Đọc truyện Ác Linh Quốc Độ – Chương 1: Thử Việc
“Tiền lương thử việc hai vạn, ngoài ra còn được cấp thêm một chiếc xe Audi A6..”
“Tiền lương hai vạn..”
“Xe A6..”
Thẳng cho đến khi ngồi vào trong xe, Hạ Thiên Kỳ cũng không hết sung sướng!
Không lâu trước đây, hắn mới thành công vượt qua một buổi phóng vấn của một công ty lớn, đồng thời cũng ký một hợp đồng thử việc lương cao.
Cái gọi là thử việc lương cao, là trong mỗi tháng thử việc nhận được hai vạn tiền lương, còn được cấp cho một chiếc ô tô A6 làm phương tiện đi lại.
Đãi ngộ này với một kẻ chỉ vừa mới học hết năm ba đại học, còn không có một tí kinh nghiệm nào như Hạ Thiên Kỳ mà nói chẳng khác gì trúng thưởng xố số năm trăm vạn cả.
Khoa trương mà nói, chuyện vui như này, ngay cả khi nằm mơ hắn cũng không dám mơ tới.
“Nếu đã ký hợp đồng thì bây giờ cũng nên đi làm việc thôi.”
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ còn đang mơ màng thì một giọng nói trầm thấp vang lên ở bên.
Hạ Thiên Kỳ lúc này mới bừng tỉnh, ngồi trong xe cũng không chỉ có một mình hắn mà còn có một người trung niên trên dưới bốn mươi tuổi.
Đây cũng là người trước đó đã phỏng vấn hắn, có điều từ đầu tới cuối rất ít nói, như thể ngại phiền, khiến hắn có cảm giác chỉ là làm đại cho xong việc.
Thực sự thì người này làm việc rất qua loa, bởi vì dù hắn đã ký hợp đồng, nhưng vẫn không biết đây là công ty nào, cũng không biết công việc của mình là gì.
Nói đơn giản một chút thì trước đó hắn hoàn toàn ngẩn ngơ ký hợp đồng.
Dù vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng không lo rằng đây là một công ty chuyên lừa đảo, bởi vì nó nằm trong tòa nhà Hoàng Kim.
Nếu như không phải một công ty làm ăn hợp pháp, lại có quan hệ với bên ZF (kiểu như là chính phủ), thì vốn không có tư cách nằm ở tòa nhà Hoàng Kim, huống chi nó còn ngang ngược chiếm lấy ba tầng lầu, điều này càng chứng tỏ sức mạnh của nó.
Bằng không dù đối phương có đưa ra đãi ngộ tốt đến đâu thì hắn cũng không dễ dàng ký hợp đồng, dù sao hiện nay có quá nhiều công ty bán hàng đa cấp lừa đảo.
Có điều, Hạ Thiên Kỳ vẫn muốn hỏi người kia một câu, rốt cuộc hắn nhìn trúng điểm nào ở mình.
Hắn nhớ rõ khi bất đầu buổi phỏng vấn, người này cũng không hỏi hắn học trường nào, cũng không hỏi hắn học ngành nào, lại càng không hỏi sở thích của hắn.
Mà chỉ hỏi hắn duy nhất một câu, gan có lớn hay không, có sợ gặp quỷ hay không?
“Điều này… chắc cũng không có vấn đề, có điều, rốt cuộc ta phải làm gì?”
Hạ Thiên Kỳ quay sang phía ông chú kia, hai tay cũng vỗ nhẹ tay lái.
“Công việc của ngươi là nghe theo sự sắp xếp của công ty, hoàn thành từng nhiệm vụ của mình. Chi tiết thì đợi đến khi ngươi vượt qua quá trình thử việc rồi tính, nếu không, nói cũng chỉ là phí lời.”
Người trung niên này vẫn giữ nguyên bộ dạng không kiên nhẫn, nhưng lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng đã không nhịn được nửa, thẳng thừng nói:
“Nhưng cái gì ngươi cũng không nói cho ta biết thì ta cũng không thể làm việc được.”
