Ác Ma Ca Ca, Nói Ngươi Yêu Ta!

Chương 233: Đi học hay sinh con?


Bạn đang đọc Ác Ma Ca Ca, Nói Ngươi Yêu Ta! – Chương 233: Đi học hay sinh con?

Khi Tạ Thư Dật và Tạ Hải Nhạc bước xuống máy bay, Hải Nhạc có chút bận tâm nói: “Đều tại anh á…. Không báo cho cha mẹ biết chúng ta đã về tới nhà, em sợ đến lúc đó sẽ dọa đến bọn họ, còn nữa… liệu rằng có hù dọa đến Tiểu Bảo Tiểu Bối không?”
“Làm sao họ bị hù dọa được? Mẹ cao hứng còn không kịp đấy!” Thư Dật cười cười.
“Thư Dật à, chúng ta nên gọi về nhà báo một tiếng.” Hải Nhạc bất an nói.
“Em đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, tuyệt đối là một vui mừng lớn! Em phải tin tưởng anh!” Tạ Thư Dật xoa xoa đầu Hải Nhạc nói.
“Nhìn gương mặt này, em còn có chút không quen, đột nhiên lại thấy nhớ gương mặt mang sẹo lúc trước, đáng lẽ lúc đầu nên chụp một tấm làm lưu niệm, dù sao đó cũng là mặt của em!” Hải Nhạc vuốt vuốt mặt của mình, e thẹn nói.
Tạ Thư Dật thần bí cười nói: “Cái này thì em không cần phải lo lắng!”
“Tại sao?” Hải Nhạc kỳ quái hỏi.
“Bởi vì lúc trước anh đã lén chụp rồi!” Tạ Thư Dật ranh mãnh hé miệng cười.
“Anh dám dìm hàng em à?” Hải Nhạc làm bộ tức giận đuổi theo Tạ Thư Dật đòi đánh.
“Người ta chỉ là sợ nhớ em, nên mới chụp mấy tấm, không tính là dìm hàng a! Bây giờ vừa hay có thể dùng làm kỷ niệm, em phải nên cảm tạ anh đấy!” Tạ Thư Dật cười rạng rỡ chạy về phía trước.
Hai người, nam thanh nữ tú ngọt ngào đuổi bắt nhau, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, có người tinh mắt, không khỏi hét to một tiếng: “Đây không phải là Tạ Thư Dật sao? Người đó, người đó… không phải là Tạ Hải Nhạc sao? Không phải là nói đã đi khỏi đây rồi sao? Sao bọn họ lại đi cùng nhau?”
Tạ Thư Dật và Hải Nhạc giật nảy mình, không nghĩ tới lại bị nhận ra nhanh như vậy, hắn lôi kéo Hải Nhạc chạy về phía trước, nhưng chạy cũng không được, tất cả mọi người xung quanh đều lấy điện thoại, máy ảnh ra đuổi theo chụp bọn họ, vừa đuổi vừa lớn tiếng kêu: “Tạ thiếu! Tạ thiếu! Các người khi nào thì kết hôn! Chúng tôi thật sự chúc phúc cho hai người a!”
Tạ Thư Dật nghe người ta la như vậy, không khỏi quay đầu cười một tiếng: “Cảm ơn mọi người đã chúc phúc, chúng tôi sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Tạ Hải Nhạc cũng quay đầu, nở nụ cười diễm lệ cảm tạ mọi người, sau đó liền bị Tạ Thư Dật kéo thật nhanh rời đi.
Mọi người đều ngây ngẩn nhìn theo bóng dáng bọn họ, trai xinh gái đẹp, ngay cả nụ cười cũng đẹp đến câu hồn! Thật là một đôi tiên đồng ngọc nữ!
“Quả nhiên là tuyệt phối a! So với tiên trên trời còn xứng hơn!” Có người phía sau vừa thở vừa nói, sau đó mọi người tựa như từ trong mộng tỉnh lại, nhìn bọn họ một chút, đã thấy cả hai khom người chui vào một chiếc xe, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, đến khi bọn họ đuổi ra tới nơi, chiếc xe đã chạy đi rất xa rồi.

