Bạn đang đọc Ác Độc Nữ Phụ Trọng Sinh – Full – Chương 2: Tiết Tử
Tiết Tử
Ngày hè ánh nắng chói chang, mặt trời như đám lửa đang thiêu đốt.
Bạch Thanh cảm thấy toàn thân đau đớn, giống như bị đao cắt từng miếng từng miếng thịt trên người nàng. Lúc này nàng còn đang u mê, dần dần thanh tỉnh lại.
Nàng che mặt nhìn xung quanh nhanh chóng tìm nơi tránh nắng, mờ mịt ngẩn đầu nhìn trời, chỉ thấy trên bầu trời từng đám mây như sợi bông phiêu tán. Mặt trời lúc thì hòa vào đám mây lúc lại tránh xa nhìn rất vui vẻ, khoái lạc.
Rõ ràng đã là cuối thu khí trời mát mẻ, vì sao ánh nắng lại nóng rực như mùa hè?
Bạch Thanh có chút mơ hồ, mờ mịt nhìn xung quanh không biết mình đang ở chốn nào.
Đây rõ ràng là ngã tư đường, rất nhiều đá rãi đều thẳng tấp khắp đường núi, kéo dài không thấy điểm cuối.
Kì quái là trên đường này lại không có bất kì âm thanh hay động tĩnh nào. Ngoại trừ nàng thì không thấy người nào khác.
Cửa hàng và môn hộ hai bên đường núi đều đóng chặt cửa không có động tĩnh.
Nơi đây, căn bản không phải là địa phương bình thường.
Không lẽ. Đây là đường hoàng tuyền?
Nghĩ đến khả năng này Bạch Thanh hô hấp liền cứng lại.
Nàng biết chính mình đã chết, chết trong tay tẩu tử của nàng. Lúc hoàng thượng ban cho nàng rượu độc. Thấy nàng chậm chạp không uống.
Nàng ta không để nàng có cơ hội dãy dụa. phẫn nộ chữi nàng “độc phụ đáng chết”còn chính tay liều mạng bóp cổ nàng.
Nhưng đến lúc nàng không cam lòng trút đi hơi thở, nàng vẫn không thể tin tưởng sự việc này lại xảy ra.
Nàng cùng Đồ thị thuở nhỏ thân thiết như thân tỷ muội, thấy nàng ái mộ huynh trưởng, không quản phụ thân phản đối, nàng cầu hoàng đế bá phụ tứ hôn cho nàng ta gả vào Bạch phủ làm thê.
Nàng ta vào cửa chính là đương gia chủ mẫu, trước giờ ca ca của nàng đối xử với nàng ta rất tốt.
Cũng vì giữ mặt mũi cho nàng cùng ca ca, dù phụ thân không vui vẫn không làm khó dễ.
Mười mấy năm qua, Đồ gia dần dần xuống dốc, Bạch gia năm lần bảy lược ra tay giúp đở. Mà bản thân nàng giúp đở nàng ta còn không thua kém gì huynh trưởng.
Cũng chưa bao giờ nghĩ đến, cuối cùng nàng ta lại tự tay bóp cổ giết chết chính mình.
Bạch Thanh vẫn không hiểu vì sao mọi chuyện lại biến thành như thế? Rõ ràng hôm qua vẫn còn rất tốt, nàng ta còn vì mình tự tay làm thức ăn nàng ưa thích đem đến chính viện nơi nàng bị cấm chừng không được bước ra ngoài, lúc đó nàng ta còn rất lo lắng cho nàng!
Không hiểu, đến chết vẫn không hiểu được.
Bất quá tất cả cũng không còn quan trọng nữa, nàng bây giờ đã là người chết.
Nhếch môi, Bạch Thanh vô thức nở nụ cười, ánh nhìn mông lung mơ hồ như có sương mù, cái gì cũng không nhìn rõ.
Một lúc sau, cảm xúc của nàng dần ổn định, mới bắt đầu lo lắng cho tình huống của mình lúc này.
Nàng chắc đã biến thành quỷ, nên mới e ngại ánh nắng gay gắt ngoài kia.
Hiện tại chỉ có thể lánh trong râm mát đợi mặt trời xuống núi mới có thể tìm đường.
Nhưng nàng cũng không biết đi đường nào?
