Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 196: Ba người cứu vớt thế giới...


Đọc truyện Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người) – Chương 196: Ba người cứu vớt thế giới…

ba người cứu vớt thế giới…

Toàn bộ mọi người trong phủ quốc sư đã bị thủ hạ của Hiên Viên Cực Ngọc dùng độc hương làm cho hôn mê hết cả, Long Sách đành phải tự mình nấu cơm cho Âm Heo, Âm Heo ở ngay trong phòng bếp nhìn hắn nấu cơm, Long Sách một bên bận việc, một bên hỏi: “Nội công của ngươi đã khôi phục?”

“Ừ.” Âm Heo ngồi ở trên ghế dựa một bên nói.

“Cục cưng, rốt cuộc thì vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ta có cảm giác trí nhớ hỗn loạn.” Long Sách xoa nhẹ trán của mình, sau khi hắn tỉnh lại có cảm giác như đã mơ một giấc mộng rất dài.

Âm Heo nói: “Đêm hôm đó, các ngươi trêu đùa hoàng tử khổ bức, kết quả hoàng tử chuyển dạ, nhưng đứa nhỏ mà hắn sinh ra không phải người bình thường, mà là ma tinh, cho nên tất cả mọi người đều phải chịu ảnh hưởng của ma tinh, tính cách đều trở nên cổ quái. Còn có, vừa rồi huynh trưởng ngươi rốt cục cũng tự mình hoàn mỹ tự mình thể nghiệm khổ tình lâm li thỏa thích.”

“Ngao ngao!” Long Sách kích động, “Ta muốn đem một khắc tuyệt vời này vĩnh viễn khắc ghi!! Hoàng tử khổ bức quả nhiên là vưu vật a! Cục cưng, một lát chúng ta tiếp tục diễn đi!” “Vậy ta có chỗ tốt gì?” Âm Heo nhân cơ hội vòi vĩnh.

“Đừng có hám lợi như vậy! Ngươi nhìn huynh trưởng ngươi xem! Cho tới bây giờ lúc nào ta cũng đều chí công vô tư như vậy!” Long Sách (╰╯)#

Chỉ một lát sau, Long Sách trổ tài nấu nướng, dĩ nhiên loayoay một chặp đã làm ra bốn món mặn một món canh sắc vị đều đủ cả, hai người ở ngay trong phòng bếp kéo cái bàn ngồi xuống, bắt đầu ăn.

“Huynh trưởng, chúng ta cùng đi đối đầu với ma tinh, giải trừ lời nguyền trên người mọi người đi.” Đức Âm một bên hút mì sợi, một bên nghiêm túc nói. “Yên tâm, có huynh trưởng ở đây, dù trời có sập cũng không sợ, cái tên ma tinh khổ bức gì gì đó còn không dễ như trở bàn tay.” Long Sách tự tin nói, “Cái tên hoàng tử khổ bức và đứa nhỏ ma tinh kia nhất định ẩn mình ở trong thâm cung, vừa lúc chúng ta có thể diễn diễn màn khổ bức, đem ma tinh bức đi ra.”

Long Sách vừa dứt lời tự nhiên có một trận cười khẽ quỷ dị, ở bên ngoài phòng bếp nhẹ nhàng lọt vào.

“Là ai?” Long Sách quay đầu hỏi.

Chỉ thấy cửa gỗ từ từ mở ra, một bóng hình màu xanh chậm rãi bước vào phòng bếp, bước đi tao nhã nhẹ nhàng đến, quần áo tung bay, ý cười dạt dào, chính là nụ cười kia nhìn như ôn hòa, kì thực lạnh như băng, hàm chứa một cỗ sát ý!


“Lão Yên Quỷ! Là Lão Yên Quỷ!” Huynh đệ Mộ Dung kinh ngạc, ngay cả Lão Yên Quỷ cũng vô giúp vui!

“Vốn chuẩn bị đòi thành chủ một món đồ, vào thử thì thấy người trong phủ thành chủ đều té xỉu, cho nên tại hạ chỉ có thể tX쮨 đi được.” Lão Yên Quỷ cười tủm tỉm nói, bộ dáng mười phần nham hiểm, hắn chuyển hướng sang Mộ Dung Đức Âm, ý cười càng sâu: “Quả đúng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành độc nhất vô nhị Mộ Dung thành chủ thật sự là có phúc.”

