Ác Bá

Chương 26: Nói chuyện giang hồ trên giường (hạ)


Đọc truyện Ác Bá – Chương 26: Nói chuyện giang hồ trên giường (hạ)

Cường Tử kinh ngạc hỏi:
– Vậy còn chú? Chú Chu, chú có thể tiến vào bảng nào?

Thực ra hắn biết những lời nói này của mình căn bản là dư thừa, đến sư phụ của Chu Bách Tước cũng chỉ đứng thứ mười trong Nhân Bảng, Chu Bách Tước làm sao có thể đứng trên bảng được? Nhưng hắn không từ bỏ hy vọng. Thân thủ của Chu Bách Tước trong mắt hắn như sự tồn tại của thần tiên vậy, trong cảnh giới tư tưởng của hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận thêm một người là sư phụ của Chu Bách Tước, trong phán đoán của chính hắn vẫn phải thuộc về cấp bậc nguyên lão biến thái trên đỉnh cao của võ lâm.

Chu Bách Tước ảm đạo thổi ra một làn khói, lắc đầu nói:
– Tôi à? Ngay cả mười chiêu của sư phụ tôi cũng không tiếp được, sao có thể tiến vào bảng? Đời này không còn cơ hội rồi.

Ngữ khí của anh ta dù ảm đạm nhưng không có chút nào nản chí.

Cường Tử nghe hiểu rất rõ đáp án, vẫn phải nhịn không được kinh ngạc mà há to miệng. Nói thật kinh ngạc có thể làm khoé môi đau không? Cường Tử cúi đầu nhìn thử, hóa ra là làm rơi điếu thuốc, đầu thuốc đang cháy rơi vào trong miệng.

Cường Tử vứt mẩu thuốc lá đi, vuốt mép hỏi Chu Bách Tước:
– Vậy, chú Chu, người trên Thiên Bảng chẳng phải là nhân vật cỡ như thần tiên sao?


Chu Bách Tước nhẹ gật đầu nói:
– Cao thủ Thiên Bảng, đó đúng là nhân vật trong truyền thuyết, dù sao một người tôi cũng chưa từng gặp qua. Sư phụ tôi nói rằng ông đã từng may mắn gặp một cao thủ trên Địa Bảng, chỉ cần giơ tay nhấc chân liền diệt đi một môn phái! Đấy là mười năm trước, sư phụ ta tiếp nhận lệnh kêu gọi của Huyết Bồ Đề cao thủ đứng đầu Nhân Bảng. Đông Độ Nhật Bản và giới võ thuật Đông Dương quyết chiến, kết quả ở Nhật Bản gặp phải mai phục, hơn trăm tên cao thủ nhẫn giả bao vây sư phụ tôi và một cao thủ khác thuộc nhân bảng. Hai người dù giết ba mươi mấy người cũng đã đến cực hạn, mắt thấy bị loạn đao phân thây, một đại hán như thiên thần từ trên trời giáng xuống.

Chu Bách Tước hít một hơi thuốc lá dừng một chút nói tiếp:
– Sư phụ tôi nói đại hán kia cao tầm hai thước, giống như Thiết Tháp (đây là một cái tháp nổi tiếng ở Trung Quốc, nằm ở tỉnh Hồ Nam) từ trên đỉnh đầu nhảy xuống, mặt đất chấn động. Ngay sau đó đại hán kia tay cầm một thanh đao khổng lồ dài hai thước, như chém dưa thái dau mà xử lý một trăm tám mươi cao thủ nhẫn giả, cả người toàn là máu.

Cường Tử nghe đến si mê, nhịn không được hỏi:
– Đại hán kia tên gì?

Chu Bách Tước:
– Về sau sư phụ tôi hoài nghi người kia là cao thủ đứng thứ tư trên Địa Bảng, Trọng kiếm Thiên Vương Tào Phá Địch. Đại hán kia sau khi giải vây cho bọn sư phụ của tôi chỉ nói một câu: “Đợi các ngươi ở chân núi Phú Sĩ.” Sau đó khiêng cự kiếm đi mất, lần kinh ngạc cực độ này làm sư phụ tôi tán thưởng tới mười năm, nói thẳng rằng dù luyện thêm ba đời cũng không có khả năng là đối thủ của hắn.

Cường Tử hỏi:
– Vậy về sau ở chân núi Phú Sĩ lẽ nào không gặp lại hắn? Cũng có thể là loại cao thủ như hắn một người có thể quét ngang Nhật Bản, nghĩ lại nhất định là bọn sư phụ của chú chỉ đến để hít không khí rồi, người ta đã về nước.


Chu Bách Tước thở dài nói:
– Không phải, bọn sư phụ của tôi thật ra đi muộn, khi bọn họ đến cuộc quyết chiến đã kết thúc, ngay cả bóng người cũng không thấy một cái. Chỉ nhìn thấy chân núi Phú Sĩ đã bị phá hư vô cùng thê thảm. Về sau nghe nói cao thủ đứng thứ năm Thiên Bảng ra tay mới vãn hồi được tình thế toàn quân tiêu diệt, Trọng kiếm Thiên Vương Tào Phá Địch đã bị chết trận rồi.

Cường Tử chấn động nói:
– Sao lại có thể thế được? Là ai có thể đánh bại cao thủ như Tào Phá Địch! Nhật Bản tuyệt đối sẽ không có cao thủ mạnh như vậy! Conkhông tin!