Mặc Hạ Thiên Kỳ nóng lòng, người đàn ông này cũng không đổi thái độ, hắn chỉ chỉ tay về phía trước bảo:
“Lái xe đi, trước tiên đi tới số 34 đường Bình An, thư viện Hâm Hoa…”
Thư viện Hâm Hoa là thư viện lớn nhất thành phố Phước Bình. Nó có tổng cộng sáu tầng, có thể nói rằng chỉ cần là sách có trong thành phố này, thì đều có thể tìm thấy ở nơi này.
Khi Hạ Thiên Kỳ cùng người đàn ông kia đi tới nơi này thì nó cũng đã ngừng đón khách.
Thư viện Hâm Hoa chỉ mở cửa từ chín giờ sáng cho tới sáu giờ tối, mà giờ cũng đã hơn bảy giờ, không rõ họ đi đến đây làm gì.
“Xuống xe.”
Khi Hạ Thiên Kỳ đỗ hẳn xe lại, người trung niên này lập tức mở cửa bước xuống. Hạ Thiên Kỳ dù vẫn không hiểu gì nhưng cũng đi xuống theo.
Vừa xuống xe, hơi nóng lập tức ùa đến, hít thở cũng trở nên khó khăn.
“Thời tiết chết tiệt, nóng như lửa ấy.”
Hạ Thiên Kỳ vừa lẩm bẩm vừa đi theo người kia tới trước của thư viện. Khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy lạ là, tất cả các rèm cửa sổ trong thư viện đều đã được kéo kín, nhìn qua có vẻ rất tối tăm.
“Bên trong đang sửa chữa sao? Hay là, ta có trách nhiệm giám sát công trình?”
Hạ Thiên Kỳ nghi ngờ nhìn người kia.
Người đó không lập tức trả lời mà móc lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi ra rồi ném cho Hạ Thiên Kỳ:
“Khoảng thời gian tới ngươi tạm thời sẽ làm việc ở trong này, còn ở nơi này bao lâu, thì phải xem khả năng của ngươi rồi.
Công việc của ngươi rất đơn giản, mỗi tối đến trông sách trong này, sáng mở cửa, tối đóng cửa là xong.”
“Để ta làm người trông sách? Không, đây là gõ canh.”
Mặc dù nghe rất đơn giản, hắn hoàn toàn có thể làm được, nhưng trong lòng vẫn rất không tình nguyện, như thể nếu đồng ý làm việc này, thì sẽ chìm vào địa ngục vậy.
Có điều hắn cũng không thể làm gì khác, cũng chẳng thể nói rằng hắn không làm được việc gõ canh.
“Được rồi, nghe lời ngươi là được, ngươi nói cái gì thì làm cái đấy. Thế nhưng ta còn …”
“Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì.” Người đàn ông dường như hiểu rõ ý định của hắn nên lập tức ngắt lời.
“Chờ ngươi qua thử việc rồi nói tiếp.”
“Ta phải thử việc bao lâu? Ngươi cũng phải nói cho ta biết chứ?” Hạ Thiên Kỳ đã không nhịn được muốn chửi người.
“Chờ ta báo đi, lúc nào ta báo ngươi được trở thành nhân viên chính thức thì ngươi sẽ qua thử việc.”
Năm phút sau, người trung niên kia rời đi, chỉ còn lại Hạ Thiên Kỳ ở đây.
Hạ Thiên Kỳ nhìn thư viện trước mặt rồi lại nhìn chiếc xe đang đỗ cách đó không xa, sắc mặt của hắn cũng không ngừng thay đổi.
Rất nhanh sau đó, vẻ mặt Hạ Thiên Kỳ trở lại như thường, bởi lẽ hắn cảm thấy việc này cũng không có gì phải lo cả.
Hơn nữa trước đó hắn cũng đã báo cho mấy người bạn học có quan hệ tốt rằng nếu sau hai tư tiếng không thấy hắn về nhà thì phải lập tức đi báo cảnh sát.
Đương nhiên, chuyện có liên quan tới đãi ngộ thì hắn vẫn cố tình giấu nhẹm.
