Đọc truyện Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người) – Chương 143: Âm đại căn bã great teacher!
Âm đại căn bã great teacher!
Thái y bị thị vệ xốc từ trong ổ chăn lôi được, mặc cái quần chẽn dài bị túm đến đây.
Trong địa lao, Mộ Dung Đức Âm đang cưỡi ở trên người Cực Ngọc, tóm lấy vạt áo của hắn lắc a lắc, mắng: “Ngươi bình thường một chút có được không!!!”
Thái y nhìn thấy trận thế này thì hoảng sợ không thôi, mà Hiên Viên Cực Ngọc đang nằm trên mặt đất rơi lệ, nức nở nói: “Cái mạng này của ta… Ngươi dứt khoát cứ lấy đi… Đỡ phải ta phải ở trên thế gian… Chịu khổ…”
“A a a a a a!!!” Âm Heo phát điên.
Vì thế, cuối cùng Hiên Viên Cực Ngọc một tay đạo diễn một màn ân oán tình thù trong địa lao, ngay sau đó không hiểu ra sao mà Âm Heo với mình đã quay về tới tẩm cung hoàng đế chờ ăn chờ uống mất tiêu rồi. Âm Heo quyết định, sau này những lời Cực Ngọc nói ra đều là cái rắm, mình làm gì thì cứ làm.
Coi thường hắn.
Hiên Viên Cực Ngọc hờn dỗi suốt một đêm, ngày hôm sau hạ một đạo thánh chỉ cho Âm Heo rảnh rỗi, phong hắn làm thái phó phụ trách việc dạy học cho nhóm các đứa cháu chắt hoàng tử, đỡ cho hắn ăn no rảnh mỡ không có việc gì thì đi lang thang tiếp tục làm ra âm mưu gì để ngược mình.
Vì thế, Âm Heo đang ngồi cắn chân gà đột nhiên một bước thăng lên chức vị thái phó. “Vì cái gì không phải là Vương gia?” Âm Heo còn có chút bất mãn.
” Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì! Tính mưu phản hả!” Hiên Viên Cực Ngọc lập tức khẩn trương, bổ não bùm bùm cách cách vang dội.
Kỳ thật Âm Heo chỉ đơn thuần đối với cái cách xưng hô Vương gia này cảm thấy hứng thú thôi, bởi vì trong sách Long Sách thường xuyên dùng Vương gia làm chủ giác, làm cho trong tâm lí Âm Heo đã hình thành một loại ý tưởng “Vương gia là một nghề thần kỳ ” kỳ quái.
“Không có gì.” Âm Heo không để ý tới hắn. Sau khi ăn uống no nê, liền đứng dậy chạy tới thư phòng tẩm cung trong, Hiên Viên Cực Ngọc như cái đuôi đi theo hắn, hắn tự nói với mình cái này chính là vì phòng ngừa Mộ Dung Đức Âm muốn mưu ma quỷ kế hại chính mình.
“Ngươi muốn làm gì?” Cực Ngọc cảnh giác quan sát hắn.
“Soạn bài a! Không phải là muốn ta đi làm thái phó sao?” Mộ Dung Đức Âm từ trên giá sách bắt đầu chọn lựa sách.
Cực Ngọc chăm chú nhìn vào hắn, cắn môi, hỏi: “Công lực của ngươi khôi phục thế nào rồi? Thuốc bổ này vì cái gì không ăn? Sợ ta hại ngươi sao?”
Mộ Dung Đức Âm ảm đạm cười, nhất thời làm Cực Ngọc si mê điên đảo.
“Ta mặc kệ ngươi.” Câu nói kế tiếp của Âm Heo đem Cực Ngọc ngược đến đôi mắt đỏ hoe.
Khóa đầu tiên của Thái phó Âm Heo, Cực Ngọc cũng ngoan ngoãn ngồi ở bên dưới lớp học hoàng gia, bởi vì hắn lấy cớ bản thân mình mới mười lăm tuổi, phải tiếp nhận kiến thức thái phó dạy, hắn tự nói với mình điều này là vì phòng ngừa Mộ Dung Đức Âm kích động các hoàng tử tạo phản.
