Đọc truyện Ác Bà Tình Nhân – Chương 9
Vừa mới lau đi nước mắt nơi khóe mắt, trước mặt Trấn Giáp lại có một người to lớn nữa đứng án ngữ, hơn nữa người này dường như kìm lòng không được mà cứ tiến về phía trước.
“Này, đại ca, ngươi chắn đường của ta…”.
Y còn chưa nói xong, người đằng trước quay người lại, cái kẻ sắc mặt tiều tụy sầu thảm kinh khủng trước mặt y không ai khác chính là Trấn Lan Ưng . Trấn Giáp thiếu chút nữa nói không ra lời, sắc mặt của bảo chủ thảm hại kinh khủng! So với lúc đập phá Thiên Ưng Bảo thì còn kinh khủng gấp mười lần! Cái lần đó y đã cho rằng kinh khủng nhất rồi, nghĩ cũng không ngờ y gặp phải lúc bảo chủ trông còn kinh khủng hơn lần đó.
“Bảo….bảo….bảo chủ…” Trấn Giáp sợ tới mức hai chữ bảo chủ cũng phải lắp bắp mãi mới nói nên lời.
Trấn Lan Ưng mặt đầy sát khí, nhãn thần âm u, “Những…những lễ vật này là đưa đến cho Võ Duyệt Dương có phải không? Là để Võ Duyệt Dương nhận lấy, nhưng kì thực là đem tặng sính lễ cho Võ Duyệt Tâm?”
Trấn Giáp ấp a ấp úng: “Có …có người nói là đem cho Võ Duyệt Dương, xin bảo chủ cứ yên tâm, không phải là sính lễ của Võ tiểu thư, Võ tiểu thư chỉ chờ bảo chủ tới rước mà thôi” Y tự cho là thông minh liền bỏ thêm một câu, hẳn là sẽ khiến bảo chủ yên tâm.
“Là cho Võ Duyệt Dương thật sao?!”
“Dạ, đúng, chẳng biết tên nam nhân ngốc nào, muốn cưới Võ Duyệt Dương, có người nói đây chỉ là tiểu sính lễ, đại sính lễ hãy còn chưa tới, nam nhân kia muốn rước Võ Duyệt Dương một cách đường đường chính chính, tuyệt không để Võ Duyệt Dương chịu chút ủy khuất nào.”
Thật không ngờ nghe tới đây, mặt bảo chủ nhà y lại nổi đầy gân xanh, tới cơ thể cũng gồng lên, tưởng chừng như sắp giết người, hơn nữa dường như chính là muốn giết cái kẻ vừa nói xong (=)) !)! Trấn Giáp thối lui năm bước: “Bảo chủ, tha…tha mạng a! Ta không biết mình nói sai cái gì?”
Trấn Giáp hô to tha mạng, dạo này toàn gặp phải người điên, tới chính y cũng bị ép hóa điên rồi, y dường như có loại ảo giác, bảo chủ một người một dao sẽ lao tới, chém chết tươi cái kẻ vừa nói!
“Duyệt…Duyệt Dương? Thật sự là Duyệt Dương?”
Trấn Giáp sợ đến tè ra quần, bởi bảo chủ biểu tình tựa như tên cuồng sát, y liên tục gật đầu, Trấn Lan Ưng thân thể lảo đảo, tựa như vừa nhận được đả kích thật lớn, y bỗng nhiên kéo tay Trấn Giáp, đẩy lui y về một góc, hỏi dồn dập: “A Giáp, nếu như đính hôn với một người, nhưng lại đi chiếm tiện nghi của tỷ tỷ của nàng thì nên làm sao?”
Trấn Giáp nhỏ giọng nói : “Bảo chủ, muốn nghe lời nói thật hay muốn nghe lời nói sáo rỗng theo sách?”
Trấn Lan Ưng rít lên “Đương nhiên là lời nói thật, ta muốn nghe ý kiến của ngươi!”
