Đọc truyện Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người) – Chương 136: Càng tô càng đen chính là ý tứ này đi
Càng tô càng đen chính là ý tứ này đi
Gà gáy Ân Cốt đã bị hoàng đế mạnh mẽ túm dậy kéo sang chỗ Hiên Viên Cực Ngọc, Hiên Viên Cực Ngọc chỉ một xíu là nhậnra hắn.
“Ngươi… Ngươi không phải hoàng huynh …” Hiên Viên Cực Ngọc còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Hiên Viên Cực Phong kéo sang một bên, nói: “Cực Ngọc, ngươi hãy nghe cho kỹ, bây giờ, Cốt nhi sẽ dùng hoá trang thành bộ dáng của ngươi, thay thế ngươi ở đây, còn ngươi hãy ăn mặc thành gã sai vặt, đi theo ta tới tận mắt chứng kiến bộ mặt thật của Mộ Dung Đức Âm.”
“A?” Hiên Viên Cực Ngọc vẻ mặt mờ mịt, chỉ thấy Ân Cốt lấy mấy cái bình lọ, bôi lên trên mặt hắn, một lát sau, khuôn mặt của hắn bắt đầu biến hóa, Ân Cốt lại cho hắn ăn một viên thuốc, có thể tạm thời thay đổi giọng nói.
Hiên Viên Cực Phong thậm chí đã chuẩn bị sẵn một bộ quần áo của gã sai vặt, Cực Ngọc mặc cực kỳ vừa người, không hổ là nhà mưu lược đã từng cùng Mộ Dung Long Sách kề vai, thu xếp bố cục thật sự đâu ra đó.
Mà Hiên Viên Cực Ngọc thì đang ngẫm nghĩ, mình hoá trang thành gã sai vặt của Mộ Dung Đức Âm, không phải vừa có thể cùng hắn sớm chiều kề bên hay sao? Vì thế sắc mặt không khỏi hơi hơi đỏ lên, lại mơ màng bắt đầu bổ não ——mình luôn luôn dùng bộ dáng bình thường này ở lại bên người Mộ Dung Đức Âm hầu hạ hắn, coi chừng hắn, nhìn hắn và những người khác hoan hảo, thẳng đến khi mình chết già, hắn cũng không biết cái tên gã sai vặt không có tiếng tăm gì một mực chiếu cố hắn chính là Hiên Viên Cực Ngọc, cũng chưa hẳn không phải là một việc đầy chất thơ a. Tuy rằng mất đi dung mạo thanh lệ, mất đi giọng nói êm tai, nhưng vẫn có thể bình tĩnh ở bên cạnh nam tử cuồng ngạo từng làm mình phải chịu qua thương tổn thật lớn, dùng trái tim ấm áp của mình từng ly từng tý quan tâm mỗi một việc nhỏ nhoi của hắn, nói như vậy, lúc mình chết đi, hắn có lẽ sẽ có một chút tưởng niệm mình đi… Hiên Viên Cực Ngọc vuốt mặt mình cười khổ.
Ân Cốt cùng Hiên Viên Cực Phong = =
Kháo! Tiểu thánh mẫu ngươi lại đang bổ não cái gì vậy!
Ngày hôm sau, Mộ Dung Long Sách đi bàn chuyện làm ăn rồi, Mộ Dung Đức Âm thì hung hăng răn dạy con mèo đem cái con chuột chết tha lên trên giường kia. Một ngày êm đềm bắt đầu rồi. Mộ Dung Đức Âm đang được thị nữ hầu hạ dùng một chén canh chín lá hương lan súc miệng, sau đó mặc quần áo, trang điểm, dung mạo chói lói xinh đẹp bắt đầu một ngày ăn không ngồi rồi của mình.
Một đám mèo Mộ Dung Đức Âm nuôi thì đang ngay ngắn ngồi ở trong sân, chờ đợi chủ nhân duyệt. Khi Cực Ngọc mặc quần áo gã sai vặt lặng lẽ tới gần đình viện hoa lệ vô cùng kia thì nhất thời bị một màn trước mắt sợ ngây người!
Đám mèo này đúng là thật nghe lời ngồi ngay ngắn chỉnh tề a! Thật kỳ diệu! Thật đáng yêu!
Ngay trong lúc Cực Ngọc tán thưởng thì một bóng người chậm rãi từ trong phòng bước ra, Cực Ngọc vội vàng che miệng lại,khắc chế tiếng kinh hô xúc động của mình —— người đang đi tới còn không phải là Mộ Dung Đức Âm mong nhớ hay sao!!
