Bạn đang đọc Ác Độc Nữ Phụ Trọng Sinh – Full – Chương 88: Hoán Thân
Chương 82: Hoán thân
Thái độ Bạch Triệt cung kính lời nói mát dịu như tắm gió xuân, nhưng lời hắn nói, lại đánh vỡ hi vọng cuối cùng của Thục phi.
Tất cả hi vọng đều tan biến, Thục phi không cam lòng.
Nàng phải làm sủng phi của hoàng thượng, hưởng được mọi sủng ái muốn làm gì thì làm, không người nào dám đối nghịch.
Mà nhi tử của nàng, phải là hoàng tử ưu tú nhất, chỉ đợi thái tử lầm lỗi, liền tước vị kế thừa.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra rất tốt đẹp, sao lại có sai lầm?
Hoàng hậu cùng thái tử rõ ràng sắp bị yếu thế, bị thất sủng, hoàng thượng chán ghét đột nhiên thịnh sủng trở lại.
Thân thể hoàng thượng rõ ràng là càng ngày càng sa sút bệnh tật, lại giống như được linh đan diệu dược, từ từ khoẻ mạnh.
Còn có si nam ngốc nữ Bạch gia, đột nhiên thay da đổi thịt, biến hóa khôn lường.
Mà bọn họ, bị thua cũng không hiểu vì sao.
Nàng không cam lòng, năm đó nàng buông tha tất cả gả vào Đông cung, hao tốn nửa đời người vì sao không có được vị trí cao nhất?
Tất cả bày mưu tính kế đều như mây khói phiêu tán, vô lực nắm bắt.
Cái gì cũng không có !
Tống Sùng mất tích, sinh tử không biết, nhi tử suy sụp, không gượng nổi.
Dương gia, thua trong tay nàng.
Thục Phi nước mắt chảy dài, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hôn mê bất tỉnh.
_______________________________________
Gần đây trong kinh thành rất náo nhiệt, sau sự kiện về thân thế của Ký vương, thì huynh muội Bạch gia lại trở thành đề tài trong miệng dân chúng.
Huynh muội cùng ngày được ban thánh chỉ tứ hôn, truyền ra ngoài phải là một giai thoại mới đúng.
Nhưng đối tượng tứ hôn với bọn họ, lại là nghĩa huynh muội.
Là Đô Chỉ Huy Sứ của Kiêu Kỵ binh, An Nhạc hầu Tiếu Túc, cùng nghĩa muội, An Bình huyện chủ Nhan Di Á.
Không cần nói đến chuyện Tiếu Nhan từng là đề tài bàn luận của dân chúng trong kinh thành, đồn đãi hai người tương hứa chỉ chờ chính thất vào cửa, liền kết thành phu thê.
Chỉ cần giống như chuyện hoán thân bình thường, huynh muội cùng gả thú một nhà, đã đủ để người ta đàm luận vài ngày.
Cũng chỉ có cái loại bần hàn gia cảnh sa sút thật sự thú không được người, mới có thể thú hoán thân.
Đương nhiên, ở hương dã thôn quê, chuyện hoán thân là chuyện đáng mừng.
Vì có được nữ nhi của nhà người ta cũng là chuyện vui mừng, ít nhất có thể thú cho nhi tử trong nhà một tức phụ, truyền thừa huyết mạch gia tộc.
Nhưng trong đám quý tộc sĩ lâm, chuyện này truyền ra ngoài lại khó nghe, lại càng để ý tới thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng.
Lúc thánh chỉ ban hạ được hai ngày, Thần Sách hầu phu nhân Tống thị rất ít giao tế với các vị phu nhân khác lại xuất hiện ở các yến hội lớn.
Mỗi khi có người hỏi đến chuyện hôn sự, nàng liền lộ ra biểu tình đau thương u oán, tự trách nói là đều do nàng không tốt.
Nếu không phải Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc thú nàng, không chừng Tiếu Túc sẽ ở dưới gối phụ mẫu mà lớn lên.
Sẽ không phải không có người dạy, làm ra cái loại chuyện mất mặt thất đức như vậy.
Nói năng này nọ, tự hạ thấp bản thân mình, biểu tình đầy tự trách sụt sùi kể lể, khiến mọi người nhìn thấy đều không đành lòng.