Tạ Thư Dật kéo Hải Nhạc ngồi vào trong xe, trên mặt Hải Nhạc vẫn còn mang theo nụ cười.
“Thì ra mọi người vẫn nhận ra em!” Hải Nhạc cười nói.
“Đây mới chỉ là một ít!” Tạ Thư Dật cưng chiều hôn lên trán cô một cái, “mọi người đều thúc giục chúng ta mau kết hôn đấy, chúng ta cũng nên cho họ được thỏa nguyện thôi!”
Hải Nhạc không khỏi e thẹn khẽ cười, Thư Dật, hắn không đợi kịp rồi.
“Thư Dật, càng gần tới nhà, em lại càng muốn gặp Tiểu Bảo Tiểu Bối a!” Hải Nhạc mang theo khát vọng nói.
“Anh biết!” Tạ Thư Dật có chút đồng cảm nói, “Em rời đi lâu như vậy, các con nhớ em còn nhiều hơn!”
Khi hai người về đến nhà, vừa mở cổng lớn ra, bác Cương không khỏi trợn to hai mắt nhìn Hải Nhạc, Hải Nhạc thản nhiên nhìn ông cười: “Bác Cương, con là Hải Nhạc, con đã trở về!” (((((((((Bác Cương là tài xế của Tạ gia, chương 64 có nhắc đến ông ấy))))))))))))))
“Trở về là tốt, trở về là tốt!” Bác Cương kích động mừng rỡ gật đầu.
Bác Cương nhận lấy hành lí trên tay Tạ Thư Dật, sau đó vừa đi vừa hô to: “Thiếu gia đã về rồi! Thiếu gia đã về rồi!”
Tạ Thư Dật và Hải Nhạc bèn nhìn nhau cười, cùng tiến vào nhà, cửa lớn dần dần phát ra tiếng nói của mẹ Hải Nhạc và vú La, mẹ Hải Nhạc đi ra, vừa trông thấy Hải Nhạc, bà không khỏi há to miệng, thật lâu cũng không có phản ứng kịp. Mẹ Hải Nhạc chảy nước mắt chạy tới ôm lấy Hải Nhạc.
“Nhạc Nhạc! Con gái ngoan của mẹ! Con rốt cuộc cũng khôi phục dung mạo rồi! Nhạc Nhạc! Mẹ thật là cao hứng, thật là cao hứng!” Bà cơ hồ khóc không thành tiếng nữa rồi.
“Mẹ!” Hải Nhạc cũng nghẹn ngào ôm lấy mẹ.
“Chúng ta không nên khóc, đây là chuyện tốt, nếu như cha con quay về, nhìn thấy con nhất định cũng rất cao hứng!” Hải Nhạc lau nước mắt nói.
“Dạ!” Hải Nhạc xoa nước mắt, nhìn mẹ cười, “mẹ, Tiểu Bảo Tiểu Bối đâu?”
“A, hai đứa nó à? Đi nhà trẻ rồi, vẫn còn chưa tới giờ tan học.” Mẹ Hải Nhạc nói.
“A, đúng rồi, con quên mất! Vậy để con đi đón Tiểu Bảo Tiểu Bối!” Tạ Thư Dật nói.