Mộ Dung Đức Âm thay một bộ y phục áo lam nhẹ nhàng khoan khoái, đầu đội khăn nho so với những vị thái phó bình thường khác mà nói phong thái khác xa nha, nho nhã nhẹ nhàng giống như thánh nhân cứu đời vậy, vừa vào cửa đã khiến cho Cực Ngọc chết mê chết mệt, Cực Ngọc lau nước miếng —— Tên ác ma Mộ Dung Đức Âm kia giả bộ nhà nho… … Hừ! Mặt người dạ thú!
Vừa mắng xong, một bên miệng lại chảy nước miếng.
Mà tình trạng của những hoàng tử khác cũng không khá hơn chút nào, lần đầu tiên, khi đi học không khí lặng ngắt như tờ không một vị hoàng tử nào ngủ gật, đều gắt gao nhìn chằm chằm nắm một quyển sách mà thái phó tuyệt mỹ đang lanh lảnh cất giọng đọc.
Mộ Dung Đức Âm vừa lòng nhìn những đệ tử nghiêm túc, sau đó ra mấy đề để mọi người viết thử.
Cực Ngọc hút hút nước miếng, từ trong tay Mộ Dung Đức Âm tiếp nhận bài thi, không biết là ai không cẩn thận tay áo đụng phải bút lông, rơi trên mặt đất, mực nước văng đến trên chân Mộ Dung Đức Âm.
Cực Ngọc hoảng sợ, vậy mà buột miệng thốt ra: “Truyền thái y!”
Ba!
Một câu còn chưa nói xong, đã bị Mộ Dung Đức Âm vỗ bàn: “Không cần kêu lung tung!”
Cực Ngọc nước mắt như mì sợi dài lê thê: “Lời cửa miệng của người ta … Ô ô… Đều là ngươi làm hại…”
Thái y số 3 buồn bực nâng má ngồi ở trên bậc thang bên ngoài, cũng may là ca trực của hắn.
“Cái bài thi chó má gì đây! Ta mới không làm!” Một hoàng tử bé bộ dạng thực hung hăng phách lối ôm cánh tay cười lạnh, “Mộ Dung thái phó, ta thấy sau này tốt nhất ngươi không cần bố trí bài tập gì cho ta cả, bằng không sau này khi lớn lên ta tiếp nhận chức vụ ám bộ Huyền Nguyệt Các của hoàng thất, đến lúc đó ta trở thành Các chủ, nhất định gọi ngươi tới làm người ấm giường của ta!”
Hiên Viên Cực Ngọc ở trong lòng mắng to: Cái Huyền Nguyệt Các chó má gì vậy! Dù cho ngươi có là ám bộ hoàng thất huyết mạch trực hệ thì như thế nào hả! Dù Huyền Nguyệt Các ở trên giang hồ lấy thúng úp voi thì thế nào hả! Mộ Dung Đức Âm rõ ràng là của ta… Của ta… Cái kia là gì…
Tiểu hoàng tử kia chuyển hướng sang nói với Hiên Viên Cực Ngọc: “Này, hoàng huynh a, ngươi đừng có trợn trắng mắt với ta a! Ngươi chọc giận ta, đến lúc đó ta cũng đem tên hoàng đế không được việc ngươi này lừa gạt đến trên giường, hừ hừ, vừa lúc, bổn các chủ tay trái ôm thái phó mỹ nhân, bên phải quơ hoàng đế mỹ nhân, đây mới gọi là được cả thê lẫn thiếp!”
Hiên Viên Cực Ngọc vừa nghe thế, sôi gan, nhưng mà cha của thằng ranh con nat2 chính là Huyền Nguyệt Các chủ hiện tại, ở trong triều chính là Vương gia, thế lực cả giang hồ lẫn trên triều đều rất lớn, cho nên nhất thời không thể quyết đoán phát cơn tức này ra hay không, đành nhìn về phía Mộ Dung Đức Âm.
Mộ Dung Đức Âm hơi hơi nhíu mi bộ dạng đâm thẳng chọc trúng tim Hiên Viên Cực Ngọc khiến hắn nhức nhói không thôi.
