Ác Hán

Chương 454: Tử Chiến


Đọc truyện Ác Hán – Chương 454: Tử Chiến

Trương Nhậm gật đầu:

– Điều này khi trên đường ta cũng đã nghĩ tới… Vô Nan quân đúng là phải cần thời gian hồi phục. Thế này đi, từ giờ Sơn Man quân của ta sẽ là chủ công, còn Vô Nan quân trong lúc phục hồi thì cũng tiện thể quản man tộc trong Giao Châu, Dự Chương, để ta không phải lo phía sau. Có điều nếu vậy thì chúng ta không thể hỗ trợ cho chúa công thêm nữa. Sĩ Nguyên, tốt nhất là ngươi nên gửi cho chúa công một phong thư, nói rõ khó khăn chúng ta sắp phải đối mặt, thỉnh chúa công định đoạt.

Cam Bôn nói:

– Nên như vậy. Có điều cai quản nơi đây ta không có khả năng. Có lẽ vẫn để Sĩ Nguyên tiếp tục, đồng thời thỉnh chúa công mau chóng phái nhân thủ tới hiệp trợ Sĩ Nguyên. Ta sẽ nghe lệnh dưới trướng lão Trương. Ha ha, lại nói chúng ta đã lâu không hợp tác. Cai quản địa phương ta không bằng Sĩ Nguyên, nhưng nếu nói đánh nhau, trảm tướng giết địch thì lão Trương cũng không thể bằng Cam lão Hổ ta.

Trương Nhậm cũng là một trong những người sáng lập nên Vô Nan quân, đã từng phục vụ dưới trướng Cam Bôn. Giao tình của hai người rất thân thiết.

Trương Nhậm nghe Cam Bôn nói vậy thì cười:

– Đại đô đốc đã nói như vậy, Trương Nhậm đương nhiên nghe theo.

Bàng Thống lúc này nheo mắt, trầm ngâm một lát rồi khẽ nói:

– Kinh Nam đại đô đốc Lục Tốn kia là người thế nào?

Trương Nhậm liền giải thích quan hệ của Đổng Phi và Lục Tốn một chút.

Bàng Thống không khỏi cười:

– Không ngờ tiểu Văn Cơ hôm nay cũng đã sắp yên bề gia thất rồi. Nếu vậy Lục Tốn này cũng coi như là người một nhà rồi. Ta có một, nói không chừng có thể giải quyết một số vấn đề cho Lương vương.

Cam Bôn, Trương Nhậm cũng biết Bàng Thống thường có kỳ mưu diệu kế. Trương Nhậm nghe vậy vội hỏi:

– Sĩ Nguyên, ngươi có kế gì?

– Kế này tên là giương đông kích tây.

Bàng Thống sai người mang địa đồ tới bày ra đất, dùng gậy trúc khoanh lên trên địa đồ, nói:

– Binh mã của Lương vương mặc dù mạnh, nhưng chiến tuyến quá dài, binh lực phân tán. Còn binh lực của Lưu Bị, Tào Tháo dù hiện tại ở vào thế xấu, nhưng tiến lui một chỗ, xét một vài điểm còn tốt hơn cả bên ta. Có thể tránh nặng tìm nhẹ, khiến quân ta khó có thể triển khai tiến công hữu hiệu.

– Cho nên nếu như muốn cho Lưu Bị, Tào Tháo buông tay thì chúng ta cần phải có vài thủ đoạn. Nhữ Nam, Hạ Bi, Bái huyện hiện tại như Thường Sơn chi xà. Nên nếu như ta là chủ soái sẽ bỏ đầu bỏ đuôi, tấn công vào bụng, cũng chính là chi quân bản bộ của Lưu Bị ở Bái huyện.

