Ác Ma Bên Người

Chương 19


Bạn đang đọc Ác Ma Bên Người – Chương 19


Edit: Minhminh lười biếng:))
( Mình muốn đặt tên chương nhưng khổ nỗi không lấy được tên hay.

Bạn nào nghĩ được tên hay thì cmt cho mk nha:-)~~~ từ chương 1 luôn cũng được ^ω^)
______________
Triệu Văn Kiệt đương nhiên không từ bỏ cơ hội làm ông Trần Dã.

Hắn đứng lên vỗ vỗ quần cho bụi tên người bay đi, hăng hái nói:” Tôi đi thử.”
Lúc hắn đi đến, bên kia vẫn đang tranh chấp dữ dội.
Từ lúc Triệu Hợp Thuần chuyển tới vẫn luôn đắp nặn cho mình hình tượng ôn nhu hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ nhưng biết cách làm lung lạc nhân tâm nên mới chuyển đến mấy ngày đã kết được không ít bạn tốt ở Thất ban.
Lời nói của cô ta hiện giờ gây bất mãn cho người khác.

Thất ban trước giờ hành sự hung hãn kiêu căng, nói chuyện chẳng có đạo lí sẽ không bao giờ khách khí.
“Triệu Hợp Thuần nói cũng đâu có sai chứ, dựa vào cái gì mà cậu không cần chạy mà vẫn qua môn? Chúng tôi đây chạy 800m mệt đến rớt luôn cả cái mạng, thật chẳng công bằng.”
Có người còn nói đế:” Thì ra học sinh Nhất ban ưu tú là lười biếng như thế này hay sao? Thật mất mặt mà.”
Từ hồi học tiểu học, Sơ Nguyên đã dạy cô ở trong trường bị bạn học bắt nạt thì phải làm những gì.
Có điều từ tiểu học tới cao trung, Sơ Lê vẫn luôn là cô bé học giỏi ngoan ngoãn nên được bạn học cùng thầy cô quý mến, hầu như chằng phát sinh xung đột bao giờ.

Cho nên những kiến thức phản kháng anh đã dạy cô chưa bao giờ dùng đến.
Sơ Lê hít sâu mật hơi, nhìn mấy bạn học mười phần hơi thở giống thiếu nữ bất lương ngoài xã hội, giọng nói không chút sơ hãi:” Tôi có bệnh, các cậu bắt nạt tôi, tôi sẽ chết.”
Đây là lời nói anh hai dạy cô vào ngày đầu tiên học tiểu học.
Mấy bạn học đầy hơi thở bất lương nhìn cô bằng ánh mắt soi mói nhưng phải nín nhịn, thật ra là nói chẳng nên lời, vẻ mặt như thấy quỷ.

Giờ đây cô đã xác định được bài học Sơ Nguyên dạy thật sự rất hữu ích.
Người ta luôn chọn quả hồng mềm để nắn.

Sơ Lê thoạt nhìn yếu đuối cực dễ bắt nạt, nhưng chỉ cần cô mở miệng là đủ để người ta nghẹn chết.
Triệu Hợp Thuần không,cam lòng chịu lép vế, trừng mắt nhìn cô:” Cậu đang dọa ai vậy hả?”
Sơ Lê liền làm bộ vịn người vào thân cây, một tay ôm ngực, hơi khom người:” Ai, ngực đau quá, đầu cũng đau.”
Mặt cô vốn dĩ vừa nhỏ lại vừa trắng, đứng dưới ánh mặt trời trở nên trắng bệch, trên mặt không có chút hồng hào nào, thân hình gầy yếu nhu nhược như thể sẽ ngã xuống bất kì lúc nào.
Triệu Hợp Thuần có cục tức mà không nhổ ra được.

