Đọc truyện Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người) – Chương 62: Uống rượu say sẽ làm người ta lộ ra phần tối của mình
Sau khi bắt được Lang Điệp, Long Sách mang Đức Âm cùng nhau thẩm vấn Hái Hoa Tặc. Địa lao của Mộ Dung sơn trang đã bị Long Sách sửa chữa qua, kết quả bây giờ còn chất lượng hơn cả đại khách sạn. Hoặc cũng có thể nói, đó là một tửu đ**m năm sao được làm theo phong cách địa lao. Lang Điệp ở bên trong rất thoải mái, có giường lớn sạch sẽ, còn có bàn đọc sách, hộc tủ, đồ trang trí. Thức ăn cũng bảy món một lần do đầu bếp nổi tiếng chế biến, phong phú không kém gì một bữa tiệc, cách mỗi ngày còn có rượu ngon. Ngoại trừ không có mỹ nữ bồi bên cạnh ra thì Lang Điệp cực kỳ thích ý, thậm chí còn quên mất mình đang là một tù phạm.
Gã nghĩ mình có đãi ngộ tốt như vậy, chẳng lẽ là bạo lực mỹ nhân Mộ Dung Đức Âm đó âm thầm có ý tứ với mình? Chẳng lẽ kiểu dáng dấp phóng đãng của mình khiến hắn thích thú? Vì vậy bắt đầu mơ tưởng vớ vẩn.
Thật ra, đem địa lao cải tạo tốt như vậy bởi vì địa lao của Mộ Dung gia phần lớn được dùng để Long Sách hù dọa những nam sủng không nghe lời. Những nam sủng yểu điệu bị giam mấy ngày sau rất có thể được Long Sách sủng lại nên mới đem địa lao làm hào hoa đến vậy.
Lang Điệp là một tên mềm rắn không ăn. Sau khi bị mang tới phòng tra hỏi sống chết cũng không chịu khai nhận, ngục tốt uy hiếp muốn dùng hình gã cũng không chút sợ, còn nói nếu mình sợ cái này đã không gọi là “Lang Điệp”. Nhiêu khê hơn nửa ngày, cửa tù được người mở ra với hai người khuất sáng tiến vào. Ngục tốt lập tức hành lễ, người tới chính là Mộ Dung Long Sách và Mộ Dung Đức Âm.
Mộ Dung Đức Âm âm trầm ngồi xuống ghế đối diện với Lang Điệp, tư thế ngồi uy nghiêm như đế vương. Ánh mắt của Lang Điệp giao với ánh mắt của Đức Âm, thân thể nhất thời không tự chủ được mà run lên. Mộ Dung Đức Âm đưa ra ba ngón tay, chậm rãi nói: “Một, thành thật khai báo. Hai, ta dùng hình. Ba, trực tiếp giết. Ngươi chọn đi.”
“Ta… Ta… Ta…” Lang Điệp mồ hôi như mưa hạ. Mặc dù Đức Âm thật sự rất đẹp, nhưng mà giờ phút này là đẹp đến kinh dị nhân tâm. Gã không phải là một người ngu ngốc. Ngày đó Đức Âm chẳng qua ở trước mặt gã giậm chân một cái cũng đủ biết tâm của mỹ nhân này còn cứng rắn hơn sắt thép, tuyệt đối sẽ không từ bất cứ thủ đoạn dã man nhất thế gian nào để hành hạ mình!
“Ta nói! Nhưng các ngươi phải đảm bảo tính mạng cho ta!!” Lang Điệp rốt cuộc phải khuất phục trước khí thế cường đại của Mộ Dung Đức Âm.
“Yên tâm, ngươi sống ở địa lao của Mộ Dung thế gia thì không ai tìm được ngươi đâu.” Long Sách vỗ vỗ bả vai của Đức Âm, tỏ vẻ tán thưởng đối với biểu hiện vừa rồi của hắn. Vì vậy Long Sách sai người ghi chép. Lang Điệp kể rằng mình được một thần bí nhân có địa vị cực cao thuê đến, cộng thêm bản thân muốn khiêu chiến Mộ Dung gia nên mới liên hiệp với người này, lập thành một nhóm xông vào Băng Tiễu Thành giương Đông kích Tây. Đồng thời, hành động lần này mục đích đầu là ám sát Lý Tư Hàm, thứ hai là bắt Mộ Dung Đức Âm để uy hiếp Mộ Dung Long Sách. Một hòn đá ném hai con chim.
