Bạn đang đọc Ác Độc Nữ Phụ Trọng Sinh – Full – Chương 79: Hơi Tàn
Chương 73.1: Hơi tàn
Tiếu Túc là người sành sỏi lại tỉ mỉ dạy dỗ, lão ngựa làm bạn với hắn mấy năm nay chẳng những biết đường, nó còn nhận thức được người.
Lúc Bạch Triệt đến đón, nó liền phòng bị chạy qua một bên vài bước, sau đó xác nhận người tới là bạn không phải địch, mới dừng cước bộ.
Tiến lên phía trước cọ cọ người Bạch Triệt, giống như khẩn cầu Bạch Triệt cứu chủ nhân của nó.
Lúc đến gần Bạch Triệt mới phát hiện, Tiếu Túc bị thương không chỉ trúng tên ở cánh tay, mà trên người hắn còn chưa thay y phục mùa đông dày cộm, đã bị chém nát thành những mảnh nhỏ.
Từng mảnh huyết nhục mơ hồ, cơ hồ khắp nơi trên người đều là vết thương.
Càng khiến người lo lắng hơn, là những vết thương hở chảy máu ròng ròng, đều là máu đen, nồng đậm mùi máu tươi còn có mùi hoa mai.
Mùi này giống như hương phấn mà nữ tử thanh nhã hay dùng, cũng làm cho hắn có cảm giác quen thuộc.
Kì độc bách hoa hương, gặp máu sẽ phát ra mùi thơm, công lực trong người dần dần tiêu tán, máu chảy không ngừng, cuối cùng cả người chảy cạn máu tươi mà chết.
Thì ra hắn không chỉ đơn giản bị thương, mà còn trúng loại độc tàn nhẫn này.
Nhìn máu từ thân thể của Tiếu Túc rơi tí tách trên mặt đất, trong lòng Bạch Triệt kinh hãi vạn phần, thầm nghĩ không tốt.
Ngón tay run run đưa đến trước mũi thử hơi thở của hắn, hô hấp cực kỳ mỏng manh.
Nếu không phải công lực của hắn không kém, giác quan nhạy bén, chỉ sợ cũng không cảm giác được.
– Đây là thế nào?
Lúc này, Thái tử cũng chạy đến, thấy cả người Tiếu Túc đẫm máu liền khiếp sợ hỏi.
Bạch Triệt cũng không có trả lời, rất nhanh lấy một bình dược bạch ngọc trong lòng, đổ ra một viên dược màu vàng nâu, nhét vào trong miệng Tiếu Túc, vận công lực đẩy vào yết hầu, sau đó nhu nhu cổ họng hắn lên xuống, đem viên thuốc đưa vào trong thân thể.
Từ hai tháng trước chứng kiến biết được Tô Mai lợi hại như thế nào, cũng biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
Không biết sau này hắn còn có thể gặp người nào lợi hại hơn nàng sử dụng độc dược xuất thần nhập hóa hay không, nên trong lòng hắn âm thầm đề cao cảnh giác.
Viết một phong thư gửi cho cựu phụ, xin mấy viên dược duy trì bảo vệ tính mạng, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Viên dược này mấy ngày trước mới có được, không nghĩ tới hắn còn chưa dùng, ngược lại đưa cho Tử Truyền dùng trước.
Bất quá nhìn tình huống của hắn lúc này, chỉ sợ viên dược cứu mạng này sẽ như muối bỏ biển, căn bản không hề có tác dụng quá lớn.
Quả nhiên, sau khi nuốt viên dược, tình trạng của Tiếu Túc vẫn như cũ không có chuyển biến gì tốt.
Bạch Triệt cũng không dám chậm trễ nữa, ôm hắn đang bị thương mệt nhọc từ trên lưng con ngựa xuống dưới, ôm qua ngồi cùng ngựa với mình, gọn gàng dứt khoát nói với thái tử:
– Ta mang Tử truyền về Bạch phủ, điện hạ mau chóng hồi cung, thỉnh thái y đến.
Đều là bằng hữu tri kỉ, Tiếu Túc còn là thân biểu đệ của hắn, trong lòng thái tử lo lắng vạn phần, sợ chậm trễ trị liệu, mở miệng đề nghị nói:
– Trực tiếp đưa vào cung đi! Trong cung ngự y dược phẩm có đủ, nếu chạy về Bạch phủ, cũng chậm trễ thời gian.
– Tình huống của hắn có chút không ổn……
Câu nói kế tiếp, Bạch Triệt cũng không nói ra. Tình huống không ổn, chính là lành ít dữ nhiều, rất có khả năng cứu không được, cũng không thể để người chết ở trong hoàng cung, phạm vào kiêng kị!