Bởi vì chuyện này cũng rất khó để bạn hắn tin được, nhất định đều sẽ cảm thấy hắn đang bị lừa.
Sau đó, Hạ Thiên Kỳ đi quanh đó một lúc, sau khi mua một ít đồ ăn uống ở cửa hàng tiện lợi thì mới quay về thư viện Hâm Hoa.
Dùng chìa khóa người kia đưa cho, Hạ Thiên Kỳ mở toang cửa thư viện rồi bất an đi vào.
Trong thư viện rất tối, hơn nữa rèm đã che kín cửa sổ nên cũng không thấy cả đèn đường, dù có giơ bàn tay lên trước mặt cũng không nhìn được năm ngón.
Cũng may Hạ Thiên Kỳ từ bé đã can đảm hơn người nên cũng không sợ bóng tối, không đến nỗi chỉ đứng yên một chỗ.
Mở đèn pin trên điện thoại ra, Hạ Thiên Kỳ có chút cố gắng khóa cửa lại, dù sao bên trong cũng có nhiều thứ như vậy, chẳng may mất thứ gì thì chắc chắn sẽ bị trách móc.
Làm xong mấy việc đó, hắn cũng không lập tức đi vào mà dò quanh rồi ngồi xuống cạnh một khung cửa sổ gần đó để ăn uống.
Bỗng nhiên, khi hắn còn chưa kịp bỏ túi đồ xuống thì có một loạt tiếng bước chân vang lên bên tai.
“Ai đó!!”
Tiếng bước chân này lập tức khiến hắn sợ hãi bởi trước đó hắn nghĩ rằng chỉ có một mình mình ở nơi này.
Vậy mà lúc này dường như có một người đột nhiên xuất hiện, e rằng có thể là một tên trộm.
“Sớm không đến, muộn không đến, cứ đợi tới khi ta nhận việc mới tới trộm! Thật con mẹ nó tức!”
Nghĩ thế, Hạ Thiên Kỳ cực kì tức giận, nhưng hắn tất nhiên sẽ không lập tức liều mạng với người kia, nói không chừng không phải đánh thì sao, vạn nhất là do hắn nghĩ nhiều, người kia cũng không phải trộm thì sao?
Nhưng mặc kệ là sao, an toàn vẫn là trên hết. Trước tiên cũng nên gọi cho ông chú kia báo cáo, hơn nữa cũng có thể dọa người kia.
Có điều hắn cũng không tính tới việc điện thoại của mình khi vào trong thư viện lại không hề có sóng, cũng chỉ có thể gọi điện báo cảnh sát.
“Chắc không phải là nhân viên trong thư viện, nếu không vì sao không bật đèn, lại lén lút tiếp cận ta?”
Nghĩ vậy, Hạ Thiên Kỳ lập tức bấm điện thoại báo cảnh, nhưng bỗng vang lên một tiếng, điện thoại của hắn tắt ngúm.
“Mẹ nó, gặp quỷ sao!”
Điện thoại đột nhiên tắt khiến Hạ Thiên Kỳ cực kì sợ hãi, nhỡ đâu đối phương có dao thì sao.
Nghĩ vậy hai chân hắn lập tức run lên, cũng không dám đứng lại thêm nữa mà lập tức chạy về hướng cửa nhằm mở khóa chạy ra.
Nhưng vì không nhìn thấy gì nên trong lúc chạy Hạ Thiên Kỳ đã không may va vào một giá sách khiến hắn choáng váng rên lên rồi ngã xuống đất.
Có điều tiếng bước chân phía sau cũng không hề biến mất mà ngược lại lại tăng nhanh hơn.
Đến khi có ánh đèn chói mắt sáng lên trong thư viện.
Bởi vì đã quen với bóng tối nên nhất thời Hạ Thiên Kỳ không mở nổi mắt, cơ thể hắn cũng theo bản năng dựa sát vào giá sách để tránh bị người phía sau đánh lén.