Hiên Viên Cực Ngọc biết hiện tại Đức Âm “công lực chưa khang phục “, cho dù hắn tiếp tục kiêu ngạo thì giờ đây chỉ lẻ loi một thân một mình hãm sâu vào trong chốn hoàng cung này, chắc chắn là cũng không thể đấu lại Huyền Nguyệt Các, vì thế bắt đầu bố trí lại lịch trình sau khi trở về mình tại sao không ngược ngược Đức Âm trút giận một phen, nước mắt chảy tiếp, vốn ngày hôm nay không định để hắn chịu ngược, nhưng đành phải tùy lúc mà sửa đổi nhật trình … T^T—— Tiểu Ngọc ngươi là tiểu M à nha!
Không ngờ Mộ Dung Đức Âm lại đột nhiên đè bờ vai của hắn lại, dọa Cực Ngọc nhảy dựng, liền vội hỏi: “Làm sao vậy, ngươi đứng không vững hả? Không thoải mái? Truyền thái y…”
Đùng đùng! Cực Ngọc lại bị ấn trên bàn, Mộ Dung Đức Âm đì đầu của hắn nói: “Tiểu Ngọc ngươi là hoàng đế đi! Thần tử của ngươi nói chuyện với ngươi như vậy, ngươi không biểu hiện một chút quân uy sao? Ngươi yếu đuối như vậy, thái phó ta đây còn mặt mũi gì hả?”
“Mộ Dung… Ô ô… Không cần phải như vậy …” Hiên Viên Cực Ngọc ở trong lòng biện giải: ta là lo lắng cho sự ổn định của giang sơn xã tắc a ta không phải yếu đuối ô ô tuy rằng ta từ nhỏ đã bị bọn hắn khi dễ thật sự thực sợ bọn họ ô ô nhưng mà hiện tại ta đã làm hoàng đế ta phải vì giang sơn lo lắng ta không muốn gây chuyện…
Mà tiểu hoàng tử kia thì cười lên ha hả, càng phát ra giọng điệu bừa bãi không che đậy: “Cực Ngọc cái tên trứng mềm! Từ nhỏ đã bị lão tử đùa giỡn như chó, dù có trở thành hoàng đế thì thế nào! Hừ! Phụ vương ta nói, ngươi chính là cái con rối hoàng đế thôi! Là phụ hoàng ta cùng Mộ Dung Long Sách ký hiệp thương, mới đẩy con rối ngươi lên đài!! Giang sơn này sớm muộn gì cũng nằm trong tay của phụ vương ta!”
Mộ Dung Đức Âm: “Cha ngươi là ai?”
Tiểu hoàng tử ôm cánh tay nói: “Phụ vương ta là Hiên Viên Cực Thiên!”
Mộ Dung Đức Âm cười lạnh một tiếng, cũng ôm cánh tay, nói: “Huynh trường ta là Mộ Dung Long Sách!” 【 thật đáng buồn phú nhị đại cùng quan nhị dùng uy của cha ( huynh)】
“Mộ Dung Long Sách… Hô, vậy thì lại có gì đặc biệt hơn người, Băng Tiễu Thành gì gì đó, chẳng sớm thì muộn cũng bị Huyền Nguyệt Các thâu tóm!” Tiểu hoàng tử liên tục hung hăng phách lối.
“Huyền Nguyệt Các lại có gì đặc biệt hơn người, chẳng sớm thì muộn cũng sẽ bị huynh trường ta thâu tóm!” Mộ Dung Đức Âm tráng mặt mũi cho huynh trưởng, bỗng nhiên hắn phục hồi lại tinh thần, sửa lời nói: “Không đúng, bị Ma giáo thâu tóm.” 【 Lại nói, rốt cục ngươi cũng nhớ ra việc mình cũng là nam nhân có sự nghiệp? Tuy rằng sự nghiệp đó cũng là do Long Sách giúp đỡ xử lý. 】
Hiên Viên Cực Ngọc ⊙﹏⊙b
“Không để cho ngươi nhiều lời. Tiểu Ngọc, lên!” Mộ Dung Đức Âm tức giận nhìn Cực Ngọc.
