Đọc truyện Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người) – Chương 44: Huynh trưởng đại nhân biến mất trong biển người
Trên đời chỉ có ca ca hảo, đứa trẻ bảo bối có ca ca
Thân là người giang hồ, khó tránh khỏi việc mang thương tích. Từ xưa tới này, làm gì có tiểu công tiểu chịu nào lăn lộn trong chốn võ công mà không bị đập đầu, té ngã, bị thương, trúng độc đâu? Đã ở trong giang hồ, tự nhiên sức chịu đựng sẽ được chui rèn, trở thành đàn ông chân chính.
Như vậy, khả năng chịu đựng của Đức Âm ở mức độ nào?
Có thể nói, từ nhỏ đến lớn, ngoài trừ cùng Long Sách cãi nhau ầm ĩ, bầm mắt sưng mặt ra, Đức Âm chưa bao giờ phải chịu bất cứ khổ ải gì.
Thế nên, tối nay Long Sách coi như là biết được giới hạn của Đức Âm. Thật ra mà nói, cũng không có gì, chỉ là Long Sách nhỏ mọn, cố ý giăng dây ở ngay ngưỡng cửa để ngáng chân Đức Âm. Khi Đức Âm trở về thì sắc trời đã tối, hắn cũng không để ý nên bị bẫy của Long Sách làm vấp té. Thật ra cũng không sao, chẳng qua là nơi vấp té có một bậc thang, phía dưới là đường nhỏ rải đá, khi Đức Âm chổng vó ngã xuống thì Long Sách ở một bên ha ha cười nhạo.
Đức Âm tức giận, khập khiễng bò dậy, cả giận nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi còn chơi cái mánh lừa bịp nhàm chán này hả!!!”
“Ai bảo ngươi đại bất kínhhuynh trưởng!! Đáng đời! Đây là ta cách phạt ngươi đấy!” Long Sách đắc ý nói.
Đức Âm lửa giận đùng đùng đi vào nhà, Long Sách theo sau hả hê nhìn dáng chật vật của hắn. Đức Âm ngồi lên ghế băng, một thân bạch y toàn đất, đồi gối chân trái bị đá vụn làm rách, máu chảy nhiễm đỏ cả ống quần. “Thật ngốc! Chỉ té một cái mà cũng té nặng như vậy!” Long Sách ngoài miệng nói như vậy, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy Đức Âm chảy máu nhiều như thế, hắn hơi sợ. Không đợi hắn mở miệng, ảnh vệ đã cầm tới cây kéo, vải trăng và thuốc trị thương, lập tức đến trước mặt Đức Âm đem quần té rách cắt đi, dùng nước trong trong chén trà rửa sạch vết thương.
Khi quần bị cắt đi, Long Sách cũng trợn tròn mắt, nhìn thấy trên đầu gối một mảng da lớn bị té mà mơ hồ, máu không ngừng chảy xuống. Xem ra lúc nãy Đức Âm đã đụng phải những phiến đá khá sắc bén. Hắn ban đầu bởi vì tức giận nên không có cảm giác đau, lúc này phục hồi tinh thần lại, cảm thấy đầu gối bị rách, nhất thời gương mặt cũng nhăn nhíu.
“Chủ nhân, không tổn thương đến xương, chỉ là bị rách da. Nhị công tử không sao đâu.” Ảnh vệ kiểm tra vết thương xong nói.
“Vậy mà không sao? Da đã không còn!” Long Sách đem oán khí đổ lên người ảnh vệ, “Hiện tại trời nóng, vết thương càng không dễ khép lại, huống chi bị thương ở đầu gối, cử động sẽ bị vỡ ra! Tại sao lại nói là không có chuyện gì!” Hắn la mắng như thể người bày đầu ra không phải là mình.
Đức Âm che mặt cúi đầu nói: “Không có chuyện gì, ngươi đừng làm quá lên vậy, chẳng qua chỉ là té rách da.” Hắn không muốn để ảnh vệ nhìn thấy mà chê cười, thật ra thì hắn đã đau đến suýt cắn vào môi, nhất là khi ảnh vệ bôi thuóc.
Ảnh vệ chỉ có thể thở dài ở trong lòng nói: “Chỉ cần Nhị công tử không cử động mạnh là được, đau… đại khái sẽ đau một chút thôi.” Đối với ảnh vệ thân trải qua bách chiến mà nói, vết thương rách da này thật sự chẳng là gì.
