Bạn đang đọc Ác Ma Bá Đạo: Chương 13: Chương 13
Buổi học ngày hôm đó trôi qua nhanh chóng. Đến giờ ra về, chuông báo hiệu hết giờ, giáo viên vừa bước ra khỏi lớp, Mạc Trường Hân vội vàng chạy lại bàn học của Tần Tử Anh.
Tần Tử Anh đang thu dọn đồ đạc thì thấy Mạc Trường Hân chạy tới cũng ngẩn đầu lên nhìn cô hỏi.
-Có chuyện gì sao?
-Không, chẳng phải cậu nói hôm nay sẽ đi kiếm việc làm mới sao? Mình cùng đi với cậu. – Mạc Trường Hân hí hửng nói, vừa nói cô vừa dọn đồ phụ Tần Tử Anh.
-Ừ, mình cũng định như vậy. Vậy chúng ta đi xem những bản thông báo tuyển việc làm ở nhà văn hóa có được không? – Tần Tử Anh nhẹ nhàng hỏi lại, cô ôm cặp đứng dậy, bước ra khỏi bàn học.
-Ok thôi. Vậy bây giờ chúng ta đi luôn nhé!? – vừa nói xong, không để cho Tần Tử Anh nói gì cả, Mạc Trường Hân đã kéo tay cô lôi đi.
[…………………………………………….]
*Nhà văn hóa.
Nhà văn hóa nơi Tần Tử Anh đang ở có một nhóm các anh chị đã tốt nghiệp Đại Học, họ đến đây để giới thiệu việc làm giúp cho các sinh viên trẻ muốn kiếm thêm tiền. Việc làm của Tần Tử Anh ở quán Coffee Candy lần trước cũng là do họ giới thiệu vào làm, vì vậy mà lần này Tần Tử Anh quyết định đến đây một lần nữa.
Tần Tử Anh và Mạc Trường Hân đi đến nhà văn hóa, vừa đến nơi hai người đã đi đến bảng tuyển dụng để xem.
-Tử Anh, nhìn xem là làm phục vụ đó. – Mạc Trường Hân kéo kéo tay Tần Tử Anh.
-Ờ… là phục vụ ở quán bar đó, cậu thật là. – Tần Tử Anh chau mày nhìn vào tờ thông báo tuyển dụng dán trên bảng.
-Vậy làm người giúp việc đi. Không cần làm cả ngày, chỉ cần làm bán thời gian thôi, tiền lương thì bàn bạc sau. – Mạc Trường Hân vừa lia tay trên tờ giấy vừa đọc cho Tần Tử Anh nghe.
-Ở đây cũng vậy nè, nhưng có một điều, tiền lương sẽ tùy thuộc vào yêu cầu của người làm. Mình thấy công việc này cũng tốt đó chứ nhỉ. – Tần Tử Anh quay sang nhìn Mạc Trường Hân nói.
-Vậy cũng được, mau mau ghi lại địa chỉ đi, cả cái này nữa. Chúng ta sẽ đi thử từng nơi. – Mạc Trường Hân đọc địa chỉ cho Tần Tử Anh ghi lại.
Tần Tử Anh chỉ chăm chú ghi lại mà không hề biết rằng cuộc đời của mình sẽ thay đổi từ lúc này, ngay ngày hôm nay. Hai người cuối cùng cũng ghi lại được một số địa chỉ, chuẩn bị đi xin việc ngay hôm nay. Đầu tiên là địa chỉ được Tần Tử Anh ghi trên cùng của tờ giấy.
[…………………………………………….]
Tần Tử Anh và Mạc Trường Hân đi kiếm rất lâu, cuối cùng cũng tìm ra được địa chỉ của ngôi nhà mà cô định xin việc. Ngôi nhà này được tô lên bởi màu đỏ và xanh lá trông rất nổi bật vá rực rỡ, trong sân vườn còn có nhiều loại cây kiểng đắc tiền, có thể chứng tỏ được rằng chủ nhân của ngôi nhà này có lẽ là một đại gia.