“Không… Không cần phải như vậy … Truyền thái y…” Hiên Viên Cực Ngọc đã khẩn trương sợ hãi nói năng lộn xộn, hắn bổ não không ngừng —— vạn nhất mình chọc giận Huyền Nguyệt Các người ta phái sát thủ tới đây ám sát mình và Đức Âm thì làm sao bây giờ a a a nội công của Đức Âm còn chưa có khôi phục lại tại sao mình có thể bảo vệ hắn a a a tuy rằng hắn là ác ma nhưng mà ở trong cung đình lạnh như băng này cũng chỉ có mình là vật hy sinh của hắn sưởi ấm cho nhau nếu mình cũng không thể bảo vệ được hắn thì về sau hắn sẽ hoàn toàn quên mất mình cưới vợ sinh con… Thao! mb sao mình nghĩ nhiều như vậy làm gì! Vấn đề khẩn cấp trước mắt là —— hắn không muốn đắc tội Huyền Nguyệt Các orz!
Mộ Dung Đức Âm vẻ mặt khinh thường nhìn Tiểu Ngọc yếu đuối, rốt cục xuất đòn sát thủ: “Ngươi không đi giáo huấn hắn, ta sẽ cắn lưỡi tự sát.”
“A a a a! Không cần! Truyền thái y!” Hiên Viên Cực Ngọc kích động, không biết làm sao sinh ra một cỗ dũng khí, đột nhiên nâng cước lên đạp thẳng tới cái mặt tên tiểu hoàng tử khi dễ mình rất nhiều năm qua.
“Yên tâm, huynh trường ta có rất nhiều nhân mạch, không cần sợ hắn.” Đức Âm vỗ vỗ bờ vai của hắn, cổ vũ nói.
Cực Ngọc ngẩng đầu nước mắt lả chả rơi, lần đầu tiên cảm thấy Âm cặn bã to lớn, hình tượng Âm cặn bã to lớn chói lọi.
“Ô ô… Hết thảy đều là do ngươi hại ta để cho ta bị Huyền Nguyệt Các rơi vào trong âm mưu ám sát đi… Ác ma Mộ Dung…” Phương thức cảm động của Cực Ngọc tương đối đặc biệt.
Mộ Dung Đức Âm thì giống như giải đáp hoàn toàn không hợp với hắn, vỗ bờ vai của hắn nghiêm túc nói: ” Nam nhân không thể biểu đạt nỗi phẫn nộ của mình mới chân chính là kẻ đáng thương. Hiên Viên Cực Ngọc, bởi vì ngươi chịu khuất nhục nhiều năm lấy lại công đạo đi! Làm cho bọn họ hiểu được hai chữ tôn kính viết thế nào! Để linh hồn thiêng liêng của mẫu thân ngươi nhìn xem, con của bà không bị người bắt nạt vĩnh viễn! Ngươi là đệ tử của ta, có ta cùng huynh trưởng ta làm hậu thuẫn của ngươi, ngươi còn sợ gì?”
“Ngươi muốn chết!! Hiên Viên Cực Ngọc!! Ngày hôm nay ta sẽ bảo phụ vương ta phát động chính biến phế truất ngươi!” Tiểu hoàng tử bị đá trúng lập tức lật nhào cái bàn, xông lên muốn đánh Cực Ngọc.
“Ác ma… Âm…” Hiên Viên Cực Ngọc mặt đầy nước mắt nhìn Âm căn bã lo lớn, nước mắt vui mừng không thể nào kiềm chế, chỉ có điều không còn là nước mắt yếu đuối mà là nước mắt kích động. Hắn siết chặt nắm tay, cắn răng nói: “Ta… Ta mới không tin quỷ kế của ngươi… Ngươi chính là đang muốn lường gạt ta… Bức ta trúng kế thoái vị… Ta… Ta… Ta… Ta cũng là nam nhân a a a a a!!!”
Vì thế xông lên một quyền đánh thẳng tới trên mặt tiểu hoàng tử ác bá, sau đó gom thành một đoàn đánh lộn với hắn, một bên khóc một bên hét: “Ta mới không sợ ngươi!! Hiên Viên Tư Dung!! Ta không bao giờ sợ ngươi nữa!! Không bao giờ nhẫn nhịn bị ngươi đánh nữa! Về sau cũng sẽ không làm ngựa cho ngươi cưỡi!! Không bao giờ chịu bị ngươi cùng cha ngươi uy hiếp!! Ta là hoàng đế!! Âm ác ma chính là thái phó của ta!! Ngươi nhất định phải tôn kính ta!!! Truyền thái y a a a a!!”