Trấn Giáp hơi rụt cổ lại, hỏi ý kiến mà lại cáu kỉnh như vậy a, “Nếu không thích tỷ tỷ, vậy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nếu tỷ tỷ cũng không tệ lắm thì cưới cả hai người.”
“Nếu như tỷ tỷ là một người lẳng lơ, không chỉ có quan hệ với một người mà còn quan hệ với nhiều nam nhân khác?” Trấn Lan Ưng tiếp tục truy vấn.
“Nếu nàng có tính lẳng lơ, vậy nghĩa là ai đến nàng cũng không cự tuyệt, vậy chỉ cần quan hệ trong bí mật là được, vậy sẽ đỡ rắc rối, chỉ cần sảng khoái là được” Trấn Giáp thành thực nói.
“Nếu có kẻ muốn kết hôn với tỷ tỷ, thế nhưng trong lòng ta lại cảm thấy khó chịu thì sao?”
Lời này càng nghe càng thấy kỳ quái, Trấn Giáp khó hiểu nhìn khuôn mặt đầy kích động của Trấn Lan Ưng , dự cảm mơ hồ dấy lên trong lòng, Trấn Giáp thốt ra: “Chẳng phải bảo chủ nói nàng ta lẳng lơ, dâm đãng, ai đến cũng chấp nhận đó sao? Vậy tại sao ngài lại khó chịu?”
Trong lòng đau đớn, Trấn Lan Ưng liền cho y một đấm khiến viền mắt đen một vòng, Trấn Giáp kêu thảm, Trấn Lan Ưng giận dữ hét lên: “Ngươi dám nói xấu hắn, sao có thể nói hắn khó nghe như vậy!”
Trấn Giáp vẻ mặt ủy khuất, rõ ràng chính bảo chủ nói nàng lẳng lơ, y bất quá chỉ thêm hai từ nữa thôi, sao có thể khác biệt lớn tới vậy? Bởi vậy y liền ôm con mắt đã đen một màu, cẩn cẩn dực dực đáp lời, để khỏi bị thưởng thêm một đấm vào con mắt còn lại, y liền tìm từ mà bảo chủ vừa dùng để nói với bảo chủ.
“Nếu nàng lẳng lơ, vậy để kẻ khác lấy nàng.”
Vừa nói xong, y đảo mắt nhìn qua khe hở ngón tay, thấy Trấn Lan Ưng vẻ mặt sầu thảm, mắt chảy ra giọt lệ nam nhi.
“Không, ta không chịu được việc hắn nằm trên giường của nam nhân khác”. Trấn Giáp hoảng loạn trợn mắt nhìn Trấn Lan Ưng, Trấn Lan Ưng lúc này bắt đầu nghẹn ngào rơi lệ: “ A Giáp, ta phát hiện ta rất thương hắn, tính sao bây giờ? Rốt cục phải làm thế nào mới tốt?”
Trấn Giáp nhìn thấy vị chủ tử trước nay đội trời đạp đất của mình vì tình suy sụp, thất hồn lạc phách, trời ạ! Thế nào y càng nhìn càng cảm giác không hiểu, y dám khẳng định thế gian này hoàn toàn điên rồi!
Võ Duyệt Dương nhìn sính lễ hoành tráng mà phát sầu, đối phương căn bản không để ý tới lời cự tuyệt của y, tự ý tặng thật nhiều sính lễ, thế nhưng quyết tâm của kẻ kia khiến hắn càng thêm bối rối, hành động này của y thể hiện y thập phần coi trọng hắn.
Chính là nếu như hắn đồng ý theo y, nhận sự chiếu cố của y, thế nhưng hắn chỉ cần nghĩ tới việc cùng y thực hiện những cử chỉ thân mật, thậm chỉ còn để nam nhân kia hôn hắn, thậm chí còn làm hành động thân thiết hơn nữa, hắn liền nổi da gà, hắn biết hắn không làm được.
“Ta…ta có lẽ nên trả lại sính lễ”
Còn đang thì thào tự nói, thì tôi tớ mặt mày hớn hở vào bẩm bảo bảo chủ Thiên Ưng Bảo tới, y có lẽ là tới cầu thân với tiểu thư.