Mộ Dung Đức Âm lơ đãng nghe. Đợi lấy xong khẩu cung, Long Sách mang Đức Âm cùng nhau ra ngoài, tản bộ ở một nơi tĩnh lặng của sơn trang một lúc mới nói: “Lần này chúng ta trợ giúp Lý Tư Hàm kỳ thật sẽ trở thành đối lập với ba vị vương khác họ, xung đột tương lai sẽ khiến chúng ta gặp nhiều uy hiếp hơn. Bây giờ điều ta có thể làm chẳng qua là tận lực phong tỏa sự kiện ngươi và Tuyết Thần quyết đấu vừa rồi để tránh cho bọn họ biết được thực lực của ngươi. Ngươi cứ cố ý yếu thế vào, bọn họ càng nhắm vào ngươi thì ta càng có lợi.”
Mộ Dung Đức Âm nghĩ: thuận tiện lại vừa ý với thú vui buồn nôn của ngươi chứ gì, hừ hừ.
Ngay sau đó khẩu khí của Long Sách thay đổi: “Nếu như ta phỏng đoán, lần này tập kích của Lang Điệp chẳng qua là đợt đầu tiên dò xét thử. Tương lai Tam Vương nhất định sẽ phái gián điệp xâm nhập, thăm dò Băng Tiễu Thành. Cho nên ngươi phải nhớ kỹ lời dặn của ta, bất kỳ lúc nào ở Mộ Dung sơn trang đều phải để người ta thấy được tư thái mà ta yêu cầu.”
“Hừ.” Đức Âm chỉ hừ lạnh.
“Vậy nên ta phải chuẩn bị để diễn cho thật giống! Lần này không như mấy trò đùa thường ngày mà liên quan rất lớn đến tương lai của Băng Tiễu Thành! Nếu có một chút sơ hở ta sẽ không tha cho ngươi!!” Mộ Dung Long Sách đe dọa.
“Vâng, huynh trưởng đại nhân.”
——
Mộ Dung Long Sách vốn tính sau khi sư phụ hắn cùng với ba vị võ lâm tiền bối gặp nhau xong, sẽ sắp xếp cho bọn họ cùng đệ tử của Thiên Dật Môn đến Thiên Tằng Nhai ở Băng Ma Phong vùng phụ cận, tránh để họ gây thêm phiền phức trong Băng Tiễu Thành. Song, ba vị võ lâm lão tiền bối hăm hở khí thế đến sơn trang, đang nghị sự trong đại điện cùng với Cầu Bại lão nhân thì một tên đệ tử miệng mồm nhanh nhảu chen vào, báo hại Long Sách không thể làm gì khác hơn là nhìn bốn vị lão tiền bối luận đạo tranh phong với nhau.
Ban đầu Long Sách đến đón ba vị tiền bối xong lại tranh thủ thời gian mang Đức Âm đi thẩm vấn Lang Điệp. Vốn tưởng rằng bốn đại tiền bối sẽ ngồi ôn lại chuyện xưa một chút, không ngờ lúc hắn trở lại thì phát hiện bốn lão nhân đã bốp chát với nhau, thậm chí còn bắt đầu so chiêu, muốn phân cao thấp ngay lập tức.
Mộ Dung Long Sách trong lòng không vui. Bốn người này tỷ thí nhất định sẽ hủy hư đại điện của hắn. Bất quá đối phương là tôn sư và trưởng bối của mình, hắn chỉ có thể yên lặng cho qua để làm đúng cấp bậc lễ nghĩa của mình. Vậy nên còn sai người mang đến trà thượng hạng và rượu ngoan, ra vẻ để cho các vị tiền bối xả láng.
Tràng luận võ này mặc dù vô cùng đặc sắc nhưng bốn người lòng hiếu chiến quá cao, lại thêm công lực cao cường nên ngay từ đầu không chút kiêng dè thi triển. Đệ tử của Thiên Dật Môn sau cũng vội vàng rút lui để lại sư phụ và ba vị cao nhân khác tỷ võ thâu đêm. Long Sách nghe thấy trong điện không ngừng truyền ra những âm thanh vỡ nát, bất mãn bỉu môi. Lý Tư Hàm một bên an ủi nói: “Có thể để bốn vị tiền bối tập trung ở chỗ này cũng có thể chứng minh Băng Tiễu Thành trong chốn giang hồ uy danh cực cao. Sách huynh, bây giờ cũng không bận rộn lắm, bằng không chúng ta đi uống vài chén?”
“Cũng tốt. Ta cũng đang có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Vương gia.” Long Sách phe phẩy ngọc cốt tử phiến, lộ ra nụ cười chiêu bài.