“Lão Yên Quỷ.” Âm Heo đứng lên, đột nhiên đem một chân dẫm nát trên bàn.

“Mỹ nhân, tư thế của ngươi sao mà có phần thô lỗ quá vậy chứ?” Lão Yên Quỷ xòe cây quạt trong tay ra, kì thực đang vận sức chờ phát động, đề phòng động tác của Đức Âm.

Âm Heo vén áo choàng lên —— vì đồ mát mẻ, phía dưới chỉ mặc một cái mặc quần cộc rộng, móng heo trắng noãn non mềm lộ ra hơn phân nửa, tức thì khiến cả gian phòng phát sáng.

Lão Yên Quỷ nhãn cầu trừng tới mức suýt nữa đã lọt ra rồi —— “Để cho ta sờ sờ!!! Van cầu ngươi!!!” Hắn đột nhiên quỳ xuống cầu xin, hai tay run rẩy chìa ra như tên ăn mày, máu mũi, không, thất khiếu chảy máu không dứt, sau đó chạm vào một tiếng thẳng tắp ngã xuống.

“Cho ngươi chột mắt này!” Long Sách bước tới hung hăng đạp hắn hai cước.

Sau khi ăn cơm tối xong, huynh đệ Mộ Dung đem vài người vô giúp vui trói lại, tính tính thời gian cũng không sai biệt lắm Hiên Viên Cực Ngọc sắp sửa tỉnh rồi —— khác với Long Sách, Cực Ngọc rất dễ dàng bị ảnh hưởng bởi lời nguyền rủa khổ bức của tà ma ngoại đạo, cho nên bị trói ở trong địa lao, Âm Heo tự mình thẩm vấn hắn.

Hiên Viên Cực Ngọc cuối cùng từ trong hôn mê tỉnh lại, đầu vẫn còn rất choáng váng, hắn nhớ rõ mình sai người ta lột cái quần cộc rộng thùng thình của Âm Heo, còn về sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì hắn không thể nhớ ra.

Địa lao đen kịt, mặt đất ẩm ướt mà lạnh như băng, Cực Ngọc cảm thấy hai tay của mình bị cột hết trên kệ hình, cố gắng mở to mắt, thấy sáng mấy cây đuốc chiếu rọi tới trước mắt rõ ràng có một nam tử áo trắng đang đứng. Người nọ mặt mày ảo mộng như thần tiên, ít đi mấy phần ai uyển sắc bén mà mình quen thuộc, có hơn một phần trầm ổn, nhưng so với lúc trước như hai người khác nhau!!

“Mộ Dung… Đức Âm!! Ngươi… Như thế nào…”Cực Ngọc khàn khàn cất giọng rên rỉ.

“Kinh ngạc sao? Kỳ thật đây chỉ là dụ dỗ để đưa ngươi vào ván cờ mà thôi.”Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng cười, dùng roi da trong tay gợi cái cằm Cực Ngọc lên, lúc này Cực Ngọc mới nhìn rõ hắn: Tuyệt mỹ! Cường thế! Bá đạo! Hung tàn!! Giả dối!!


“Ác ma! Ác ma!”Cực Ngọc hô hấp dồn dập.

“Ác ma? Bản thân ta đang suy xét đề nghị thú x của ngươi đó a, thay phiên x ở trên người ngươi thử một lần.”Mộ Dung Đức Âm ánh mắt cực kỳ ma mị mê hoặc lòng người, rồi lại có một loại cảm giác khủng bố làm cho người ta sợ hãi, cái loại run rẩy kia khiến cho Cực Ngọc cảm thấy không hiểu sao lại quen thuộc đến vậy.

Lúc này Mộ Dung Đức Âm lại cầm ra một thanh chủy thủ, cười tàn nhẫn nói: “Cực Ngọc a Cực Ngọc, bây giờ ta sẽ dùng cái lớp da trên khuôn mặt của ngươi để tiến cung, ngươi có bỏ được để cho ta hay không?”

“A a! Ngươi muốn làm gì!! Dừng tay! Dừng tay!” Cực Ngọc giãy dụa, bị Âm Heo một phát tóm lấy cằ vặn sít sao, còn âm trầm đe dọa: “Đừng lộn xộn, nếu là ta cắt lệch, chọc trúng mắt của ngươi, vậy cũng sẽ không tốt.”