Mộ Dung Đức Âm… phong thái của ngươi vẫn tuyệt đại như vậy… Cực Ngọc nhất thời nhìn ngây ngốc, cũng không biết có phải bởi vì hóa trang cho nên tạm thời trút bỏ thân phận cùng tâm tình rối rắm rồi hay không, hắn cảm giác so với trước kia mình càng thêm thản nhiên mỗi khi mặt với Mộ Dung Đức Âm.
Mộ Dung Đức Âm đi tới, đám mèo kia đột nhiên đồng loạt dùng chân sau gắng sức rướn lên, sau đó hai chân trước đồng thời ôm lấy, chắp tay làm lễ với Mộ Dung Đức Âm—— dàn hàng thành một thể bước đi ngay ngắn!!!
Mộ Dung Đức Âm vừa lòng gật đầu, dùng giọng điệu bá đạo khi nói chuyện với Hiên Viên Cực Ngọc: “Chúng mèo bình thân. Giải tán.”
Vì thế đám mèo ở trạng thái làm chim muông giải tán, đều tự đi chơi.
Cũng không biết là huấn luyện làm sao mà được như thế.
Cực Ngọc lập tức ngây dại. Mộ Dung Đức Âm… Hay là… Hay là…
Dùng đàn mèo tập luyện binh pháp?!
Quả nhiên là phong phạm kiêu hùng!!
Hiên Viên Cực Ngọc chìm trong cơn si mê, Mộ Dung Đức Âm nhìn thoáng qua là phát hiện ra hắn, dùng ngón tay vẫy hắn, nói: “Ngươi lại đây.”
Hiên Viên Cực Ngọc tim đập rộn lên, a!! Hắn chú ý tới mình!! Lần này mình nên làm thế nào cho phải! Đúng rồi đúng rồi! Cảnh tượng lúc trước mình đã tập ở trong lòng nhất định phải làm cho tốt! Nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt với Mộ Dung Đức Âm a!!
Vì thế hắn vội vàng cúi đầu đi tới, hành lễ nói: “Tôn tọa thánh an.”
“Ngươi mới tới hả? Người hầu nơi này không ai gọi ta là tôn tọa.” Đôi mắt đẹp Mộ Dung Đức Âm phát ra ánh sáng lạnh, nhất thời làm Cực Ngọc cả kinh, thật là người sáng suốt đến đáng sợ mà! Quả nhiên không hổ là Mộ Dung tôn tọa! Hắn sợ hãi quấn bện góc áo của mình.
“Vâng, tiểu nhân là người mới tới, tên là Tiểu Ngư.” Cực Ngọc ngập ngừng nói.
“A, là đặc biệt đến đình viện ta đảm nhiệm chức vụ sao?” Mộ Dung Đức Âm. Cực Ngọc nhìn thấy hắn cười với mình, lập tức ngây dại —— may mắn quá, hạnh phúc chết mất!!! Lần đầu tiên! Lần đầu tiên dưới tình huống không chút tâm cơ thật lòng tươi cười, nụ cười trong veo thuần khiết mà Mộ Dung Đức Âm dành cho mình!! Thì ra, khi mình là hoàng tử, thì ngay cả ân huệ hắn đối đãi cho hạ nhân cũng không chiếm được!
Cực Ngọc nhất thời vừa buồn vừa vui.
Lúc này, người truyền đồ ăn sáng đã tới, Mộ Dung Đức Âm liền rất đúng ngọc đạo: “Lại đây, hầu hạ ta dùng bữa.”
“A… Dạ!” Cực Ngọc lập tức bị niềm vui sướng bay lên che kín thương cảm mới vừa rồi ở trong lòng, hắn muốn biểu hiện một phen! Muốn để cho Mộ Dung Đức Âm thấy mình là người hầu tốt nhất!
Này, sao trong này lại trộn lẫn một tia miệt mài vì thanh xuân đắc ý vậy cà?
Hiên Viên Cực Ngọc lại bị bữa sáng phô trương của Mộ Dung Đức Âm làm cho chấn kinh rồi, mới sáng đã ăn xa hoa như thế à! Chỉ thấy trên bàn ngọc đẹp mỹ thực, mà Mộ Dung Đức Âm thì đã biếng nhác ngồi ở chỗ kia, tận sức mà ăn. Hiên Viên Cực Ngọc hết lòng cảm mến phong thái cặn bã công của Đức Âm nên thực biết điều bê… cái bát ngọc tới trước mặt sau đó gắp rau cho Mộ Dung Đức Âm.