Thái tử nghe giọng điệu của hắn, sắc mặt liền tái nhợt, đưa mắt nhìn về phía Tiếu Túc không khác gì bị “Phá thành mảnh nhỏ”.
Kéo chặt dây cương đánh ngựa chảy nhanh về hướng hoàng cung.
Bạch Triệt cũng không chậm trễ, cẩn thận che chở Tiếu Túc, dùng hết sức chạy nhanh về hướng Bạch phủ.
Về Bạch phủ, hắn đem tục mệnh hoàn mà cựu phụ ngàn dặn vạn nhắc không thể để lộ ra ngoài.
Cũng vội vàng cho hắn ăn vào, không chừng còn có thể có một hai phần hy vọng.
_______________________________________
Có lẽ mệnh của Tiếu Túc mệnh không nên tuyệt, hoặc là trời cao đã sớm an bài tất cả.
Bạch Triệt mang theo Tiếu Túc vội vàng chạy về phủ, trùng hợp gặp Bạch Thanh cùng Nhan Di Á ở cửa chính.
Vừa xuống xe Nhan Di Á liền nhìn thấy người bị hắn bảo hộ trong ngực đã là huyết nhục mơ hồ, ngay cả nam nữ khác biệt cũng không kịp cố kỵ, vội nhào tới, giọng nói run run hỏi Bạch Triệt:
– Đã có chuyện gì, đại ca sao lại biến thành cái dạng này?
Trong giọng nói hàm chứa ý tứ chất vấn, vẻ mặt của nàng cùng hành vi, không chổ nào không thể hiện nàng đối với Tiếu Túc là tình cảm sâu nặng.
Bạch Triệt cảm thấy có chút không vui, hơi nhíu mày nhìn nàng, sau đó nhìn lướt qua nàng nhìn khuôn mặt muội muội lộ vẻ u sầu lo lắng.
Hắn cũng không nói gì, nâng Tiếu Túc, nghiêm mặt lướt qua Nhan Di Á, trực tiếp bước vào trong phủ.
Nhan Di Á chỉ hơi ngơ ngác, thần sắc trên mặt hiện lên bi thương. Cũng không kịp bận tâm Bạch Thanh đang nghĩ gì, hai tay nhấc lên làn váy, cước bộ bay nhanh đi theo Bạch Triệt.
Bạch Thanh đứng yên ngoài cửa không biết là bị dọa hay là như thế nào, vẫn không có động tác gì.
Đến lúc Viên Hách Uy tỉnh lại, lên tiếng khóc lớn, thì nàng mới bừng tỉnh, mờ mịt ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch, môi hơi run run, vẻ mặt có chút vô thố.
Một hồi lâu sau, nàng mới có phản ứng, không ngừng phân phó người cầm danh thiếp của phụ thân đi thỉnh Thái y, sai hạ nhân ôm đứa nhỏ về hậu viện……
Lải nhải, nói này nói nọ, đều là những chuyện nói cũng được không nói cũng không sao.
Bọn hạ nhân có chút quái dị, lại ngại quy củ khắc nghiệt trong phủ, nên không dám biểu lộ gì, mặc kệ nàng phân phó bừa bãi, nói năng lộn xộn, bọn họ cũng đều tôn sùng, cũng không dám dị nghị.
Đúng lúc này, thái tử mang theo bốn năm vị ngự y thái y, vội vàng tới đây. Lúc này Bạch Thanh mới đi theo sau bọn họ, tiến đến viện huynh trưởng an trí cho Tiếu Túc dưỡng thương.
Sau khi vào viện, các ngự y nhanh chóng vào nội các bắt mạch, Bạch Thanh lại co rúm ở trong góc phòng, mờ mịt nhìn vào trong phòng, không biết làm sao.
Thời gian từ từ trôi qua, mỗi một giây trôi qua lâu như một đời người, chờ đợi kết quả còn có thái tử, huynh muội Bạch Triệt cùng Nhan Di Á, vẻ mặt người nào cũng vô cùng lo lắng.
Sau đó, đám ngự y đi ra, đều hướng về phía bọn họ mà lắc đầu thở dài. Cho thấy, đối với thương thế của Tiếu Túc bọn họ thúc thủ vô sách.( bó tay)
Có thể trở thành ngự y, lại được hoàng thượng coi trọng, y thuật của bọn họ đương nhiên không thể nghi ngờ.