Hắn đối với quốc gia ở Đông Dương (tôi biết là Nhật Bản không thuộc Đông Dương nhưng cũng thuộc biển Đông mà) kia một chút cảm giác tốt cũng không có, càng không có khả năng tin rằng người đứng thứ tư trên Địa Bảng Tào Phá Địch thua trong tay người Nhật Bản. Đây là chuyện hắn tuyệt đối không thể tiếp nhận nổi.

Chu Bách Tước hít một hơi thuốc lá nói:
– Cường Tử, con đánh giá quá thấp giới võ thuật Nhật Bản, bọn chúng quả thật có cao thủ tồn tại, thậm chí có thể so với sự tồn tại của cao thủ tuyệt đỉnh trên Thiên Bảng.

Cường Tử còn đang trong nỗi khiếp sợ không thể tự thoát ra được, hắn lầm bầm nói:
– Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Con không tin!


Chu Bách Tước bình thản nói:
– Cường Tử, thế giới này so với những gì cậu nghĩ còn lớn hơn nhiều, cũng không phải cậu khinh thường người khác, người khác liền kệ ngươi. Khách quan mà nói giới võ thuật của Nhật Bản thật sự có cái hay của chính mình, bọn chúng cũng có lịch sử võ thuật cả ngàn năm. Cậu cho rằng lấy ra một nhận vật xuất chúng cũng không được ư?

Cường Tử phản đối nói:
– Nhưng mà, lần trước bọn nhẫn giả Nhật Bản tập kích chúng ta, quả thực yếu đến nỗi không chịu nổi một kích!

Chu Bách Tước cười cười nói:
– Những tên kia chẳng qua là những nhẫn giảthấp kém gà mờ không thuộc lưu phái nào mà thôi, nhẫn giả cao cấp chân chính sao lại đến đối phó người như cậu cùng tôi chứ? Cao thủ đều phải tự giữ thân phận của chính họ.

Cường Tử vẫn chưa tin lắm, hắn kiên trì cho rằng võ thuật của nước mình là bác đại tinh thâm, đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới. Tùy tiện lấy một cao thủ cũng có thể diệt một đám lãng nhân Nhật Bản. Chu Bách Tước thấy biểu lộ bên ngoài của hắn thì biết hắn đang nghĩ gì, tay vỗ bả vai Cường Tử nói:
– Cường Tử, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt. Đối thủ cường đại cũng không phải là một chuyện khó thể tiếp nhận, ngược lại có thể thúc đẩy cho bản thân càng thêm khắc khổ tu luyện. Cậu xem, cuối cùng không phải chúng ta thắng rồi sao?

Cường Tử ngẫm nghĩ thấy thoải mái hơn, cũng đúng nha, trong lịch sử Nhật Bản từng có vài cao thủ rất nổi tiếng, chính mình vẫn là tầm nhìn hạn hẹp rồi.

Cường Tử:
– Vậy đứng thứ năm trên Thiên Bảng là ai? Ở Nhật Bản mà y có thể một người quyết định thắng bại, là một hảo hán đích thực!


Chu Bách Tước nói:
– Sư phụ ta từng nói, tên y hình như là Ngô Phi Yên, là tuyệt đỉnh cao thủ Hình Ý Quyền, nhưng về sau cũng chết rồi.

Cường Tử kinh ngạc nhìn Chu Bách Tước, miệng há to.

Chu Bách Tước thấy bộ dạng của hắn cười nói:
– Ngươi đừng kinh ngạc như vậy, y không phải chết ở Nhật Bản, là chết khi quyết đấu với người khác. Nghe nói sau khi về nước không lâu, luận võ cùng một thanh niên không có danh tiếng gì, cuối cùng bị người thanh niên kia lỡ tay giết chết.

Cường Tử ảm đạm nói:
– Tại sao người một nhà cũng muốn giết nhau chứ? Tại sao không chết không ngừng?

Chu Bách Tước bị hắn hỏi như vậy thì sững sờ rồi lập tức nói:
– Văn không có kẻ đứng thứ nhất, võ không có kẻ đứng thứ hai, người luyện võ ai không truy cầu vô địch thiên hạ? Chỉ có không ngừng khiêu chiến với cao thủ mới chứng minh được thực lực của mình, mới càng tiến xa thêm một bước. Từ xưa đến nay sự tranh đấu trong các cao thủ chưa từng đứt đoạn, mỗi một cao thủ bước lên ba bảng thiên địa nhân đều có thể là đá kê chân của người khác.

Cường Tử như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, suy nghĩ của hắn trở nên rất loạn. Hôm nay Chu Bách Tước nói chuyện quá sức tưởng tượng của hắn, đổi lại là người khác đều cho rằng là chuyện cổ tích, ai cũng sẽ không tin rằng hiện nay trên thế giới này còn có những tuyệt thế cao thủ thực lực nghịch thiên như vậy. Trong phim điện ảnh các nhân vật đều là diễn xuất và bịa đặt mà thôi. Nhưng Cường Tử tin, hắn biết thiên hạ này rất rộng lớn, tuyệt đối không giống như trong cuộc sổng biểu hiện ra an bình như vậy, nói không chừng hắn từng gặp được cao thủ trên ba bảng Thiên Địa Nhân cũng không biết. Có lẽ là một người bán thức ăn, hoặc là một giáo viên, hoặc là một người sửa xe đẹp đều không biết chừng đã từng là một cao thủ tuyệt thế hô mây gọi gió một cõi.

Trong lúc đó Cường Tử cảm thấy mình quá nhỏ bé, thật sự quá nhỏ bé. Nếu muốn sống tự thân lập nghiệp thì càng cần phải trở nên mạnh mẽ hơn mới được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.