Mộ Dung Đức Âm lại cười nói: “Có người nào đặc biệt huấn luyện qua cho ngươi hay không, có nói cho ngươi biết cái bát này không phải để ta dùng là, mà là cho ngươi dùng đó.”
Cực Ngọc lặng đi một chút, mới phát hiện ở trước mặt Mộ Dung Đức Âm cũng có thêm một cái bát ngọc tinh xảo sáng lấp lánh khảm bảo thạch thạch anh, xem ra cái bát bạch ngọc mộc mạc này quả nhiên là để mình dùng, hắn vì bản thân mình thất thố mà mặt đỏ, lập tức ý thức được, dụng ý của Mộ Dung Đức Âm chính là ————
Để cho mình ăn trước thử độc!!!
Quả nhiên là bá chủ cực kì cẩn thận thật độc ác thật vô tình a!
Cực Ngọc tán thưởng nhưng cõi lòng cũng nhói đau, gắp lấy đồ ăn bỏ vào trong bát mình rồi bắt đầu ăn.
Kỳ thật, Mộ Dung Đức Âm cho hắn cái bát, ý tứ là để cho hắn cùng ăn với mình. Thấy hắn thoải mái mà ăn, Mộ Dung Đức Âm cảm thấy người hầu này kiểu cách, vì thế cũng bắt đầu tấn công đĩa rau.
Cực Ngọc một bên “thử độc “, một bên trộm đánh giá bốn phía —— bộ dạng thật của Mộ Dung Đức Âm cùng giống hệt con người của hắn, hoa lệ mà có phẩm cách, ơ! Chỗ cái góc sáng sủa kia là cái gì vậy?! Đúng, là xe lăn?!!!
Mộ Dung Đức Âm đi đứng… Quả nhiên không tiện sao… Ngày ấy không phải gạt mình… trong lòng Cực Ngọc vừa vui vừa đau, nước mắt lặng lẽ rơi vào trong bát.
Khỏi cần hoài nghi, xe lăn kia là do Long Sách trang bị, chính là vật phẩm trang sức, ngẫu nhiên Long Sách trở về đẩy Đức Âm đi hai vòng vì nghiện chuyện tình bi kịch mà.
“Ngươi khóc cái gì?” Đức Âm liếc một cái nhìn thấy thắc mắc.
“Gió… Là gió đem hạt cát thổi vào trong mắt…” Cực Ngọc vội vàng cưỡng chế ra nụ cười nói.
“Nói bậy, ở đây làm gì có chỗ nào lọt gió.” Đức Âm hừ nói, “Ngươi sợ cái gì, nơi này ta mới chính là chủ nhân, một lát ta còn có thể khen thưởng cho ngươi.” Hắn tưởng Long Sách đã tiến hành uy hiếp với người hầu này.
“A… Khen thưởng…” Cực Ngọc không lạ gì tiền, nhưng mà nghĩ đến thân phận bây giờ của mình chỉ là một hạ nhân bần cùng khốn khổ, bày ra bộ dáng rất vui vẻ ra sức nịnh hót cười nói: “Đa tạ chủ tử!”
Trong sơn trang người nào cũng biết, từ sau khi Long Sách tiến hành cải cách tài chính, Âm chủ tử khen thưởng cho hạ nhân tiền lì xì cũng chỉ còn lại mệnh giá ngân phiếu có một lượng hai lượng, cho nên ai nấy đối với việc này không cảm thấy quá hứng thú, vì thế nhìn Cực Ngọc vậy mà vì một lượng hai lượng ngân phiếu cũng đã vui vẻ không thôi, Đức Âm cảm nhận được thật lâu rồi chưa có cảm giác thành tựu, vì thế ngay cả cơm cũng không ăn, xoay người rời khỏi đó, đi lấy tiền lì xì.
“Chủ tử…” Cực Ngọc cũng vội vàng đuổi theo, muốn đi dìu hắn, nhưng nhìn Mộ Dung Đức Âm đi như bay, bộ dạng lại chẳng giống như là chân có tật xấu, vậy xe lăn kia dùng để làm cái gì vậy? Hắn lại hoài nghi.
Mộ Dung Đức Âm từ trong hộc tủ bàn học phòng mình lấy ra một tá ngân phiếu, vứt cho Cực Ngọc bảo: “Gia thưởng cho ngươi.”
