Bạn đang đọc Ác Độc Nữ Phụ Trọng Sinh – Full – Chương 5: Cố Ý Bị Thương
Chương 3: Cố ý bị thương
Mười năm là hôn nhân cả đời nàng, lúc trước nàng nói sẽ rất viên mãn vui vẻ, nhưng từ lúc bắt đầu nàng đã không có khả năng có được hạnh phúc, ngược lại cả đời nàng là thống khổ cùng tai ương.
Truy cứu nguyên nhân, cũng chỉ vì nàng “cướp” đoạt nam nhân của nữ chủ mà thôi.
Sau khi đọc hết quyển sách, nàng đương nhiên hiểu rõ, nơi đó không phải là Phán Quan điện, nữ tử kia cũng không phải là quỷ sai, còn nàng chỉ là một vai phụ trong cuộc đời người khác mà thôi.
Nhưng hôm nay, nàng lại may mắn trọng sinh trước khi xuất giá, trở về ngay lúc cúng bái mẫu thân. Nhất định là mẫu thân giúp nàng, cho nàng cơ hội sửa chữa lỗi lầm.
Tất cả mọi sai lầm đều bắt đầu từ lúc thành thân với Viên Mậu Lâm, như vậy việc đầu tiên phải làm là hủy bỏ hôn ước này.
Vì nàng là nữ nhi của Bạch Tể Viễn, được hoàng đế bá phụ sủng ái.
Hắn thú nàng là muốn mượn nàng để đi đường tắt, vì không muốn như những người giống hắn, xuất phát từ vị trí cát sĩ, phải leo lên quyền quý từ vị trí thấp, hao phí bốn mươi năm mới có địa vị và quyền thế.
Hắn muốn tính kế nàng? Nàng sẽ khiến hắn tính kế vô ích.
Dù chỉ là một nhân vật trong sách, nàng cũng không cần người khác sắp đặt đời mình.
Nhưng mà, đúng như lời Thanh Ca nói, nàng được hoàng thượng tứ hôn, hôn ước không dễ dàng hủy bỏ.
Hơn nữa, hai ngày sau là cử hành hôn lễ, dù nàng biết hắn đã có thê thất, cũng biết rõ sau khi hắn nhận thánh chỉ tứ hôn mới viết hưu thư sai người đem về quê nhà.
Dù hôm nay nàng nói ra cũng không có chứng cứ, dù hoàng đế bá phụ đau sủng nàng cũng không thể thu hồi thánh lệnh đã ban ra, cũng sẽ không vì nàng mà giải trừ hôn ước.
Tạm thời chưa nói đến việc hủy hôn, muốn làm chậm lại ngày thành thân cũng đã rất khó rồi.
Nên làm gì bây giờ?
Bạch Thanh u sầu suy nghĩ, một đống biện pháp bay ra, đều bị chính nàng yên lặng phủi mất.
Cuối cùng, nàng nâng tay vô lực che mặt, thở dài buông tha cho ý nghĩ vì bản thân suy tính, nàng là người ngu ngốc.
Nàng không phải là một nữ tử thông minh, nàng so với mẫu thân chính là nữ tử đần độn. So với ca ca văn võ song toàn thì nàng chính là ngốc tử, rất ngốc.
Cuối quyển sách [ Bị phu quân ruồng bỏ xoay người] có người đặt biệt nói về nàng.
Nói nàng là một thiên kim đại tiểu thư bị sủng sinh hư. Phụ thân, huynh trưởng, hoàng đế, hoàng hậu, thái tử, Dương Bình công chúa…. đều bảo hộ nàng, nuông chiều nàng mới làm hư nàng.
Cuộc sống của nàng từ lúc sinh ra cho đến chết đi, trừ việc thành thân theo ý nàng, thì tất cả mọi người đều an bài sắp xếp cho cuộc đời nàng. Mà cuộc hôn nhân này cũng là Viên Mậu Lâm tính kế.
Bọn họ đã lộ ra rất nhiều sơ hở, hết lần này đến lần khác mà nàng cũng không phát hiện, dễ dàng bị lừa gạt.
Ngay lúc Viên Mậu Lâm cùng Vương Thục Nghi bắt tay lừa gạt, mà nàng lại bị hắn câu dẫn mất tâm.
Bình luận rãi rác ngàn chữ, từng chữ như châu như ngọc. Một câu ngốc tử hai câu ngu ngốc liền miêu tả hết về nàng.
Đó đúng là con người Bạch Thanh, nàng không muốn nhận cũng không được, đối phương phân tích đánh giá rất đúng chổ, quả thật là trực tiếp đánh thẳng vào bản tính của nàng.