“Trang chủ,..trang chủ…cái..cái này….có bảo chủ Thiên Ưng Bảo tới chơi”.
Võ Duyệt Dương trong lòng chấn động, y tự mình tới, vì việc thành thân với Duyệt Tâm, y cuối cùng cũng tới.
“Mau mời.”
Hắn vuốt vuốt tóc, chính đốn lại y phục, liền lập tức buồn bã vì nhớ ra Trấn Lan Ưng hoàn toàn không quan tâm tới dung mạo của hắn.
Trấn Lan Ưng vội vã bước vào, Võ Duyệt Dương dõi mắt theo bóng hình y, lập tức hai má một mạt ửng hồng.
Y vẫn như trước, thật anh tuấn cao lớn, chỉ là hiện tại có chút tiều tụy, không hiểu chuyện gì khiến y hao tổn tinh thần, khiến y hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt thập phần khó coi.
“Bảo chủ, mời ngồi, ngươi tự mình đến đây, nhất định là vì chuyện thành thân?”
Trấn Lan Ưng nghe thấy hai chữ thành thân, thân thể có chút chấn động, ánh mắt chuyển hướng nhìn Võ Duyệt Dương, Võ Duyệt Dương không dám nhìn thẳng vào đôi mắt rực cháy của y, ánh mắt liền chuyển dời, thấp giọng nói ra điều trái với mong muốn trong lòng.
“Việc hôn nhân này, ta đồng ý.”
“Cái gì?” Vừa nghe xong câu đó, Trấn Lan Ưng tức giận nhảy dựng lên “Ta không đồng ý!”
“Cái gì?” Lúc này tới lượt Võ Duyệt Dương kinh động, hắn muốn đem Duyệt Tâm gả cho y, y tại sao lại không đồng ý? Vậy tại sao y lại tới đây cầu thân?
“Ta không đồng ý, nghe hiểu không? Ta tuyệt đối không đồng ý!”
Trấn Lan Ưng thiếu điều gào lên, đột nhiên mạnh mẽ hướng về phía trước, kéo Võ Duyệt Dương vào trong lòng mình, Võ Duyệt Dương kinh ngạc tới sững người, Trấn Lan Ưng không ngừng nói nhỏ: “ Ta tuyệt đối không đồng ý ngươi gả cho nam nhân khác, để nam nhân khác nằm cùng giường với ngươi, hôn người, chạm vào ngươi, sờ mó ngươi.”
Lời tuyên bố vừa rồi thật giống sét đánh ngang tai, khiến Võ Duyệt Dương choáng váng, hắn chỉ biết ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt, tim đập thình thịch, hắn không dám tin tưởng những gì mình vừa nghe, Trấn Lan Ưng chính là hiểu lầm Võ Duyệt Dương nói về việc hôn nhân của hắn, liền vội vã nói ra lời thực tâm cất giấu trong lòng.
“Ngươi…ngươi nói cái gì?”
Trấn Lan Ưng gắt gao siết chặt Võ Duyệt Dương, cảm nhận hương thơm trên người hắn, y đã hiểu, y chỉ muốn Võ Duyệt Dương, mặc kệ hắn có mấy nam nhân, y chỉ muốn có mình hắn.
“Ta nói ta đã hiểu ra, ta thừa nhận ta thích ngươi, mặc kệ người cùng vài nam nhân phát sinh quan hệ, cho dù ngươi lẳng lơ, dâm đãng thấp hèn, ai cũng có thể thân mật cũng không sao, ta chỉ muốn một mình ngươi, những vấn đề khác chúng ta sẽ giải quyết hết” .
Võ Duyệt Dương vì mấy lời nói trước mà vô cùng cảm động, thiếu chút nữa hai mắt đẫm lệ, nhưng nghe tới đoạn giữa, sắc mặt liền đại biến, nghe tới đoạn ai cũng có thể thân mật liền đổi thái độ.