Đang suy nghĩ, bổng nhiên truyền đến một trận âm thanh, nâng mắt nhìn lên thì thấy trên đường núi phía trước xuất hiện một nữ tử.
Y phục quái dị hai tay hai chân nữ tử kia trắng như tuyết lộ ra bên ngoài không hề có ý che đậy, lại còn ngồi trên một vật hình thù quái dị chỉ có hai bánh.
Âm thanh nàng nghe lúc nãy chính là âm thanh do hai bánh xe này ma sát với đường vọng lại.
Bạch thanh mở to hai mắt, có chút không dám tin nhìn nữ tử từ đằng xa.
Rõ ràng y phục bị thiếu hụt chân tay mà nữ tử kia cũng dám mặc trên người, còn dám chạy ra bên ngoài. Thật… thật là…
Khoan… không đúng!
Nơi này là đường hoàng tuyền, không chừng nữ tử kia là quỷ sai, hoặc là quỷ dẫn đường, phải như thế!
Xe hình thù quái dị, không chừng là để chở quỷ hồn đến Điện Diêm La? Bạch Thanh suy đoán hành vi cùng cách ăn mặc của người nọ, mà khẳng định.
Nhìn nữ tử dừng lại, khóa xe, hướng đến một cửa hàng, đột nhiên mở cửa.
Bạch Thanh nhảy dựng lên chạy nhanh đến sau lưng nữ tử, dơ tay chạm vào vai nữ tử hỏi:
– Quỷ sai đại nhân, ngươi tới đón ta?
Ai ngờ tay nàng lại xuyên qua vai nữ tử kia, thẳng tắp rơi xuống hoàn toàn không chạm được gì.
Quỷ sai như có cảm giác, quay đầu lại nhìn.
Bạch Thanh liền nở nụ cười lấy lòng.
Điện Diêm La nhìn như thế nào nàng không biết, nhưng nàng cũng là người có hiểu biết, diêm vương âm phủ đại khái cũng giống hoàng đế bá phụ của nàng.
Nắm trong tay vận mệnh sinh tử của vạn dân trong thiên hạ. Mà quỷ sai này đồng dạng với chưởng quản hộ tịch, vì dân viết xuống số mệnh.
Lúc còn sống, nàng sinh ra ở Bạch gia, có hoàng đế bá bá là núi lớn cho nàng dựa vào, mọi người còn phải lấy lòng nàng.
Mà nàng cũng hiểu được, xuống âm phủ, nàng không quen ai, cái gì chổ dựa đều không có.
Với lại tình huống nơi này như thế nào nàng cũng không biết, dù muốn kiêu ngạo cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Mà nữ quỷ kia, lại giống như không nhìn thấy nàng, chớp mắt vài cái lại xoay người bước vào cửa.
Nụ cười trên mặt Bạch Thanh cứng đờ, trong lòng có chút nghi ngờ.
Dù sao cũng không có việc gì làm, nàng liền theo sau nữ quỷ tiến vào cửa hàng.
Vừa vào cửa Bạch Thanh có chút giật mình ngẩn người.
Nơi này căn bản không giống một gian cửa hiệu, mà giống nơi cất giữ kinh thư sử tập, y thuật điển tịch, nhân vật truyện ký…
Có chút giống Tàng Thư Các của hoàng đế bá phụ nhưng nhỏ hơn.
Chỉ thấy một loạt giá sách được sắp xếp chỉnh tề đặt song song trong phòng, trên giá lại bày vô số sách, nhiều loại bộ sách.
Khi nữ quỷ vào cửa cũng không đi lại xem, mà chỉ nhìn xung quanh đánh giá.
Sau đó mới chậm rãi bước vào bên trong. Bạch Thanh nhất quyết đi theo, muốn biết nữ quỷ muốn làm gì, một tất cũng không rời đi theo sau nữ quỷ tiến vào dãy sách đi đến tận cùng bên trong.
Gần giá sách cuối cùng, có cầu thang hướng lên lầu trên, nữ quỷ đứng dưới cầu thang sắc mặt rối rắm.
Đứng thật lâu mới hạ quyết tâm bước lên lầu, Bạch Thanh liền bước theo.
Cầu thang cũng không dài, leo lên mấy bước đã đến lầu hai, nữ quỷ chỉ lo quan sát xung quanh mà không để ý dưới chân, một bước dẫm nát khúc xương vụn đã ngặm sạch sẽ, cuống quýt chà sát lòng bàn chân đau như muốn khóc.