Tần Tử Anh bước lại nhấn vào chuông, nhưng nhấn hoài mà không thấy ai ra mở cổng. Đứng đợi một lúc, Tần Tử Anh ngẩn mặt nhìn lên trời, sắc trời chiều làm Tử Anh càng thấy lo lắng hơn. Nếu tháng này cô không có tiền trả tiền nhà thì chắc là cô phải dọn về cô nhi viện ở nhờ rồi.
Lúc trước Tần Tử Anh cũng đã từng lâm vào hoàn cảnh này vài lần nên cô cũng đã quen rồi, nhưng mà cô đã lớn rồi cứ ở hhờ hoài như vậy thật là mất mặt quá đi.
-Bây giờ làm sao? – Tần Tử Anh ảo não quay sang nhìn Mạc Trường Hân hỏi.
-Thôi thì chúng ta cứ đi đến địa chỉ tiếp theo đi, ngôi nhà này coi như bỏ qua vậy. – Mạc Trường Hân nói rồi kéo Tần Tử Anh cùng đi.
[…………………………………………….]
Ngôi nhà tiếp theo của Tần Tử Anh nằm trên một con đường vắng lặng, gió thổi hiu hiu làm người ta luôn cảm thấy lạnh cả sống lưng. Nơi đây được bao trùm bởi một luồng không khí ảm đạm, não nề đến kinh hoàng.
Vừa bước tới đầu đường của địa chỉ ngôi nhà thứ hai, lòng của Tần Tử Anh lại dấy lên một cảm giác quen thuộc đến lạ kì. Chẳng lẽ cô đã từng đến nơi này rồi sao, sao mà quen thuộc đến như vậy nhưng lại không thể nào nhớ ra. Dạo này trí nhớ của Tần Tử Anh giám sút nghiêm trọng rồi, phải tìm cách khắc phục lại mới được.
-A. Chính là ngôi nhà này. – Tần Tử Anh tay cầm giấy ghi địa chỉ dò dò với bản địa chỉ gắn trước cổng nhà. Đúng địa chỉ rồi, vậy chắc chắn chính là ngôi nhà này. Sao mà…
A! Đúng rồi, ngôi nhà này chính là ngôi nhà mà hôm trước Tần Tử Anh đã tá túc lại một đêm. Nhưng tại sao lại tuyển thêm người giúp việc chứ, cô thấy nhà này cũng nhiều người giúp việc lắm rồi mà.
-Tử Anh à, sao cậu còn không mau nhấn chuông cửa đi!? – Mạc Trường Hân huýt tay Tần Tử Anh một cái, khiến cô thoát ra khỏi suy nghĩ của mình mà về với hiện tại.
-À ừ, mình làm ngay đây. – Tần Tử Anh nói rồi bước lên nhấn vào chuông cửa.
Một lúc sau, một bóng người từ trong nhà bước ra mở cổng.
-À, thì ra là cô. Cô muốn tìm thiếu gia à? – thím Trương từ trong nhà bước ra vừa mở cổng vừa hỏi.
-À không con chỉ đến đây để xin việc thôi. Không biết là có được hay không!? – Tần Tử Anh e dè nói.
-Cô chờ ở đây một chút, để tôi vào báo cho thiếu gia biết đã. – vừa nói xong thím Trương xoay người bước vào trong nhà.
[……………………………………………]
*Thư phòng Lạc Gia.
Trong thư phòng, Lạc Thiếu Hạo ngồi chễm chệ trước làm việc, hai tay chống lên bàn và đan vào nhau, mắt cứ dán chặt vào màn hình máy tính đang để trước mặt.
Trong máy tính là hình ảnh của một cô gái có gương mặt thanh tú với đôi mắt to tròn, đen láy. Trông cô thật thánh thiện làm sao.