Trong kinh ai mà không biết Thần Sách hầu cùng Thuận Ninh trưởng công chúa từ lúc thành thân đã là một đôi phu thê bất hoà.
Hai người đều không có hảo cảm với nhau, cho dù không có nàng, thì sớm hay muộn, hai người đó cũng sẽ cùng cách tự thú gả.
Mà Tiếu Túc, đối với đôi phu thê bất hòa kia mà nói, chỉ là gánh nặng mà thôi.
Nàng khóc lóc kể lể này nọ, cái đám tam cô lục bà lại bắt đầu đàm luận bừa bãi ra ngoài, theo ý tứ trong lời nói của nàng, đám người này bắt đầu phỏng đoán ra rất nhiều chuyện mà ngay cả nghĩ cũng không dám.
Trong khoảng thời gian ngắn, thanh danh của Tiếu Túc càng lúc càng bại hoại xuống tận đáy cốc.
Chỉ là những lời này không có ai dám đến trước mặt Tiếu Túc hay là trước mặt người Bạch gia mà nói.
Dù các nàng không nói, cũng không có nghĩa là bọn họ không biết.
Trong kinh thành cũng bắt đầu lan truyền ra lời đồn đại khác.
Chuyện đêm đó xảy ra ở Dực Khôn Cung từ từ được lan truyền ra ngoài.
Thánh chỉ tứ hôn được ban hạ, là do Thục phi cường thế bức bách, vì muốn tránh khỏi hôn sự cùng Ký vương cũng như hôn sự cùng tiểu thư Dương gia, nên Bạch gia mới bất đắc dĩ nhận lời.
Mọi người lại liên hệ đến chuyện của Thục phi cùng Dương gia, cũng lý giải được ý tứ của hoàng thượng khi ban hôn.
Phi tử sủng ái mười mấy năm, đột nhiên phát hiện nàng đã có người trong lòng, không chừng ngay cả nhi tử dưỡng dục mười mấy năm lại là nhi tử của người khác.
Tình cảnh như vậy e là trong lòng hoàng thượng đang không có mùi vị gì đi.
Đã vậy còn vì mặt mũi hoàng gia mà đem hoài nghi thống hận nuốt vào trong bụng.
Còn phải che chở bọn họ không để người ngoài khi nhục, nhiêu đó cũng muốn nội thương rồi!
Không ngờ Thục phi đã ở trong tình cảnh như thế, lại còn muốn được voi đòi tiên, ỷ vào thân phận bức bách mệnh quan triều đình, mưu toan kéo lại thanh danh cho ngoại gia.
Ép hôn Bạch phủ, muốn mượn thế lực, quả thật là tính toán quá tốt.
Chỉ tiếc, dù nàng ngang ngược khí thế bức người, thì Bạch gia vẫn tình nguyện đem nữ nhi gả cho Tiếu túc tâm ngoan thủ lạt lại có danh khắc thê “Ma vương”.
Còn để “Ngọc lang” Bạch Triệt thú nữ nhân đã từng cùng Tiếu Túc bị đàm luận chung một chổ.
Trên lưng mang theo xấu danh hoán thân, cũng không chịu theo ý tứ của nàng, làm nàng tính kế thất bại.
Lại nghe, Thục phi ốm đau dưỡng bệnh ở Duyên Hi Cung, không thể gặp người.
Còn Ký vương cáo ốm, nhốt mình trong phủ hoàng tử không ra ngoài, ngay cả thư phòng cũng không tới.
Dương gia lại học theo Tống gia, đóng cổng lớn, im hơi lặng tiếng sống qua ngày.
Trong hoàn cảnh như vậy, mà ở An Nhạc Hầu phủ cùng Bạch phủ lại vô cùng náo nhiệt nhận lục lễ.
Nhưng mà, trong mắt người chung quanh, lại không nghĩ chuyện này là chuyện đáng vui mừng, chỉ nghĩ bọn họ đang miễn cưỡng cố tươi cười.
Rất nhiều gia quyến quan viên có tương giao tốt với Bạch gia, lúc đưa lễ vật chúc mừng, đều nhìn về phía huynh muội Bạch Triệt, bằng cặp mắt tràn ngập đồng tình thương cảm.
Ngay cả những người không yêu thích Bạch Thanh, cảm thấy tính tình của nàng quá xấu, quá ngu ngốc, cũng cảm thấy thương tiếc đồng tình với nàng.