Ánh mắt nàng cũng nhìn theo đống xương vụn, chỉ thấy một nữ tử y phục thương tổn thiếu hụt, lại không giống y phục của nữ quỷ.
Bại lộ ra bên ngoài là cặp đùi bóng loãng trơn bóng, trên đầu gối đặt một quyển sách ố vàng, cùng một phần đồ ăn ngon.
Càng làm Bạch Thanh giật mình hơn, khi nàng nhìn nữ trợ thủ của nữ quỷ vẫn còn đang ăn, lại ăn rất ngon.
Miệng còn thường xuyên phun ra một đống xương vụn rơi xuống đất.
– Thực xin lỗi, ta thấy trên cửa viết không có người….
Nữ quỷ đại khái nghĩ nàng kia là chủ bản, nữ quỷ không được mời, đã tự ý xông vào có chút ngượng ngùng, nên mới nở nụ cười giải thích.
Ai ngờ nàng kia cả đầu cũng không nâng lên, tùy ý nói:
– Không sao cả, lúc ta tới đây, trong này cũng không có ai. Bất quá nơi này lại có rất nhiều tiểu thuyết thật thú vị.
Nữ quỷ nghe nàng kia nói xong nụ cười trên mặt chợt cứng đờ, mà nàng kia đang liếc nhìn ngón chân trắng noãn bị thương của nữ quỷ, ngượng cười một chút, rồi đi về phía giá sách bên kia.
Trên giá sách nàng kia tiện tay cầm một quyển sách, lật nhanh vài trang rồi bỏ lại. Trên mặt tươi cười mang theo ý khinh thường ghét bỏ nói:
– Bạch Thanh này đúng là ngu ngốc. Loại nam nhân như vậy tặng cho ta cũng không thèm.
Bạch Thanh!
Nghe tên giống mình, Bạch Thanh bổng nhiên cả kinh, trên thân thể như phát ra một luồn khí lạnh làm cho nàng thấy lạnh toát như tiến vào hầm băng.
Lúc này nàng đang ở sau lưng nữ quỷ, vội vàng đi qua cầm lấy quyển sách mà nàng kia bỏ xuống.
Bìa sách [ Bị Phu Quân Ruồng Bỏ Xoay Người] những chữ màu vàng to rạng rỡ làm đau mắt người xem.
Lúc này nàng kia tười cười nhìn về phía nữ quỷ nói:
– A! Lúc nãy sau lưng ngươi là một nữ tử mặc đồ cổ trang, ngươi không phát hiện ra sao?
Bạch Thanh biết nàng kia đang nói mình, nhưng nàng cũng không quay đầu lại.
Bởi vì quyển sách trong tay nàng có thứ khiến nàng ngây ngốc ngay tại chổ.
[ Văn án:
Nàng bán đi đồ cưới, cực khổ cố giữ nơi ở, chỉ vì muốn phu quân công thành danh toại.
Nhưng đến lúc phu quân đỗ trạng nguyên lại viết hưu thư vứt bỏ nàng, còn thú nữ nhi của quan lớn làm thê.
Vài năm ngậm đắng nuốt cay, đến cùng vẫn bị phu quân vứt bỏ.
Lúc nàng khó sinh, liều mạng bảo trụ hài tử, lại đem đến một linh hồn của ngàn năm sau.
Nàng đánh bại linh hồn xuyên qua, còn thuận lợi dung hợp, lấy được tri thức mấy ngàn năm nông nghiệp.
Tỉnh lại nàng ôm đứa nhỏ trong lòng ,nàng thề, sẽ khiến Viên Mậu Lâm kẻ phụ lòng bạc tình hối hận cả đời. ]
Viên Mậu Lâm là phu quân của nàng.
Nhưng, hắn cũng là phu quân của Tô Mai, là phụ thân của đứa nhỏ.
Chẳng lẽ, quyển sách này, nói đến cuộc đời của Bạch Thanh là nàng sao?
Chổ này là Tàng Thư Lâu hay là nơi trong truyền thuyết gọi là Phán Quan Phủ ghi lại phàm nhân kiếp số?