(Thường Sơn chi xà: đầu đuôi có thể tiếp ứng cho nhau, binh pháp Tôn Tử)

– Muốn đánh Lưu Bị, cần lấy Thọ Xuân trước. Trương đô đốc có thể mệnh Sơn Man quân mãnh công Hội Kê, mời Lục Tốn đô đốc ở Giang Hạ đánh nghi binh Đan Dương quận. Từ đó có thể thu hút được đại bộ phận binh lực của Tôn Sách…

– Sau đó mời tam gia suất lĩnh kì binh, đoạt lấy Thọ Xuân. Thọ Xuân vừa mất Bái Quốc sẽ rơi vào hỗn loạn. Đến lúc đó Lưu Bị đầu đuôi đều khó, Thúc Chí đại ca có thể suất lĩnh binh mã nhân cơ hội đột kích Bái Quốc, chém Thường Sơn chi xà làm hai đoạn. Sau đó tiếp tục tiến quân thẳng tới Hạ Bi, lúc đó liên quân tất bại.

Lông mày Cam Bôn, Trương Nhậm nhướng lên, nhìn những nơi Bàng Thống khoanh trên địa đồ trầm tư.

Hồi lâu sau hai người nhìn nhau, đứng dậy nói:


– Vậy theo kế của Sĩ Nguyên… Ta sẽ lập tức sai người liên hệ với Lục Tốn.

**********

Bành Thành, cũng chính là Từ Châu hậu thế.

Có danh xưng chìa khóa Bắc quốc, cửa ngõ Nam quốc. Tương truyền huyền tôn của Chuyên Húc là huyền tôn ở đây. Tới những năm cuối triều Thương, Bành Tổ 767 tuổi mà chết.

Tên của Bành Thành này cũng chính từ Bành Tổ mà ra.

Bành Thành nằm ở hạ du Hoài thủy, lấy Hoàng Hà xưa làm ranh giới, bên trong hệ thống sông ngòi chằng chịt.

Từ khi Lưu Bị liên thủ với Tào Tháo, khu vực phòng thủ của Tào Tháo lấy Hạ Bi làm ranh giới, 20 vạn đại quân đóng ở Vi Sơn hồ, chỗ giao giới giữa Đông Hải quận và Hạ Bi quốc, triển khai chiến đấu với binh mã Đổng Phi. Để biểu lộ thành ý với liên minh, Tào Tháo nhượng lại Bành Thành, mời Lưu Bị phái binh mã đồn trú. Điều này cũng chẳng khác nào nói với Lưu Bị, cửa ngõ Từ Châu ta giao cho ngươi phòng hộ.

Để trao đổi, Lưu Bị cũng rộng rãi giao Đông Hải quận và Lang Gia quận cho Tào Tháo. Thuế má trong quận đều do Tào Tháo quản lý.

Đã đến nước này, không ai còn tâm tư lục đục với nhau.

Cái gọi là hợp thì lợi, phân thì hại hai người Lưu Bị, Tào Tháo đều rất rõ ràng. Chỉ cần hai người hắn không chia rẽ, thì minh ước không bị hủy.

Tướng thủ Bành Thành hiện tại là Mi Trúc.

Vốn là đại hộ Từ Châu, từng có công nghênh phụng Lưu Bị nhập Từ Châu. Lưu Bị cũng rất tín nhiệm Mi Trúc, thậm chí từng có lần muốn kết thân gia với Mi Trúc. Chỉ tiếc muội tử Mi Trinh của Mi Trúc hình như không nguyện ý, rời nhà trốn đi đến nay còn chưa về.

Có người nói Mi Trúc có một huynh đệ, hiện tại đang buôn bán hải ngoại, gia sản giàu có.

Chỉ là Lưu Bị chưa gặp qua người này, từ khi hắn nhập chủ Từ Châu tới nay, huynh đệ của Mi Trúc vẫn chưa từng về Từ Châu. Có điều vẫn thường xuyên cho người dâng lễ vật. Nếu như nói lúc đầu Lưu Bị không tín nhiệm Mi Trúc, thì thoáng cái qua 10, Mi Trúc vẫn rất tận tâm tận lực với Lưu Bị. Có thể nói Lưu Bị chính là dựa vào tài lực của Mi Trúc để đứng vững gót chân.

Trước đây thủ hạ có thể dùng của Lưu Bị không ít.

Nhưng hiện tại kẻ chết người hàng… Võ cũng chỉ còn Trương Yến, Vương Phi, văn chỉ có Tư Mã Lãng, Mi Trúc. Về phần Tự Thụ dù trên danh nghĩa quy hàng Lưu Bị, nhưng từ sau khi tới Từ Châu thì đóng cửa không ra. Tới khi Viên Thiệu mất, Tự Thụ cũng tuyệt thực chết theo.