Người khác nhìn vào thấy cô ta giống như đang hùng hổ dọa người, muốn ép người ta đi tìm chết.
(Bộ chẳng lẽ không phải hay sao?  (¬_¬))
Cô ta thật sự không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra những gì, Sơ Lê vốn dĩ vụng về nay lại trở nên khôn khéo sắc bén đến vậy.
Sơ Lê bày ra dáng vẻ cơ thể mình đang cực kì khó chịu, Triệu Hợp Thuần lòng chữa đầy lửa giận cũng phải cố nín nhịn mà nén xuống, trong lòng lại có càng nhiều tính kế.


Cô ta bản chất là người có thù tất báo, quyết không để Sơ Lê sống tốt hơn.

Ngày đó Trần Dã ôm Sơ Lê bị sỉu vội vã rời đi đã đâm bị thương đôi mắt cô ta, kích thích sự ghen ghét trong lòng trỗi dậy kịch liệt.
Thời điểm Triệu Văn Kiệt đến nơi, cười tủm tỉm hỏi:” Bạn học Sơ Lê có ổn không?”
Sơ Lê nhìn thấy hắn liền nghĩ ngay đến Trần Dã, đôi mắt không chịu khỗng chế của đại não, lặng lẽ ngó về phía cột cờ.
Trần Dã dựa lưng vào cột cờ, dáng vẻ lười nhác, sườn mặt tinh sảo.

Thần sắc hắn thật bình đạm, bày ra vẻ “Mấy người không xứng để ông đây để ý”.
Sơ Lê thu lại tầm mắt, nhỏ giọng:” Tôi vẫn ổn.”
Triệu Văn Kiệt tươi cười làm người khác cảm thấy thật sự thư thái, hắn mở miệng, giọng điệu quen thuộc:”Bạn học Sơ Lê, lần trước cậu xỉu vốn dĩ tôi muốn đến thăm nhưng Trần Dã không cho tôi theo.” (╯_╰)
Sơ Lê tự nhận mình có chút hiểu biết đối với Triệ Văn Kiệt.

Người này phong lưu lại vô tình.

Trong thành phố không ít cô gái vì hắn mà đòi sống đòi chết, có nữ minh tinh vì hắn mà tự sát, cũng có thiên kim hào môn vì hắn mà ume, không phải hắn không gả.
Khi hắn hứng thú, phụ nữ theo hắn rất tốt, quần áo hàng hiệu kim cương trang sức vung tay không chớp mắt lấy một cái.

Đến khi hứng thú đã qua, hắn nói không cần thì ngay lập tức không cần, không bố thí cho người ta thêm một ánh mắt nào.
Sơ Lê nhận ra được Triệu Văn Kiệt tỏ ra ân cần một cách bất thường thì thật sự là không có ý đồ gì tốt, Sơ Lê tỏ ra phòng bị, lui ra sau, nói:” Cảm ơn cậu quan tâm.


Triệu Văn Kiệt vẫn giữ khuôn mặt tủm tỉm:” Chúng ta cũng coi như là bạn, cậu không cần khách khí với tôi như vậy.

