Bạn đang đọc Ác Ma Bên Người – Chương 14
Xe đạp của Sơ Nguyên là quà sinh nhật ba đã tặng hồi mấy năm trước, dùng cũng đã năm, sáu năm mà thoạt nhìn vẫn y như mới.
Sau lưng Sơ Nguyên ướt đẫm, mồ hôi từ tóc nhỏ tòng tòng xuống, cả người như mới bị vớt ra từ hồ nước.
Anh nắm chặt tay lái, nhìn Sơ Lê nói:” Lên xe”.
Sơ Lê rút tờ khăn giấy từ trong cặp sách, nhón mũi chân khẽ lau cằm cho anh.
Cô nhìn cái cằm bóng loáng của anh trai, ngón tay hơi run.
Cô lại nhớ tới ngày Sơ Nguyên chết ở kiếp trước, người anh đầm đìa máu tươi, dưới cằm có vết thương sâu hoắm.
Khi đó hơi thở Sơ Nguyên cực mỏng manh nằm trong lòng cô, phía sau gáy máu tươi không ngừng chảy xuống, cô chỉ có thể bất lực, cố gắng dùng đôi tay vụng về che chặt miệng vết thương của anh.
Sơ Nguyên sức đã cạn kiệt, giãy giụa lấy từ trong túi ra hai cái thẻ ngân hàng, giọng nói đứt quãng:” Trong đó…có..50 vạn..ly hôn..sau đó……..sống thật tốt”.
Sơ Lê đau thương đến cùng cực mà khóc lớn, khóc đến hụt hơi, thở hổn hển.
Cô liều mạng lắc đầu, không ngừng thấp giọng nỉ non:” Anh, anh hai, chờ một chút, anh đừng để em lại một mình, anh….”
Sơ Nguyên nâng bàn tay đầy máu lên, giống như muốn chạm vào khuôn mặt yếu ớt của em gái lần cuối cùng nhưng lại sợ vết máu làm bẩn khuôn mặt trắng bệch yếu ớt của cô, bàn tay lại dừng giữa không trung, nhìn cô nói:” Tiểu lê..đừng….khóc.”
Đừng khóc, anh hai đau lòng…..
Hồi ức ấy thật chua xót, thật đau đớn biết bao.
Nhưng mà may mắn, những chuyện đáng buồn của năm xưa sẽ không bao giờ phát sinh nữa.
Trọng sinh một lần, Sơ Lê hạ quyết tâm phải sống thật tốt.
Ánh sáng chói mắt cùng hồi ức khổ sở tụ hội khiến hai mắt cô có chút cay cay, cô cúi đầu, đôi mắt đã hơi phiếm hồng.
Nắng buổi chiều không hiền hoà một chút nào.
Sơ Nguyên đè chuông trước xe đạp thúc giục:” Lên xe.”
Sơ Lê nhìn chỗ trống sau xe, nói:” Em không lên, anh hai, em không xứng được ngồi xe đạp của anh.”
Sơ Nguyên bị cô chọc tuecnghiến răng đến đau hết cả hàm.
Con bé này là người cực kì thù dai.
Buổi sáng nay anh bị bắt phải dậy sớm, mình đầy hoả khí, vô cùng không tình nguyện đưa cô đi, nhướng mày cao giọng:” Em không xứng ngồi xe đạp của anh.”
Sơ Nguyên tính động thủ ép người ngồi lên xe, Sơ Lê lại tự giác bò lên trên ngồi ngay ngắn, tay nhẹ nhàng nắm góc áo anh nhỏ giọng:” Em chỉ xứng ngồi ở đây thôi.”*
(*Câu gốc: “Ta chỉ xứng ngồi ở chạy băng băng khóc đâu”.
Câu này mình không hiểu lắm nên để như trên)
Sơ Nguyên:”……….”
Xe đạp đi xuyên qua lối đi bộ, trong không khí thoang thoảng mùi nuớc ngọt có ga hương quýt vị thanh thanh.
Sau giữa trưa, mặt trời dường như trở nên lười nhác hơn, bóng cây xanh biếc nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Tóc trên trán Sơ Nguyên vì mồ hôi mà ướt sũng nhỏ giọt vào áo thun trắng sạch sẽ.