“Ta cũng đi.” Mộ Dung Đức Âm đột nhiên nhô ra dọa hai người giật mình. Chỉ thấy Mộ Dung Đức Âm dùng ngọc quan trân châu buộc lê tóc đen, trên người mặc một thiên lam bào tử tinh sảo, trong tay thế nhưng cũng cầm một công tử phiến, vô cùng phong nhã đang từ từ đi đến.
“Ngươi trở về ngủ đi! Ham vui cái gì!” Long Sách bất mãn nói. Có điều một thân trang phục này của Đức Âm lại hoàn toàn bất đồng phong vị với vẻ thanh lãnh u mỹ thường ngày khiến cho hắn không khỏi nhìn chằm chằm một hồi lâu. Lý Tư Hàm thì không cần phải nói, mỗi lần Đức Âm xuất hện hắn đều ở trạng thái bán xuất hồn.
“Đêm hôm khuya khoắt, hai người đi ra ngoài uống rượu rất dễ bị người tập kích. Ta đương nhiên nên đi theo.” Đức Âm làm ra vẻ nói khiến cho Long Sách hoài nghi mục đích của hắn không đơn giản vậy. Đức Âm nhỏ mọn kiểu gì hắn làm sao không biết? Hừ, hàng của mấy tướng công quán trong thành hắn đã sớm nhìn chán rồi, Đức Âm không khỏi xem thường mình quá đáng! Lại nói, Đức Âm tên này chẳng lẽ lại… ghen?
Trái tim của Mộ Dung Long Sách vô cớ mà ngọt một chút. Thế nên đành thở dài nói: “Nếu muốn cùng chúng ta đi ra ngoài, thì nhớ lời ta nói với ngươi chứ.”
“Yên tâm.” Mộ Dung Đức Âm vỗ tay, Ngũ Bảo liền từ phía sau đẩy tới một chiếc xe lăn. Đức Âm ngồi xuống xe, ý bảo Ngũ Bảo đẩy mình đi theo Long Sách.
“Được rồi, dù sao ban đêm ngoài đường cũng không có nhiều người, ngươi đi theo cũng được.” Long Sách thuận miệng nói, “Ngũ Bảo, ngươi mang cho công tử một cái áo khoác. Đã lập thu rồi, buổi tối sẽ lạnh.”
“Có mang theo, có mang theo! Chủ tử yên tâm!” Ngũ Bảo vội vàng nói.
“Vậy ngươi lưu lại, ta dẫn hắn đi là được.” Long Sách để Ngũ Bảo lại, chính mình đẩy Đức Âm rời đi.
Ba người đi từ cửa sau, cũng không ngồi xe ngựa. Lúc này đêm đã khuya, trên đường cơ hồ không có ai, nhà nhà yên ắng, trên phố an tĩnh có tiếng xe lăn đi trên đường, Lý Tư Hàm tay cầm đèn l*ng soi đường. Đi qua mấy con phố, ánh sáng dần dần ngời lên. Nguyên lai đây là phố chủ đạo của thành, hoạt động thâu đêm. Hai bên đường là những đại khách sạn và đại nhà hàng mở cửa ngày đêm, còn có những nơi tầm hoan tác nhạc bên cạnh. Đèn màu về đêm rực rỡ vô cùng.
Lý Tư Hàm tìm một nơi khá an tĩnh, là một tửu gia vắng khách. Ba người ngồi ở tầng ba bên cạnh một cửa sổ lan can, vừa có thể thưởng thức cảnh đêm, vừa uống rượu. Lầu ba lúc này không có người, Mộ Dung Long Sách vẫn tự mình bế Đức Âm đi lên, xe lăn để lại tầng dưới cho tiểu nhị giữ dùm. Đức Âm vẫn cúi đầu tựa vào bên người Long Sách để người khác không nhìn rõ được diện mạo hắn, tránh bớt phiền toái.
Vì vậy ba người bắt đầu uống rượu. Mộ Dung Long Sách là một nhân vật giảo hoạt kiểu nào, liền cầm chén rượu nói với Lý Tư Hàm: “Chúng ta đố tửu không?”
Lý Tư Hàm nhìn Long Sách một chút rồi lại nhìn Đức Âm một chút, tâm niệm chuyển một cái rồi nói: “Được. Nếu thành chủ đã có ý thì tại hạ cần gì phải từ chối?”
Mộ Dung Đức Âm: “Quy tắc là gì?”