Cậu cùng tôi đến chỗ Cố Trình cùng mấy tên vương bát đản chào hỏi, về sau sẽ không ai dám khi dễ cậu như vậy nữa.
Vương bát đản trong miệng Triệu Văn Kiệt đương nhiên bao gồm cả Trần Dã.
Đêm qua, biểu cảm khinh thường mỉa mai của Trần Dã vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của cô, cô có cảm giác lúc này Trần Dã đặc biệt không muốn nhìn thấy mình.
Sơ Lê cũng không muốn đến trước mặt hắn, mắc công khiến cả hai người không thoải mái.
Cô thấp giọng cự tuyệt:” Không cần.”
Triệu Văn Kiệt còn đang muốn nói thêm cái gì, Sơ Lê liền biết ý mà nhanh miệng tranh nói trước:” Tôi đi siêu thị mua bình nước.”
Sơ Lê so với thỏ con còn nhanh hơn, chắc hẳn sợ Triệu Văn Kiệt lôi đến trước mặt nhóm bạn “Vương bát đản của hắn.”
Triệu Văn Kiệt mặt xám xịt lăn về trước mặt Trần Dã, nước cũng chưa kịp uống một ngụm, ánh mắt trào phúng của Trần Dã nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi phun ra từng chữ:” Phế vật.”
Trần Dã đứng lên, ánh nắng chiếu xuống khiến da hắn trở nên trắng bệch, từng giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán, buông hai cánh tay rời đi một cách chậm rãi.
Triệu Văn Kiệt hỏi hắn đi đâu, hắn đến một chữ cũng lười trả lời lại.
Tới gần tháng mười, thời tiết đã không còn khô nóng như những ngày trước đó nữa, đến hoàng hôn thời tiết lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Sơ Lê đứng trước tủ lạnh ở siêu thị cạnh trường thật lâu, tới cùng vẫn không có can đảm lấy một lon coca, lấy trong đó một chai nước khoáng hơi lạnh, trả tiền sau đó vặn nắp uống một ngụm.
Cô chậm rãi đi về lớp, đến khúc rẽ ở hành lang gặp phải một bóng người cao gầy, người con trai này mặc một chiếc áo thun, quần áo sẫm màu khiến da hắn trong càng trắng, con ngươi đen nhánh che một vòng ánh sáng tựa hồ không thấy rõ, khuôn mặt góc cạnh khiến hắn càng trở nên lạnh lùng.
Trần Dã nâng mí mắt, nhàn nhạt liếc cô một cái, giống như có thể biết trước cô sẽ xuất hiện ở đây.
Hắn thưởng thức ánh lửa từ chiếc bật trong tay, cười cười, ngữ khí lạnh băng:” Cậu không thấy tôi sao?”

Sơ Lê lắc đầu, nhẹ giọng giải thích:”Không, tôi thấy cậu.


Cô lại cảm thấy Trần Dã dường như không muốn nhìn thấy mình.
Chuông tan học đột ngột vang lên trên đỉnh đầu họ, các bạn học trên sân thể dục lục tục di chuyển lên lớp học.
Trần Dã chống một tay lên vách tường, đem cô nhốt vào lãnh địa của riêng mình.

Hắn buông mí mắt, nặng nề áp chế cô, bao nhiêu lời nói ấp ủ không thể nói ra khiến tính chiếm hữu của hắn ngày càng nghiêm trọng hơn.
Hắn không nói ra, tối qua Sơ Lê đã xuất hiện trong giấc mơ của hắn, trước nay hắn chưa từng mơ được giấc mơ hương kiều diễm mộng như vậy.

(đây có phải “mộng xuân” trong truyền thuyết?)
Từ trước tới nay hắn ghét nhất là kiểu con gái mảnh mai yếu đuối, nhưng không thể hiểu nổi tại sao kiểu con gái ấy lại lưu lại một dấu vết rõ ràng trong tim hắn.
Hơi thở trên người Trần Dã làm nhiễu loạn tâm trí Sơ Lê, mặt hắn gần trong gang tấc, đôi môi mỏng ấy chỉ cần dịch thêm 1cm nữa là có thể dính sát vào gương mặt cô.
Vài tiếng bước chân đang dồn dập tới gần, tiếng nói chuyện cực kì sôi động.
“Ài, vào lớp lại phải kiểm tra tháng.”
“Trời đất ơi, vì sao phải kiểm tra tháng cơ chứ? Mà cậu không nghe thầy cô giáo nói sao? Sau khi hoàn thành thất cả các bài kiểm tra, điểm trung bình sẽ được sửa lại, chúng ta hoàn toàn không làm giả được.”
(nói thật là mk không hiểu đoạn này:()
Sơ Lê nghe thấy tiếng họ thì không biết phải làm sao, đẩy bả vai Trần Dã rồi chạy thật nhanh.

