Đọc truyện Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người) – Chương 89: Cảnh sắc hoang dã kiều diễm
Màn đêm buông xuống, sắc trời giăng đầy ráng hồng dầy đặc, không thấy trăng sao, màn đêm vô tận.
Lửa trại trở thành điểm sáng duy nhất trong rừng cây hoang dã, bốn người ngồi xung quanh đống lửa, chia thịt dê nướng vàng rọi béo bở hương phức ăn, tuy rằng chỉ rắc một tầng muối tự nhiên nhưng mỹ vị không thể cưỡng lại, ngay cả Thác Bạt Vũ Tôn không ăn thịt dê cũng nhịn không được ăn rất nhiều. Thì càng không cần phải nói Âm Tiểu Trư.
Ô Dương thức thời lấy ra vò rượu hắn tự ủ cất để ở guồng xe ra, hương rượu tinh khiết và thơm ngọt, kết hợp với thịt dê nướng thật sự là tuyệt phối, mọi người chỉ cảm thấy cuộc đời này chỉ cần nếm qua một bữa ăn như vậy là đủ lắm rồi, có thể đói bụng lâu chừng nào cũng không sao.
Sau khi ăn uống no nê, mọi người cầm đệm chăn, ngồi xuống đất mà ngủ, Mộ Dung Đức Âm chép miệng một cái, hương vị thịt dê nướng vẫn còn lưu lại, sau đó ôm lấy chăn đệm do huynh trưởng chuẩn bị ngủ vù vù, chỉ cảm thấy chuyện đẹp nhất trong cuộc đời này cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Nếu có thể đổi lại hoàn cảnh thì càng tuyệt hơn, thế nhưng dưới màn trời nơi đồng hoang quả thật cũng là một loại niềm vui độc đáo, vì thế hắn đang nằmtrong chăn mền dần dần tới gần Mộ Dung Long Sách —— Hóa ra đệm chăn rất ít, bởi vậy hắn và Mộ Dung Long Sách cùng đắp một cái, nằm cách Thác Bạt một đống lửa, vì thế Đức Âm không chịu yên phận, một đôi tay hạnh kiểm xấu ở trong lòng Long Sách tham dò tìm kiếm. Mộ Dung Long Sách không thể lên tiếng, chỉ có thể nương theo biên độ động tác khẽ khàng ỡm ờ, đợi lửa trại dần dần tắt, trong trời đất phủ màn đêm, Đức Âm liền lộ ra nụ cười tà, tỉnh bơ ức hiếp ở trên người Long Sách, ở trong hoàn cảnh áp lực cực kỳ, d*c v*ng mang đến cho Long Sách cảm thụ không giống như bình thường, thế cho nên về sau Long Sách thường xuyên nhớ tới lần đó, nhưng vẫn muốn tái hiện tình cảnh này cùng các tiểu quan hoa khôi—— rõ ràng dưới bầu không khí phủ đen áp lực như vậy, làm lòng người kích động không thôi, càng rơi vào vực sâu sa đọa, càng cảm thấy kích thích không hiểu, đè nén tột cùng, dâng lên ham muốn cùng cực.
Không ngờ, bên này đang lúc hai anh em tình thú say sưa, bên kia đột nhiên nghe được Ô Dương kêu “A” một tiếng, tức thì truyền đến tiếng tất tác hắn bị người che miệng lại, nghe tiếng vang kia với kinh nghiệm trăng gió Long Sách trong lòng rất rõ ràng, vì thế áp chế tình sắc nồng say trong người, cố ý hỏi: “Sao lại thế này?”
“Không, không có việc gì…”Giọng Ô Dương vang lên tiếng nói, khàn khàn, xen lẫn tiếng thở gấp, “Ta… Ta chính là đang ngủ cắn đầu lưỡi…”
“Thực ngốc!” Mộ Dung Long Sách cố ý chê cười một tiếng, lại đột nhiên bị Mộ Dung Đức Âm dùng miệng ngăn chận lời nói, đầu lưỡi hai người quấn lấy, lập tức hôn đến khó chia cắt, đúng là chó chê mèo lắm lông. Mộ Dung Đức Âm cuối cùng cũng để cho Long Sách có cơ hội thở gấp, lúc này hắn mới cởi bỏ áo lót trước ngực, nhanh tay tận lực lột tiếp quần lót, chỉ chốc lát sau thế nhưng cả người trơn tuột y hệt bạch tuộc vây khốn Long Sách.