“Được rồi, ta biết. Thị Long, một lát chúng ta hai người đỡ hắn đi tắm, chớ để vết thương của hắn dính nước.” Bộ dáng của Long Sách giống như Đức Âm bị té gảy chân vậy.
Được ảnh vệ cùng Long Sách hai người ba chân bốn cẳng phục vụ, Mộ Dung Đức Âm nằm ở trong bồn tắm thấp lùn, chân trái gác lên một chiếc ghế nhỏ, ảnh vệ và Long Sách phụ trách một bên. Long Sách nghiêm túc đến dọa người, ngay cả bọt nước đều không thể văng lên. Chính là lúc giúp Đức Âm tắm rửa, trong mắt hắn một chút ý tứ cợt nhả thường ngày cũng không có. Tắm rửa xong, Long Sách ngồi xổm xuống xem đầu gối của Đức Âm một chút, chỗ đó vì bị rách da nghiêm trọng mà chảy mủ nên bôi chút bột thuốc lên, để hắn ngồi ở trên giường nhỏ viết sách của mình, bản thân thì lấy một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, cấm cây quạt quạt. Ảnh vệ không hiểu, tới gần nói: “Chủ nhân cứ để ta là được rồi.” Muốn quạt cho bọn hắn.
Long Sách lầm bầm: “Ngươi biết cái gì, ta đang quạt vết thương của hắn, như vậy sẽ mau kết vảy hơn một chút! Ầy, nếu ta không tới Tuyệt Ảnh Thành thì ngươi chỉ có nước bị ngược đãi thôi Đức Âm ạ!”
“Gì?” Đức Âm liếc nhìn huynh trưởng đang quạt quạt, rõ ràng tác giả của chuyện này chính là hắn.
Ảnh vệ cũng hết ý kiến, đây cũng quá nuông chìu rồi! Cuộc sống của nhị công tử trước kia là cái dạng gì vậy!
——
Trải qua gần hai tháng tập huấn, Đức Âm rót cuộc cũng có thể rời khỏi tiểu viện bị giới hạn hành động của Tuyệt Ảnh Thành, đi ra thế giới bên ngoài rộng lứn, tham gia phi vụ thăm dò U Linh sơn trang bảo tàng.
Long Sách lại thần không biết quỷ không hay lẫn vào đội ngũ sắp xuất hành, cùng ảnh vệ bắt đầu cuộc sống ẩn thân. Dù sao hắn luôn ôm suy nghĩ Đức Âm đi nơi nào thì hắn sẽ ở nơi đó. Mộ Dung Đức Âm nhìn huynh trưởng và ảnh vệ vai đeo hành nang, người mặc y phục dạ hành đi trước ẩn núp. Ngày xưa náo nhiệt viện bây giờ chỉ còn mình hắn, đành nhàm chán ngồi xuống bậc thang ở hành lang, chờ bình minh đến.
Trời còn chưa sáng, tâm phúc của U Tuyền đã đến đưa cho hắt sa mạo và quần áo mới, còn một chiếc xe lăn khác để hắn chuẩn bị lên đường tập hợp với đội ngũ cho tốt. Nhiệm vụ lần này cộng thêm hành trình ít nhất cũng mất ba bốn tháng, đến lúc đó nếu như hết thảy thuận lợi thì Đức Âm sẽ được về nhà. Có lẽ cũng không trở lại tiểu viện hắn học nữa, nghĩ đến chỗ này đã cùng ăn cùng ở vớii huynh trưởng, lại phát sinh sự kiện đáng nhớ khiến tim Đức Âm dâng lên một phen cảm xúc.
Vì vậy, hắn đem mấy tờ bài thi và đề thi của U Tuyền bỏ vào cặp sách lưu nhiệm, đem nó lên đường.
Trên đường lớn rợp bóng cây của Tuyệt Ảnh Thành, một đội xe ngựa đã chờ sẵn, đông đảo cao thủ tề tụ, tôi tớ vội vàng lên xe xuống xe, sắp xếp hoàng hóa, có vẻ như là ngụy trang thành một thương đội. Đức Âm đưa mắt nhìn bốn phía, không nhìn thấy thân ảnh của huynh trưởng mình, không khỏi có mấy phần buồn bã hụt hẫng.