“Ngươi…ngươi nói ta làm sao?”
Võ Duyệt Dương liền giơ tay thụi một cú vào bụng Trấn Lan Ưng , Trấn Lan Ưng cũng không tránh mà đứng yên chịu trận, mặc dù có chút đau nhức, nhưng mối quan tâm hàng đầu của y lúc này là Võ Duyệt Dương nhận lời y, dù có đau nhức tới thế nào cũng không thể so sánh với sự đau khổ dằn vặt trong tâm của y mấy ngày qua.
“Tuy rằng ta chính tai nghe ngươi thừa nhận ngươi cùng rất nhiều nam nhân phát sinh quan hệ, có điều quá khứ là quá khứ, ta nghĩ, tương lai hạnh phúc đang ở phía trước chờ chúng ta xây dựng.”
“Cùng…cùng rất nhiều nam nhân phát sinh quan hệ?” Võ Duyệt Dương tức tới mức nghẹn thở.
Trấn Lan Ưng hồn nhiên không phát hiện, hơn nữa còn biểu thị y sẽ không để ý tới quá khứ, vừa nghĩ thông suốt, quả nhiên tâm tình khá lên rất nhiều.
“Ta đã nghĩ thông suốt, những điều này không quan trọng, tuyệt đối không quan trọng”.
“Cút! Ngươi cút cho ta!”
Võ Duyệt Dương tức tới rống lên, tay cùng chân đều động thủ, đạp Trấn Lan Ưng mấy phát, Trấn Lan Ưng tuy rất đau, thế nhưng quyết không buông tay, hơn nữa còn thao thao bất tuyệt nói.
“Đừng nên như vậy, ta biết trong lòng ngươi cũng không muốn phát sinh quan hệ với nhiều nam nhân như vậy.”
“Được rồi, ngươi câm miệng cho ta!” Nắm tay hướng tới miệng của Trấn Lan Ưng mà đánh, Trấn Lan Ưng nghiêng người tránh đòn, rồi im miệng không nói nữa, còn Võ Duyệt Dương đã tức giận tới mặt đỏ bừng, hắn rống giận: “Ta lúc nào nói ta cùng nhiều nam nhân phát sinh quan hệ? Là người hết lần này tới lần khác xâm phạm ta, ta hoàn toàn không có nam nhân nào khác”.
“Thế nhưng ngươi nói ta so với những nam nhân khác khiến ngươi cảm thấy sảng khoái hơn, nếu không phải ngươi có nhiều kinh nghiệm, sao có thể nói như vậy? ” Trấn Lan Ưng tim đập nhanh hơn, y không dám tin vào điều mình vừa được nghe.
“Đó …đó là…” Võ Duyệt Dương toàn thân đỏ bừng, cố nén thẹn nói ra : “Ta nghe nói ngươi không thể cương vì ta đá ngươi bị thương, ta muốn bồi thường cho ngươi, muốn ngươi mau hảo hảo lành bệnh nên đã đi hỏi kinh nghiệm quán chủ kĩ quán, hỏi y làm sao để ngươi lấy lại phong độ bình thường, y nói ta phải…phải đong đưa thân thể, phải kêu, hơn nữa còn phải khích lệ ngươi rằng ngươi mạnh hơn các nam nhân khác, nếu tâm lý của ngươi phấn chấn tự tin lên thì bệnh của ngươi sẽ đỡ.”
Trấn Lan Ưng phải ngẩn người hồi lâu mới lý giải được những điều Võ Duyệt Dương vừa nói, cả người y run lên, tới thanh âm cũng run rẩy.
“Bởi vậy ngươi nói như thế là vì nghe lời khuyên của quán chủ?”
Trấn Lan Ưng thanh âm nghẹn ngạo, y đích xác trước kia nơi đó không cương, đó là lúc y gặp Võ Duyệt Tâm, thế nhưng khi gặp Võ Duyệt Dương, y lập tức cương cứng, thật không ngờ khiến Võ Duyệt Dương hiểu lầm.