“Em cũng đi! Em cũng muốn đi!” Hải Nhạc liền nói.
Mẹ Hải Nhạc thấy vậy không khỏi cười cười: “Con gái có chồng liền quên mẹ a!”
“Không có á…, trong lòng con mẹ là quan trọng nhất,… con gái vĩnh viễn là đứa con bé bỏng của mẹ!” Hải Nhạc le lưỡi một cái.
“Các con đi nghỉ ngơi một chút, vừa mới xuống máy bay còn mệt mỏi. Để mẹ bảo cô giúp việc trong nhà tới đón bọn trẻ là được rồi, các con mau đi nghỉ ngơi đi.” Mẹ Hải Nhạc đẩy Hải Nhạc đi vào nhà, cũng quay đầu nói với Tạ Thư Dật: “Con cũng thế, không cần phải đi đón Tiểu Bảo Tiểu Bối nữa, cứ để cô giúp việc trong nhà đi đón bọn trẻ.”
“Được rồi, thật sự chúng con cũng có chút mệt mỏi, chúng con lên phòng nghỉ ngơi trước, khi nào Tiểu Bảo Tiểu Bối về, mẹ đánh thức chúng con nhé!” Tạ Thư Dật gật đầu một cái.
“Được, mẹ sẽ gọi các con dậy!” Mẹ Hải Nhạc cũng nở nụ cười nhân hậu, gật đầu một cái.
Hải Nhạc và Tạ Thư Dật quay về phòng của mỗi người ngủ một giấc thật ngon, hồi lâu liền có người lên gõ cửa, vừa nhìn, trời đã tối rồi, mà hai bọn họ lại ngủ một mạch tới bây giờ.
“ Trời cũng đã tối rồi, Tiểu Bảo Tiểu Bối chắc là đã về rồi.” Hải Nhạc vội vàng mở cửa, khi nghe được tiếng cười của Tiểu Bảo Tiểu Bối dưới lầu, trong lòng kích động không thôi, rời xa bọn nhỏ lâu như vậy, cô thật sự rất nhớ chúng!
Lúc này, cửa phòng Tạ Thư Dật cũng mở ra, hai người tình cảm nhìn nhau cười một tiếng, cô giúp việc đi trước, hai người bọn họ đi phía sau nắm tay nhau cùng xuống lầu, nhìn thấy Tiểu Bảo Tiểu Bối đang đùa giỡn ở phòng khách, Hải Nhạc kích động chạy tới: “Tiểu Bảo, Tiểu Bối!”
Tiểu Bảo Tiểu Bối nghe được thanh âm của Hải Nhạc, tất cả đều vui mừng quay đầu lại nhìn cô, nhưng trong phút chốc liền sững sờ, Tiểu Bảo Tiểu Bối há hốc miệng đứng hình nhìn Hải Nhạc.
“Tiểu Bảo, Tiểu Bối, là mẹ đây!” Hải Nhạc kích động chạy tới ôm Tiểu Bảo Tiểu Bối vào trong ngực.
“Mẹ? Nhưng mà, mẹ thật giống dì xấu xa!” Tiểu Bối yếu ớt nói.
Hải Nhạc và mẹ cô đều nhìn nhau nở nụ cười.
“Tiểu Bối, đây thật sự là mẹ của con, mẹ của con và dì là một cặp sinh đôi nên rất giống nhau, bà nội không phải là đã cho con xem hình của họ sao? Bức ảnh trong phòng của mẹ con, chính là ảnh của mẹ con!” Mẹ Hải Nhạc nhẹ nhàng nói.

“A, con còn tưởng đó là ảnh của dì xấu xa.” Tiểu Bối gật đầu một cái.
“Tiểu Bảo, Tiểu Bối, mẹ rất nhớ các con!” Hải Nhạc không ngừng hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Bối.
Tiểu Bối nhìn lên khuôn mặt hoàn toàn mới của mẹ, nhất thời không phản ứng kịp, chỉ đứng trong vòng tay của mẹ ngây ngốc cười.
“Thế nào, các con đều không gọi ai cả? Không gọi mẹ, cũng không gọi ba sao?” Tạ Thư Dật bế Tiểu Bảo vào trong ngực, hôn rồi lại hôn.
“Ba! Mẹ!” Hai đứa bé đồng loạt vui vẻ kêu lên.
“Ai, Tiểu Bảo Tiểu Bối thật là ngoan!” Tạ Thư Dật và Hải Nhạc cũng nhìn nhau vui vẻ cười.
“Ba, ba đừng hôn nữa, ria mép của ba làm cho mặt con thật là đau!” Tiểu Bảo kháng nghị giãy dụa.
“Được, được, hôm nay ba rất vui, thậm chí cũng quên cả cạo râu!” Tạ Thư Dật cười cười sờ cằm của mình.
Lúc này Tạ ba ba cũng về nhà, vừa nhìn thấy Hải Nhạc diện mạo hoàn toàn mới đứng bên cạnh Tạ Thư Dật, ông ngẩn người đứng đó hồi lâu.
“Hải Nhạc?” Tạ ba ba có chút không xác định kêu.
Hải Nhạc tựa như con chim yến nhẹ nhàng đi tới bên người Tạ ba ba, ôm lấy ông.
“Cha, Hải Nhạc rất nhớ cha!” Cô làm nũng chui vào trong ngực Tạ ba ba.
“Đúng là Hải Nhạc! Đúng là Hải Nhạc rồi! Hải Nhạc, con gái của ta! Con rốt cuộc tốt rồi!” Tạ ba ba lệ nóng lưng tròng ôm Hải Nhạc.
“Đúng vậy, cha, con rốt cuộc cũng trở về là Hải Nhạc của trước kia rồi!” Hải Nhạc nước mắt liên miên nói.
“Thật tốt, …thật…thật tốt quá rồi!” Tạ ba ba vui đến nỗi lời nói cũng không mạch lạc.
Ông nhìn Hải Nhạc một lượt, trong mắt đầy vẻ tự hào, kiêu hãnh.
“Thư Dật, bây giờ Nhạc Nhạc đã khôi phục lại như xưa, các con cũng nên kết hôn rồi!” Tạ ba ba cười nói, “Hải Nhạc chắc chắn sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất!”
“Cái này là khẳng định!” Tạ Thư Dật cười lên ha hả.