Trong miệng Tô Mai người được gọi là “độc phụ”, chỉ là một người bị hư tình giả ý che mờ đôi mắt, bị người lừa gạt tổn thương lòng tự trọng, là một con người ngu ngốc, đại ngu ngốc mà thôi.
Nhưng đứa ngốc này, chết một lần, đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Nhưng nàng, lại không tìm ra biện pháp tránh xa tên nam nhân lợi dụng nàng để cầu vinh.
Mà chính nàng mấy ngày trước còn khóc nháo vì hắn, mọi người tuyệt đối không tin tưởng nàng thật lòng muốn rời xa hắn. Này là chặn đứt đường cầu cứu của nàng.
Nên làm cái gì bây giờ? Rốt cuộc nàng nên làm gì bây giờ?
Đột nhiên bên ngoài xảy ra chuyện, ngoài xe ngựa truyền đến tiếng ngựa thê lương thống khổ cùng âm thanh sợ hãi của phu xe. Sau đó xe ngựa bắt đầu lúc nhanh lúc chậm xóc nảy liên tục.
Bạch Thanh cả kinh, ngồi ngay lại, nghĩ tới chuyện trước đây, mặt trắng bệch một mảnh.
Thanh Ca thấy nàng như vậy, mặc kệ mẫu thân ngăn dạy chủ nô khác biệt, đưa tay kéo nàng trở lại nệm xe, ngồi bên cạnh đưa tay nắm hai vai nàng trấn an:
– Tiểu thư đừng sợ, Thuận bá là xa phu giỏi nhất, sẽ không có chuyện gì.
Theo lời nàng trấn an, ngoài xe con ngựa cũng phóng nhẹ cước bộ thở nhẹ nhàng, xe ngựa liền vững vàng di chuyển. Trong xe Thanh Ca cùng hạ nhân bên ngoài đều thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Bạch Thanh tái nhợt, hô hấp càng rối loạn.
Nàng gắt gao cầm chặt tay Thanh Ca, nhìn khuôn mặt thanh tú ôn nhu tràn đầy nét vui tươi của Thanh Ca, trong đầu Bạch Thanh suy nghĩ không ngừng, tất cả bối rối cùng hoảng loạn dần biến mất, nàng đã có cách.
Nàng đã quên, suy nghĩ liên tục làm nàng rối loạn đầu óc. Lúc sáng khi nhìn thấy Thanh Ca, nàng liền nhớ ra lúc hồi kinh ngựa bị chấn kinh.
Thanh Ca vì bảo vệ nàng mà bị gãy nát tay chân, phải nằm liệt giường, sau lại chết sớm.
Lúc đó nàng còn tự hứa với mình sẽ không để Thanh Ca xảy ra chuyện, sao nàng lại quên.
Sao nàng lại ngu ngốc quên đi?
Rõ ràng mọi chuyện sẽ xảy ra, nàng biết hết mọi chuyện, lại cố tình quên.
Mới vừa rồi chính là điềm báo, một lúc nữa con ngựa lại phát điên, đem xe ngựa vứt đi, Thanh Ca không hề do dự làm đệm lưng cho nàng, đổi một tay cùng một chân của mình khiến nàng không bị thương tổn gì.
Chẳng lẽ, lại để Thanh Ca trải qua kiếp nạn này nữa sao?
Không!
Nàng có thể mở miệng nói ngừng xe, vẫn còn kịp xuống xe như vậy sẽ tránh được kiếp nạn này.
Nhưng mà, nàng đang muốn tìm lý do để lùi hôn lễ. Đây là biện pháp.
Từ lúc con ngựa hí hoảng một tiếng, nàng liền quyết định biện pháp này.
Nàng vừa muốn bảo vệ Thanh Ca, vừa muốn bản thân mình bị thương, cho dù giống kiếp trước của Thanh Ca bị gãy tay chân cũng không sao.
Nàng tin tưởng, dù nàng có bị như vậy, phụ thân cũng sẽ tìm cách cứu nàng.
Thanh Ca lại không thể so với nàng, một người được hưởng mọi sủng ái, một người là bán thân thô sử nha hoàn, không thể so sánh.
Kiếp trước Thanh Ca xả thân cứu chủ, dù phụ thân cảm kích nàng mời đại phu đến chữa trị cho nàng, cũng không có mời thái y càng không vì nàng mà tìm kiếm danh y trong thiên hạ.
Nếu người bị thương là nàng, chỉ sợ trong cung vị thái y am hiểu ngoại thương phải tiến vào Bạch phủ điều trị cho nàng đến khi khỏi hẳn mới thôi.
Địa vị thay đổi được vận mệnh con người, đây là chân lý nàng không làm gì được.
Cho dù nàng coi Thanh Ca như thân tỷ tỷ, trong lòng vô cùng rõ ràng, Thanh Ca chỉ là một hạ nhân.
