Đọc truyện Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người) – Chương 7: Bắt cóc
Xe ngựa vượt qua sơn đạo đi tới một thôn trấn ở dưới chân núi, nơi có khách đ**m được hoàng đế sắp xếp sẵn trước đó. Lúc vào khách đ**m đã là buổi trưa, Mộ Dung Long Sách cảm thấy bụng đói rầm rì kêu. Hắn mệt mỏi nhảy xuống xe, đưa cho đ**m tiểu nhị dẫn ngựa đi, quay người lại thì thấy hoàng đế đang bế Đức Âm trong xe ngựa xuống, vẫn ở sát bên cạnh chăm bẵm hắn.
Mộ Dung Long Sách nhất thời cảm thấy một loại cảm giác như tự tôn của mình bị tên bắn xuyên qua. Đó là một loại ẩn giận không thể giải thích, cũng không có nguyên do.
Khách đ**m cơ hồ không có khách nhân, hoàng đế đem Đức Âm ôm đến một bàn sạch sẽ để xuống, nói với đ**m tiểu nhị: “Tiệc rượu ta đặt lúc trước cho mang lên đi.”
“Vâng thưa khách quan!” Đ**m tiểu nhị nhìn Đức Âm chằm chằm nửa ngày mới có thể đưa mắt rời đi, mẹ ơi, công tử này thật sự là xinh đẹp muốn chết.
Mộ Dung Long Sách bình tĩnh ngồi xuống trước mặt bọn họ, nhìn hoàng đế độc chiếm Đức Âm đang rót trà cho hắn. “Đức Âm bình thường thích ăn những thứ gì?” Hoàng đế hỏi.
Long Sách nói: “Dạ dày của hắn không tốt, chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng.”
“Vậy sao? Thật đáng thương, ca ca ngươi nhất định không có hảo hảo chiếu cố ngươi. Đức Âm, theo ta hồi cung đi. Biểu huynh nhất định sẽ nuôi ngươi trắng mập ra.” Hoàng đế cầm bàn tay thon dài ngọc ngà của Đức Âm nói.
“…” Đức Âm thì cúi đầu không đáp. Đồ ăn được đưa lên, hoàng đế lệnh cho đ**m tiểu nhị làm cho Đức Âm một chén cháo, bên trong bằm thịt gà. Chính là, hoàng đế tự mình đem cháo cầm lên, một hơi đút Đức Âm ăn khiến cho mắt của Mộ Dung Long Sách phát hỏa.
“Hắn tự ăn được.” Mộ Dung Long Sách nắm chén rượu, xương ngón tay rắc rắc vang.
“Ngón tay của Đức Âm nộn như vậy, vạn nhất bị phỏng thì làm sao?” Hoàng đế nói câu buồn nôn như vậy đấy.
“Biểu huynh,” Đức Âm nhẹ nhàng nói.
“Ừ? Sao vậy Âm Nhi?” Hoàng đế thân thiết hỏi.
“Ta ăn no rồi, muốn đi nghỉ ngơi một chút.” Đức Âm nhắm mắt, lắc đầu nói.
“Ta đây ôm ngươi lên.” Hoàng đế vô cùng niềm nở, không đợi Long Sách phản ứng đã đứng dậy ôm Đức Âm lên lầu.
Mộ Dung Long Sách nhân cơ hội hừ lạnh một tiếng, mắng: “Vô liêm sỉ hôn quân! Sắc lang! Không nhân tính!” Đương nhiên là chỉ nói sau lưng hoàng đế thôi. Một khi hoàng đế xuống lầu, Mộ Dung Long Sách lập tức im miệng.
“Long Sách sắc mặt ngươi có vẻ không tốt?” Hoàng đế biết rõ nhưng còn cố tình hỏi.
“Không có gì, ta tốt lắm.” Mộ Dung Long Sách nghiến răng nói. Hai người mặt đối mặt nhìn không khí thì có vẻ hòa hợp nhưng sau lưng đã bắt đầu dậy sóng.
——
Lúc này trên lầu.
Đức Âm chỉ ăn một chén cháo gà bằm cảm thấy còn chưa kịp no, đang suy nghĩ xem làm cách nào để kiếm cái ăn. Hắn ngửa mặt nằm ở trên giường, giầy đã được hoàng đế ân cần cởi ra. Ngủ ở trên giường cảm giác thật tốt, mấy ngày nay hắn đều phải ngủ dưới đất, đệm chăn êm ấm mấy thứ toàn bị Long Sách dành hết. Quả nhiên giường là thoải mái nhất.
Tuy nhiên, Đức Âm còn chưa kịp hảo hảo hưởng thụ kho*i c*m nằm trên giường lớn thì mũi của hắn đã bị một bàn tay ụp vào.
“Ư…” Đức Âm tận lực ra vẻ hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn người che miệng của hắn, một thanh niên nam tử xa lạ.
“Không muốn chết thì đừng lên tiếng!” Thanh niên nam tử thấp giọng đe dọa, lập tức ra tay điểm huyệt đạo của Đức Âm. Đức Âm nhắm mắt lại, giả vờ vô lực té xỉu.
Thanh niên hiển nhiên đã sớm ẩn nấp trong phòng này, gã chăm chú nhìn Đức Âm chốc lát rồi mới ôm lấy hắn, thần không biết quỷ không hay theo cửa sổ nhảy ra ngoài.
Mộ Dung Đức Âm, bị bắt cóc.
“Đức Âm!! Đức Âm!! Ngươi chăm Đức Âm kiểu gì vậy!!” Mộ Dung Long Sách phát hiện trên lầu không có ai, tìm khắp trong ngoài một lượt, lo lắng kéo vạt áo của hoàng đế trách, cũng chẳng quan tâm thân phận đã đi quá giới hạn.