Long Sách tuy sắc trời mông lung mịt mù nhìn không thấy cái gì, nhưng hai tay lại có thể đụng đến da thịt chỗ eo tinh tế hoàn mỹ tựa như tơ lụa, kích động khiến hắn liên tục nuốt nuốt nước miếng, trong im lặng, bất chợt bộ vị mấu chốt bị Đức Âm nắm trong tay, làm Long Sách suýt nữa kêu ra tiếng, liều mạng áp chế mới không phát ra thanh âm ——ở một khắc này trong lúc thân thể cấm kỵ kết hợp khó mà tách rời, sự va chạm kích thích thân thể dung hòa vào nhau, càng khiến cho người đẩy tới đỉnh điểm đánh mất lý trí.
Bất quá đối với thân thể tuổi trẻ như dã thú của Đức Âm thì chỉ là đợt thứ nhất mà thôi, Long Sách hai mắt phủ sương mù, đắm chìm ở tấm lưới vừa đau đớn lại lên đỉnh cao kho*i c*m kích thích, không thể tự kềm chế trong bể tình lốc xoáy nước chảy xiết, nhưng mà trời cao không thấu lòng người, lúc ngày tốt như vậy mà lại có khách không mời đột nhiên đến thăm, đánh vỡ chuyện tốt của bọn hắn.
Đột nhiên chung quanh xuất hiện đám sát thủ vây quanh bốn người, Thác Bạt Vũ Tôn cùng Mộ Dung Long Sách chợt bừng tỉnh, Thác Bạt vội vàng từ nơi đó trong người Ô Dương bứt ra, mà Long Sách thì vội vàng ra hiệu để Mộ Dung Đức Âm biết mà lui ra.
Mộ Dung Đức Âm nheo mắt lại, chỉ thấy sát thủ bốn phía khẽ động, đồng loạt đốt que lửa, chiếu sáng xung quanh. Không đợi bọn hắn chuẩn bị, cương đao sáng như tuyết nghênh đón, Long Sách và Thác Bạt nhảy dựng lên, vung chưởng lực đối địch!
Chỉ nghe tê lạp một tiếng, cương đao sát thủ tức thì xé rách chăn mềm dưới thân Long Sách, đem cái chăn đệm vải thô chỉnh tề bên dưới cắt thành hai nửa, sợi bông từ bên trong bay ra bốn phía, đồng thời lộ ra, nửa thân trần của Mộ Dung Đức Âm, cùng với ———— một đôi chân khiến người hồn xiêu phách lạc —— cái chân kia, tinh tế thon dài trắng như tuyết, bởi vì tia lửa chớp sáng ánh vào mà phủ thêm một tầng màu vàng thản nhiên, cho dù không đi tự mình lấy tay đi sờ tới, cũng có thể ở trong đầu tưởng tượng ra xúc cảm và sự hưởng thụ không gì so sánh nổi, nhịn không được miên man suy nghĩ, nếu quả thật có thể đụng chạm tới, thật là chuyện động tâm động tình biết nhường nào a!
Tầm mắt của mọi người trước mắt thật vất vả từ cái chân đẹp tuyệt không gì có thể so sánh nổi kia dời đi, thì khuôn mặt đẹp tới mức trời đất khó tìm của Mộ Dung Đức Âm trong nháy mắt đánh nát lý trí của đám nam nhân. Trong nháy mắt, cơ hồ tất cả mọi người đều có cùng một cái ý niệm trong đầu —— Mộ Dung Đức Âm, hắn chính là vũ khí sắc bén giết người tốt nhất!!
Cũng trong khoảnh khắc mọi người ở đây thất thần, Mộ Dung Đức Âm đột nhiên tươi cười rạng rỡ, đem chăn mền ở trên người kéo lên, nhất thời ————
Mộ Dung Long Sách không có đi đếm có bao nhiêu người phụt máu mũi, lại có bao nhiêu người bởi vậy mà bị hắn một kiếm đoạt mạng. Cuối cùng cả người Mộ Dung Đức Âm trần truồng có tác dụng cực lớn, tuy rằng chỉ có bại lộ trong nháy mắt ngắn ngủn, cũng đủ để cho đám sát thủ chết cũng không tiếc.
Thác Bạt Vũ Tôn quăng bỏ thanh kiếm đoạt tới tay ban nãy, nhìn thi thể chung quanh một chút, cau mày nói: “Xem ra hành tung của chúng ta đã bị nắm bắt, nhất định phải đi suốt đêm! —— Thiếu chủ, ngươi quả nhiên là ‘thủ đoạn ’, cởi một cái diệt ngàn quân a.”
