hình Bóng Ác Ma: Chương 52: Đổi Thay
Vụ nổ dữ dội ngày hôm nấy khiến dân tình chấn động, người ta đồn rằng, Hạ Vũ Thiên đuổi đến bờ biển rồi phái người đánh chìm thuyền.
Cũng có người rỉ tai, là do va quệt với thuyền đi ngang qua dẫn đến nổ lớn.
Còn có kẻ khẳng định Lâm Viễn tự sát, tóm lại, thiên hạ xôn xao. Mà kết quả trực tiếp chính là Hạ Vũ Thiên huỷ bỏ hôn ước với Tần Dụ, Tôn lão gia qua đời, Tôn gia do một tay Tôn Lâm tiếp quản.
Nghe bảo khác với lời đồn rằng cậu ta là một kẻ vô dụng, năng lực của Tôn Lâm ngoài mức tưởng tượng, vừa lên đã hạ bệ oai phong của Hạ Vũ Thiên.
Nhưng Hạ Vũ Thiên dù sao cũng không hổ danh là Hạ Vũ Thiên, trong vòng nửa năm với tiềm lực trong tay đã dồn ép Tôn gia đến đường cùng. Tôn gia tan đàn xẻ nghé, bị Tần gia, Hạ gia cùng Âu Dương gia như tằm ăn rỗi, từng bước xâm chiếm. Sau khi Tần gia đạt được thứ mình muốn đã thoát ly khỏi thế lực của Hạ gia, vươn ra nước ngoài.
Tần Dụ xuất ngoại, lên xe hoa cùng người yêu của mình, từ đó về sau không còn tin tức gì nữa.
Âu Dương gia cam chịu bị phụ thuộc vào Hạ gia, nhận được sự che chở của Hạ gia, nhưng xét cho cùng, vì người suy thế tàn, nhanh chóng thoái ẩn. Một mình Hạ gia vùng vẫy, Hạ Vũ Thiên đưa gia tộc lên vị trí độc tôn, thế lực Hạ gia dần dần bành trướng đến mức đáng sợ.
Nhưng Hạ Vũ Thiên khi còn đang thời kỳ hưng thịnh lại đưa ra một quyết định người người không sao lý giải nổi. Anh tiêu huỷ bản danh sách kia, trả tự do cho những gia tộc bởi nó mà buộc phải khuất phục dưới tầm kiểm soát của Hạ gia.
Giống như tự tay đốt cả núi tiền, hầu hết mọi người đều gảy bàn tính mà tiếc đứt ruột, về phía những gia tộc đó, bọn họ nhớ như in ân tình của Hạ Vũ Thiên, về sau trở thành đồng minh của Hạ gia.
Hạ Vũ Thiên chuyển sang làm công dân mẫu mực, rời xa thế giới ngầm, một năm sau chính thức trở thành doanh nhân. Hai người chú của Hạ gia rút lui khỏi giới, ba anh em Hạ gia quản lý công ty của mình, tầm ảnh hưởng rộng khắp.
Tất cả người quen Hạ Vũ Thiên, trong một năm này, miêu tả về anh chung quy cũng chỉ có hai chữ – thay đổi.
Hạ Vũ Thiên thay đổi, biến thành một người xa lạ, không ít người từng hoài nghi, anh thật sự là Hạ Vũ Thiên sao?
Sở thích, tính cách so với trước đây càng câu nệ bảo thủ nhưng suy xét kỹ thì, sự thay đổi của anh khiến người ta trân trối nghẹn lời.
Chủ nhân của tập đoàn Hạ thị trở thành một người kỳ quái, mỗi ngày từ lúc đi làm cho tới khi tan tầm đều giam mình trong cái xe màu đen kín mít, đi đâu cũng dắt theo con kim mao xinh đẹp. Xe chạy qua phố ăn vặt của trường học nào đó thì đều dừng lại, anh dắt con chó xuống mua ít đồ ăn, khi trở về thi thoảng đi qua hàng bánh ngọt sẽ mua kem hương vanilla, đặc biệt rất thích loại kem hình đống phân đáng yêu…
Ăn đồ ăn mua ngoài, đọc truyện tranh, chơi điện tử, xem phim ma, dắt Kim Mao đi tản bộ. Ăn nói nghiêm chỉnh, không nay người này mai người nọ, kỳ lạ đến khó đoán.