“Ngươi…ngươi thực sự tới kỹ viện để hỏi chuyện này?”
Y cảm thấy thiên địa rung chuyển, Võ Duyệt Dương vì y mà hi sinh tới vậy, với cá tình của hắn, để có thể làm như vậy phải có được dũng khí rất lớn.
“Chuyện…chuyện mất mặt như vậy ta phải nói dối làm gì?”
Võ Duyệt Dương oán hận trừng mắt nhìn Trấn Lan Ưng, y cho rằng không có việc gì thì hắn nửa ngày ở kĩ viện làm cái gì? Nếu không phải vì y, hắn sao có thể đong đưa người, hơn nữa lại còn kêu, nói ra những lời đáng thẹn như thế? Nếu không phải vì muốn căn bệnh khó nói của y đỡ đi, vì để tính phúc phía dưới của y sung sướng?
Nhìn đôi sóng mắt thu thủy khả ái, nửa thân dưới của Trấn Lan Ưng lập tức đứng cao, y miệng khô lưỡi khô, khí huyết dồn tụ nơi hạ thân, hoàn toàn không có chút gì gọi là yếu sinh lý.
“Ngươi ngày đó sở dĩ tự động cởi bỏ y phục, tự lay động thân mình là vì muốn ta mau khỏi bệnh?”
Khuôn mặt Võ Duyệt Dương càng ngày càng hồng, hắn nhất quyết không trả lời, Trấn Lan Ưng nhìn vẻ e thẹn của hắn lại càng động tâm, y đưa tay ôm lấy Võ Duyệt Dương, y cuối cùng cũng biết được, không chỉ có mình y quan tâm hắn, mà Võ Duyệt Dương cũng rất quan tâm y, đây hẳn gọi là lưỡng tình tương duyệt đi, y ghé vào lỗ tai Võ Duyệt Dương nói nhỏ: “Hạ thân ta đau quá, ngươi giúp ta chữa trị.”
“Ngươi!” Gương mặt phấn hồng giờ lại càng đỏ, Võ Duyệt Dương quá thẹn nói: “Không! Không nên.”
Hắn có chút gắt gỏng, thế nhưng Trấn Lan Ưng cầm tay hắn đưa hắn trở về phòng, Võ Duyệt Dương muốn phản đối tìm cách đẩy ra mấy lần, thế nhưng y nắm lại càng chặt, cuối cùng hắn thuận theo y cùng vào phòng của hắn.
Vừa vào trong phòng, Trấn Lan Ưng lập tức đóng cửa, nuốt lấy cái miệng nhỏ nhắn của Võ Duyệt Dương, Võ Duyệt Dương khinh suyễn, vốn hắn muốn chống lại, thế nhưng cùng Trấn Lan Ưng lại trở nên ý hợp tâm đầu cảm giác thật là tốt, hắn nhịn không được lộ ra đầu lưỡi cùng y nồng nhiệt hôn sâu.
Trấn Lan Ưng di động phần eo, hướng tới ma sát hai chân của Võ Duyệt Dương, hưởng thụ âm thanh động tình của hắn.
“Đừng…đừng như vậy, tôi tớ nghĩ ngươi tới đây là để cầu thân.”
Trấn Lan Ưng khẽ cắn vành tai của Võ Duyệt Dương, khàn khàn nói: “Ta quả đúng là tới cầu thân, là cầu thân với ngươi.”
Hai câu ngọt ngào vừa nói rõ, Võ Duyệt Dương liền thở gấp, hạ thân còn chưa bị y chạm qua, thế nào đã có cảm giác?
Trấn Lan Ưng khẽ cắn mút, hưởng thụ hương thơm ngọt ngào cùng làn da tuyết trắng nơi cổ Võ Duyệt Dương, bàn tay to cởi đi áo ngoài của hắn, thâm nhập vào bên trong, âu yếm da thịt tuyết trắng non mịn, không chỉ Võ Duyệt Dương khí tức rối loạn, y cũng dồn dập thở gấp.