Danh tiết tuy tổn hại, nhưng khí tiết vẫn còn. Xem như hắn vẫn bảo toàn lòng trung với Viên Thiệu.

Lưu Bị vô cùng đau lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác. Hiện nay hắn chỉ còn cách dùng Mi Trúc trấn thủ Bành Thành cho hắn, bảo hộ bên sườn Bái Quốc.

Mưa xuân năm Thái Bình thứ 6 đặc biệt nhiều.

Mưa phùn lất phất như tơ như sương, phủ kín khắp trời Bành Thành, khiến cho người ta cảm thấy áp lực.

Mi Trúc vẫn như bình thường, khi dò xét phòng thành xong thì quay về phủ đệ. Sau đó thay một bộ y phục khác, một mình ngồi trong phòng trầm tư không nói.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

20 năm trước Đổng Phi dẫn huynh đệ hắn đi, cũng dùng đó làm uy hiếp để Mi Trúc đành phải đầu nhập vào Đổng Phi. Trong 20 năm này Mi Trúc lo lắng hãi hùng, luôn sợ có một ngày thân phận nội gián bị vạch trần, lúc đó Mi gia trên dưới sẽ không còn ai may mắn sống sót.


Có đôi khi hắn cắn răng, cố quên thân phận nội gián, gắng sức phụ tá Lưu Bị cai quản Từ Châu.

Áp lực này chỉ mình Mi Trúc biết… Trước đây bên người còn có Mi Long… À, thực ra phải gọi là Đổng Long, bàn bạc, chia sẻ áp lực với Mi Trúc. Thế nhưng hiện tại Mi Long đã công thành thân thoái lui về Trường An.

Từ Châu chỉ còn lại có mình Mi Trúc, đau khổ trong lòng ai có thể biết?

Hiện tại đại chiến đã gần kết thúc…

Thế nhưng trong lòng Mi Trúc càng khẩn trương. Hắn biết rõ vào lúc này càng không thể lơi lỏng cảnh giác, lộ sơ hở.

Trời mới biết ở Bành Thành có có bao nhiêu tai mắt của Lưu Bị.

Nhanh không thể một chút.

Mỗi khi nghĩ vậy Mi Trúc như muốn phát điên.

Uống vài chén rượu, Mi Trúc có cảm giác uể oải. Đứng dậy định về phòng thì chợt nghe bên ngoài một trận huyên náo.

– Mi Uy, có chuyện gì mà ồn ào như vậy?

Mi Uy là con trai Mi Trúc, tuổi vừa 20, tự Ấu Giản. Từ nhỏ luyện được một thân võ nghệ, hiện nay là tiểu dưới trướng Mi Trúc.

Nghe Mi Trúc hỏi vậy, Mi Uy vội chạy ra ngoài xem.

Một lát sau chỉ thấy Mi Uy thần tình kích động chạy về, nói:

– Phụ thân thử đoán xem con vừa nhìn thấy ai? Nhị thúc, là nhị thúc.

Đầu Mi Trúc ông lên một tiếng, trố hai mắt nhìn Mi Uy.

– Ngươi nói cái gì?

– Đúng là nhị thúc… Dù khi nhị thúc đi con vẫn còn nhỏ, nhưng con vẫn nhận ra, nhị thúc không thay đổi nhiều.

– Hắn, hắn đang ở đâu?

Mi Uy nói:

– Sĩ Nhân tướng quân nói hắn bắt được nhị thúc khi tuần thành, hoài nghi là gian tế nên mang về thẩm vấn.

– Ngươi… Có lộ ra gì không?


– A.

Mi Uy suy nghĩ một chút rồi nói:

– Lúc đó con muốn gọi, thế nhưng lại bị nhị thúc ngăn lại. Nhị thúc chỉ gật đầu, không nói gì.

Mặc dù không tận mắt nhìn thấy Mi Phương, nhưng huynh đệ hai người tình nghĩa nhiều năm, trong đầu Mi Trúc có thể hiện ra hình dạng Mi Phương.