…
Vụ nổ lớn hôm ấy, chỉ có mình anh biết, là do Tôn lão gia sắp đặt.
Để tra ra ngọn nguồn chân tướng, Hạ Vũ Thiên đã thông qua rất nhiều nguồn tin mới hỏi thăm được rõ ràng.
Tôn lão gia vốn biết khi đó Hạ Vũ Thiên sẽ động thủ nhưng vẫn mặc, chết thì chết. Ông ta vẫn luôn giữ kín một bí mật, không để bất cứ kẻ nào rõ, thậm chí là cháu của mình, Tôn Lâm. Mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, dù đã đến tuổi gần đất xa trời nhưng Tôn lão gia không thể để bản thân chết vì bệnh, bằng không Tôn gia sẽ suy. Tính toán tới lui, so với vì bệnh mà chết, chi bằng để Hạ Vũ Thiên ra tay, cái chết này sẽ càng trở nên có giá trị.
Đầu tiên, Tôn lão gia sắp xếp người vượt bao gian nan khổ cực vận chuyển vũ khí lậu từ Trung Đông tới, mục đích chính là để giải quyết Hạ Vũ Thiên. Từ lâu ông ta ôm dã tâm trừ bỏ Hạ Vũ Thiên, một khi con người này chết, cục diện tất rối ren, tình cảnh này đối với Tôn gia đang bị cô lập chính là thời cơ. Thứ Tôn Lâm thiếu chính là xúc tác và sự liều mạng, cái chết của ông nhất định sẽ kích động nó! Mặt khác, nếu Hạ Vũ Thiên chết thì còn Lâm Viễn kia, Tôn Lâm cuối cùng bằng thế lực của mình tiêu diệt Hạ gia, chiếm được Lâm Viễn, đây cũng có thể coi là một loại động lực. Nhưng ông ta thật sự không ngờ, Hạ Vũ Thiên lại để người mình yêu đi làm việc mạo hiểm này, sự thật đã chứng minh, Hạ Vũ Thiên tuyệt tình ngoài tính toán của ông ta.
Quả nhiên, người Tôn lão gia sắp đặt sẵn mai phục ở gần đó nhìn thấy chiếc xe trong lúc rối loạn vụt đi liền truy đuổi, về sau thành công đánh nổ du thuyền trên biển.
Trước khi nhắm mắt, ông ta vẫn nuối tiếc, dù sao… vạn sự khó lường, bản thân lại sắp ra đi. Nhưng ánh mắt lo lắng bất an của Hạ Vũ Thiên khi nhìn ông ta khiến ông ta phát hiện điểm khác thường – Hạ Vũ Thiên thực tế chưa hẳn tàn nhẫn như vậy… nên ông ta mới mỉm cười. Từ nụ cười của mình, ông ta thấy sự dao động trong con ngươi Hạ Vũ Thiên cùng vẻ mặt tan vỡ.
Ông ta càng cười rạng rỡ hơn. Giây phút trước khi về với đất trời, ông ta thanh thản vô cùng, là người từng trải, ông ta biết, Hạ Vũ Thiên đã thua rồi, nói không chừng sau này sẽ không gượng dậy nổi. Dầu gì, từ nay về sau cậu ta sẽ sống trong một thế giới tràn ngập bi thương cùng hối tiếc, chuyện này đã quá đủ với ông, nếu với hiện trạng ấy Tôn Lâm vẫn không thể ngóc lên, như vậy cũng chỉ có thể chấp nhận nó không bằng Hạ Vũ Thiên.