Tóc bay tán loạn, Võ Duyệt Dương nhẹ giọng thở dốc, ôm lấy cổ Trấn Lan Ưng , hai người đưa nhau tới bên giường, thân thể kiều diễm của Võ Duyệt Dương nữa nằm nửa ngồi xuống giường, toàn thân vô lực, chỉ có thể ngồi im để Trấn Lan Ưng vừa cởi y phục của y xuống, vừa hôn môi, mà đôi tay lại âu yếm làn da tuyết trắng.
“Ưng…”
Hắn nhẹ giọng thở dốc gọi tên Trấn Lan Ưng khiến hạ thân phía dưới của y trướng căng, y cởi đi khố hạ, dục vọng trướng đại hùng dũng đứng thẳng, Võ Duyệt Dương nhìn xuống, khuôn mặt khẽ đỏ, thẹn thùng nói: “Hình như không cần phải trị nữa, thứ này hình như…rất tốt.”
“Ngươi thử chạm chạm xem nó rốt cuộc có bị bệnh hay không?”
“Ngươi! Thì ra ngươi lừa ta..”
Trấn Lan Ưng vừa nói, khiến khuôn mặt Võ Duyệt Dương đỏ hồng mê người, hắn lùi một chút, Trấn Lan Ưng kéo tay hắn đặt lên bộ vị thô trướng của y, lòng bàn tay hắn cảm nhận sự ấm áp, hơi giật, có chút ẩm ướt cùng dính dính vì nơi đỉnh chảy ra chút dịch, hơn nữa còn có chút run rẩy như khát cầu hắn âu yếm.
Trấn Lan Ưng thở dốc vì kinh ngạc, thô suyễn nói: “Thật là thoải mái.”
Võ Duyệt Dương nhẹ nhàng trượt vuốt bộ vị của y, cảm giác nơi đó thật giống như tơ lụa mịn màng bọc lấy sắt thép thô cứng, bàn tay to lớn của Trấn Lan Ưng bao lấy bàn tay nhỏ bé của Võ Duyệt Dương, hướng dẫn hắn trượt vuốt làm sao để khiến y càng thêm thư sướng.
“Thật là thoải mái, Duyệt Dương.”
Y thô thanh rên rỉ, Võ Duyệt Dương nội tâm một trận kích động, nghe thấy thanh âm rên rỉ vì thỏa mãn của y, hạ thân hắn cũng cương cứng lại, bàn tay còn lại của Trấn Lan Ưng cầm lấy bộ vị của Võ Duyệt Dương, giúp y lộng sát, hắn đong đưa thân thể, khuôn mặt đỏ bừng vì nghênh đón dục vọng, Trấn Lan Ưng để bộ vị hai người chạm vào nhau, rồi bàn tay to lớn âu yếm bộ vị rực nóng của hai ngươi, đầu lưỡi tiếp tục câu dẫn cái miệng của Võ Duyệt Dương.
“ Tư…A…a…không được…sẽ ra mất…”
Võ Duyệt Dương nũng nịu cầu xin tha thứ, bàn tay Trấn Lan Ưng lại cử động nhanh hơn, ghé vào lỗ tai hắn mê mị nói: “Có xuất cũng không quan hệ, ta muốn nhìn biểu tình thư sướng của ngươi.”
“Aa…Ưng!”
Nghe xong ái ngữ của y, Võ Duyệt Dương không thể tiếp tục kìm nén hạ thân, hắn ôm chặt lấy cổ y, để y lộng sát bộ vị lửa nóng của mình, Võ Duyệt Dương ngậm miệng lại, cố gắng kìm nên thanh âm sung sướng đang thoát ra hai bên khóe miệng, dịch thể của hắn toàn bộ xuất ra trên tay Trấn Lan Ưng .
Võ Duyệt Dương toàn thân mềm nhũn vô lực, đôi mắt nửa khép nửa mở, nũng nịu thở dốc, tuy đằng trướcđã vừa phát tiết, thế nhưng mật khẩu nhu nhuận phía sau tự động co rút, hình như một chút cũng chưa thỏa mãn nên khó chịu.