Đáng tiếc thương thế của Tiếu Túc quá mức nghiêm trọng, lại bị chậm trễ, máu trên người gần như đã chảy cạn.
Hơn nữa thân lại trúng kịch độc khó giải, nếu không phải hắn còn chút ít hơi thở cùng nhịp tim, thì bọn họ đã nghĩ hắn là một khối thi thể.
Bạch Triệt thấy thế, nhìn thoáng qua muội muội đang ảm đạm thất sắc, gian nan chuyển mắt nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, trong lòng lại ai thán.
Cựu phụ cho viên dược cứu mạng, vừa hồi phủ hắn đã để Tiếu Túc nuốt xuống.
Đáng tiếc, tình huống vẫn như cũ nửa điểm khởi sắc cũng không có.
Đều là người tập võ, hắn đã sớm nhìn ra thương thế của Tiếu Túc không ổn, nếu không có có kỳ tích xảy ra, chỉ sợ không có cách nào cãi lại ý trời.
Hắn làm tất cả, cũng chỉ chờ ý trời mà thôi.
Lão thiên đui mù, dù bọn họ không muốn tình huống như vậy phát sinh, nhưng cũng không có biện pháp.
– Thật sự không có biện pháp nào sao?
Bạch Triệt từ bỏ, nhưng Nhan Di Á không chịu chấp nhận sự thật này, nàng làm càn khóc lóc, cũng không để ý đến thân phận, nước mắt giàn giụa túm chặt một lão thái y, nói năng lộn xộn cầu xin :
– Đại ca từng bị thương rất nhiều lần, cũng có nhiều lần thiếu chút nữa không thể cứu được, nhưng hắn vẫn sống đến bây giờ, lúc này nhất định không có việc gì. Tống thái y, ngươi cũng biết, đúng không? Ngươi đã cứu hắn nhiều lần, lúc này ngươi cũng phải cứu hắn, van cầu ngươi, cứu hắn, cứu đại ca của ta đi!
Thần sắc Tống thái y có chút khó xử, hắn cùng Tiếu Túc cũng được xem là có giao tình, bị thương mười lần, có bảy tám lần đều là hắn xử lý.
Nhưng trước kia tình huống của hắn chưa bao giờ nghiêm trọng như lúc này, hắn thật sự là hữu tâm vô lực.
Thấy Nhan Di Á có bộ dạng như vậy, trong lòng cũng có chút đồng tình, chỉ có thể an ủi nói:
– Nhan cô nương nén bi thương. lần này thương thế của Tiếu đại nhân thật sự quá mức nghiêm trọng, lão phu y thuật không tinh, quả thật bất lực.
Nhan Di Á nghe lời này giống như phán quyết tử vong, chật vật ngã ngồi trên mặt đất, khóc đến nổi không kềm chế được.
Cuộc đời này, nàng chỉ còn một người thân duy nhất là đại ca thôi, ông trời vẫn muốn đưa hắn đi.
Nàng quả nhiên là khắc phụ khắc mẫu khắc tất cả thân nhân, là sao chổi sao? Có phải chỉ cần là thân nhân của nàng, đều không có kết cục tốt?
Nhan Di Á không có nghe ra lời của Tống thái y có hàm chứa ý tứ, nhưng thái tử lại hiểu được liền mở miệng nói:
– Thỉnh các vị thái y đem hết toàn lực cứu chữa, mặc kệ là cần cái gì, cứ nói, nếu cô không có, liền lập tức tiến cung xin phụ hoàng. Các ngươi cũng biết, lần này Tiếu đại nhân là vì thủ dụ của phụ hoàng mới rời kinh, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện sai lầm gì, chỉ sợ là ai cũng không đủ sức gánh trách nhiệm.
Đám thái y ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có chút ấp úng không dám nói.
Cuối cùng, vẫn là Tống thái y mở miệng giọng nói tối tăm:
– Khởi bẩm thái tử điện hạ, thương thế của Tiếu đại nhân, hạ thần thật sự bất lực. Nhưng nếu có thể tìm được vị đại phu vào ngày mùng mười tháng giêng vì Ký vương trị thương, có lẽ sẽ có vài phần hy vọng.
Thân là ngự y của hoàng gia, bọn họ không muốn thừa nhận, ở trong dân gian lại có một đại phu chưa nổi danh, mà bọn hắn hợp lại cũng không bằng, y thuật của người nọ còn muốn cao minh hơn.
Ngày đó Ký vương bị thương, tất cả bọn họ từng kiểm tra chẩn mạch, cũng hiểu rõ, nếu không có cơ duyên xảo hợp, Ký vương bị bắt đi, được đối phương trị thương.