Sau khi Hạ Vũ Thiên đuổi tới bờ biển, thấy làn khói đặc kia, trong nháy mắt, nỗi đau khôn xiết xâm chiếm toàn cơ thể, so với Tiêu Linh, nỗi đau ấy càng giằng xé tâm can. Đau đớn khó nói thành lời, năm đó Tiêu Linh qua đời, anh có thể hiểu nguyên do nhưng hiện giờ bỗng chốc lòng dạ rối bời. Anh phái người trục vớt, rốt cuộc, chỉ cứu được Tống Hy, còn người kia, đã không thể…
Tống Hy dưỡng thương, khi ý thức khôi phục, chỉ ở bệnh viện ba ngày, sau đó rời đi.
Anh đi đâu không ai hay, có lẽ là một nơi rất xa.
Sự biến mất của Lâm Viễn chỉ như gợn nước mong manh, trừ Hạ Vũ Thiên cùng Tống Hy và một vài người trong cuộc, những kẻ khác chẳng ai nhận ra.
Phản ứng của Hạ Vũ Thiên, tin rằng nếu Tôn lão gia ở trên trời có thiêng hẳn phải trợn mắt, ông ta thật sự chẳng hiểu anh một chút nào. Nói đúng hơn, tính cách của Hạ Vũ Thiên rất dễ hiểu nhưng đồng thời anh cũng là người mâu thuẫn, luôn biết đặt tình cảm và lý trí cách xa nhau.
Anh dồn hết tâm trí để chặn đứng mọi đường đi nước bước của Tôn gia, Tôn Lâm vừa mới ngoi lên làm nhiều người đinh ninh Tôn gia sẽ lật ngược thế cờ, nhưng đòn đáp trả của Hạ Vũ Thiên đã khiến cho ai nấy đều phải nín thinh.
Cuối cùng, Hạ Vũ Thiên nắm toàn bộ cục diện trong tay, chỉ là sau đó anh vẫn lặng lẽ như vậy, cứ như chẳng hề có gì phát sinh.
Người quen biết Hạ Vũ Thiên, thậm chí kể cả người của Hạ gia đều cảm thấy sởn da gà, Hạ Vũ Thiên – một con người đáng sợ lại có thể đẩy người mình yêu nhất đi vào chỗ chết, sau khi người đó qua đời, đến mí mắt cũng chẳng hề rung mà tiếp tục tranh đoạt, điềm nhiên giành thắng lợi vẻ vang… Ở một phương diện nào đó Hạ Vũ Thiên đã trở thành một nhân vật người người kính nể.
Trước khi Tần Dụ đi, đã hỏi Hạ Vũ Thiên, “Anh có từng hối hận không?”
Hạ Vũ Thiên không trả lời thẳng mà hỏi lại cô, “Hối hận phỏng có ích gì?”
Tần Dụ cười trừ.
Chớp nhoáng một năm thoảng qua, sóng êm bể lặng, Hạ Vũ Thiên từ trên sân khấu dần lui về sau cánh gà.
Là bạn của Hạ Vũ Thiên, Lý Cố hiểu anh hơn những người khác, anh thẳng thắn nói với người nhà Hạ gia, “Khi Hạ Vũ Thiên nhớ tới Lâm Viễn, cứ coi như nhìn thấy người ngoài hành tinh đi – biết chưa?” Lý Cố vênh mặt lên tỏ vẻ.
Một năm này, Tiêu Thuỵ đều ở bên Hạ Vũ Thiên, thực tế, là tình địch của Lâm Viễn, khi người đó chết đi anh cũng không quá mừng vui, ngược lại bỗng thấy thiếu thiếu. Anh ghét nhất những người như Lâm Viễn hay Tiêu Linh, đã chết rồi còn níu kéo trái tim người sống.
Không chịu nổi sự thay đổi của Hạ Vũ Thiên, một năm sau anh biến mất, trở về với con đường làm sát thủ của mình. Công việc tự do tự tại, dạo này anh nhận việc có đặt thêm một quy tắc mới – chuyên đi ám sát mấy kẻ Sở Khanh, y như rằng, ăn nên làm ra.