“Không cần… Van cầu ngươi… Đừng cắt mặt của ta… Ta đồng ý tất cả các điều kiện của ngươi… Không phải là tiến cung sao…” Cực Ngọc khóc rống nước mắt chảy dài, “Âm ác ma… Làm ơn đừng cắt mặt của ta… Ô ô ô… Ô ô? Ô? Ngô?!!!!! Âm ác ma!!!!!”

Cực Ngọc đột nhiên mắt sáng rực lên, mang theo hàng nước mũi hai mắt mở to.

Mộ Dung Đức Âm dùng roi vỗ vỗ mặt của hắn “Cực Ngọc, ngươi chính là cái đứa ngốc.”

“A a a a a! Âm ác ma!!!!” Cực Ngọc oa oa kêu to lên. Linh cảm não bổ rốt cục cũng vừa vặn quay về thân mình, Cực Ngọc cảm thấy cả người mình tràn trề sức lực, đã mất hết cái cảm giác mê mang không khỏe rồi!! Nhưng cái cảm giác vừa yêu vừa hận quen thuộc đối với Âm ác ma kia, ngàn xoay vạn chuyển ùa về… …

Cuối cùng Hiên Viên Cực Ngọc cũng được thả xuống, bị kéo vào trong kế hoạch cứu vớt thế giới của huynh đệ nhà Mộ Dung.

“Vậy ta lợi dụng thân phận hiện tại, mang các ngươi lẻn vào trong cung.” Hiên Viên Cực Ngọc nói, “Ta còn có thể vẽ bản đồ địa hình hoàng cung!”

“Không cần phiền phức như vậy, địa hình hoàng cung gì gì đó, chúng ta có một người khác lo rồi.” Mộ Dung Đức Âm nói, “Gọi Địa Ngục Khuyển.”


“Chính là hắn không phải còn chưa có khôi phục sao?” Long Sách nói.

“Thử xem xem.” Mộ Dung Đức Âm đi ra cửa, đối với bầu trời đêm kêu to: “Hoa Ảnh!! Lại đây!!”

Đợi một lát, Nhung Hoàng khuôn mặt suy sút vẻ mặt khó chịu xuất hiện ở trước mặt bọn họ —— vừa rồi hắn không biết vì cái gì, thân thể luôn luôn di chuyển không thể nào nhúc nhích được, nửa đêm ngồi chồm hổm ở trên nóc nhà, kỳ quái nhất chính là, khi Mộ Dung Đức Âm cất giọng kêu thì hắn không tự chủ được xông ra, hơn nữa bi thúc nhất chính là quỳ xuống trước mặt Đức Âm.

“Nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng vẫn ở trong trạng thái bị nguyền rủa nhưng thân thể còn nhớ rõ trung thành đối với ngươi thôi!” Long Sách nói.

Đức Âm nói: “Điểm này không cần lo lắng.” Dứt lời hắn ngồi xuống, đối mặt với Nhung Hoàng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt cương quyết không chịu khuất phục, nghiêm khắc khiển trách: “Hoa Ảnh, ta mệnh lệnh cho ngươi bây giờ thì nhớ lại phần thực thân của ngươi cho ta!”

Địa Ngục Khuyển nghe vậy như bị sét đánh, toàn thân trong phút chốc cứng ngắc lại. Trong ý nghĩ giống như có đồ vật gì đó trong nháy mắt nổ ra hé mở, khiến cho hắn rơi vào trong vực sâu đau đớn, qua thật lâu sau ————————

Hắn máy móc trả lời: “Vâng, chủ nhân.” Sau đó két một tiếng, ánh mắt đã thay đổi.

Hắn thế mà cũng có thể khôi phục lại như thế à?!!!!!!!!

Long Sách cùng Cực Ngọc cằm suýt rớt xuống đất.

Đối với trung khuyển đứng đầu mà nói, mệnh lệnh của chủ nhân chính là quy luật tuyệt đối duy nhất trong vũ trụ này.

“Quả nhiên không hổ là con cháu Úc Sơn…” Long Sách cảm thấy trên sống lưng nhè nhẹ bốc lên khí lạnh.