Cảm giác chóng mặt nhanh chóng biến mất, Hạ Thiên Kỳ cũng khôi phục được thị giác, lập tức có một bóng người thanh niên xấp xỉ hắn hiện lên trong tầm mắt.
Thanh niên mặc một bộ đồ làm việc cũ kĩ, gương mặt cũng hơi khó chịu, nhìn Hạ Thiên Kỳ không nói gì.
“Ngươi là ai, làm gì trong này?”
Sau khi nhìn thấy người này, Hạ Thiên Kỳ lớn giọng quát.
“Ngươi là người gác mới?”
Thanh niên cũng không thấy căng thẳng như Hạ Thiên Kỳ, lúc này hỏi ngược lại.
“Đúng thế.” Hạ Thiên Kỳ kinh ngạc hỏi tiếp.
“Ngươi là?”
“Cũng không khác ngươi là mấy, ta là nhân viên quản lý trong thư viện này.” Thanh niên từ tốn đáp.
“Ngươi làm ta sợ muốn chết, còn tưởng ngươi là trộm đấy! Sao ngươi không bật đèn lên?”
“Mới đứt cầu dao, ta vừa đi buồng điện kiểm tra, sau đó nghe thấy bên này có tiếng động nên nghĩ rằng có trộm.”
Câu trả lời của thanh niên coi như đã giải đáp được nghi vấn trong lòng Hạ Thiên Kỳ, sau khi đi vào hắn không có bật đèn, không phải là không muốn bật, mà cơ bản là không biết công tắc ở đâu.
Không yên lòng nhìn qua thẻ công tác của thanh niên này, tới khi xác định không có chuyện gì thì hắn mới thôi đề phòng, dù sao thì có nhiều người cũng tốt hơn.
Có điều sau một lúc tiếp xúc, Hạ Thiên Kỳ cũng nhận ra rằng người này không thích nói nhiều, bởi vì hắn phải cố gắng nửa ngày mới hỏi được một vài thông tin cá nhân.
Thanh niên này tên là Trương Tiểu Thuận, từ lúc tốt nghiệp đại học đã ở đây, bởi vì quanh đây tiền thuê nhà rất cao, bản thân cũng không có bạn gái nên hắn trực tiếp ở lại thư viện. Việc ở đây quản lí sách cũng giúp hắn tiết kiệm được một khoản tiền kha khá.
Bởi vì người này cũng không muốn nói nhiều nên Hạ Thiên Kỳ cũng không tiện hỏi tiếp. Hôm nay hắn chỉ toàn gặp được cái loại người cậy mãi không nổi nữa chữ này.
Trước thì gặp ông kia, giờ lại gặp Trương Tiểu Thuận này, khiến hắn cảm thấy vô cùng bực bội.
Tiếp đó hắn quay lại cửa sổ, Hạ Thiên Kỳ lấy một gói bánh cùng một hộp sữa ra khỏi túi, nghĩ một lát, hắn ném cho Trương Tiểu Thuận một chai nước, nhưng Trương Tiểu Thuận cũng không nhìn hắn một lần.
“Mẹ nó, người nào cũng con mẹ nó lạnh.”
Thầm mắng Trương Tiểu Thuận một câu chứ Hạ Thiên Kỳ cũng không nói ra miệng. Hắn thử ấn nút bật nguồn, nhưng không tài nào bật được điện thoại nên quay ra hỏi Trương Tiểu Thuận.
“Ở đây có chỗ nào sạc điện thoại không?”
“Lầu hai có phòng nghỉ có thể sạc pin, bên trong có dây sạc.”
Trương Tiểu Thuận chỉ lên lầu đồng thời trả lời ngắn gọn.
Hạ Thiên Kỳ nhìn Trương Tiểu Thuận rồi hơi nhếch miệng, sau đó đi đến gần hắn nói:
“Ta lên gác sạc điện thoại, một lúc nữa sẽ quay lại.”
Nói xong, cũng không quan tâm Trương Tiểu Thuận có đáp ứng hay không, Hạ Thiên Kỳ trực tiếp đi qua, nhanh chóng đi về phía cầu thang.