Bộ dáng này của bọn họ người khác nhìn vào nhất định sẽ hiểu lầm.
Âm thanh nói chuyện của nhóm bạn đột nhiên im bặt, ánh mắt hai bạn học đi từ WC ra giật mình, bọn họ dù có không nhận ra Sơ Lê thì cũng phải biết rõ đại danh đỉnh đỉnh Trần Dã.
Sơ Lê muốn chạy đi lại bị người thủ đoạn trước mặt chặn lại, lòng bàn tay cô mướt mồ hôi, lặng lẽ cúi đầu, đem mặt dấu trong lồng ngực Trần Dã.
Hai gã bạn học nhìn đến ngây người, suýt quên mất mình phải đi WC.
Trần Dã lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt, lớn tiếng:” Mấy người nhìn đủ rồi thì cút ra cho tôi.


Lời giáo bá nói kẻ nào dám không nghe? Hai người này thấy vậy liền có cảm giác tánh mạng bị đe dọa, chạy nhanh như một cơn gió.
Trần Dã buông cổ tay cô ra, thu liễm vài phần hơi thở áp bách.

Thoạt nhìn tâm trạng hắn có vẻ không tốt lắm, giọng nói mang vài phần mất mát, hỏi:” Sơ Lê, cậu từng nói cậu không thích tôi, vậy cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu thích cái gì?”
Vấn đề này cô thật sự không trả lời được.
Sơ Lê từng động tâm với Trần Dã, 23 tuổi.
Thu lại gai góc, khuôn mặt Trần Dã hiện lên vài nét ôn nhu khó thấy, cũng có đủ kiên nhẫn để bao dung cô, cẩn thật chăm sóc cô trong sinh hoạt, hao hết tâm tư khiến cô lược đi lòng tự trọng, cho cô đủ thời gian nhận ra việc mình đã kết hôn.
Sơ Lê cũng từng nghĩ tới, nếu năm đó thím nhỏ bán cô cho người khác cũng với 30 vạn, cô có đồng ý gả hay không?
Đáp án là, có chết cũng không gả.
Lần đầu tiên gặp mặt, hắn nhìn cô mỉm cười, chu đáo thành thục chăm sóc cô, khai phá tình cảm trong tim cô.
Nhưng, tình cảm ấy bị cô nhát gan giấu kĩ dưới đáy lòng.

Đêm tân hôn, Sơ Lê ngoài sợ hãi còn có chút chờ mong, sự hồi hộp ấy cứ lớn dần lớn dần khiến cô không thể nào yên.
Cô ngồi trước gương nhìn khuôn mặt mình, suy nghĩ rốt cuộc Trần Dã có thích mình như vậy hay không?
Cô thấp thỏm bất an chờ chồng mới cưới, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn, hai tai đỏ bừng, nắm chặt hai tay mà không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lúc đầu Trần Dã cực kì kiên nhẫn, khẽ cắn vành tai cô, thì thầm nói cô không cần sợ hãi.

Sau đó hắn mới lộ ra bản chất cầm thú của mình, yêu thương điên cuồng.
Cô khóc nức nở kêu ngừng lại, người này lại không dừng lại dù một giây, vuốt ve khuôn mặt cô, cười nói:” Cô bé đáng thương.”
Sơ Lê vẫn luôn không trả lời, sự kiên nhẫn của Trần Dã không đủ, hắn châm chọc mỉa mai.

Có điều lần này hắn tự trào phúng chính mình:” Tôi biết em là cô gái ngoan, hẳn là rất khinh thường loại người rác rưởi đánh nhau ăn chơi trác táng như tôi vậy, đáng không?”
Ánh mắt hắn chợt trở nên sắc bén, hai ngón tay nhéo cằm cô, âm trầm nói:” Sơ Lê, tôi thật rác rưởi, đúng vậy.