Cổ áo rộng đón gió lùa vào lại có phần mát mẻ.
“Anh hai, anh chảy nhiều mồ hôi quá.”
Sơ Nguyên hình như đang có chuyện gì đó vui vẻ nên khẽ cười, nghe thấy tiếng cô liền hơi dừng lại:” Trời nóng quá.”
Sơ Lê ậm ờ, không nói thêm gì nữa.
Sơ Nguyên đạp xe đưa cô về nhà liền lập tức chạy vào phòng tắm rửa rồi lại muốn ra ngoài chơi.
Sơ Lê đứng bên cạnh tủ giày nhìn anh:” Anh hai, anh đi đâu thế?”
Sơ Lê sợ anh ra ngoài đánh nhau, khi dễ người khác, lại càng sợ anh ra ngoài đua xe đánh Quyền Anh cùng người khác.
Sơ Nguyên khom lưng xỏ giày, đã sớm quen kiểu càm ràm này nên mặc kệ câu hỏi, coi như không nghe thấy.
Sơ Lê không chán nản, nâng ngón tay túm góc áo anh, cười lấy lòng:” Em sợ phải ở nhà một mình.”
Sơ Nguyên kéo tay cô khỏi áo một cách vô tình, rũ mắt nhìn em gái trắng trắng mềm mềm lại xinh xinh, cười xùy:” Ở nhà với em, anh mới thấy sợ hãi.”
“……….”
***
Ngày đó Sơ Lê đại diện Thất Trung thi diễn thuyết tiếng Anh đạt được giải nhất, qua thông tin của giáo viên chủ nhiệm tuyên truyền đã nhanh chóng truyền tới mỗi một ngóc ngách.
Ở Thất Trung, Sơ Lê không phải là một người nổi tiếng, cô là người tính vô cùng hay xấu hổ.
Trừ việc hồi khai giảng cô đứng đầu bảng vàng danh dự thì không có bất kì ấn tượng sâu sắc nào trong kí ức của người khác.
Ngày thi diễn thuyết, các bạn học cũng chạy tới xem náo nhiệt, chuyện ồn ào của nhóm Trần Dã ở đó đã truyền xa đến vạn dặm.
Thời gian nghỉ giữa giờ, Nhất ban cực kì náo nhiệt bởi có rất nhiều bạn học vây quanh để nhìn Sơ Lê.
Một cô bạn nào đó có mái tóc quăn kì lạ, xem mặt có thể nhật ra là người không cùng trang lứa với họ lại diện bộ đồng phục một cách xiêu vẹo, nhìn chằm chằm Sơ Lê chỉ trỏ.
” Kia là Sơ Lê?”
“Hình như chính là cô ấy.”
” Người Trần Dã thích là cô ta?”
” Không biết nữa, nhưng chắc là vậy rồi, bằng không sao Trần Dã có thể đến nghe buổi diễn thuyết tiếng Anh cơ chứ? Hắn nghe mà hiểu được sao?”
Cô gái ăn mặc lạ lùng nhìn Sơ Lê vài lần, trong mắt phát ra ý khinh thường:” Cô ta keo kiệt, tôi mới không tin Trần Dã thích cô ta đâu, khẳng định là bọn Trần Dã nhàm chán tìm việc vui chơi”.
Những người khác nghe vậy cũng gật gật gù gù đồng ý.
Trần Dã là người thế nào? Chính là nhân vật rác rưởi không hơn không kém, thủ đoạn bạo lực, tính tình khó ưa, ghét nhất người chăm học, sao có thể nghe diễn thuyết? Càng không thể đến để cổ vũ một học bá.
Đi nhanh về phía trước, Tạ Mạn ghé vào tai Sơ Lê nhỏ giọng, nói:” Chủ nhiệm kêu cậu đến văn phòng lấy trợ cấp học sinh có hoàn cảnh khó khăn.”
Mỗi lớp đều có mấy danh sách được trợ cấp.
Ba mẹ Sơ Lê đều là người tàn tật, các thầy cô trong trường đều biết, bởi vậy trong trường học cũng thường xuyên giúp đỡ cô.