Ngược lại chuyển về cung, bọn họ đối với thương thế của hắn, chỉ sợ cũng là vô năng vô lực.
Đương nhiên, chuyện này bọn họ vẫn luôn giấu ở trong lòng, dù là hoàng thượng cũng không nói ra.
Hôm nay nếu người bị thương không phải là An Nhạc hầu Tiếu đại nhân được ân sủng thâm đại, thì cái loại chuyện khiến bọn họ mất mặt như thế này, tuyệt đối sẽ không nói ra.
– Đại phu trị thương cho tứ hoàng đệ?
Thái tử có chút mờ mịt không hiểu, Bạch Triệt đột nhiên xoay người, nhìn muội muội, trong ánh mắt lại hàm chứa ý tứ khẩn cầu.
Đúng lúc này, Bạch Thanh cũng ngẩng đầu lên, trên mặt có chút chần chờ, bàn tay không tự chủ được mà gắt gao cầm chặt nửa bình tiên dược trong hà bao.
Từ lúc nhìn thấy Tiếu Túc bị thương được mang về Bạch phủ, thì trong lòng nàng vẫn luôn rối rắm.
Nên đem tiên dược khó có này cho hắn dùng, cứu hắn một mạng, hay là giữ lại để giành sau này, dự phòng thân nhân gặp bất hạnh?
Từ lúc nàng trọng sinh trở về, Đồ thị Thiên Nhược đều chết.
Vương Thục Nghi bị hủy thanh danh, không được phu gia chào đón, từ lúc đến Bạch gia dự yến về phủ liền bị cấm túc không được ra ngoài.
Viên Mậu Lâm, Tô Mai cũng bị giam giữ trong đại lao.
Ký vương cùng Thục phi, cũng không được sủng ái như trước kia, nhiều lần bị chèn ép.
Một đám cừu nhân hoặc chết hoặc bị nhốt, thay đổi tốt như vậy, lẽ ra Bạch Thanh phải buông lỏng tâm tư mới đúng.
Nhưng chuyện kiếp trước trong sách miêu tả, vẫn khiến Bạch Thanh cảm thấy Bạch phủ tràn ngập nguy cơ, nàng cần một cái bảo đảm.
Cho nên, nàng muốn tiêu hủy độc dược thiên của Tô Mai, cướp đi tiên dược của nàng.
Lại không nghĩ tới, vừa có được tiên dược trong tay lại phải dùng liền như vậy.
Chẳng lẽ tất cả là định mệnh, hôm nay nàng đến đại lao Cận Vệ doanh, là vì lấy tiên dược cho Tiếu Túc dùng sao?
Giờ khắc này, ngay cả nàng đối với Tiếu Túc vẫn luôn mâu thuẫn rối ren, cũng hoàn toàn tiêu tán.
Nếu số phận đã định bọn họ liên quan đến nhau, thì nàng chỉ là phàm nhân nho nhỏ sao có thể phản kháng ý trời.
Ngay lúc Bạch Thanh suy nghĩ lung tung mà thất thần, thái tử nghe đám thái y xác nhận xong, liền nói:
– Ta đến hỏi tứ hoàng đệ! Tìm đại phu kia mang đến đây. Các ngươi chăm sóc hắn thật tốt, chờ ta trở lại.
Dù chỉ có một phần hy vọng, hắn cũng không muốn mất đi người vừa là hảo hữu vừa là biểu đệ của hắn.
Nói xong lập tức xoay người chuẩn bị hồi cung tìm Ký vương.
– Không cần
Bạch Triệt ngăn cản hắn, nói:
– Ta biết người kia là ai.
– Ngươi biết!
Trừ Bạch Thanh, tất cả mọi người đang ở đây đều nhìn hắn. Thái tử nhịn không được vội vàng thúc giục nói:
– Hắn ở nơi nào? Chúng ta mau mời hắn đến đây.
Bạch Triệt lắc đầu, biểu tình có chút tối tăm, lại thâm trầm nhìn muội muội đang thất thần.
Lúc này mới quay mặt đi chổ khác, cắn chặt răng nói:
– Nàng bị nhốt trong đại lao Cận Vệ doanh, chỉ cần có ý chỉ của hoàng thượng, là có thể thả ra ngoài.
Chỉ sợ bọn họ còn phải đem đứa nhỏ trả lại cho nàng, thì nàng mới có khả năng ra tay cứu giúp.
Hao phí nhiều tâm cơ như vậy, lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng, bọn họ mới danh chính ngôn thuận đưa nàng vào đại lao.
