Đọc truyện Ác Độc Nữ Xứng Là Nữ Chủ Đầu Quả Tim Sủng – Chương 9: Nhìn Khoảng Trống
Buổi sáng của kẻ có tiền, từ trước đến nay đều là buồn tẻ và nhạt nhẽo.
Đỗ Thanh Thanh ngồi ở bàn ăn vừa ăn xong bữa sáng, thưởng thức trang phục tối hôm qua người hầu mới hỗ trợ mua về, rồi lại đi bộ đến phòng vui chơi chơi một hồi trò chơi điện tử, nhìn đến thời gian, vậy mà còn chưa đến 10 giờ.
Này cũng quá nhàm chán đi!
Cũng không biết lúc trước Cận Như Ca rốt cuộc là trải qua những ngày ấy như thế nào.
“Cô đi tìm Tô Kỷ Miên đi a.” Hệ thống đã nhận ra sự thay đổi tinh thần của nàng, ngay sau đó liền mở miệng đề nghị, “Gặp mặt nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, không chừng là có thể bồi dưỡng tình cảm tốt hơn, tình cảm bồi dưỡng tốt rồi, còn phải sầu nhiệm vụ không hoàn thành được sao?”
Nghĩ cũng rất tốt đẹp.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy sau lưng tức khắc chợt lạnh, vội vã lắc đầu: “Tôi hiện tại không thể đi a, đêm qua nàng rõ ràng tâm tình không được tốt, tôi sợ lỡ chọc nàng không vui, mọi nỗ lực lúc trước chẳng phải đều ngâm nước nóng cả sao.”
“Chờ nàng tan tầm rồi tính sau.” Nàng nói như vậy, dựa người lên sofa, ngữ khí thực nhẹ, “Đến lúc đó tôi còn phải đi…..”
Hai chữ “đón nàng” còn chưa nói ra, Đỗ Thanh Thanh lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Một lúc sau đôi mắt to mê người chớp chớp, bên trong chợt hiện lên một mạt ánh sáng: “Ai da, sao tôi lại quên mất chuyện đó chứ!”
Hệ thống không rõ nguyên do: “Chuyện gì cơ?”
“Chuyện đại sự!” Đỗ Thanh Thanh thần bí hề hề cười, thực mau từ trên sô pha đứng dậy, mặc áo khoác tay đeo túi nhỏ, nhấc chân xoay người hướng ra phía ngoài, mái tóc đẹp hất ra độ cung hoàn mỹ, “Đi mua chiếc xe con.”
Suy cho cùng thì….!Tô Kỷ Miên tối hôm qua không phải là ngại chiếc xe kia quá chói mắt sao.
Một khi đã như vậy, dứt khoát liền đổi cái giản dị điệu thấp.
Đỗ Thanh Thanh trong lòng có định hướng đại khái, cự tuyệt thỉnh cầu của quản gia nói muốn tìm người đưa nàng đi, mới vừa ra khỏi cửa liền lái xe chạy thẳng đến địa điểm đích, xem xe, trả tiền, làm thủ tục, đề xe, vội vàng trước giữa trưa lái xe quay về nhà.
Một chiếc x thụy* màu trắng liền như vậy chậm rãi ngừng ở trước mặt mọi người.
*bản raw là x瑞, khả năng cao là Geely Borui [博瑞], không biết là viết tắt hay che tên, sau này gọi nó là xe yêu hoặc xRui.
Quả thực muốn dọa Lưu thúc sợ ngây người.
Hắn dừng một chút, trên mặt khiếp sợ không lời nào có thể diễn tả được, tiến lên vài bước giúp Đỗ Thanh Thanh mở cửa, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, đây là xe ngài mới mua?”
Đỗ Thanh Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”
Lưu thúc: “Ghế dựa nạm vàng?”
Đỗ Thanh Thanh: “Không có a.”
Lưu thúc: “Tay lái khảm kim cương?”
Đỗ Thanh Thanh lắc đầu: “Cũng không a.”
“Vậy,” Lưu thúc ngốc, “Tiểu thư ngài mua nó làm cái gì?”