Liền mở miệng dạy nàng vài chuyện đấu đá thủ đoạn trong hậu trạch, các bí quyết xử lý gia vụ tài sản sinh ý.
Dạy nàng rất nhiều thứ mà hai vị ma ma trong cung chưa dạy hoặc chưa biết đến, làm đầu nàng to hơn một chút.
Thật là thu hoạch ngoài ý muốn.
Thần Sách hầu phu nhân Tống thị còn vui vẻ ung dung chờ hôn sự của Tiếu Túc xảy ra biến cố, chờ Bạch thái phó sủng ái đau tiếc nữ nhi mà đi An Nhạc Hầu phủ từ hôn.
Lại không ngờ, nàng biểu diễn xuất sắc như vậy mà không thu được kết quả mong muốn.
Cái đám tam cô lục bà từng theo ý tứ của nàng, tùy ý phá hoại thanh danh của Tiếu Túc.
Lúc này lại đem tất cả sai lầm đổ hết lên người Thục phi cùng Dương gia.
Ngược lại còn đối với huynh muội Tiếu Túc cùng huynh muội Bạch Triệt sinh ra cảm giác đồng tình.
Ngay cả chuyện hoán thân như vậy, cũng không còn người nào nhắc tới, hoàn toàn không còn nằm trong dự đoán của nàng.
Đợi nàng có phản ứng, thì hai phủ Tiếu Bạch lục lễ đều đã chuẩn bị chu toàn.
Hôm nay là ngày hai phủ đặt sính lễ, vô cùng náo nhiệt, ngay cả hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng nhịn không được mà tham gia náo nhiệt giúp vui.
Đã đến tình cảnh này, hôn sự đã định, chỉ còn chờ ngày tốt vừa đến liền thú vào cửa.
Đã nhiều năm An Nhạc Hầu phủ không có chính viện, rốt cục cũng nghênh đón nữ chủ nhân. Nhìn chất nữ ghé vào đầu gối của mình khóc lóc khổ sở, Tống thị xoa thái dương đang ẩn đau, trong lòng phiền muộn không thôi.
Mà nữ tử kia khóc còn chưa đủ, lại dùng sức lay hai chân của nàng, chỉ trích:
– Thân cô, năm ta mười một tuổi người đã đáp ứng, biểu ca trừ ta sẽ không thú người khác. Lúc này ta thật vất vả mới cập kê, hắn lại cùng nha đầu chết tiệt Bạch Thanh thành thân, ta mặc kệ, người mau tìm cách cho ta.
Tống thị bị giọng nói chói tai của nàng làm cho đau đầu.
Huyệt thái dương càng đau đớn như sắp nổ tung, làm gì còn tâm tư an ủi tiểu cô nương thất tình. Tức giận nói:
– Đó là thánh chỉ tứ hôn, ta còn có biện pháp gì?
– Oa…..
Tiểu cô nương từ khóc thút thít thành khóc lớn, nước mắt như mưa.
Thấy vậy lòng Tống thị lại mềm nhũn.
Tống thị không có thân sinh nhi nữ, vì bù lại tiếc nuối, lúc Tiếu Túc bị đưa đến Bạch Vân sơn trang.
Nàng đem chất nữ Tống Điệp nhận vào Thần Sách hầu phủ nuôi dưỡng dưới gối.
Coi nàng như thân sinh nữ nhi, mọi cách nuông chiều, cần gì cứ lấy.
Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc cùng Tống thị là thanh mai trúc mã, biểu huynh biểu muội. Tình cảm sâu sắc, sau này hắn bị phụ thân bức bách thú một nữ nhân mà hắn không thương về phủ.
Còn ủy khuất nàng làm thiếp, nhiều lần bị Thuận Ninh trưởng công chúa cậy thế khi nhục, nên hắn đối với nàng càng áy náy.
Sau này trong lúc vô ý biết được nàng vô tử là vì thái hậu hạ thủ, nghĩ đến mình liên lụy nàng nên càng yêu thương duy trì.
Ngay cả nhi tử duy nhất của mình cũng không quản không để ý, đối với chất nữ mà nàng yêu thương, cũng xem như trân bảo nâng niu trong lòng bàn tay.
Dưỡng thành một nữ tử tính tình có một không hai.