Xe ngựa của Mộ Dung Đức Âm bề ngoài cũng giống như xe của những cao thủ khác, nhưng bên trong mọi thứ đều là thượng hạng. Không nói bên trong đều chuyên dụng dành riêng cho hắn, mà xe nghe khác đều là năm sáu người đi chung. Bên trong bài biện như một căn phòng nhỏ, có tủ sách khay trà, có đèn l*ng cố định. Khi Mộ Dung Đức Âm đi vào thì nhìn thấy trong buồng xe rộng rãi quỳ sẵn một thiếu niên thanh tú chừng mười tuổi, nhìn qua có vẻ thành thật. Thiếu niên một thân là cách ăn mặc của người hầu, hẳn là thị đồng do Tuyệt Ảnh Thành đặc biệt đưa tới, có thể thấy được địa vị hắn khá cao.
Thị đồng nhìn thấy Đức Âm liền dập đầu nói: “Công tử, ta tên là Ngũ Bảo, về sau có chuyện gì sai bảo xin công tử cứ gọi ta.” Rất rõ ràng, Tuyệt Ảnh Thành không chỉ phái người tới hầu hạ mà còn ngấm ngầm giám thị.
Mộ Dung Đức Âm không biết huynh trưởng giờ phút này ẩn thân ở chỗ nào, cũng không quan tâm đến thị đồng kia, liền muốn bỏ ra mũ che và ngoại y. Ngũ Bảo vội vàng đến giúp. Khi gỡ ra sa mạo, Ngũ Bảo không nhịn được kêu lên, ngay lập tức ý thức được mình thất thố liền vội vàng che miệng lại. Dù sao nó còn là một đứa trẻ, cũng không thể giống như người lớn ổn trọng được.
Ra khỏi thành được một lúc, Ngũ Bảo theo quỷ củ đem của sổ đóng lại, không để cho khách biết đường ra khỏi thành. Mộ Dung Đức Âm sớm biết được chuyện này, nên ngủ giết thời gian. Hắn gác đầu trên một chiếc gối mềm, Ngủ Bảo liền ngồi ở một bên quạt cho hắn, trong góc xe có một ám cách, bên trong là một bách niên huyền băng để giảm nhiệt. Cho nên dù bên ngoài nắng gắt chói chang thì bên trong vẫn rất mát mẻ. Chiếc xe ngựa đắt tiền và đại ngộ đặc biệt này, chỉ có xe của thành chủ ngự giá thân chinh và U Tuyền công tử mới có.
Tóm lại, Mộ Dung Đức Âm là quý tộc chân chính trong tất cả cấc cao thủ, điều này cũng là xuất thân của hắn có liên quan. Đến bây giờ, danh tiếng cùng địa vị mà Mộ Dung Long Sách và Băng Tiễu Thành đang khuếch tán phát huy tác dụng của nó.
Đức Âm ở trong xe ngựa ngủ một lát, cảm giác có chút không thoải mái, liền ngồi dậy đem quần vén lên nhìn, vết thương tối hôm qua đã bắt đầu kết vảy. Ngủ Bảo thấy, có chút quan tâm hỏi: “Công tử bị thương bao lâu rồi? Ngũ Bảo giúp ngài bôi thuốc nhé.”
“Không cần, không sao.” Đức Âm hạ quần xuống. Ngũ Bảo lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm đệm mềm đặt dưới khớp đầu gối của hắn, để hắn duỗi chân không ảnh hưởng đến vết thương của chân. Đệm chân mát mát khiến cho Đức Âm bắt đầu buồn ngủ lại, rốt cục lại lăn ra ngủ say.
Cũng không biết gủ bao lâu, Đức Âm dụi mắt tỉnh lại chỉ thấy bên trong xe ánh sáng mờ nhạt, tựa hồ đã đến hoàng hôn. Ngũ Bảo nói: “Công tử, chúng ta đã ra khỏi thành, cửa sổ có thể mở ra. Một hồi sẽ đến nơi nghỉ dã ngoại, ngài muốn ở đây dùng bữa hay ra ngoài hóng mát một chút?”
“Ta ở đây dùng bữa.” Mộ Dung Đức Âm đáp.
Ngũ Bảo lĩnh mệnh, thuận tay đem đèn trong xe thắp lên, bên trong khôi phục ánh sáng. Đợi đến lúc xe ngựa dừng lại, Ngũ Bảo liền khom lưng đi ra cửa xe lấy thức ăn, thuận tiền hồi báo tình huống của tâm phúc của U Tuyền.