Hít mạnh một hơi, Bạch Thanh mở ra trang đầu tiên, nàng muốn biết phán quan trong truyền thuyết chính trực công bằng tâm địa thiện lương, sẽ hạ bút viết về nàng, rốt cuộc là người như thế nào?
Chuyện xưa bắt đầu, lúc Tô Mai khó sinh lại nhận được hưu thư.
Từ từ miêu tả nàng ta như thế nào lấy lại ý chí mạnh mẽ, thể hiện tình mẫu tử vĩ đại như thế nào, dung hợp với một linh hồn xuyên qua của ngàn năm sau, chiếm được tri thức mà linh hồn mang theo gồm nông nghiệp, y học…bách khoa tàng thư.
Sau đó, nàng ta dựa theo tri thức của vị học giả kia bỏ ra một năm tìm tòi nghiêm cứu, nàng đã ghi nhớ hiểu biết toàn bộ.
Bán đi tất cả mọi thứ trong nhà, kiếm được lộ phí, nàng liền vào kinh đòi công đạo cho bản thân.
Trên đường đến kinh thành, nàng vô tình cứu được một vị hiệp sĩ giang hồ. Vì báo ân cứu mạng vị kia hứa hộ tống nàng vào kinh.
Trên đường đi họ trải qua rất nhiều vui buồn gian khổ, hai người nãy sinh tình cảm.
Nhưng ngại nàng là một thê tử thương nhớ phu quân đi tìm phụ thân cho đứa nhỏ, đành đem ái mộ giấu diếm trong lòng.
Tô Mai một lòng muốn tìm công bằng cho mình, cũng muốn tìm lại phụ thân cho nhi tử mà xem nhẹ phần tâm tư này.
Hai người đến kinh thành, lại phát hiện phu quân Tô Mai là Viên Mậu Lâm hơn một năm trước đã phụng chỉ thú Bạch Thanh nữ nhi của thái phó Bạch Tể Viễn làm thê. Lúc này Bạch Thanh đang có thai sáu tháng.
Càng khiến cho Tô Mai sầu lo là trong kinh thành không ai không biết đương kim hoàng thượng tuyệt đối tín nhiệm Bạch Tể Viễn, lại vô cùng sùng ái Bạch Thanh.
Bạch thái phó là người tâm phúc đầu tiên của hoàng thượng. Mà Bạch Thanh được hoàng thượng sủng ái như thân sinh nữ nhi, trừ cái danh hào công chúa, nàng gần như được hưởng đại ngộ như một công chúa dòng chính phẩm.
Tự biết mình cầu khẩn vô vọng, Tô Mai tạm thời nhẫn nại, từng bước an bài mọi việc, nàng tra được phu quân của nàng ngoài Bạch Thanh còn có một hồng nhan tri kỷ.
Mà vị hồng nhan tri kỷ này lại là thân hữu khuê phòng( bạn thân) của Bạch Thanh.
Sau nữa tháng dưỡng thai, Bạch Thanh nghe được tin tức từ trong miệng hảo hữu của nàng là phu quân của nàng đã từng thú thê, thậm chí còn có nhi tử được một hai tuổi.
Bạch Thanh cực kì phẫn nộ, cũng không quan tâm mình đang mang thai, tiến đến nhà Tô Mai, hai người dằn co cấu xé, nha hoàn, bà tử lúc thì can ngăn lúc lại thừa dịp loạn ra tay độc ác, lợi dụng tình huống hỗn loạn Tô Mai hạ độc thủ đạp một cước vô chân Bạch Thanh.
Bạch Thanh té xuống, sinh non.
Sau đó, Tô Mai lấy danh nghĩa là người mang tội, đến trước cửa Viên phủ nguyện lấy thân đền tội cầu hầu hạ Bạch Thanh.
Lúc này Bạch Thanh đang bị đả kích, lại mất hài tử nên rất hận Tô Mai càng muốn tra tấn nàng, cũng không để ý phụ huynh ngăn cản, đồng ý cho Tô Mai vào phủ.
Lợi dụng cơ hội này Tô Mai dựa vào trí nhớ hiện đại sử dụng dược vật tương khắc, bỏ vào trong dược của Bạch Thanh.
Có công dụng như tuyệt tử canh, muốn tra cũng không tra được dược liệu có vấn đề, hoàn toàn hủy hoại Bạch Thanh.