Có Thần Sách hầu phủ làm hậu thuẫn, Tống Điệp càng xấu tính không coi ai ra gì.
Cũng không sợ gả không được, lại càng không sợ phu gia khi nhục.
Năm nàng mười một tuổi ngẫu nhiên nhìn thấy Tiếu Túc, liền ái mộ, tự xem Tiếu Túc là vật sở hữu.
Chỉ chờ đến năm mười lăm tuổi cập kê xong, liền gả vào Thần Sách hầu phủ làm thê tử của hắn.
Trong nhận thức của nàng, chỉ cần nàng muốn, thân cô cùng cô trượng (dượng) sẽ thỏa mãn nàng.
Có bọn họ làm chủ, dù biểu huynh Tiếu Túc không thích nàng, cũng phải nghe lời phụ mẫu chi mệnh môi chước, thú nàng làm thê.
Sau đó sẽ giống cô trượng đau sủng thân cô, yêu thương sủng ái nàng.
Hơn nữa nàng thông tuệ mỹ mạo như vậy, Tiếu Túc không có lý do gì mà không thích nàng, không sủng nàng, không phải sao?
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Tiếu Túc không muốn hồi Tiếu gia, sau khi lập được quân công phong hầu.
Tự lập môn hộ, làm cho mọi tính toán của nàng đều rơi vào hư không.
Sau đó hoàng thượng còn năm lần bảy lượt muốn tứ hôn cho hắn, nàng gấp đến độ ngày nào cũng ở trước mặt thân cô khóc lóc, nguyền rủa nữ nhân được ban cho hắn chết không tử tế.
Không ngờ, nàng nguyền rủa lại trở thành sự thật, hoàng thượng tứ hôn nữ nhân nào cho Tiếu Túc cũng chết.
Thanh danh khắc thê của hắn lan truyền khắp kinh thành, thậm chí là cả thiên hạ.
Sau đó, không còn ai dám gả cho hắn.
Nàng còn nghĩ hắn và nàng là nhân duyên trời định, là ý trời hắn không thú được ai ngoài nàng.
Nhưng hôm nay nàng đã trưởng thành, có thể lập gia thất, hắn lại muốn thành thân với người khác.
Điều này sao có thể?
Nàng vì hắn tỉ mỉ chuẩn bị bốn năm, ngày ngày đi theo thân cô học tập cách làm thê tử tốt.
Như thế nào quản lý gia sự trong hầu phủ. Vì hắn, nàng miệt mài học tập chưa từng lười biếng.
Sao hắn có thể bỏ nàng mà đi thú người khác?
Nàng lại khóc cầu, cô chất các nàng lại bắt đầu trò cũ, một bên phá hư thanh danh của Tiếu Túc, một bên muốn ở Bạch gia động tay động chân.
Đáng tiếc, làm cái gì cũng không thành, Bạch gia phòng bị nghiêm ngặt, toàn bộ người phái đi làm việc có đi không có về.
Mà thanh danh của Tiếu Túc chẳng những không bị phá hư, còn vì chân tướng của chuyện hôn sự truyền ra ngoài, được rất nhiều người đồng tình.
Đúng là không có cách nào ngăn cản hôn sự của bọn họ sắp tiến hành.
Hôm nay, lục lễ đã thành, trên danh phận, thê tử của hắn đã là Bạch Thanh.
Bọn họ có thánh chỉ tứ hôn, Bạch Thanh còn được muôn vàn ân sủng của hoàng thượng, các nàng không thể làm gì.
– Đi cầu hoàng đại cô đi!
Khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, Tống Điệp nắm chặt tay Tống thị, ánh mắt như con nai vàng hoảng loạn nhìn nàng, cầu xin:
– Ta nghe nương nói, năm đó thân cô cùng hoàng đại cô rất thân cận, hay chúng ta đi van cầu nàng đi, dù không thể giải trừ hôn ước với Bạch gia, chỉ cần để ta gả vào làm tiểu thiếp cũng được! Thân cô, Điệp Nhi không cần tặng hắn cho người khác, không cần đem An Nhạc hầu phủ tặng cho người khác. Thân cô, cầu người, người giúp Điệp Nhi đi!