Cực Ngọc bị ngân phiếu đập lên trên mặt, nhất thời cảm thấy khuất nhục, không biết Đức Âm cho mình tiền đại biểu kế tiếp sẽ phát sinh ra cái chuyện gì —— chẳng lẽ là muốn thân thể của mình… Nghĩ đến đây, mặt của hắn lập tức nóng lên, chỉ có điều, Mộ Dung Đức Âm không có nam căn, chẳng lẽ là dùng đạo cụ sao… Hắn lại đau lòng lại kích động lại có một loại chờ mong khó nói lên lời…
“Cầm lấy ngân phiếu đi ăn đi.” Mộ Dung Đức Âm thở dài một hơi, “Ta có thể đưa cho ngươi, cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Ý là, bây giờ trong tay của ta chỉ có mấy chục lượng ngân phiếu, đây chính là tiền nằm trong dự toán để ta quăng một tháng đó—— Long Sách quá nhỏ mọn.
Cực Ngọc lại tưởng Mộ Dung Đức Âm muốn nói bản thân hắn không có nam căn, cho nên ảm đạm rồi, trong lòng lại dâng lên một cảm giác quặn đau a! Không cần! Không cần! Mộ Dung Đức Âm! Ngươi vĩnh viễn là bá chủ trong lòng ta! Dù không có nam căn, ngươi vẫn như cũ là bá chủ không ai bì nổi! Ngươi không thể cam chịu như vậy! Ngươi không thể lộ ra vẻ mặt như vậy!
Mộ Dung Đức Âm, vua của ta… thần của ta…
Cực Ngọc cầm thật chặt nắm tay. Cố nén mới không có khóc lên.
Vì thế hai người tiếp tục ăn cơm. Sau khi ăn uống no nê, Mộ Dung Đức Âm bắt đầu đùa nghịch ngọc cầm của mình, lại nói, kỳ thật Mộ Dung Đức Âm không chỉ biết đánh đàn, mà còn tinh thông vẽ tranh, cho nên ở trong mắt Cực Ngọc thì chính là bộ dạng hắn đánh đàn thật sự là đẹp đẹp đẹp đẹp đến chết mất thôi!!! Lập tức si mê đến thất điên bát đảo, đang bưng mặt ngồi một bên ở trên băng ghế nhỏ ngắm Mộ Dung Đức Âm gẩy cầm, thậm chí không tự chủ được theo cầm luật Đức Âm gảy đánh nhịp.
Mộ Dung Đức Âm cười nói: “Ngươi cũng biết âm luật?”
“Chỉ biết chút xíu thôi.” Cực Ngọc xấu hổ đỏ mặt, cuộc sống không chút gánh nặng làm một gã sai vặt cùng hắn ở chung, thật tốt, miệng không biết thế nào lại nói ra: “Ta biết thổi tiêu.”
“Há? Vậy thì thật là tốt, chỗ này của ta có tiêu ngọc bích, chúng ta đến hợp tấu.” Mộ Dung Đức Âm nói.
Cực Ngọc suýt nữa hạnh phúc đến mức hôn mê bất tỉnh, hai má ửng hồng nhận ấy cây tiêu ngọc bích, vuốt ve thân tiêu, sau đó đem ống tiêu đưa tới gần bên miệng, cùng hợp tấu chung với tiếng đàn của Mộ Dung Đức Âm.
Đó là thời gian tốt đẹp nhất từ trước cho đến tận giờ của Cực Ngọc, thế giới chỉ còn lại có tiếng cầm thánh thót và tiếng tiêu êm ái hòa, hắn cùng với Mộ Dung Đức Âm tâm ý tương thông, tất cả đều gửi vào trong tiếng ca du dương vui vẻ, gần như quên hết toàn bộ phiền não cùng vướng mắc, giờ khắc này, đã là thiên đường, đã là cực lạc, mọi ân oán, đều theo tiếng nhạc tạm thời tiêu tán, linh hồn của hắn sớm đã hòa cùng với Mộ Dung Đức Âm hóa thành chim liền cánh, rong chơi tít trên trời cao… …
Hoàng huynh thật sự là người tốt!!
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ ý đồ của hoàng huynh rồi! Hoàng huynh muốn để mình hiểu, Mộ Dung Đức Âm không chỉ là người máu lạnh vô tình như mình đã thấy, hắn cũng là cái người, hắn cũng sẽ cười, cũng có thống khổ, cũng có một mặt ôn nhu như thế!
Cực Ngọc mừng đến chảy nước mắt —— cám ơn ngươi, Hiên Viên Cực Phong hoàng huynh!
Lililicat
Phong