Hôm đó khi xong việc, Tiêu Thuỵ rời khỏi vị trí ngắm bắn ngon lành trên một toà cao ốc, mang theo cái vali da bự lảo đảo đi ra, nhẩm tính, Lâm Viễn đã chết được hơn một năm, trong khoảng thời gian này, Tống Hy chưa từng liên lạc với anh.
Anh gãi gãi đầu, không biết dạo này anh ta ra sao. Vừa nghĩ anh vừa đi tới một quán ăn gần đó, muốn vào làm bát mì. Mới tới cửa đã nghe thấy giọng ai đó vang lên cách đó không xa. “Ông chủ, phở đã được chưa?”
Tiêu Thuỵ ngớ người… hai hàng mày hơi nhăn lại, giọng nói rất quen, đặc biệt là ngữ điệu này.
Cảm thấy khả nghi, Tiêu Thuỵ bắt đầu đảo mắt nhìn quanh, phía trước có một hàng ăn với chiếc bảng to oành viết chữ “phở”. Đi lại, ngửa mặt nhìn bảng hiệu, Tiêu Thuỵ đang định bước vào, bất chợt, một người từ trong xách theo một hộp giấy vội vã chạy ra suýt chút nữa đụng vào anh. Người nọ mặc áo sơ mi trắng quần bò, dáng mảnh khảnh, tóc rối bù, nước da trắng mịn… Tiêu Thuỵ lướt qua người đó, cảm giác máu dồn lên đỉnh đầu, tim đập thình thịch, ban ngày ban mặt bộ gặp ma sao?
Người đó lao qua mém đụng vào ngực Tiêu Thuỵ, bật lên, “Quét mìn([30]).”
Khoé miệng Tiêu Thuỵ run run – quét gì?
Người nọ đã thong dong đi mất. Tiêu Thuỵ bước vài bước, mắt nheo lại, càng nhìn càng thấy giống.
Mà đối phương lướt nhìn Tiêu Thuỵ, cũng chẳng bận tâm gì nhiều, tới khi chạy ra đường mới đứng lại, nghiêng đầu ngẫm nghĩ – nhìn quen quen nhỉ? Lại quay đầu đưa mắt xem Tiêu Thuỵ.
Tiêu Thuỵ cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn anh… Hai bên một trái một phải, chết đứng tại chỗ.
Tiêu Thuỵ mở to hai mắt, vung tay chỉ thẳng vào mặt người kia. “Lâm Viễn!”
Người nọ xoay người bỏ chạy, phản ứng nhanh hơn cả thỏ.
Tiêu Thuỵ đâu chịu buông tha, vội vàng truy đuổi. Qua mấy cái ngõ, Tiêu Thuỵ dù sao cũng không quen đường, lượn trái lượn phải không thấy người đâu liền giậm chân mắng, “Lâm Viễn, thằng nhãi, chưa ngỏm sao?”
Không có tiếng đáp lại.
“Đừng núp nữa, tôi ngửi được mùi phở của cậu rồi, khôn hồn ra đầu thú đi, anh đây mà tìm được thì cậu no đòn!” Tiêu Thuỵ đe doạ nhưng chẳng thấy bóng dáng Lâm Viễn đâu.
Tiêu Thuỵ đứng mất một hồi lâu, đoạn quay người hầm hừ bỏ đi. Mười phút sau, lại quay về, dáo dác ngó ngó, thấy chẳng có ai mới đi khỏi. Nửa giờ sau, lại quay về, vẫn vắng tanh.
Sau cùng, Tiêu Thuỵ hết cách, chắc anh đã đi nhầm đường, hoặc… nhìn lầm người? Nhưng nhìn lầm thì tên kia sao phải chạy?
Giận sôi gan, Tiêu Thuỵ rảo bước, đắn đo suy nghĩ, có lầm người thì cũng giống thật.