Cởi bỏ cái lời nguyền rủa đáng sợ này, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy —— đây chính là lời nguyền rủa hổ bức nhất kinh khủng nhất k a! Mấy vị công thụ vừa rơi vào, cuối cùng chỉ có khổ bức đến chết!!

Có Địa Ngục Khuyển trở về, kế hoạch tiến vào hoàng cung trở nên dễ dàng hơn, Mộ Dung Long Sách cõng Đức Âm đi theo sau địa ngục khuyển, ở trong hoàng thành lan tràn khôn giới hạn, ở trên nóc nhà cao thấp chằng chịt lướt qua, Địa Ngục Khuyển một bên phát lực chạy như điên, một bên vui sướng đón gió rơi lệ —— cảm giác tìm được chủ nhân thật sự là quá tốt! Lúc trước, lòng của hắn cảm thấy hoang mang và thống khổ cỡ nào a! Mỗi ngày đều sống như cái xác không hồn ấy! Mà mình còn thiếu chút nữa đã ra tay làm tổn thương tới tiểu chủ nhân tôn quý nhất rồi!!! Cái tên hoàng tử khổ bức kia thật sự là nên băm vằm thành vạn đoạn!!

“Tiểu chủ nhân! Hoa Ảnh sẽ không quên ngài nữa! Hoa Ảnh phải vĩnh viễn bảo hộ ngài! Đời đời kiếp kiếp!” Hoa Ảnh nước mắt lưng tròng quay đầu lại nhìn Đức Âm. Thiên hạ có thể làm cho Địa Ngục Khuyển rơi lệ, chỉ có Mộ Dung Đức Âm.


“Thực buồn nôn.” Đức Âm nhét cái bánh bao thịt vào trong miệng Long Sách.

“Đúng vậy! Buồn nôn muốn chết! Đi chết đi! Cái con chó hoang này!” Long Sách thở hồng hộc ở một bên nhe răng nhếch miệng, phát điên đuổi sát Địa Ngục Khuyển thật sự là rất khảo nghiệm thể lực của người ta hay không!!

Cùng lúc đó, ở trong tẩm cung của hoàng đế, Nguyệt công tử ăn cá khô no nê, lại thoải mái đánh một giấc là cả một ngà rốt cục ban đêm tinh thần mới tỉnh táo trở lại.

“Ngươi làm gì vậy hử?” Tuyết Vũ còn đang buồn ngủ —— hắn cũng không giống như đại meo meo ngày đêm đảo lộn, ngủ thẳng cẳng say sưa như vậy, lại bị tiếng vang do đại meo meo gây ra đánh thức.

Nguyệt công tử nghiêm túc nói: “Bổn thần muốn đi trừ ma vệ đạo.”

“Ồ… Bỏ đi.” Tuyết Vũ ngáp một cái, xoay người tiếp tục ngủ, “Nhỏ giọng một chút… Giấc ngủ không đủ người ta rất mau già…”

Vì thế đại meo meo cạ một cái hoa lệ biến thân, biến thành một con nãi meo meo to bự, hai mắt sáng ngời có thần ngồi ở trong tẩm cung, đợi tín hiệu của Âm Heo.

Tối nay, chính là thời khắc bọn họ cùng ma tinh khổ bức quyết chiến! Thế giới này tuyệt đối không thể chắp tay tặng cho khổ bức! Nếu không bóp chết ma tinh khổ bức lúc trứng còn trong nước, cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ thiên hạ cũng sẽ tràn ngập trong khổ bức mà chắp tay dâng một mảnh núi sông này, rồi sẽ lại vì lam nhan giận dữ mà xảy ra cuộc tranh đoạt Cửu Châu cả giang hồ cũng đều tràn ngập trong huyết lệ của các nam nhân khổ bức và cây hoa cúc!

Đây là cuộc chiến tranh vì mục tiêu bảo vệ thiên hạ!

Đại meo meo vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, ngay lập tức ————

Ôm cột trụ đồ sộ trong tẩm cung lật cái bụng mài móng vuốt chơi.

“Ta bảo ngươi nhỏ giọng một chút… Quên đi… Đồ khốn, cái loại mặt hàng như mèo này chắc là sẽ không nghe người ta nói …” Tuyết Vũ lật người, nhìn đại meo meo tự mình chơi đùa rất thỏa thích, cuối cùng cũng tuyệt vọng.

Lililicat

Phong


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.