Như thế một ngày bình bình không có chuyện gì trôi qua.
Đức Âm nằm ở trong xe chờ đồ ăn tới, thấy ngoài cửa có động tĩnh,có người đến, nghe khí tức người nọ lại là một cao thủ, liền nói: “Đại ca, ngươi công khai đi đến, không sợ người khác nhìn thấy sao?”
Không ngờ người tới lại lễ phép gõ gõ cửa nói:
“Công tử đề cao tại hạ quá, về sau cứ gọi ta Lý Tứ là tốt rồi. Ta chẳng qua là tới xem công tử một chút, không biết có thể đi vào hay không? Nếu công tử không thoải mái thì cũng không sao.”
Mộ Dung Đức Âm đen sa mạo đội lên. Hắn ban đầu cứ tưởng là Long Sách nên nhất thời lỡ miệng, không thể làm gì hơn đành tiếp tục nói: “Tứ ca không cần phải khách khứ, thỉnh cứ vào.”
Hắn gọi Tứ ca một tiếng làm lòng Lý Tứ vô cùng cảm động, đem những lời này lặp đi lặp lại trong lòng rồi mới chầm chậm đi vào. Vừa bước vào cửa đã thấy một cỗ khí lạnh, so với bên ngoài nóng bức thoải mái hơn rất nhiều, khó trách Đức Âm ở trong xe không ra. Ban đầu hắn cứ sợ Mộ Dung công tử ở trong xe sẽ bị ngột ngạt khó chịu.
Bài bố trong xe cũng khiến Lý Tứ có mấy phần ghen tỵ, bất quá tương xứng với thân phận của công tử. Hắn đi vào liền ôm quyền hành lễ. Đằng sau bức rèm, công tử đang bán nằm, hai chân để trần, một chân còn gác lên chiếc đệm, tư thái bạc nhược vô lực. Hắn vội vàng thu hồi lại ánh mắt, chắc hẳn công tử không muốn người ta nhìn thấy dáng dấp nhu nhược vô lực của mình lúc này.
“Ngươi muốn hỏi ta chuyện gì?” Đức Âm nói ngay vào vấn đề chính.
Lý Tứ kéo tinh thần trở lại, rốt cục nói: “Ta chỉ muốn hỏi công tử một chút, vì sao lại chẳng từ gian nan đi tới Tuyệt Ảnh Thành, phải chăng là có chuyện khó khăn. Công tử có lẽ cho ta nhiều chuyện, nhưng ta cũng không có tâm tư gì khác, chỉ là muốn biết xem liệu mình có thể trợ giúp công tử được gì không.”
“Ngươi muốn trao đổi gì với ta sao?” Đức Âm khẽ mỉm cười nói: “Lúc cần, ta sẽ tự liên lạc với Tứ ca.”
“Ngoại trừ việc này, xin hỏi công tử có thể kết giao bằng hữu cùng với Lý Tứ hay không?” Lý Tứ lại nói, “Hiểu biết nhau một chút thì lúc hành động càng thêm phối hợp, không phải sao?”
“Tự nhiên là được.” Mộ Dung Đức Âm trả lời.
Lý Tứ chần chờ một chút nói tiếp: “Như vậy, công tử liệu có thể để cho ta nhìn thấy chân diện mục của ngài sao? Nếu như công tử có nổi khổ tâm không tiện thì thôi, xin cứ trách ta đây thô nhân.” Hắn nói chuyện với Mộ Dung Đức Âm luôn rất cẩn thận, không được tự nhiên như những người khác vì sợ nói sai một câu sẽ khiến Mộ Dung Đức Âm mất hứng. Không hiểu tại sao, hắn lại vô cùng để ý chuyện này.
Ôm lấy tâm tình mong đợi thấp thỏm, Lý Tứ đưa mắt nhìn vào bên trong bức rèm che. Buồng xe bị một bức rèm che chia ra làm hai, tựa hồ là cố ý cách ly không gian riêng.
Mộ Dung Đức Âm đáp: “Được thôi, nếu đã là bằng hữu mà không nhìn thấy mặt thì cũng không thể coi là thành tâm.” Liền cởi xuống sa mạo, quay đầu lại nhìn.