Long Sách đem quy tắc giải thích cho hắn rồi ba người bắt đầu chơi. Phải biết, Long Sách và Lý Tư Hàm đều là những tay uống rượu lão luyện, ở trên bàn rượu một ánh mắt có ý gì cả hai đều hiểu rõ ràng. Thế nên hai người bắt tay ép Đức Âm. Mộ Dung Đức Âm tính tình nghiêm túc, nếu thua liền chịu thua, thật sự mà uống rượu. Thế nên hắn nhanh chóng bị thua mười mấy chén. Hắn cũng không thường uống rượu, tửu lượng không tốt, mắt thấy cũng có chút say.
Long Sách thừa dịp Đức Âm say rượu, vội vàng nói: “Đức Âm, chúng ta không uống nữa, ngươi cũng say rồi. Như vầy đi, nếu ngươi thua nữa liền đến lan can kia, quay mặt ra đường kêu lên tên người mình thích nhất và nói ra chuyện mình thích nhất, thế nào?”
Lý Tư Hàm không ngờ được Mộ Dung Long Sách sẽ nói như vậy, tim hắn liền đập thình thịch, không tán thành cũng không phản đối. Thế nên lần chơi đầy hồi hộp của ba người bắt đầu. Trán của Mộ Dung Long Sách và Lý Tư Hàm đều toát ra mồ hôi lạnh, chẳng qua chỉ một chớp mắt ra quyền lại như dài một một trăm năm. Ngược lại, Mộ Dung Đức Âm khẽ híp mỹ mâu đã nửa say, lười biếng đưa tay ra.
Rốt cuộc kết quả cuối cùng cũng đã biết!!!
Mộ Dung Đức Âm quả nhiên lại thua rồi!!!
Lý Tư Hàm hớp một hơi khí lạnh, Long Sách và ánh mắt của hắn đều nhìn vào Đức Âm vô cùng khẩn thiết!
Giữa hai người chuẩn bị thắng bại cuối cùng! Là ở một lần này!! Đức Âm!! Van ngươi!! Ngươi nhất định phải gọi tên ta!! Trong lòng hai người cùng hô hào.
Mộ Dung Đức Âm ha ha cười một tiếng, thậm chí có mấy phần ý vị thang thương. Hắn chống bàn có chút lảo đảo đứng lên. Mộ Dung Long Sách vội vàng đến đỡ lại bị hắn hất tay ra, lảo đảo đi đến trước lan can. Chỉ thấy lấu dưới là một phố xá phồn hoa, nhìn ra xa chút nữa chính là thành trì được màn đêm bao phủ.
Mộ Dung Đức Âm hít thật sâu một hơi khiến cho nhịp tim của Long Sách và Lý Tư Hàm cuồng tiêu. Chén rượu trong tay hai người đồng thời bị bóp vỡ!!
Chỉ nghe Đức Âm dùng hết mười thành nội lực hét lên ở trong trời đêm vang vọng:
“Ta — thích — nhất — huynh — trưởng!!!! Ta — thích — nhất — áp… Ư…”
“Được rồi được rồi!!!” Mộ Dung Long Sách nhanh chóng tiến đến che miệng Đức Âm, mạnh mẽ kéo hắn trở lại. Vẻ mặt không che dấu được vui sướng nhìn Lý Tư Hàm cười nói: “Đức Âm say, ta nghĩ nên để hắn về ngủ tốt hơn.”
Lý Tư Hàm liên tục lắc đầu thở dài, chán nản đau thương, hút mũi, nước mắt cũng muốn rơi xuống.
Mộ Dung Đức Âm thoát khỏi kiềm chế của Long Sách, ngồi xuống vững vàng hỏi: “Các ngươi có mang tiền không?”
“Làm gì?” Long Sách có dự cảm xấu. Dáng dấp của Đức Âm là hoàn toàn say rồi.
“Lấy ra cho ta.” Mộ Dung Đức Âm giờ phút này đã hoàn toàn say nhè nhưng dáng vẻ lại vô cùng nghiêm túc, càng như vậy lại càng không bình thường. Bộ dáng kia rất giống trạng thái hoàn toàn bộc phát sát khí, Long Sách tự chuốc lấy phiền nhiễu nhưng không dám đắc tội hắn, đành ngoan ngoãn lấy ngân phiếu ra.
“Ta cũng có ngân phiếu.” Lý Tư Hàm cũng chủ động đưa ra ngân phiếu. Mộ Dung Đức Âm cầm ngân phiếu của bọn họ, rút lấy ba tờ rồi đập lên mặt Long Sách, lạnh lùng nói: “Cầm đi! Gia thưởng cho ngươi!”