Nhưng, cậu cũng đừng nghĩ rằng tôi buông tha cậu dễ dàng như vậy.”
Đây mới là Trần Dã.
Bệnh cố chấp cử hắn đã nguy kịch, vô phương cứu chữa.
Có một đoạn thời gian, Sơ Lê đã nghĩ rằng cô cùng Trần Dã có thể cả đời là vợ chồng.
Sơ Lê nhận lời mời của một giáo viên ở phòng vẽ tranh, nhưng chưa đến nửa năm, hắn đã buộc cô thôi việc.
Khi đó Sơ Lê còn cảm thấy có gì đó không đúng bởi vì Trần Dã thực ôn hòa phân tích cho cô cái lợi và cái hại, hắn nói phòng vẽ tranh cách nhà quá xa, không tốt cho cơ thể không mấy khỏe mạnh của cô.
Sơ Lê tin hắn, cũng không vì chuyện này mà trách hắn.
Thẳng đến thật lâu sau, quan hệ của cô với Trần Dã có chuyển biến bất ngờ, cũng không có bất kì tư cách phản đối hay quyết định điều gì, Trần Dã mới nói thật với cô:” Tôi không muốn thấy em ở gần với nhóm chó con kia.”
Bọn họ kết hôn chưa được hai năm, Trần Dã vì bận quét sạch các đối tượng thù địch bên không rảnh thời gian để quản chuyện của cô.

Chờ đến lúc Trần Dã đã nắm mọi thứ trong lòng bàn tay thì cô đã không còn cơ hội thoát thân nữa.
*
Chẳng cần chờ đến ngày hôm sau, Trần Dã cùng Sơ Lê về đến lớp đã thấy tin đồn ngợp trời.
Có người nói họ ở khu dạy học hôn môi, còn có người nói Sơ Lê theo đuổi Trần Dã điên cuồng, sống chết muốn yêu đương cùng hắn.
Mặc kệ thế nào, giờ đây mối quan hệ của hai người họ thật sự không rõ ràng.
Lời đồn đại truyền đến Thất ban đã thay đổi hẳn nội dung, trực tiếp biến thành Sơ Lê là bạn gái Trần Dã.
Sau khi tan học, có người chạy đến trước mặt Trần Dã chứng thực xem chuyện này có thật hay không, Trần Dã không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, cũng không cho bất kì thái độ nào khiến người khác thật mơ hồ.
Triệu Văn Kiệt không tin chuện này, hắn nói:” Tôi không tin, chiều nay Sơ Lê trốn Trần Dã như vậy, bọn họ sao có thể ở bên nhau? “
Cố Trình cũng không tin, mở miệng theo xu thế thèm đòn:” Ngoài anh Dã thì ai cũng được, anh Dã không bao giờ động tâm với cô hái học giỏi yếu ớt như vậy.”
Trần Dã bảo trì thái độ trầm mặc một cách khác thường, bọn họ còn hai tiết học nữa nhưng lại không lên lớp, từ dưới mí mắt bảo vệ trường mà đi bộ ra ngoài tìm hoan mua vui.
( chính là tìm hoan mua vui đấy, nguyên văn lời mẹ Bính đấy các bạn ạ)
Bọn họ cái gì cũng chơi, cược bài cược xe chẳng thiếu thứ gì.
Tiền nhiều thì cứ vậy mà chơi thôi.
Bọn họ từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, chính là thiên chi kiêu tử, trước nay chưa từng thiếu tiền cũng chẳng thiếu thế, nhưng trong đó tài lực mạnh mẽ nhất là Trần Dã.

Đây cũng chính là lí do mà không ai dám động vào hắn.
Thân Trí Hòa ngậm thuốc lá, ánh lửa lúc ẩn lúc hiện, hắn phun ra một vòng khói rồi hỏi Triệu Văn Kiệt:”Trần Dã như nào lại thất thần?”
Triệu Văn Kiệt nhún vai, tỏ vẻ mình vô tội cái gì cũng không biết.
Thân Trí Hòa học trường đại học T phụ thuộc niệm thư*, là đại học cha mẹ hắn dạy học nên học thức người này cao hơn bọn hắn không chỉ một ít.

Có điều đấy là ở trước mặt người lớn.