Đọc đến đây, tay Bạch Thanh nắm chặt trang giấy, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
Thì ra, tất cả đều là Tô Mai bài mưu, để nàng biết nàng ta tồn tại, lúc nàng đến tìm, nàng ta cố ý ngán chân khiến nàng sinh non.
Để nàng ngày ngày uống dược tuyệt tử, khiến cho nàng sau mười năm cũng không thể có thai.
Nàng vẫn luôn tự trách chính mình không bảo vệ được đứa nhỏ, cũng từng giận chó mắng mèo lên người Tô Mai.
Nên mỗi lúc nàng thấy đau khổ tự trách đều đi tìm Tô Mai gây phiền toái.
Mặc dù trong lòng nàng có chút áy náy. Cũng không ngăn cản được tính tình của mình, dù gây khó dễ chèn ép đủ điều nhưng cũng không có lấy mạng nàng ta.
Cũng chưa bao giờ nghĩ, mọi chuyện đều do nữ nhân kia gây ra. Thì ra, tất cả đều là nàng ta tính kế.
Trượng phu của nàng ta ruồng bỏ nàng ta thú nữ nhân khác, nàng ta muốn trả thù, nhưng sao không tìm nam nhân vứt bỏ nàng ta? Mà lại tìm nàng một người không biết gì mà ra tay? Nàng còn ngây ngốc nghĩ mình là người hạnh phúc nhất.
Quá mức bất công?
Trong lòng Bạch Thanh phẫn hận không dứt, lại không có chú ý tới trang sách bị nàng vò thành một khối, lúc này lại giống như ban đầu không hề hao tổn gì.
Trên cầu thang truyền đến một trận bước chân, kéo lại suy nghĩ của Bạch Thanh.
Nàng ngước mặt lên, chỉ thấy một vị y phục quái dị, tóc dài xõa tung, nữ tử này mang theo mắt kiếng im lặng tiêu sái đi đến.
Lúc nhìn đến nữ quỷ cùng nàng kia, trong mắt mê mang gật đầu với hai nàng, rồi đi qua lẳng lặng cầm một quyển sách lên đọc.
Nàng ta giống như chỉ nhìn thấy hai người kia mà không nhìn thấy nàng.
Hay là, ngoài kia không phải là đường hoàng tuyền và trong đây cũng không phải là Phán Quan Phủ. Nàng đã đoán sai?
Nhìn ba người kia thật sự đọc sách, Bạch Thanh muốn mở miệng hỏi, cũng đành im lặng.
Cắn môi, nàng lại tiếp tục đọc tiếp.
Sau khi Tô Mai cho Bạch Thanh uống dược, cũng không buông tha Viên Mậu Lâm, hắn cũng uống tuyệt tử canh.
Từ đó, cả đời này con nối dòng của hắn cũng chỉ có duy nhất một đứa nhỏ do nàng ta sinh ra.
Sau này thân thể Bạch Thanh đã dưỡng tốt lên, lại bắt đầu tìm Tô Mai gây phiền phức, đã không thành còn để cho Viên Mậu Lâm bắt gặp.
Cứ nhiều lần như vậy Viên Mậu Lâm dần dần hối hận sao lúc trước lại ruồng bỏ thê tử tốt mà thú về một con cọp cái.
Hắn muốn nối lại tình xưa, nạp Tô Mai làm thiếp, nói với nàng ta người trong lòng hắn là nàng ta, lúc trước thú Bạch Thanh là vì quyền thế.
Hắn hứa hẹn về sau sẽ đối xử với nàng ta thật tốt, tuyệt đối không nhìn nữ nhân khác, bao gồm thê tử của hắn là Bạch Thanh.
Tô Mai hoàn toàn không tin tưởng, đã không còn yêu hắn say đắm, nhớ đến lúc đau khổ nhất, trong lòng nàng đã khắc sâu bóng dáng vị thiếu hiệp kia.
Tô Mai tìm Bạch Thanh, khóc lóc van xin Bạch Thanh nói rằng nàng ta không hề muốn phá vỡ tình cảm phu thê của nàng, cầu nàng tha cho nàng ta một con đường sống, để nàng ta rời khỏi kinh thành.
Một màn này, đều bị Viên Mậu Lâm chứng kiến, trong lòng hắn càng thương tiếc nàng ta bao nhiêu lại càng chán ghét oán hận Bạch Thanh bấy nhiêu.