Chờ Tiêu Thuỵ đã đi hẳn, nửa ngày trời sau, cánh cửa sắt nơi góc tường mới hé mở, một người bước ra lén lút trông quanh, phát hiện Tiêu Thuỵ đã không còn ở đây mới cầm phở cắm mặt chạy, miệng lẩm bẩm, “Ây dà, năm ngoái xui xẻo, năm nay vừa ra khỏi cửa đã gặp mèo đen, xem ra phải té khỏi đây thôi.”
Người kia là ai? Lâm Viễn chứ ai!
Sau vụ nổ ngày đó, Lâm Viễn bị nước cuốn trôi ra tận ngoài khơi xa, khi anh tỉnh lại đã dạt vào chỗ nước nông. Anh mơ màng chẳng rõ vì sao mình lại dạt vào đây, quả là kỳ tích. Đứng dậy… Lâm Viễn nhìn thấy có một con cá heo đang chơi đùa trên mặt biển.
Lâm Viễn vẫy vẫy tay kêu lên, “Liêu Liêu?”
Anh vừa gọi, một con cá heo nhảy vụt lên, buông mình xuống làn nước rồi biến mất.
Lâm Viễn ngồi trên bờ xoa xoa đầu, thật thần kỳ… Anh sờ túi phát hiện những đồ dùng vẫn còn. Tây trang không tuột ra, là do có gài cúc, ví tiền chưa bị đánh đi mất, sổ tiết kiệm và chứng minh thư giống tiền mặt đều bị ướt. Trên tay còn có cái Rolex giả kia, không thấm nước hạng nhất. Tất nhiên, chiếc nhẫn Hạ Vũ Thiên tặng anh cũng còn đây.
Lâm Viễn đứng lên, anh chỉ chắc chắn một điều – mình sẽ không trở về, di động dính nước đã không còn sử dụng được nữa. Lâm Viễn đi ra bờ biển, chuẩn bị tinh thần cho cuộc sống Robinson ngoài đảo hoang, lại nhận ra – anh vẫn đang ở chốn đô thị hào nhoáng kia, tức thì anh thấy ảo não vô cùng. Sau, Lâm Viễn lẳng lặng đứng ven đường, nghĩ xem tương lai nên làm gì, anh biết, những người có quan hệ với Hạ Vũ Thiên không thể tin tưởng, mà ở đây anh lại không lấy một người bạn. Suy đi tính lại, Lâm Viễn đến chỗ Tiểu Dịch – bởi còn nợ anh một phần ân tình, cậu ta cứ nằng nặc đòi báo đáp, vì thế, coi như Lâm Viễn mặt dày mày dạn đến đòi nợ đi.
Anh không nhớ Tiểu Dịch ở đâu, lần trước cậu ta có cho số di động nhưng anh đã quên rồi, cái khó ló cái khôn, anh bắt xe đến quán kem Tiểu Dịch làm thêm hồi trước. Nhưng, cửa quán kem treo biển tạm ngừng bán.
Lâm Viễn tuyệt vọng, dường như trời tuyệt đường sống của anh rồi, ủ dột đẩy cửa ra thì phát hiện cửa không đóng.
Tiến vào, bụng hơi đói, anh bèn đi kiếm tủ lạnh, tủ lạnh của quán kem hẳn là ăm ắp đồ ăn.
Anh ra sau quầy, mở cửa, vào phòng bếp ở đằng sau thì khám phá ra một chuyện vô cùng phấn khích – hoá ra quán kem cũng làm cả chocolate và bánh kem! Anh hớn hở cầm bánh lên gặm, ăn thế này liệu có khiến Tiểu Dịch gặp phiền toái không? Nhưng anh đã trả tiền, hay là khỏi nhắc tới tên Tiểu Dịch luôn đi.