Lý Tứ ngay cả mình tại sao xuống xe cũng không biết. Đại khái hắn ở bên sườn núi ngồi đến một khắc đồng hồ, bị người kêu đi ăn cơm mới hơn thanh tỉnh lại một chút. Một cái liếc mắt kinh hồng kia quá mức rung động, như thể là hư hảo khiến cho hắn hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không? Khi ăn bưng chén cơm lên, đột nhiên ảo não nhéo bắp đùi mình. Mới vừa rồi mình một bộ ngu si dáng dấp, lúc xuống xe cũng vô lễ như vậy, chỉ sợ bị công tử cho là đăng đồ tử, thật quá thất lễ! Lần nà muốn để công tử có hảo cảm với mình một lần nữa thật khó như lên trời! Vì vậy giận đến bóp nát chén, một miệng ăn cũng không vô, tự hận mình muốn chết.
Mà mỹ nhân thanh mảnh nhạy cảm trong lòng hắn, giờ phút này đang ở trong xe há mồng nhai cơm, làm cho Ngũ Bảo còn chưa ăn cảm thấy thật đói quá, thật thơm quá mà muốt một ngụm nước miếng nhìn hắn ăn.
Mộ Dung Đức Âm còn chưa ăn xong một chén cơm liền nói: “Lại đi lấy thêm một chét đi.”
“… Ách, vâng, vâng!” Ngủ Bảo sửng sốt. Công tử có thể ăn tốt quá! Vội vàng lại bới thêm một chén cơm nữa cung kính đặt trên bàn.
Mộ Dung Đức Âm đem một chén canh và một cái muỗng sạch, đẩy tới trước mặt Ngũ Bảo, nói với nó: “Cùng nhau ăn.”
Ngũ Bảo ngây dại, vội vàng dập đầu nói: “Tiểu nhi không dám!! Tiểu nhi không dám!”
“Không có gì, cùng nhau ăn đi. Nhiều món như vậy một mình ta cũng ăn không hết.” Đức Âm nhìn thấu được dạ dày đang kêu lọc bọc của nó.
Ngũ Bảo cẩm chén cơm, nước mắt chảy ra. Đây là bữa cơm ngon nhất trong đời nó được ăn, lại còn ngồi cùng một bàn với chủ tử. Thế mà hắn còn làm loại người giám thị công tử. Ô ô, chủ tử tốt như vậy một vạn năm sau chưa chắc đã có, mình lại như vậy thật có lỗi với hắn… Ô ô… Về sau chỉ báo cáo tốt cho công tử, tuyệt đối sẽ không nói xấu nửa lời! Ngũ Bảo thề trong lòng.
[Ps: Đức Âm đãi ngộ với người hầu ở Băng Tiễu Thành vốn nổi danh. Tôi tớ của hắn được nghỉ bệnh, nghỉ thường niên, nghỉ phép, nghỉ năm mới đủ loại, hàng tháng hàng năm còn có khen thưởng, thấy sinh nhật của tôi tớ hay cha mẹ tôi tớ, hoặc ma chay cưới hỏi Đức Âm cũng sẽ phát thưởng, trợ cấp, ăn mặc cũng cao hơn những người làm chỗ khác mấy lần. Hơn nữa, Đức Âm từ trước đến giờ không bao giờ đánh chửi người làm, vì vậy những ai đi theo Đức Âm đều rất hết lòng, nếu trở nên quá vênh váo tự đắc thì những kẻ đó đều bị Long Sách giáng chức hết.
Lại ps, Đức Âm bé ngoan từ nhỏ đến lớn tuyệt đối là một bé ngoan. Trừ nhân phẩm, tính tình và thói quen có chút kì quái ra, Đức Âm là một bé ngoan xuất sắc, ngoan ngoãn nghe lời, văn võ tinh thông, đối đãi công bằng với mọi người, thu nuôi mèo hoang, âm thầm tiếp tế người nghèo, giặt quần áo cho huynh trưởng, khi huynh trưởng bị bắt nạt sẽ đi lấy lại công đạo cho huynh trưởng. Đáng lẽ đứa bé ngoan như vậy phải được bứng như trứng, hứng như hoa mà bồi dưỡng thành thiên chi kiêu tử, rốt cuộc lại bị tên Long Sách biến thái này cứ thế nuôi thành trạch nam.]