“Muốn mua liền mua.” Đỗ Thanh Thanh cười cười, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Lưu thúc, ngữ khí ép xuống rất thấp, “Nếu muốn nói thật, đại khái là vì đầu tư đi?”
Lưu thúc: “……” Cái phương thức đầu tư này vẫn là lần đầu tiên hắn nghe nói tới.
Hắn dừng một chút, mắt thấy tiểu thư nhà mình gọi người dọn gara chừa ra vị trí trung gian, đem chiếc xe yêu mới mua bỏ vào, vui vui vẻ vẻ chụp ảnh làm kỷ niệm, hơn nữa tuyên bố về sau chủ yếu chỉ lái chiếc xe này, còn dư lại mọi người lấy dùng lái đi mua đồ ăn đi.
Nói không sợ hãi chính là giả.
Chậc, đầu óc tiểu thư bọn họ không phải là đụng vào đâu hỏng mất rồi đi?
–
Buổi tối 7 giờ, Đỗ Thanh Thanh đúng giờ lái xe đến trước cửa hàng tiện lợi mà Tô Kỷ Miên làm việc, tới vừa đúng lúc Tô Kỷ Miên cùng Dương Tiểu Duyệt bàn giao công tác.
Bởi vì nàng gần đây tới quá thường xuyên, Dương Tiểu Duyệt cũng đã quen thuộc nàng, còn tưởng rằng nàng là bằng hữu hay bà con xa nào đó của Tô Kỷ Miên, vì thế liền giơ tay chào hỏi.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế gật gật đầu, thân thiện mỉm cười hồi đáp.
Kỳ thật người này tuy rằng bên trong ngốc nghếch, nhưng ở trước mặt ngoại nhân lại vẫn rất có thể giả trang.
Dương Tiểu Duyệt không biết tính cách chân thật của nàng, chỉ thấy được nàng dung mạo xinh đẹp, thân hình cao gầy, dáng người gợi cảm, còn có khí chất cao quý không thể che giấu được.
Cho dù…..!Hôm nay Đỗ Thanh Thanh lái đến một con xRui.
Tư duy của kẻ có tiền quả thật rất khó hiểu, nhưng nếu nàng làm như vậy ắt hẳn là có đạo lý của riêng mình.
Dương Tiểu Duyệt gật gật đầu, tự mình thôi miên xong, nghi vấn thực mau tan thành mây khói, tâm tình sùng bái lại lần nữa dâng lên.
Vì thế liền thừa dịp Tô Kỷ Miên thu thập đồ vật mà đi rót cho nàng ly nước, đứng ở bên cạnh cùng người trò chuyện hai câu thân thiết, hỏi nàng: “Chị tên gì a, là bằng hữu của Miên Miên sao, gần đây luôn có thể thấy chị đến tìm nàng nha, lần trước nàng gặp nguy hiểm chị còn động thân ra mặt, quan hệ giữa hai người nhất định rất tốt phải không………..”
Bô bô nói một đống lớn.
Đỗ Thanh Thanh bị nàng hỏi sọ não phát đau, trầm mặc một lát, chỉ nói một câu: “Là bằng hữu.”
Nói cho hết lời, không đợi Dương Tiểu Duyệt lại mở miệng, nàng lập tức nắm giữ quyền lên tiếng, hỏi nàng: “Trước khi tôi tới, tâm tình của nàng thế nào vậy?”
Dù sao thì……!Nói không lo lắng là giả.
Mặc dù quan hệ hai người dựa theo kịch bản mà nói kỳ thật vô cùng căng thẳng, Đỗ Thanh Thanh lại bởi vì đủ loại nguyên nhân vẫn luôn thực sợ hãi người này, nhưng sợ là sợ, để ý cảm xúc cũng vẫn phải có.
Đặc biệt là khi nhìn đến đôi mày nhíu chặt cùng ánh mặt lạnh băng tối qua của Tô Kỷ Miên, loại để ý này càng thêm nghiêm trọng.
Sợ nàng là đã gặp phải chuyện gì rồi.
Cũng may, Đỗ Thanh Thanh vừa mới dứt lời, Dương Tiểu Duyệt liền thực mau đã mở miệng: “Em cảm thấy vẫn ổn a.”