Không nghĩ tới, cuối cùng vẫn phải thả nàng ra, nghĩ lại, không chỉ muội muội, mà chính hắn cũng không cam lòng.
Nhưng lúc này mệnh của Tử Truyền đã như dầu cạn đèn tắt, hắn cũng bất chấp, chỉ có thể ủy khuất muội muội.
Dù kiếp này Tô Mai khôi phục được tự do, dù nàng vẫn giống như ký ức của muội muội.
Lấy tài năng trác tuyệt về nông nghiệp cùng y thuật cao minh chiếm được lòng tin của dân chúng, được hoàng gia coi trọng.
Muội muội có hắn cùng phụ thân bảo hộ sẽ không bị nàng bức đến tuyệt cảnh.
Nhan Di Á nghe Bạch Triệt nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Thanh đang trầm mặc không nói.
Người hắn nói, có phải là nữ nhân mà hôm nay các nàng đi thăm?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nàng cũng không mở miệng hỏi, mà thái tử lại không biết cố kỵ hỏi thẳng:
– Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, sao lại liên lụy đến đại lao Cận Vệ doanh?
Nếu là những chuyện khác, hắn có thể làm chủ, nhưng Kiêu Kỵ binh, Cận Vệ doanh cùng với Oai Vũ doanh đều nằm trong tay Hưng Khánh đế.
Đô Chỉ Huy Sứ của tam doanh cũng là tâm phúc của hoàng thượng.
Trừ Tiếu Túc cai quản Kiêu Kỵ binh có quan hệ thân thuộc có chút thân mật.
Thì hai doanh kia, dù hắn là thái tử, cũng không tiếp xúc nhiều, sợ đụng chạm kiêng kị.
Nếu vị đại phu có y thuật cao thâm thật sự bị nhốt ở đại lao Cận Vệ doanh, chỉ sợ phải cầu thủ dụ của phụ hoàng mới có thể thả ra.
Rốt cục Bạch Thanh cũng mở miệng, nói:
– Không cần đi, hôm nay ta cùng Di Á tỷ tỷ đã đến đại lao Cận Vệ doanh, Tô Mai dùng tiên dược để cứu Phùng Chí Viễn cùng Ký vương điện hạ, ta cũng đã lấy.
Khi nói chuyện, nàng lấy ra một bình ngọc xanh biết từ bên trong hà bao, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Rồi lại cúi thấp đầu xuống, khiến mọi người không nhìn ra thần sắc trên mặt nàng, chỉ là ngữ khí nhẹ nhàng giới thiệu:
– Vật này tên là tiên dược, tương truyền vật này chính là thiên hạ chí bảo, có bổ khí ích huyết công. Nhân sâm, thục địa, đương quy, hoàng kì…… phối hợp ba mươi sáu vị dược liệu, dùng phương thức hỗn hợp đặt thù điều chế một canh giờ, lấy nước dược hòa chung với vật này, đun khô nửa canh giờ, cuối cùng sẽ hình thành một dạng cao màu xanh biếc, gọi là Hồi Nguyên cao, có công hiệu cải tử hồi sinh.
Phương thuốc này, là nàng biết được từ trong quyển sách, lúc Tô Mai cứu chữa vết thương bị độc xà cắn, lúc Ký vương sắp bước chân vào quỷ môn quan, nàng đã sử dụng phương thuốc này.
Khi đó, nàng nhắc đến tên các vật liệu quý hiếm, trong lòng lại trêu chọc, nói Ký vương có số phận tốt.
Lúc nàng lưu giữ rất nhiều dược liệu trân quý có thể điều chế thì hắn lại may mắn gặp được nàng.
Không giống năm đó lúc cứu Phùng Chí Viễn, khi đó bên người nàng dược liệu gì cũng không có.
Bên trong rừng núi hoang dã, những dược liệu trân quý như nhân sâm, tuyết liên có bạc cũng không mua được.
Nàng đành phải tìm kiếm tài liệu trong y dược thiên, tìm loại khác để thay thế, công hiệu của cao dược thấp hơn rất nhiều, cũng khiến hắn chịu chút khổ sở.
Cũng nhờ Tô Mai cảm thán mà nàng mới biết được dược này nên phối hợp như thế nào mới có hiệu quả tốt nhất.
Nếu không dù có tiên dược mà không biết dùng, thì hiệu quả sẽ đại suy giảm.
Chỉ sợ, cũng vì điều này mà hôm nay Tô Mai mới dễ dàng đáp ứng đưa cho nàng.