Đôi chân mày cương nghị của Lạc Thiếu Hạo bỗng nhếch nhẹ lên, ánh mắt lạnh lùng cũng xuất hiện một tia vui vẻ. Đến rồi, cô cuối cùng cũng đã đến rồi.
Trong khoảng thời gian Tần Tử Anh chưa đến đây, đã có rất nhiều người tới xin việc, nhưng Lạc Thiếu Hạo hoàn toàn không để ý đến họ.
“Cốc cốc cốc” – thư phòng, nơi Lạc Thiếu Hạo đang làm việc bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
-Chuyện gì? – Lạc Thiếu Hạo âm thanh lạnh lẽo lên tiếng.
-Dạ thư thiếu gia, vị tiểu thư lần trước đến xin việc ạ? – thím Trương bên ngoài cửa phòng nói vọng vào trong, bà không dám vào khi chưa có sự cho phép của Lạc Thiếu Hạo. Vì đây là nơi chứa nhiều tài liệu quan trọng nên không cho phép bất cứ ai được vào kể cả thím Trương, người làm việc ở đây đã được hơn ba chục năm.
-Cho cô ấy vào đi, tôi sẽ xuống sau. – vẫn với âm vực như vậy, lạnh băng, khô khốc, Lạc Thiếu Hạo trả lời, nhưng ánh mắt lại hiện lên một tia vui vẻ đến lạ thường.
-Vâng, thưa thiếu gia. – thím Trương trả lời nhưng vẻ mặt lại trở nên khó hiểu. Mấy ngày nay có rất nhiều người đến xin việc, nhưng ngay cả gặp mặt thiếu gia nhà bà cũng không chịu, vậy mà cô gái này lại là đặc biệt. Ôi trời ơi, khó hiểu thật.
Thím Trương nói rồi đi ra cổng đưa Tần Tử Anh và Mạc Trường Hân vào. Cùng lúc đó Lạc Thiếu Hạo cũng vừa bước vào phòng khách. Chỉ mới mấy giờ không gặp nhau mà nhìn cô khác quá, cô như đang biến đổi theo từng giây từng phút vậy.
-Chào anh, lại gặp nhau nữa rồi. – Tần Tử Anh lên tiếng chào hỏi trước, cô còn nở một nụ cười rất là đẹp nữa, ôi trông dễ thương quá đi.
-Chào, cô đến xin việc sao!? – vẫn với nét lạnh lùng đó, Lạc Thiếu Hạo hỏi Tần Tử Anh.
-À phải, không biết anh còn nhận không? – Tần Tử Anh e dè hỏi.
-Còn, nhưng có một điều kiện rất là gây gắt, không biết cô có chấp nhận được không!?
-Là điều kiện gì vậy?
-Người làm ở nhà tôi là phải dọn đến đây ở, tối thức khuya, sáng dậy sớm và còn một số điều khác nữa, không biết cô có chịu nỗi không mà thôi. – Lạc Thiếu Hạo nói với giọng khi dễ, khích Tần Tử Anh.
-Tử Anh nhận đi nhận đi, chắc chăn là cậu làm được mà. – Mạc Trường Hân đứng bên cạnh thấy như vậy cũng giục Tẩn Tử Anh.
-Tiền lương thì không thành vấn đề, tôi bao ăn, bao ở. Cô thấy sao? – Lạc Thiếu Hạo thêm vào.
-Thôi được, tôi đồng ý. – Tần Tử Anh mặc dù có hơi lo lắng cho cuộc sống sau này của mình, nhưng cô cũng có lợi mà.
-Vậy đi, hợp đồng tôi sẽ đưa cho cô sau, ngày mai cô tời làm quen với công việc nhé. – Lạc Thiếu Hạo nói, miệng bỗng giương lên một nụ cười hơi nham hiểm nhưng cũng rất nhanh đã vụt tắt. Tần Tử Anh à, cô chết chắc rồi.
*End Chap 13*