“5 giờ em đã tới.” Nàng nói, “Miên Miên cùng bình thường cũng không có gì sai biệt lắm, nếu thật muốn nói có gì khác thường, đại khái là có chút ít nói đi?”
Ít nói sao?
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy dừng một chút, đáy lòng thực mau phiêu ra một cái suy đoán, cảm giác Tô Kỷ Miên có lẽ vẫn không mấy vui vẻ.
Nếu không liền thừa dịp lát nữa đưa nàng về nhà mà dỗ dành chút đi, nhưng tiền đề là nếu nàng nguyện ý ngồi lên xe của mình.
Đỗ Thanh Thanh có chút xấu hổ nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu lại có chút xấu hổ thở dài.
Sau đó không đợi kẻ xấu hổ kịp uống ngụm nước, vừa giương mắt nhìn lên, Tô Kỷ Miên đã thu thập xong.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế tức khắc giống ăng-ten vặn người đứng thẳng lên, chân trước mới vừa cùng Dương Tiểu Duyệt nói cảm ơn, quay lưng lại đã đến trước mặt Tô Kỷ Miên đứng yên.
Hơn nữa đúng lúc đưa lên một câu: “Đi làm vất vả rồi~”
Hệ thống nghe vậy tức khắc ở trong đầu phun tào: “Không hổ danh liếm cẩu!”
Đỗ Thanh Thanh lười quản nàng, cũng không rảnh phản ứng, một đường đi theo Tô Kỷ Miên đi ra ngoài, thuận tiện còn tỉ mỉ phán đoán một chút biểu tình trên mặt nàng, xác nhận nàng quả thực dường như không mấy vui vẻ.
Làm xong này đó, hai người vừa lúc đi tới trước mặt xe yêu.
“Đêm nay tôi đưa em về?” Đỗ Thanh Thanh tìm đúng cơ hội mở ra cửa ghế phụ lái, môi gợi lên, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Tô Kỷ Miên, “Em xem tôi đặc biệt tới một chuyến, xe cũng cố ý đổi thành cái đơn giản điệu thấp, cho bằng hữu chút mặt mũi nha?”
Nói xong còn hướng Tô Kỷ Miên ngoéo tay một cái, khóe môi giơ lên, mặt mày mang cười, đôi con ngươi long lanh, nguyên bản khóa lại trên người cái cảm giác khó có thể tiếp cận cũng thực mau không thấy đâu, chỉ còn lại một mảnh nhu hòa cùng ấm áp.
Tô Kỷ Miên thấy thế theo bản năng nhẹ nhàng nhướn mày, trong lòng cũng thực mau nhấp nổi một mạt cảm xúc khác, không nghĩ tới nàng thế nhưng thật sự lại bởi vì một câu của mình tối qua mà đặc biệt cố ý đi đổi xe.
Như vậy cố sức cùng tiêu pha, còn liên tiếp ở chỗ này cùng nàng kéo dài nhiều ngày như vậy, cũng không biết người này rốt cuộc muốn làm cái gì, chắc không thể chỉ là đơn giản muốn cùng nàng làm bằng hữu tới vậy đi.
Tô Kỷ Miên đột nhiên có điểm tò mò, trầm mặc một lúc lâu, lời nói vốn dĩ muốn cự tuyệt cũng không nói ra tới.
Mà là thay đổi thành một câu thực nhẹ: “Được a.”
Tiếng nói vừa dứt, không chờ Đỗ Thanh Thanh nói thêm cái gì, trực tiếp đẩy cửa ngồi xuống, Đỗ Thanh Thanh giống như nhìn tới phát ngốc, vô thức ngây ngẩn, mộng bức vài giây, sau đó từ dưới đáy lòng cùng hệ thống mừng như điên: “Nàng lên rồi! Lên rồi!”
Hệ thống bất đắc dĩ: “Đúng vậy.”
“Xem ra chiếc xe này tôi đổi là rất đúng đắn.” Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, thực mau cũng ngồi vào trong xe, quay đầu đối với Tô Kỷ Miên cười cười, ngay sau đó liền khởi động xe.
Trong lòng cũng rất vui vẻ, cảm giác bản thân cách lúc hoàn thành nhiệm vụ không còn xa.