“Uy!! Ngươi có ý gì?!” Long Sách cả giận nói nhưng nhìn thấy sát khí trên đôi mắt say rượu của Đức Âm, lập tức bất mãn ngồi xuống, chỉ có thể tức hừ hừ oán hận.
Sau đó Đức Âm lại nhìn qua Lý Tư Hàm dọa hắn giật mình, suýt nữa nhảy khỏi ghế.
“Muốn gia thưởng cho ngươi sao?” Giọng nói của Đức Âm giống như bá chủ, thanh âm trầm thấp thật đáng sợ!
“Tùy, tùy ngươi…” Lý Tư Hàm nuốt nước miếng nói.
Vì vậy Đức Âm lại rút hai, ba tờ ném lên mặt của Lý Tư Hàm: “Cầm đi, đây là gia thưởng cho ngươi!”
Lý Tư Hàm khóc không ra nước mắt cầm ngân phiếu, nhỏ giọng nói: “Đa tạ công tử ban thưởng.”
Đúng lúc này đ**m tiểu nhị bưng món ăn đến đặt lên bàn. Mộ Dung Đức Âm một tiếng nghiêm nghị kêu gã lại. Đ**m tiểu nhị sợ mất hồn, nghe âm thanh cũng biết là một nhân vật không nhỏ, cả đầu cũng không dám ngẩng lên, vâng vâng dạ dạ khom lưng đi tới. Mộ Dung Đức Âm lại cầm mấy tấm ngân phiếu vẩy vào mặt gã: “Cầm đi, gia thưởng cho ngươi.”
“A????” Đ**m tiểu nhị ban đầu kinh nghi nhưng lập tức mừng như điên, vội vàng nhặt lấy ngân phiếu ở dưới đất. Còn Mộ Dung Long Sách đau lòng muốn chết, một tờ đó cũng là một trăm lượng đấy!!!
“Long Sách, ngươi thật quá mức keo kiệt. Băng Tiễu Thành giàu khuynh thiên hạ mà ở đó tiếc ba trăm lượng ngân phiếu sao?” Đức Âm uy nghiêm nói.
“Nhưng cũng không cần phải lãng phí như vậy…” Mộ Dung Long Sách khóc không ra nước mắt.
“Bủn xỉn!” Mộ Dung Đức Âm lại chuyển sang Lý Tư Hàm, “Thân là Trấn Tây Vương gia, lại một mình mạo hiểm xâm nhập Trung Nguyên, nhìn thì thần dũng nhưng thực chất lại không có đầu óc. Không những không thấy rõ trách nhiệm của mình, không quả quyết áp chế đại cục, còn phạm vào nhi nữ tình trường đại kỵ. Làm Vương gia ngươi cần phải rèn luyện hơn nữa. Mộ Dung Long Sách mặc dù có chút hẹp hòi nhưng hắn lăn lộn giang hồ trường kì, lừa gạt gian trá mánh khóe có thừa. Ngươi cùng hắn hợp tác coi như là lựa chọn sáng suốt. Hy vọng hai nhà chúng ta lần này về sau giữ vững quan hệ giao hảo, đôi bên đều có lợi.”
“Vâng, công tử am hiểu đại nghĩa, nói rất đúng!” Lý Tư Hàm ôm quyền nói. Mà thật sự là hắn uống say sao?!! Thật sự là đang say sao!!?
Ngay sau đó Đức Âm hỏi một câu loại bỏ đi nghi ngờ của hắn. Chỉ thấy Đức Âm một tay chống má, dựa nghiêng vào ghế, men say ánh trong mắt, hỏi: “Hai người các ngươi, có biết cuộc sống sảng khoái nhất là chuyện gì không?”
“Là gì?”
Đức Âm ha ha cười một tiếng: “Dĩ nhiên là cái khoảng khắc ban thưởng cho cấp dưới rồi. Có cái gì có thể làm cho nam nhân cảm thấy kiêu ngạo cùng thỏa mãn như vậy chứ? Tới, rót rượu cho bản tôn. Đây là vinh hạnh bản tôn ban thưởng cho các ngươi.”
“Uy…” Long Sách đã ôm mặt bi kịch. Khốn khiếp đáng chết Đức Âm, sở thích buồn nôn đã hoàn toàn bại lộ rồi!! Sớm biết đã không cho tên khốn khiếp này uống say!! Mất thể diện muốn chết!!!!!!!!!!!!!!
E/N: Đố tửu là trò oẳn tù tì, ai say bị phạt rượu.