Vẻ mặt Tống thị quẫn bách, nhẹ giọng phân tích:
– Nương của nha đầu Bạch gia kia, là ân nhân cứu mạng của hoàng đại cô ngươi, xưa nay nàng vẫn coi nha đầu chết tiệt kia như thân nữ nhi, còn hơn cả Dương Bình cùng Chiêu Duyệt, sao có thể giúp ngươi!
– Chuyện đó đã qua bao lâu rồi?
Vẻ mặt Tống Điệp khinh thường nói:
– Chuyện năm đó, ai biết là chuyện gì xảy ra? Hoàng đại cô rốt cuộc vẫn là người Tống gia, ta không tin nàng sẽ thiên vị giúp đỡ Bạch gia. Thân cô, người cũng không muốn An Nhạc hầu phủ rơi vào tay người khác mà! Hơn nữa tôn trượng chỉ có một mình nhi tử là biểu ca, phủ này sớm hay muộn cũng giao cho hắn, nếu sau này Bạch Thanh đối xử với thân cô không tốt, thì làm sao bây giờ?
Lời này, hoàn toàn là suy nghĩ trong lòng nàng.
Thái hậu xuống tay ngoan độc, sau khi Tiếu Túc được sinh ra, liền tuyệt tử nàng, trượng phu Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc, Thuận Ninh trưởng công chúa cùng với “Thi tiên” Lý Thượng.
Nàng không có hài tử, trượng phu cũng chỉ có một mình Tiếu Túc.
Sau này Thần Sách hầu phủ, đều giao cho hắn, mà nàng sau này, cũng cần hắn cung phụng.
Đáng tiếc, năm đó nàng không biết mình không thể sinh hạ hài tử, sợ hắn tồn tại sẽ cản đường nhi tử tương lai của nàng.
Lại ghi hận năm đó bị Thuận Ninh trưởng công chúa khi nhục, liên tiếp xuống tay tra tấn hắn, khiến cho bọn họ trên danh nghĩa là mẫu tử, nhưng thực tế lại như cừu nhân.
Lúc hắn vừa trở lại kinh thành, nàng cũng hao hết tâm tư muốn xây dựng quan hệ, hắn cũng không cảm kích.
Chất nữ muốn gả cho hắn, nàng còn cảm thấy vui vẻ, ít nhất sau này bên người nàng còn một người nhà.
Cho dù trượng phu mất, ngày tháng sau này của nàng cũng không quá khó khăn.
Vì vậy nàng mới tận tâm tận sức phá hư thanh danh của hắn, tìm hết biện pháp đoạn tuyệt hôn sự của hắn với người bên ngoài.
Đồng thời, còn lợi dụng lòng áy náy của trượng phu, làm hắn đắn đo, không ghi tên Tiếu Túc vào gia phả.
Muốn lấy chuyện này uy hiếp hắn, ép hắn thú chất nữ Tống Điệp làm thê.
Nay thấy thời cơ đã đến, nàng khuyến khích trượng phu đi An Nhạc hầu phủ cùng Tiếu Túc đàm luận chuyện này.
Nhất định hắn vì muốn trở lại Tiếu gia, giành lại mọi thứ, sẽ đồng ý hôn sự.
Gia mẫu của nàng, cũng đã bắt đầu chuẩn bị đồ hồi môn cho chất nữ, chờ hôn sự định xuống liền gả nàng qua.
Ai ngờ, nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim, khiến tất cả mưu tính của nàng đều tan vỡ.
Tính tình Bạch gia tiểu thư, khắp kinh thành này ai không biết? Không có mẫu thân giáo dưỡng, ngang ngược hống hách, cậy mạnh hiếp yếu, thanh danh thối nát không chịu nổi.
Không được, chuyện này như thế nào cũng phải ngăn cản mới được.
Tống Điệp nhìn sắc mặt thân cô âm trầm, đôi mắt lóe lên kiên quyết, liền mừng thầm.
Nàng nhất định phải gả cho Tiếu Túc, vì cuộc sống vinh hoa sau này, không thể không tranh đấu.
Năm đó, thân cô của nàng ngay cả Thuận Ninh trưởng công chúa còn đấu thắng, không lẽ nàng còn sợ dã nha đầu Bạch Thanh sao?
Tống Điệp vô cùng cao hứng từ biệt Tống thị, trở về phủ chuẩn bị giá y, chờ gả cho Tiếu Túc.
Sau khi Tống Điệp rời khỏi, Tống thị trầm ngâm ngồi vài canh giờ.