Rồi sau đó, nàng ta để lại một cục diện rối rắm ở Viên gia, ôm hài tử đi theo vị kia.
Bọn họ cùng trở về Giang Nam quê nhà của nam nhân kia. Mẫu thân hắn không thích Tô Mai vì nàng là nữ tử đã gả qua người, nhất quyết phản đối.
Tô Mai cũng không miễn cưỡng bản thân, tự mua nhà cửa, lợi dụng tri thức hiện đại về nông nghiệp, nàng nhanh chóng trở thành chủ bản.
Rất nhanh, cửa hàng gia nghiệp của Tô Mai càng ngày càng lớn mạnh, đất đai nhiều vô số. Mà vị kia cũng không quan tâm mẫu thân phản đối, quyết rời khỏi gia tộc, đến phụng bồi bên nàng.
Bọn họ cũng chưa thành thân, bất quá lúc đó tình cảm hai người đã khắc cốt ghi tâm.
May mắn đến với Tô Mai, khi nạn châu chấu xảy ra ở Giang Nam.
Đất đai mất mùa dân chúng lầm than.
Sau khi suy nghĩ thiệt hơn, Tô Mai ra tay cứu giúp, đưa ra biện pháp diệt trừ châu chấu, còn hướng dẫn biện pháp thu hoạch, khiến cho Giang Nam nơi nạn châu chấu bắt đầu lại không có một người chết đói.
Sau năm lần bảy lượt mùa màng khắp nơi gặp những bất lợi, đều là nàng ra tay trợ giúp, dần dần mọi người truyền miệng danh hào ” Nông thần nương nương”.
Bạch Thanh nhiều lần ra tay hãm hại đều được nàng ta hóa hiểm thành vi tránh thoát.
Hưng Khánh năm hai mươi lăm.
Thành quốc lại gặp hạn hán, lần này hạn hán khắp cả nước.
Hưng Khánh đế hạ lệnh văn võ bá quan xuất ra lương thực hổ trợ.
Tri phủ đại nhân ở Giang Nam kiểm tra kho lương thực lại không đủ, liền cầu Tô Mai giúp đỡ mà vị tri phủ đại nhân này lại là huynh trưởng của vị kia.
Nếu hắn không có đủ lượng lương thực sẽ phạm tội khi quân cả tộc bị diệt vong.
Dù Tô Mai chán ghét hắn, nhưng đối với vị kia là thật lòng yêu thương. Dù không muốn cũng không thể không giúp.
Đúng lúc Bạch Thanh nhớ đến hài tử đã mất, trong lòng khó chịu liền sai người đi tìm nàng ta.
Tô Mai sử dụng mưu kế lừa người nọ tiến gần kho lúa, châm lửa thiêu sạch kho lúa. Sau đó đem tội lỗi này đỗ lên người Bạch Thanh.
Rồi nàng ta tự tay xuất ra lương thực dự trữ giải cứu nạn nhân ở Giang Nam, thanh danh nàng ta lại càng vang dội khắp thiên hạ.
Sau này Tô Mai lại chế tạo ra một giống cây trồng mới, đem gieo trồng xuống, cả nước bội thu cũng là lúc Bạch Thanh chết!
Tô Mai là người có tâm kế, lại giỏi bày mưu lược.
Tìm người khuyến khích hoàng thượng cải trang vi hành khảo sát cuộc sống dân chúng.
Thừa dịp nơi này có văn võ bá quan dân chúng tập trung đông đúc, Tô Mai từ chối hoàng đế phong thưởng, chỉ cầu hoàng đế toại nguyện cho nàng, cầu cho Bạch Thanh tử.
Cuối cùng Bạch Thanh được ban thưởng rượu độc.
Tô Mai lại được hoàng đế nhận làm nghĩa nữ phong hào An Bình công chúa tứ hôn cho Phùng Chí Viễn.
Xem hết quyển sách Bạch Thanh cắn môi đến trắng bệch, từ từ gấp lại quyển sách.
Đúng lúc này quyển sách kia bật mở phát ra một trận bạch quan ánh sắc, một lực đạo mạnh mẽ kéo Bạch Thanh vào trong quyển sách rồi gấp lại.
Bạch Thanh biến mất.