“Ồ? Dầu gì ta cũng là nam nhân, khi ngủ nhiều cởi mấy bộ y phục, chẳng lẽ có cái gì đặc biệt sao?” Mộ Dung Đức Âm thế nhưng thật ra bình tĩnh.
“Yêm hoài nghi ngươi đến cùng có phải là nam nhân hay không…” Ô Dương ngốc nghếch nói.
“Nói cái chuyện cười gì thế, ta lại không có ngực.” Mộ Dung Đức Âm mặc xong quần áo, bị Mộ Dung Long Sách ôm lấy, đặt vào trong xe.
Thác Bạt Vũ Tôn ánh mắt trầm xuống, bóng đêm che dấu sắc mặt của hắn, kì thực hiện tại khuôn mặt của hắn đã như giấy vàng, vừa rồi động chân khí khiến cho xu thế tẩu hỏa nhập ma trong cơ thể hắn ngày một đẩy nhanh hơn, chỉ sợ đêm nay phải phát tác!
“Thác Bạt, tay ngươi lạnh quá!” Ô Dương cầm tay hắn, phát giác không đúng.
Thác Bạt Vũ Tôn thật lâu sau không đáp lại, Ô Dương cảm thấy kỳ quái, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy Thác Bạt Vũ Tôn há mồm, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi lớn, phun đầy mặt đầu cổ của Ô Dương, thân thể hắn cũng thẳng tắp ngã xuống ——————
“Thác Bạt!!!!!!!!!!!” Tiếng thét chói tai của Ô Dương vang vọng cánh đồng hoang.
Vì thế, xe ba bánh không lớn trừ bỏ chất hành lý, còn phải đèo theo Thác Bạt Vũ Tôn hôn mê bất tỉnh và Mộ Dung Đức Âm đi đứng không tiện, Mộ Dung Long Sách dẫn theo Ô Dương, mấy người một nắng hai sương, ngay cả trong đêm gấp gáp chạy đi —— tuy rằng tạm thời có thể đối phó với nhóm sát thủ, nhưng nếu như Bắc Cương phái càng ngày càng nhiều người, chỉ bằng bốn người bọn hắn, người bị thương kẻ tàn phế lại thêm một bạn ngốc ngốc nữa, xác thật phải chết không thể nghi ngờ!
Dưới loại tình huống này, Mộ Dung Long Sách nghiễm nhiên trở thành trụ cột của đoàn thể, là linh hồn của nhóm, hắn thay đổi lộ trình đường đi, đem hành trình chạy trốn biến thành hư hư thật thật, khiến địch nhân khó có thể nhận diện. Khác với lúc trước chuyên đi đường nhỏ, càng tới gần trấn thành lớn, Mộ Dung Long Sách lại chọn đường chính mà đi, điều này làm cho Ô Dương thực sốt ruột, nhiều lần đề nghị với Long Sách, cố tình người ta căn bản không nghe lời hắn nói, làm cho Ô Dương không khỏi thầm mắng hai tên bao cỏ này! Ngay cả kiến thức cũng không bằng mình!
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy chung quanh thành trấn đằng trước đứng chờ Mộ Dung Long Sách chính là thủ hạ thì Ô Dương cũng có chút bội phục Mộ Dung Long Sách. Hóa ra…trong thành trấn này thế nhưng cũng có thế lực cùng cọc ngầm của Băng Tiễu Thành, Long Sách thật sự là đi khắp thiên hạ cũng không sợ a!
“Yêm van cầu các ngươi mau cứu Thác Bạt!” Ô Dương mẴ thấy Long Sách theo chân người của hắn vào thành, đột nhiên bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Long Sách, nức nở nói: “Chỉ cần các ngươi có thể cứu hắn, các ngươi bảo ta làm cái gì cũng được!”
“Ta cũng không nói Thác Bạt không thể không chết.” Mộ Dung Long Sách cười nói, “Về phần ngươi, ta thật sự không có hứng thú. Yên tâm, chúng ta đã làm giao dịch với Thác Bạt chính là trợ giúp hắn, trị liệu nội thương của hắn.”
“Thật sự?” Ô Dương trong mắt lòe lòe sáng lên.
“Lừa ngươi có gì tốt sao?” Mộ Dung Đức Âm hỏi lại.