Mi Phương tới rồi.

Điều này có nghĩa là Lương vương chuẩn bị động thủ.

Mi Trúc trong đại đường bồi hồi, trầm ngâm một lát sau rồi nói:

– Mi Uy, tình hình nhị thúc ngươi mấy năm nay ngươi cũng biết. Chúng ta nên hành động rồi… Nhị thúc lần này đột nhiên trở về nhất định là vì điều này. Ừm, ngươi lập tức triệu tập tâm phúc thân vệ, theo ta hành động.

Mi Uy xem như là người kế thừa mà Mi Trúc chọn, cho nên đương nhiên biết việc Mi Phương.

Hắn lập tức gật đầu:

– Con lập tức đi triệu tập nhân thủ.

Nhìn Mi Uy đi ra ngoài, đột nhiên Mi Trúc thở phào một cái. Áp lực trong lòng trong nháy mắt đã biến mất không thấy.

**********

Cuối tháng 3 năm Thái Bình thứ 6, Lưu Bị đang ác chiến cùng binh mã Trần Đáo tại Bái Quốc.

Hai bên lấy Bái huyện làm trung tâm giằng co. Lưu Bị muốn đẩy lùi Trần Đáo nhưng không thể… Cũng như vậy, Trần Đáo muốn lập tức bắt Lưu Bị cũng rất khó khăn. Mặc dù có binh mã không ngừng đến, nhưng ở nơi Bái Quốc chật hẹp khó có thể phóng tay triển khai toàn bộ. Từ tháng giêng tới tháng ba, hai bên ác chiến liên tục, mỗi ngày đều có thương vong lớn. Thành Bái huyện đã thủng lỗ chỗ.

Chính vào lúc hai bên đang giằng co bất phân, thì Từ Châu lại truyền đến một tin tức kinh người.

Nam Dương thất thủ.

Thái thú Nam Dương Ngô Cự khi biết tin Lưu Biểu chết thì nghe Khoái Việt du thuyết, khai quan đầu hàng Bàng Đức, đẩy Nhữ Nam vào thế bị bao vây. Lưu Bị nghe vậy không khỏi cảm thấy kinh hoảng, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì Sa Ma Kha được Thái Mạo dẫn đường, từ Kỳ Tư (nay Hoài Tân Giang Tô) xuất kích, âm thầm vượt qua Hoài thủy đánh úp Thọ Xuân, một trận cắt đứt liên hệ giữa Giang Đông và Từ Châu.

Thọ Xuân không chỉ là cửa ngõ đi thông Giang Đông của Nhữ Nam, Bái huyện, mà còn là nơi đặt kho lương của Nhữ Nam, Bái huyện.

Chỉ bởi vì trước đó Thọ Xuân có Tôn Sách thủ, nên Lưu Bị cũng không lưu nhiều binh lực ở đó. Hiện giờ Tôn Sách ở Giang Đông tự thân còn khó bảo toàn, cho nên cũng vô lực chiếu ứng Thọ Xuân. Lưu Bị vốn định đợi qua đợt công kích này rồi sẽ an bài Thọ Xuân, nào ngờ vào chính thời điểm mấu chốt này đã bị Sa Ma Kha đoạt mất.

Lưu Bị lập tức mệnh Tư Mã Lãng chủ trì chiến cuộc Bái huyện, còn tự thân dẫn 2 vạn đại quân, do con trai Quan Vũ là Quan Hưng làm tiên phong, cố gắng đoạt lại Thọ Xuân. Dọc theo đường đi Lưu Bị lòng như lửa đốt, hắn muốn sớm đoạt lại Thọ Xuân để ổn định quân tâm.

Thọ Xuân mất, không chỉ ảnh hưởng đến Bái huyện, Nhữ Nam, mà còn có ý nghĩa quan trọng với toàn bộ chiến cuộc Từ Châu.

Bởi vì đại quân Quan Trung một khi đứng vững ở Thọ Xuân, thì bước tiếp theo sẽ từ Thọ Xuân xuất kích, tập kích Quảng Lăng, cướp đoạt Hạ Bi quốc.

Đổng Phi đáng hận, sao lại khó đối phó như vậy?