Hoàng đế đẩy tay hắn ra: “Làm sao ta biết! Ta vừa mới ôm Đức Âm để lên giường! Mộ Dung Long Sách, ngươi biết thân biết phận chút! Đức Âm mất tích ta còn sốt ruột hơi bất cứ ai!!”
“Ngươi!” Mộ Dung Long Sách gắt gao nắm chặt bàn tay, đấm một quyền lên cửa sổ, đột nhiên lại phát hiện dưới chân có một tờ giấy.
Hắn cuống quít nhặt lên, mở ra xem thì thấy trên mặt có viết: “Nếu muốn chuộc lại người, bảy ngày sau ở Phong Diệp sơn trang dùng vật trao đổi.”
“Là Ma giáo giáo chủ Ân Cốt!” Mộ Dung Long Sách kinh hô, “Biểu huynh! Đều tại ngươi! Ngươi tại sao lại có thể để Đức Âm một mình ở trong phòng!!”
“Điều này sao có thể trách ta! Chứ ngươi tại sao không lên nhìn hắn!” Hoàng đế cùng Long Sách bắt đầu chỉ trích nhau, trong bụng đều có tính toán riêng hết.
Hoàng đế trong lòng biết rõ ràng nam tử bắt cóc Đức Âm kì thực đã sớm mai phục ở trong phòng. Thậm chí lúc lên lầu, ánh mắt hai người đã âm thầm giao nhau. Đằng sau người nam tử này và hoàng đế có ẩn chứa một bí mật nhập nhằng.
Mà Mộ Dung Long Sách cũng hiểu được, hắn sở dĩ để cho hoàng đế đem Đức Âm ôm lên lầu mà không ngăn cản bởi vì trên người Đức Âm có một bí mật kinh người. Đức Âm là vũ khí mạnh nhất, bắt trúng hắn chẳng khác nào đi tự sát. Thế nên Long Sách mới tình nguyện bồi hoàng đế giảo hoạt này diễn trò. Ngay từ đầu, hắn đã chẳng tín nhiệm lắm con người từ năm mười hai tuổi đã lên kế hoạch mưu lược thâm trầm để bá chủ thiên hạ kia. Trên hết, hoàng đế đối với thế lực của Băng Tiễu Thành như hổ rình mồi, vốn trong lòng đã xem nó như một trong những mối họa lớn.
Cục trận này, là ván cờ đã được định trước. Mưu trong mưu, kế trong kế. Võ lâm, thiên hạ đâu cũng là nguy cơ trùng trùng, biến hóa liên tục.
——
Phong Diệp sơn trang là một lánh thế đào nguyên nằm sâu trong thâm sơn, kỳ thực là một phân đà của Ma giáo ở Trung Nguyên. Ma giáo giáo chủ Ân Cốt từ ngày giao thủ với thuộc hạ của Mộ Dung Long Sách dưới địa đạo đã phải tĩnh dưỡng mấy ngày. Tuy rằng khí sắc đã tốt lên không ít nhưng bản thân y rõ ràng, công lực vô thượng của mình đang dần dần suy yếu tiêu tán, thứ duy nhất có thể chữa trị cho y chỉ có…
Tâm tư nặng nề giống như mặt hồ xanh thăm thẳm. Ân Cốt dựa vào giường, trà trên bàn đã muốn nguội, y lại chỉ chăm chú nhìn hoa rơi không ngừng trên mặt nước, một lúc lâu không nói lời nào.
“Chủ nhân…” Mỹ mạo thị nữ ở bên mở miệng nói: “Tả hộ pháp đã trở lại, hắn mang theo bào đệ của Mộ Dung Long Sách.”
“Ừ.” Ân Cốt thản nhiên đáp lại, “Bảo hắn đưa người vào đây.” Y thu hồi tầm mắt. Lúc này vì luôn phải chịu đựng sự khó chịu trong ngũ tạng lục phủ, vẻ mặt y càng lạnh như băng. Ở trong mắt thuộc hạ, Ân Cốt là một ma thần lãnh tâm lãnh tình, chưa bao giờ cười.
Thị nữ vỗ tay, một gã nam tử liền ôm Đức Âm bạch y tha thướt từ ngoài cửa đi tới, đặt hắn trên thảm.
“Đây là Mộ Dung gia nhị công tử trong truyền thuyết, tài tử Mộ Dung Đức Âm?” Ân Cốt đứng dậy, đi đến nhìn xuống Đức Âm, thị nữ cũng đi theo ở sau người. Thấy rõ được diện mạo của Đức Âm, thị nữ kia không khỏi thở ra: “Người đẹp quá!”
Ân Cốt khóe miệng cười lạnh: “Đúng thật là một mỹ nhân, mỹ đến lạ thường. Nhưng không biết nếu Mộ Dung Long Sách nhìn thấy đệ đệ của mình bị chó săn xâm phạm thì sẽ có cảm tưởng gì?”
Lời trêu đùa ác độc đó không khỏi làm cho thị nữ đi theo y nhiều năm bất giác run lên, nhìn tuyệt mỹ nam tử dưới mặt đất mà không nén được thở dài trong lòng, gặp phải giáo chủ thì đã đến kiếp số của hắn rồi!
Ân Cốt ngồi xuống, đưa tay xoa xoa hai gò má của Đức Âm, nói: “Đưa hắn lên trên giường của ta, ta muốn hảo hảo tiếp đón đệ đệ của họ Mộ Dung.”