Thủ hạ của Long Sách đến tiếp đón nâng cỗ kiệu qua đây, bản thân hắn thì ôm Mộ Dung Đức Âm vào trong kiệu, Thác Bạt Vũ Tôn như trước đặt ở trên guồng xe, để cho người ta kéo vào thành.
Hóa ra trong thành nhỏ còn có một cửa hàng thuộc quyền sở hữu của Băng Tiễu Thành, quy mô hơi nhỏ, ngược lại cửa tiệm nơi này cũng là có tiếng, bên trong bài trí không thể so sánh với Trung Nguyên. Mộ Dung Đức Âm tắm rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo, cả người càng thêm xinh đẹp, hắn ngồi xuống trong hành lang, nhất thời tất cả mọi người cảm thấy chân trời sáng ngời, quả nhiên đệ đệ thành chủ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy.
Bởi vì hành động lần này có ý nghĩa vô cùng trọng đại, Mộ Dung Long Sách ảnh vệ trung thành nhất Thị Long cũng chạy qua đây, đã lâu không gặp hắn, hắn vẫn trầm mặc như trước tựa như cỏ dại ven đường, không ai biết đến, đang đứng ở một bên nghe bọn hắn nói chuyện.
“Bây giờ ở trong này chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người?” Mộ Dung Long Sách uống một ngụm trà hỏi.
“Muốn tới nơi đây nhất định phải đi qua ranh giới thế lực bao vây của Ma giáo và Bắc Cương, cho nên điều động nhân thủ cũng không dễ dàng, vì thế tổng cộng chúng ta chỉ có hai mươi mốt người.” Đường chủ bản xử bẩm báo.
Mộ Dung Long Sách nhíu mi: “Không tốt, tuy chúng ta tạm thời có thể nghỉ chân lại sức, nhưng lúc này bên trong Bắc Cương nhóm phản nghịch đang kéo tới, ắt hẳn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, chỉ sợ ít ngày nữa sẽ đuổi tới, hai mươi người quá ít.”
Thị Long vẫn luôn im lặng lúc này cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: “Chủ nhân, Thị Long mới vừa mới thăm dò qua, thế lực Bắc Cương triệu tập ngàn người đi từ hướng Tây vội vàng đuổi tới, hình như là bao vây thành…”
“Cái gì?!” Long Sách thiếu chút nữa đem ngụm nước uống hết phun cả ra, “Bọn hắn thật sự hạ vốn gốc như thế? Hóa ra dọc theo đường đi đuổi giết chỉ là thủ thuật che mắt, chính là đang chờ chúng ta tụ tập lại sao?”
“Hình như là như thế.” Thị Long nói, “Hiện tại cần phải lên đường ngay rời khỏi đây sao?”
“Không cần, ” Mộ Dung Đức Âm đột nhiên lên tiếng, “Nếu có thể bố trí kế sách liên hoàn, trước tiên mê hoặc chúng ta, sau đó phát động đại quân bao vây thành, vậy chứng tỏ nơi đây sớm đã có mai phục, đi cũng đi không xa, không bằng không đi.”
“Vậy phải làm thế nào?” Đường chủ với nhóm người dưới vô cùng sốt ruột.
Mộ Dung Long Sách cũng lâm vào trầm tư, tựa hồ đang lo lắng làm sao có thể thoát khỏi tình thế tồi tệ thế này tìm kiếm đường sống: mình có cần đi làm thuyết khách? Không, đám người Bắc Cương lòng dạ nham hiểm, lần này huy động lực lượng như thế đã rõ ràng biểu lộ bọn hắn muốn diệt cỏ tận gốc phòng ngừa mầm họa, cho dù muốn đàm phán cũng không thể thành vậy cứ để Đức Âm đi dạy dỗ? Nhóm phản nghịch cấp cao ở Bắc Cương cũng không phải chỉ có một tên, nếu muốn dạy dỗ tất cả một lần, không đủ thời gian rồi!
Vô số ý tưởng ở trong đầu Mộ Dung Long Sách ngàn xoay trăm chuyển chung quy không có một biện pháp nào có thể thực hiện.
Mộ Dung Đức Âm bình tĩnh nói: “Không cần hốt hoảng, không phải còn có ta hay sao?”
“Gì?!” Mọi người nghe vậy tất cả rất kinh ngạc.
Mộ Dung Đức Âm mỉm cười, phong độ nhẹ nhàng, nói: “Ngàn người có thể chém.”
Lililicat
Phong
= = =