Cái loại vấn đề này cũng là ảnh hưởng đến lòng tự tôn nên các thầy cô giáo cũng không hề làm lớn ra mà yên lặng xử lý.
Tới văn phòng, đập vào mắt Sơ Lê là nụ cười tươi rói của giáo viên chủ nhiệm giáo dục:” Đứa nhỏ này lần này đã mang cho trường ta danh dự thật lớn.”
Sơ Lê cười ngượng ngùng, chủ nhiệm kéo tay cô lải nhải, đại ý là cổ vũ cô học tập thật tốt, cuối cùng lấy Trần Dã làm vai phản diện mà nói một hồi.
Chủ nhiệm giáo dục nhìn Sơ Lê, càng ngày càng thích, lại khen cô là học sinh ngoan ngoãn nghe lời thầy cô giáo.
Lại nói học sinh nào cũng cứ như Trần Dã, thầy xác định chỉ còn nước thẳng thừng lấy lụa mà treo cổ.
Học sinh ở Thất Trung có hoàn cảnh khó khăn như Sơ Lê thật sự không nhiều mà đều lớn lên từ cẩm y ngọc thực, không nói đến Hỗn Thế Ma Vương ở Thất ban kia, chỉ là những học sinh bình thường khác cuộc sống cũng không kém quá, có quyền lại có tiền, chưa ai dám đi đến trêu chọc khiến họ không vui.
Sơ Lê lại có hoàn cảnh khiến người ta đau lòng.
Cha mẹ tàn tật, sức khoẻ của chính cô cũng không được tốt lắm, bị bệnh tim bẩm sinh.
Nhưng cô bé này lại vô cùng nghe lời, thành tích nổi bật, ngoan ngoãn dịu dàng, cười lên xinh đẹp như ánh mặt trời, đến núi băng ngàn năm như ai đó cũng bị cô sưởi đến tan chảy.
Cô bé mềm mại như vậy ai mà không thích?
Sơ Lê cong môi cười rộ:” Cảm ơn thầy giáo, em nhất định sẽ cố gắng học tập thật tốt.
Trên mặt thầy giáo lộ ra đầy sự vui vẻ:” Em như vậy tôi cũng yên tâm, em về phòng học trước đi.”
Sơ Lê đi xuống lầu, đột nhiên nhìn thấy một người dáng cao gầy.
Trần Dã dựa vào vách tường, mí mắt nhẹ rũ như người chưa tỉnh ngủ, áo khoác đồng phục vắt trên vai, nghe thấy tiếng bước chân liền xốc lên mí mắt điềm đạm nhìn cô:” Cậu vừa gặp giáo viên sao?”
Sơ Lê không rõ lí do, gật đầu vẻ mờ mịt:” ừmk”.
Bọn họ đứng cách nhau không quá một mét.
Tay chân Sơ Lê cứng đờ, hơi lùi lại.
Trần Dã im lặng một chút rồi đột nhiên nhìn cô vẫy vẫy tay:” Cậu lại gần đây chút, đứng xa như vậy làm gì?”
Sơ Lê tiến lên một bước nhỏ, giọng có vẻ hơi sợ hãi nhắc nhở:” Mau đi học.”
Trần Dã hơi gật đầu, ánh mắt u ám như sói dừng ở khuôn mặt mềm mịn của cô gái, so với ngọc còn trắng hơn.
Sống cũng đã mười mấy năm, hắn chưa từng gặp được cô gái nào như Sơ Lê, so với mơ chín còn ngọt hơn, làm người khác cỏ cảm giác khảm cô vào trong ngực mình mới thấy yên tâm.
Hắn nhìn cổ tay cô, màu xanh lá đơn bạc của mạch máu như ẩn như hiện nằm dưới làn da trắng nõn:” Đưa tay đây”.
Trần Dã tùy ý nhét sách bài tập tiếng Anh vào tay cô, nói một cách hiển nhiên:” Làm xong trước khi tan học.”
Sơ Lê chưa từng có một chút suy nghĩ sẽ làm bài tập cho hắn.