Lúc Thanh Ca bị thương nặng tê liệt còn bị Viên Mậu Lâm tìm lý do đánh chết.
Rơi vào kết cục như vậy, mà nàng cũng chưa từng vì Thanh ca mà đòi một cái công đạo. Làm rét lạnh tâm của những hạ nhân trung thành, tận tâm với nàng.
Này cũng là một nguyên nhân khiến kiếp trước của nàng có vận mệnh bi thảm.
Kiếp này, nàng nhất định phải ngăn cản hết thảy, không để mọi chuyện xảy ra.
Như Bạch Thanh dự đoán, yên ổn được một lúc, con ngựa đột nhiên như bị kích thích, phát cuồng nâng lên hai chân trước, nâng thân thẳng đứng làm xe ngựa bổ ngược ra sau.
Vừa mới thả lỏng tâm tình, Thuận bá không kịp phản ứng, chỉ phải hô to :
– Ngựa phát cuồng, bảo vệ tiểu thư.
Sau đó gắt gao kéo chặt dây cương, cố gắng khống chế con ngựa đang nổi điên.
Nếu lúc này Thuận bá nhanh tay chặt đứt dây cương hoặc giết chết con ngựa. Thì xe ngựa sẽ không bị lật, người trong xe cũng sẽ không bị thương nặng.
Có lẽ Thuận bá là một người yêu ngựa lại rất tự tin sẽ khống chế tốt ngựa hắn nuôi nhiều năm. Nên không nghĩ ra hai biện pháp này.
Vì thế bi kịch không thể tránh lại xảy ra lần nữa.
Cho dù Thuận bá đã cố gắng giữ thăng bằng, liên tục nghĩ biện pháp trấn an con ngựa cũng không có hiệu quả.
Vốn là con ngựa ngoan ngoãn nghe lời, lúc này hoàn toàn không nghe hắn trấn an, dùng hết sức lực muốn giãy dụa thoát khỏi trói buộc nó và dây cương.
Trong xe đã bị lắc lư điên đảo, Thanh Ca lớn tiếng hét chói tai, nổ lực đem Bạch Thanh ôm vào trong lòng, thấy nàng sắp đập vào vách tường xe, hoảng sợ liền giữ chặt nàng, xoay người muốn dùng thân đỡ lấy.
Lúc này, Bạch Thanh giống như từ trong sợ hãi giật mình tỉnh lại, lại vô thức tránh nàng lôi kéo, còn đẩy nàng ra xa, thân thể bổ nhào vào vách xe.
Phát ra một tiếng ” Phanh” do va đập mạnh vang lên kèm theo ” Răng rắc” tiếng xương cốt gãy lìa. Hết sức rõ ràng, khiến Thanh Ca kinh hãi không thôi.
Đau đớn kịch liệt nhanh chóng lan tỏa từ cánh tay đến toàn thân. Bạch Thanh đổ đầy mồ hôi lạnh, nước mắt dàng dụa chảy dài xuống má.
– Tiểu thư.
Thanh Ca ngưng ngưng nước mắt, la lớn.
– Đau quá!
Bạch Thanh kêu đau, trong lòng lại có chút hối hận. Đáng thương nhìn về phía Thanh Ca, ủy khuất nói:
– Thanh Ca, tay của ta có phải đã bị gãy?
– Tiểu thư, tiểu thư, người đừng động đậy.
Thanh Ca có chút hoang mang lo sợ, xe ngựa lắc lư không ngừng, khiến nàng muốn ôm lấy Bạch Thanh, tránh cho Bạch Thanh bị thương cũng không làm được. Đành thấp giọng dụ dỗ:
– Đừng chạm vào nó, sẽ không sao, sẽ không có chuyện gì.
Sau một hồi phấn đấu của con ngựa, xe ngựa rốt cuộc chịu không nổi, lật nghiêng lên mặt đất, con ngựa cũng ngã theo.
Rồi nó cũng bất chấp bị thương, nhanh chóng đứng dậy chạy thẳng lên phía trước kéo luôn xe ngựa ngã nghiêng.
Cuối cùng Thanh Ca cũng ôm được Bạch Thanh,thay nàng ngăn cản hơn phân nửa tổn thương, chỉ nghe chân trái ” răng rắc” một tiếng, giống như bị gãy.
Đáng tiếc, do dù như vậy nàng cũng không bảo vệ Bạch Thanh khỏi thương tổn, đã bị gãy tay còn đánh mạnh lên vách xe, thương thế càng nặng. Ngay cả đầu cũng đụng mạnh vào vách xe, mắt nổ đom đóm.
Chủ tớ hai người đồng thời la to một tiếng, trước mắt liền tối sầm, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.