Xem tấm lịch treo trên tường anh mới hiểu vì sao mình lại đói như vậy… Anh hôn mê một ngày một đêm, giờ đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Ăn xong miếng bánh kem, đang muốn tìm người để trả tiền, chợt nghe “choang” một tiếng từ vách phòng truyền đến, hình như là tiếng chén đĩa rơi. Lâm Viễn lại gần, bên cạnh cũng có một gian bếp, không nghĩ nhiều anh đẩy cửa bước vào, liền bắt gặp hai người cởi trần đang chiến đấu mệt nghỉ… Hình ảnh kích thích kia khiến Lâm Viễn vô thức chẹp chẹp hai tiếng.
Đột nhiên có người từ trên trời rơi xuống, hai người kia sợ tới mức nhảy dựng lên. Lâm Viễn tinh mắt, liếc thấy Tiểu Dịch đang bị ôm liền bảo, “Ố, bất cẩn nha, làm chuyện này cũng không thèm đóng cửa?!”
Tiểu Dịch tròn xoe mắt. “Lâm Viễn? Anh chưa chết?! Ai cũng bảo anh chết rồi!”
Khoé miệng Lâm Viễn giật giật. “Biết tôi chết cậu còn có nhã hứng vậy sao, tốt xấu gì cũng nên tưởng niệm người ta một ngày chứ.”
Tiểu Dịch mặc đồ xong đáp, “Thật ra sáng nay em mới biết.”
Lâm Viễn xị mặt, anh chàng đẹp trai vừa cùng Tiểu Dịch đã mặc xong áo mới hỏi, “Cậu là Lâm Viễn, Tiểu Dịch mới rồi khóc quá trời nên tôi an ủi cậu ấy…”
Khoẻ miệng Lâm Viễn lại một lần nữa giật giật, lý do lọt tai chưa!
Tiếp theo, Tiểu Dịch đưa Lâm Viễn về nhà thay đồ, ăn qua loa rồi nghe Lâm Viễn kể lại mọi chuyện. Lâm Viễn nói muốn rời đi, đến một nơi nào đó hẻo lánh sinh sống. Tiểu Dịch hỏi anh có tiền không, anh gật đầu bảo có, nhưng không biết đi đâu, anh chẳng có mấy bạn bè. Bạn trai Tiểu Dịch là đầu bếp làm bánh đã cho Lâm Viễn một cái điện thoại và địa chỉ nơi ở của bạn thân anh ta tại Phủ Châu. Người đó mở một tiệm cầm đồ giàu có sẽ chăm sóc Lâm Viễn. Lâm Viễn đến hiệu cầm đồ đem tây trang của mình cầm – mười vạn đồng. Lâm Viễn thầm nghĩ, Hạ Vũ Thiên, đồ ăn tàn phá hoại, dùng cả đống tiền mua mỗi một bộ đồ, phá gia chi tử!
Nhưng không hiểu vì sao, nghĩ đến Hạ Vũ Thiên, lòng Lâm Viễn thấy chút chua xót, nên anh quyết định khỏi nghĩ tới nữa. Được sự trợ giúp của ông anh tại hiệu cầm đồ, Lâm Viễn tìm được một phòng trọ nhỏ, làm việc ở viện y tế, bắt đầu cuộc sống sáng chín giờ ra khỏi cửa chiều năm giờ về nhà. Đương nhiên, ông anh mập kia còn kiếm xe và bạn gái cho anh, nhưng Lâm Viễn từ chối, anh vừa mới thoát khỏi hiểm nguy, cần qua một thời gian để dịu đi, không có tâm tình cho những chuyện khác.
Lâm Viễn lại sống những ngày đếm kiến trong nhà… Chẳng mấy chốc, mọi thứ lại trở về như trước khi anh gặp Hạ Vũ Thiên, điểm duy nhất bất đồng chính là trong viện y tế không còn ai khi dễ anh, tất cả mọi người đều quý anh vì anh là bạn của anh cầm đồ.
Những tháng ngày bình yên tạm thời trôi đi, cho đến khi đụng mặt Tiêu Thuỵ từ đẩu từ đâu rớt xuống. Trời sập tối, Lâm Viễn liền khăn gói quả mướp… chạy trốn!