Nắn hồng luôn chọn hồng mềm*, cô lại không hề tình nguyện nhưng chỉ có thể nuốt xuống, ôm sách bài tập của hắn, cúi đầu nhìn xuống mũi chân:” Đã biết”
(* Nắn hồng luôn chọn hồng mềm: ý là luôn chọn người yếu đuối để bắt nạt, người yếu đuối như quả hồng mềm rồi dễ nắn hơn*.
Các chú thích trong tác phẩm đều do editor soạn)
Cô cực khổ cúi đầu chờ hắn đi, nhưng bất thình lình có một gói kẹo màu hồng nhạt được nhét vào bàn tay.
Trần Dã kều khoé miệng:” Phần thưởng cho cậu”.
Sơ Lê ngơ ngác:” A, ơ..”
Cô hơi thất thần nhìn bóng dáng rời đi của thiếu niên.
Trần Dã từ cửa sau trở lại chỗ ngồi, Triệu Văn Kiệt cùng cố Trình buông di động cùng lúc, ngẩng đầu nhìn hắn.
Cố Trình run rẩy:” Cậu đi tìm cô bạn xinh đẹp sao?”
Trần Dã nhắm mắt dưỡng thần, không biết suy nghĩ cái gì mà nửa buổi vẫn không có tiếng đáp lại.
Cố Trình thấy hắn không đáp lại, hỏi tiếp:” Dã ca đòi tiền bảo kê của cô ấy sao?”
Thời điểm hắn hỏi Trần Dã thì cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không biết Trần Dã là chán ghét Sơ Lê hay là thích cô ấy.
Đòi tiền bảo kê, trước nay Trần Dã chưa từng làm qua.
Cái nhìn đầu tiên về Sơ Lê chính là gia giáo cực kì tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện theo khuôn phép, giống mĩ nhân xinh đẹp nhưng rất khó lại gần.
Cô hẳn là nên đứng cùng bậc với loại người ngoan ngoãn học giỏi.
Còn Trần Dã trước nay đều là thể loại rác rưởi, từ nhỏ sống sót trong góc âm u ẩm ướt của tâm hồn thế nên đứng cùng cô gái nhu hoà sạch sẽ có nhiều điểm không tương xứng.
Gần như không ai biết, mẹ trên danh nghĩa hiện tại của Trần Dã không phải là người đã sinh ra hắn.
Thời điểm hắn tám tuổi, mẹ kế cao quý ưu nhã của hắn đã mỉm cười vứt cho hắn thanh chủy thủ* rồi ép hắn giết chết chú chó săn đã lớn bên hắn từ nhỏ.
Lúc bấy giờ mẹ kế vuốt ve bụng mình, mặt đầy hiền từ nói:” Mẹ đang mang thai,trong nhà không thể nuôi loại động vật này.”
(* Chủy thủ=dao găm: loại dao nhỏ, thường xuất hiện trong mấy bộ phim cổ trang hay hành động…, có thể mang theo bên người rất tiện lợi)
Trần Dã năm mười hai tuổi đã bị người ta bắt cóc.
Cha ruột chậm chạp không giao tiền chuộc, mẹ kế mặc kệ không hỏi, hắn bị tra tấn đến mười ngày mới được cứu ra.
Thời điểm hắn được đưa ra từ nhà kho, cả người đều là máu, trong tay cầm thanh chủy thủ.
Sau đó cảnh sát phát hiện, bọn bắt cóc kia không còn lấy một người sống sót, trong đó có hai người trên người có mấy lỗ thủng, máu chảy lênh láng.
Không cần dạy, hắn trời sinh phản nghịch, tâm lí có phần âm u vặn vẹo.
Màu đen thuần sớm đã khảm vào tận cùng cốt tủy của hắn.
Triệu Văn Kiệt nâng khuỷu tay, chọc ghẹo Trần Dã:” Đừng có làm bạn học Sơ Lê khóc đó.”
Khoé mắt Trần Dã hiện lên chút ý cười khó phát hiện.
Ngọn lửa bật lên từ không trung, hắn cúi đầu châm thuốc, trả lời biếng nhác:” Cô ấy khóc cũng vẫn xinh đẹp.”
Hoa Lê dính giọt mưa, long lanh mê người, vô thanh vô thức làm lòng tê tim ngứa.