Sau lưng thì cùng bọn họ không khác gì, sự lật mặt như bánh tráng này thật khiến người ta hốt hoảng.
*Mình ngốc nghếch không hiểu cái này!:(
Cố Trình xen mồm trêu đùa:” Thái tử gia của chúng ta mới có bạn gái, nào còn nguyện ý cùng chúng ta tụ tập ăn cơm uống rượu?”
Thân Trí Hòa bất giác ưỡn thẳng lưng, vươn người về phía trước hóng hớt:”Xinh đẹp lắm hay sao?”
Cố Trình nghĩ nghĩ:” Còn phái nói? Có điều tôi cũng chưa nhìn kĩ cô ấy.”
Nói đùa sao? Nhìn kĩ để bị lột (da) à:))
Thân Trí Hòa hơi kinh ngạc, bởi vì Trần Dã không hề phản bác lời Cố Trình nói.
Cái người tên Trần Dã này so với bọn họ thì còn tuyệt tình hơn gấp trăm lần, sự lãnh khốc đó đến cả hắn cũng không làm nổi, nhưng Trần Dã lại có thể, còn làm cho thật hoàn mĩ.
Thân Trí Hòa còn đang muốn hóng hớt ở chỗ Trần Dã thì màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Đó là điện thoại của Trần Dã.
Khóe miệng Trần Dã cong lên, chờ đến màn hình điện thoại phía trước sắp tắt mới cầm máy, nghe:” Sơ Lê à.


Ba chữ, khinh mạn dài lâu.
Sơ Lê thật sự là bị ép mới gọi cuộc điện thoại này.

Thầy thể dục đưa cô một sâu chìa khóa, sau đó làm rớt, sau đó Tống Duy học sinh Thất ban nhặt được, sau đó bị Trần Dã lấy mất, sau đó nữa thì có cuộc điện thoại này.
Sơ Lê thở phì phì, nói:” Cậu đưa trả lại chuỗi chìa khóa cho tôi.”
Cô nghẹn một hơi, nói tiếp:” Dù cậu có cầm nó thì cũng chẳng thể ăn được.”
Cho nên, coi như cậu làm một việc tốt, trả lại cho tôi đi!
Trần Dã cố ý chọc ghẹo cô, cười cười một lúc rồi mới nói:” Ai bảo cậu là không thể ăn?”
Sơ Lê trầm mặc vài giây, lời nói không chịu sự khảo nghiệm của đại não cứ thế bay ra, chỉ lo sảng khoái nhất thời:” Thế thì cậu ăn đi!”
Lời này vừa nói ra, Sơ Lê liền hối hận không thôi.
Cô không thể phân cao thấp cùng Trần Dã.

Vạn nhất kẻ này lên cơn động kinh hầm chìa khóa ra ăn thì phải làm sao bây giờ?
Sơ Lê hạ giọng nhún nhường:” Cậu đem chìa khóa trả lại cho tôi đi.”
Trần Dã cười cười, tâm trạng thật sự không tồi:” Tôi có nói không trả lại cho cậu sao? Cậu tới tìm tôi lấy đi.


Dừng một chút, hắn báo địa chỉ:”…, cho cậu nửa giờ đủ ngồi xe đến đây, quá hạn không chờ.
………
____Hết chương 16______
Xin chào và xin chào ????
Dạo này mình vừa cày xong cuốn gặp gỡ Vương Lịch Xuyên.

Tuy trong truyện HE, phim chuyển thể OE nhưng nghe nói anh ấy ngoài đời đã chết rồi, mình lại thấy thật không nói nên lời.

Thảm quá mà 〒_〒.
Mà điểm trung bình Văn cấp 3 là 8.2 có được tính là thấp quá không? Cần bao nhiêu điểm mới là điểm chuẩn nhỉ?
Nhớ vote và cmt để tiếp thêm động lực và chữa bệnh lười cho mk nha, bye bye!
I love u 300000000000000 (・´з”・).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.