Sau đó kêu ma ma tâm phúc của mình tiến vào, bên tai dặn dò chuyện cần an bày, xong xuôi hết thảy, nàng nở nụ cười thâm hiểm.
Nàng là kế thê, không có tư cách xen vào hôn sự mà hoàng thượng ban thưởng.
Nhưng nàng không có quên, Thuận Ninh trưởng công chúa là mẫu thân của Tiếu Túc, còn là thân tỷ tỷ của hoàng thượng.
Lời nàng nói, thỉnh thoảng còn đề cập đến chuyện triều chính, cho tới tận bây giờ hoàng thượng cũng nghe theo, nói gì đến chuyện hôn sự của nhi tử nàng.
Nàng không tin, nữ nhân kia, sẽ dễ dàng tha thứ cho nhi tử thú nữ nhi Bạch Tể Viễn làm thê!
Nàng cái gì cũng không cần làm, nàng chờ nữ nhân kia đi tìm hoàng đế đệ đệ của nàng ta nháo loạn, tốt nhất làm hỏng hôn sự, khiến nhi tử của nàng ta lạnh tâm.
Đến lúc đó nàng sẽ làm từ mẫu, chịu đựng đau xót cùng lo lắng, ủy khuất đem chất nữ gả cho hắn, không tin hắn không cảm động đến rơi nước mắt!
Chuyện này so với ý nhờ cậy hoàng hậu còn tốt hơn nhiều.
Tuy hoàng hậu là đường tỷ của nàng, dù là người Tống gia nhưng quan hệ hời hợt.
Còn nhiều lần vì Tiếu Túc mà tranh chấp, sau này cũng không lui tới, sao nàng có thể giúp mình tính kế Tiếu Túc cùng Bạch Thanh?
Trong lòng Tống thị vui vẻ thỏa mãn, giống như nàng có thể thấy chất nữ gả vào hầu phủ, liên thủ với nàng chèn ép Tiếu Túc.
Khiến hắn chỉ có thể cung kính nghe lời kế mẫu là nàng.
Mà Tiếu Túc người bị nàng tính kế, sau khi hạ sính lễ, bị gọi vào thư phòng, đang cúi đầu khom người đứng ở trước mặt Bạch Tể Viễn nghe giáo huấn!
– Trong gia tộc ngươi quan hệ loạn thất bát tao, ta đã sớm để ý, rốt cuộc là muốn nhận tổ quy tông hay là hoàn toàn tách ra, trước hôn sự giải quyết cho ta. Nếu không nữ nhi của ta thân thể nhất định sẽ bị ít bệnh nhẹ, không thể đúng ngày thành thân, đem hôn sự đẩy lùi. Bất quá ta cũng không sốt ruột, nàng còn nhỏ tuổi, đợi ba năm hay năm năm cũng không sao.
Ánh mắt Bạch Tể Viễn nhìn Tiếu Túc có chút không tốt.
Gia cảnh lộn xộn không thể ủy khuất nữ nhi, tính khí nàng như vậy sẽ gặp không ít phiền toái.
Tốt nhất đem hôn sự kéo dài vài năm, đến lúc đó nữ nhi gả qua cũng thoải mái hơn.
Tiếu Túc nghe vậy liền cả kinh. Tuổi Bạch Thanh không lớn, ba năm hay năm năm qua đi thì nàng cũng mới mười chín hai mươi tuổi.
Nhưng lúc đó hắn đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, người ngoài đã có đứa nhỏ biết chạy biết nhảy.
Có người lợi hại hơn một chút, không chừng đứa nhỏ đã có thể khảo tú tài lấy công danh.
Mà hắn ngay cả thê tử cũng chưa thú vào cửa, sao chịu được.
Lúc này ôm quyền chém đinh chặt sắt cam đoan nói:
– Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, Tử Truyền sẽ không để Thanh nhi muội muội chịu ủy khuất.
Cho nên, ngày tốt vừa đến, liền thành thân đi!
Lúc này Bạch Tể Viễn mới gật đầu, uy hiếp nói:
– Ta nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, nếu có một ngày nữ nhi của ta bị ủy khuất, ta sẽ rước nàng về phủ.
– Không có ngày đó.
Cho dù có một ngày như vậy, hắn cũng sẽ đi theo nàng cùng về Bạch gia.