Bởi vì hôm nay Tô Kỷ Miên cùng Dương Tiểu Duyệt bàn giao công tác nhanh hơn thường ngày, cho nên lúc này cũng không tính là quá muộn, thái dương vừa lúc muốn xuống núi, đèn đường hai bên còn chưa sáng lên, dư quang ánh hoàng hôn theo chân trời rưới xuống roi rói, mạ lên vạn vật một tầng màu sắc tuyệt đẹp.
Phong cảnh xinh đẹp như vậy hẳn là sẽ làm người sung sướng, nhưng vừa vặn tâm tình bên Tô Kỷ Miên lại rõ ràng không quá mỹ lệ.
Đỗ Thanh Thanh càng xem càng khó chịu, vì thế liền theo bản năng cảm thấy chính mình hẳn là nên cùng Tô Kỷ Miên nói cái gì đó.
Nếu không liền bắt đầu từ phong cảnh đi, phong cảnh đẹp như vậy, nhìn nhiều tâm tình nhất định cũng tốt hơn.
Nghĩ như vậy nàng gật gật đầu, thừa dịp chờ đèn đỏ quay đầu nhìn về phía Tô Kỷ Miên, thử mở miệng hỏi một câu: “Em có phải là có chuyện gì không vui không?”
“Còn ổn.” Tô Kỷ Miên không nghĩ tới sẽ bị nàng nhìn ra, cũng không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy, có chút giật mình trầm mặc vài giây, lúc sau mới nhẹ giọng đáp, “Làm sao vậy?”
“Cũng không có gì.” Đỗ Thanh Thanh lắc đầu, “Chỉ là muốn nói với em một tiếng, lúc ngồi xe nên chơi di động ít thôi, nếu không rất dễ bị say xe.”
“Còn nữa, phong cảnh hôm nay đẹp như vậy, tôi cảm thấy bằng không em nên nhìn phong cảnh nhiều hơn một chút.” Nàng nói, thử đem phần trình bày mỹ lệ nhất của mình nói cho Tô Kỷ Miên nghe, “Em xem ở bên đường những người đó tươi cười rạng rỡ, xem đoàn xe tựa dòng nước chảy bon bon, nhìn dư quang tia nắng hoàng hôn tưới xuống muôn vật, còn có bé cún con ngồi ở trên lề đường…..”
Thế mà còn có chút vần điệu.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, một bên cùng nàng giảng giải một bên có chút đắc ý quan sát biểu tình của nàng, kết quả càng nói càng cảm thấy ánh mắt Tô Kỷ Miên hình như không đúng lắm.
Không giống như thưởng thức cảnh đẹp, mà càng có vẻ như đang xem nàng kể chuyện cười.
Đỗ Thanh Thanh đột nhiên đã nhận ra cái gì, liền thực mau xoay đầu, hướng tới cửa sổ xe nhìn thoáng qua.
Ngay sau đó liền thấy có một người đứng ngay bên cạnh xe mình, trong tay cầm giẻ lau cùng bình xịt, ra sức làm việc.
Cửa sổ xe nghiễm nhiên đều bị bọt biển che kín, lúc này cái gì cũng nhìn không thấy.
Cho nên……!Nàng mới vừa chỉ cho Tô Kỷ Miên ngắm cảnh hơn nửa ngày, trên thực tế là nhìn cái khoảng trống?
Hệ thống thấy thế thực mau ở trong đầu an ủi nàng, nói muốn bổ sung một chút, không chỉ có khoảng trống.
Đỗ Thanh Thanh: “Kia còn có cái gì?”
Hệ thống: “Cô còn tiêu tiền để mời người ta nhìn một màn chùi kính.”
“Mau lấy tiền đi a.” Nàng cuối cùng cũng không nhịn được ở trong đầu Đỗ Thanh Thanh bật cười, “Người ta đều đã vói tay vào tới rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, Đỗ Thanh Thanh quả nhiên nghe được bên tai vang lên giọng nói của một nam nhân trung niên, vui tươi hớn hở nói với nàng: “Bà chủ, mười lăm đồng tiền nha, có hỗ trợ quét mã.”
Đỗ Thanh Thanh: “……”.