Tạ ba ba ôm Hải Nhạc đi tới trước mặt Tạ Thư Dật, đặt tay Hải Nhạc lên tay hắn, ông vui mừng căn dặn:
“Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta nhanh chọn ngày tốt, để các con tổ chức hôn lễ chứ!”
“A, ba mẹ sắp kết hôn rồi, Tiểu Bảo Tiểu Bối sắp có em trai em gái rồi!” Tiểu Bảo cao hứng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé nói.
“Phải a, con thích em gái, con rất thích em gái!” Tiểu Bối cũng ngọt ngào lên tiếng.
“Con muốn có em trai! Con muốn em trai! Con gái chỉ biết khóc nhè, lại không dũng cảm bằng con trai để bảo vệ mẹ. Mẹ sinh em trai đi, con có thể dắt em trai cùng đi chơi a!” Tiểu Bảo không chịu, nói với Hải Nhạc.
“Không, mẹ! Con muốn có em gái, đợi khi nào em gái trưởng thành rồi, con sẽ để em ăn mặc thật đẹp, trở thành người xinh đẹp nhất!” Tiểu Bối cũng kiên quyết không chịu.
Tất cả mọi người đều bị cuộc tranh luận của Tiểu Bảo Tiểu Bối làm cho phì cười.
“Đừng tranh, đừng tranh. Đến lúc đó, ba mẹ sẽ cố gắng vừa sinh ra một em trai lại vừa sinh ra một em gái cho các con!” Tạ Thư Dật hào hứng cười lên ha hả. (((((((((((((Chắc anh khoái lắm!!!!!!!!!!))))))))))))))))))))))
Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật cười nói vui vẻ như vậy, không khỏi liếc hắn một cái: “Em mới không thèm! Em muốn đi học! Em vẫn còn chưa bước qua cánh cổng trường Đại học! Em muốn đi học bổ túc, em muốn mở rộng kiến thức của mình, sẽ không lại sinh con cho anh!”
“Em đã nói rồi đấy! Em nói sẽ sinh cho anh một cặp sinh đôi! Còn đặt tên rất hay nữa – Tiểu Hôn Tiểu Ái!” Tạ Thư Dật tiếp tục cười nói.
“Em nói rồi, không phải là em không muốn sinh. Chỉ là thời gian này, em muốn dùng nó để bù đắp lại cho những gì đã bỏ lỡ trong suốt sáu năm qua!! Em muốn đi học! Em muốn đi học!” Tạ Hải Nhạc lớn tiếng nói.
Tạ Thư Dật trầm mặc hồi lâu, thật ra thì cũng không hẳn là không thể, chẳng qua là, để cho cô đi học Đại học, hắn thật sự không yên lòng, với dung mạo của cô bây giờ nhất định sẽ hớp hồn biết bao nam sinh lãng tử! Hắn không muốn, Nhạc Nhạc là của hắn, hắn không cách nào cho phép đám nam nhân khác mơ tưởng tới cô!
“Con bây giờ vẫn còn trẻ, đi ra ngoài học hỏi thêm kiến thức cũng là một chuyện tốt! Hai đứa vẫn còn trẻ và còn nhiều thời gian, chuyện sinh con không nên nôn nóng, mấu chốt là hãy bù đắp lại cho Nhạc Nhạc tất cả thiếu sót trong sáu năm qua!” Mẹ Hải Nhạc ôn tồn nói.
Tạ Thư Dật ngẩng đầu lên nhìn Hải Nhạc, Hải Nhạc cũng đầy hi vọng nhìn hắn.
Rốt cuộc, Tạ Thư Dật cũng mở miệng: “ Như mẹ nói, Nhạc Nhạc còn trẻ, cô ấy có thể làm bất cứ điều gì mà cô ấy muốn làm!”
Tạ Hải Nhạc rốt cuộc thở dài một hơi, cô lộ ra nụ cười thật sáng lạn chạy đến trước mặt Tạ Thư Dật, nhón chân hôn lên môi hắn: “Thư Dật, cám ơn anh! Thật sự cám ơn anh!”
Có được một nụ hôn này của Hải Nhạc, khó chịu trong lòng Tạ Thư Dật lập tức tan thành mây khói.
Tạ ba ba và mẹ Hải Nhạc vui mừng nhìn hai người bọn họ, hai người già không tự chủ nắm lấy tay nhau, nhìn nhau cười hạnh phúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.