Lúc trước Lưu Biểu mất Kinh Bắc vào tuần nguyệt, toàn bộ Kinh Châu rơi vào tay người khác, khiến cho chiến cuộc Nhữ Nam thoáng cái chuyển xấu.

(tuần nguyệt: thời gian từ ngày 10 đến cuối tháng)

Hiện tại lại mất Thọ Xuân…


Lưu Bị nghĩ tới đây không tự chủ được nắm chặt tay.

– Nhân mã tiên phong hiện tại đã đến nơi nào?

Trường quân đội úy vội hồi bẩm:

– Thiếu tướng quân hôm qua đã qua Sơn Tang, phỏng chừng lúc này đã đến Thùy Huệ Tụ. Theo tốc độ của thiếu tướng quân thì dự tính ba ngày sau có thể qua Phì hà, tới dưới thành Thọ Xuân.

Lưu Bị với tốc độ của Quan Hưng rất vừa lòng.

– An Quốc quả là có phong thái của phụ thân.

Nói tới đây Lưu Bị chợt trùng xuống, không khỏi cảm thấy sầu bi. Nghĩ tới huynh đệ kết nghĩa của hắn, không nhịn được nước mắt rơi như mưa.

Nếu Vân Trường vẫn còn, ta há lại khốn khổ thế này?

Nghĩ tới đây, Lưu Bị càng thấy bi thương, ngày xưa đào viên ba người kết nghĩa, hiện giờ chỉ còn lại mình hắn. Lời thề không cầu sinh cùng ngày cùng tháng, nhưng nguyệt chết cùng ngày cùng tháng cùng năm vẫn còn quanh quẩn bên tai. Tam đệ Trương Phi đã thành xương khô từ lâu, mà hắn…

Vân Trường, Dực Đức… Đừng sốt ruột.

Lưu Bị cắn răng, trong lòng thầm hét: “Chờ vi huynh báo mối huyết hải thâm cừu này xong, sẽ xuống cửu tuyền đoàn tụ với các đệ.”

Lúc này bên người có người nói:

– Chúa công, phía trước chính là Trúc ấp, có cần thông tri Hạ Bi thỉnh cầu trợ giúp hay không? Sĩ tốt đều hành quân gấp cả ngày, lúc này đã vô cùng uể oải. Không bằng đêm nay nghĩ ngơi ở Trúc ấp, bổ sung một chút quân nhu, thế nào?

Lưu Bị trầm ngâm một chút, thấy cũng hợp lý. Nơi này là Từ Châu, tiếp giáp Hạ Bi, là địa bàn của hắn. Chắc hẳn không có điều gì ngoài ý muốn, nghĩ ngơi một chút cũng là chuyên nên làm.

Nghĩ tới đây Lưu Bị gật đầu.

Sai người lập tức tới Hạ Bi, để phía Hạ Bi áp giải quân nhu lương thảo đến Trúc ấp.

Sau đó đại quân đến Trúc ấp vào lúc chập tối, dựng trại chôn nồi nấu cơm. Lưu Bị trải qua thời gian ác chiến này cũng cảm thấy tâm lực tiều tụy. Sau khi thu xếp cho binh mã xong thì quay lại đại trướng, để nguyên y phục vật ra. Chỉ một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ.

Một giấc này vừa tròn hai canh giờ.

Đột nhiên Lưu Bị bị một trận ồn ào đánh thức, vội vàng bật dậy, lớn tiếng quát:

– Người đâu, bên ngoài có chuyện gì?

Có thân vệ lập tức tiến đến, khom người nói:

– Chúa công, là binh mã Hạ Bi phụng mệnh áp giải lương thảo quân nhu đến Trúc ấp.

– A.

Lưu Bị thở dài một hơi, cũng cảm thấy bản thân đã quá chim sợ cành cong, thần hồn nát thần tính rồi.

– Phái người tiếp tục sắp xếp, để mọi người sớm nghỉ ngơi. Ngày mai giờ mão điểm tướng, khởi hành tới Thọ Xuân.

Thân vệ liền lui xuống an bài, Lưu Bị sau khi ngủ dậy cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều, vì vậy đứng lên gọi người mang cơm tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.