***
Sơ lê không dám để bạn học khác nhìn thấy sách bài tập có tên Trần Dã, lén lén lút lút giấu trong ngăn kéo.
Khi Tạ Mạn ngồi nói chuyện phiếm ở đó, cô đều có điểm thất thần.
Tạ Mạn ngậm kẹo que trong miệng nói:” Thất ban hình như mới chuyển đến một học sinh, hình như rất xinh đẹp.”
Sơ Lê đoán được học sinh mới chuyển đến kia khẳng định là Triệu Hợp Thuần tâm tư bất chính.
Từ khi xảy ra tai nạn xe tới nay, đối với cô tất cả những ký ức ấy còn rất mới mẻ.
Trong đó từ việc nhỏ không đáng kể tới đều in ấn sâu đậm trong trí nhớ cô không thể xoá nhoà.
Xe vận tải lớn lao tới, tư vị bị đai an toàn ép đến không thể thở nổi, hai chân bị kẹp đến đau không thốt lên lời, giống như máu tươi có thể phun ra bất kì lúc nào.
Tạ Mạn nói tiếp:” Có điều tớ thấy cô ta lớn lên không đẹp bằng cậu.”
Đây là nói thật.
Ngũ quan Sơ Lê diễm lệ, khí chất thanh thuần như tiên nữ đi ra từ bức hoạ.
Đáng tiếc đại bộ phận học sinh của Thất Trung mới chỉ được nghe qua cái tên Sơ Lê, ai đã gặp cô sẽ biết cô chính là tài mạo* vẹn toàn, ai chưa gặp sẽ chỉ cho rằng diện mạo cô tuyệt đối bình thường.
(* Tài mạo: tài năng và dung mạo)
Học bá thì có thể xinh đẹp đến đâu? Đây có thể nói chính là thành kiến, rằng học giỏi sẽ mắt cận môi thâm???
( Đoạn này mình hơi chém tí cho dễ hiểu ????)
Sơ Lê cúi đầu làm bài tập:” Ừ, tớ không có hứng thú đối với bạn học mới.”
Giống y đời trước, Triệu Hợp Thuần chuyển đến Thất Trung sẽ học cùng lớp Trần Dã, sau đó dọn đến nhà cô ở nhờ.
Lần này Sơ Lê sẽ không để ba mẹ đưa cô ta về quê, sẽ không để tai nạn xe đó sảy ra cướp đi song thân* của mình.
(* Song thân: chỉ cha mẹ, “song” là hai, “thân” là người thân.)
Sẽ không để gia đình Triệu Hợp Thuần dễ dàng chiếm gia sản, cũng sẽ không để bị ép đến đường cùng mà trở thành hàng hoá bán cho Trần Dã.
Khi đó Trần Dã thích ôm cô ngồi trên chân mình, cuốn tóc cô, hôn môi say đắm.
Hắn thích nhất nhìn cô mặc váy hai dây để gắn hôn cổ, xương quai xanh, cuối cùng là săm tên hắn lên ngực.
Cô rụt rè sợ hãi, không dám phản kháng, khoé mắt phiếm hồng dựa trong lồng ngực hắn, thút thít đón ý đùa của hắn, không dám làm hắn mất hứng.
Đời này sẽ không diễn ra như vậy, cô sẽ có cuộc sống mới thuộc về chính mình.
*******
_____hết chương 12________
Tác giả có lời muốn nói: tốt
Một khi không phát bao lì xì
Mọi người liền không thèm nhắn lại.
Mấy người thật làm a bánh khinh thường.
A bánh nói cho mấy người biết
Ta không phát!!!!! Ta không có tiền!!!! Không có!!!!!!
Các papa, a bánh thật là thương tâm( khóc ròng)
Trần Dã cưa cưa cũng thật đáng thương
Không có ai thích người biến thái sao!???? Huhu
***
Minh minh: ToT mình vẫn còn phải kiểm tra, còn phải thi rất nhiều thứ nữa, heo mi ToT….
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình.
Mong các bạn hãy vote, cmt ủng hộ, tiếp thêm động lực chiến đấu để mình có thể vượt qua tháng sáu định mệnh này.
Yêu thương.