Trấn Lan Ưng ngón tay dần dần đi xuống, đem dịch thể trên tay xoa vào mật huyệt, hắn khuôn mặt đỏ bừng, khẽ mở chân ra, hắn biết tư thế này vô cùng dâm đãng, thế nhưng trước mắt Trấn Lan Ưng, hắn thật muốn làm y hài lòng.
“Ưng, ở đây…ở đây muốn ngươi.”
Máu mũi y thiếu chút nữa phun ra, y đè lại mũi, Võ Duyệt Dương tuy thường ngày đều là bộ dáng ác bà bà, thế nhưng chỉ cần ở trên giường liền trở thành ma nữ phong tình vạn chủng (nghĩa là lẳng lơ), hơn nữa hiện tại hắn chủ động mở hai chân, trong mắt tràn ngập thủy quang dịu dàng, mật động nho nhỏ phấn hồng động nhân.
Y đưa một tay vào trong, Võ Duyệt Dương khẽ cắn môi, nhũ tiêm nho nhỏ cũng phản ứng đỏ hồng đứng lên, y cúi xuống hôn cắn lên đó, một ngón tay giờ chuyển thành hai ngón tay, nơi đó vừa chật vừa nóng bao lấy ngón tay y, ngón tay y xoay tròn di động trong đó, tới khi y chạm vào một nơi khiến Võ Duyệt Dương rên nhẹ.
“Na, nơi này rất…”
“Như thế nào? Thoải mái đúng không?”
Võ Duyệt Dương khuôn mặt đỏ hồng không đáp, vẻ mặt động tình, Trấn Lan Ưng hôn lên tiểu anh đào của hắn, hắn thân thể khẽ run, sau đó y liền cắn một cái, tới khi nơi đó một trận sưng đỏ y liền bỏ vào trong miệng hút.
Y tại bộ vị non mềm, ngón tay loạn động khiến Võ Duyệt Dương loạn nhịp, yêu kiều rên rỉ, hạ thân vừa mới phát tiết lại gắng gượng đứng dậy.
“Ta vào nhé, Duyệt Dương.”
Trấn Lan Ưng cầm hai tay hắn, rồi mạnh mẽ tiến nhập khiến hắn có chút đau đớn mà nhăn mi, Trấn Lan Ưng một bên xoa nắn bộ vị đang đứng thẳng của hắn, khiến hắn giảm bớt đau đớn, một bên đình chỉ tại trong phía sâu trong người hắn, dường như không muốn Võ Duyệt Dương chịu áp lực quá lớn.
Võ Duyệt Dương nín thở, thân thể mềm mại nghênh đón y, chân đã bị Trấn Lan Ưng đưa lên vai, khiến cho Trấn Lan Ưng có thể tiến nhập sâu tới tận cùng.
“Thật đẹp, Duyệt Dương, ngươi khiến ta toàn bộ đều tiến vào”.
Võ Duyệt Dương mắc cỡ tới cổ cũng đỏ bừng, y ở bên trong hắn chỉ khẽ động, khiến nội bích non mềm của hắn có chút ngứa, loại ma sát nhẹ nhàng này, thật muốn hắn phát cuồng?
Hắn khẽ xoay động thắt lưng, nhận được tín hiệu có thể động, Trấn Lan Ưng liền cử động khiến hắn mất đi khí lực, bên trong vừa ngứa vừa đau, khiến hắn điên cuồng cực khoái.
“Ưng, ngươi khiến ta thực thoải mái.”
Trấn Lan Ưng nuốt nước miếng, Võ Duyệt Dương toàn thân vô lực, chỉ có thể yêu kiều thở dốc, y rướn thắt lưng, khiến toàn bộ bộ vị tiến nhập vào trong, Võ Duyệt Dương buông ra tiếng kêu, khiến y dục hỏa đầy bụng, y nâng cao chân của hắn lên, thân thể mềm mại của Võ Duyệt Dương cũng cố gắng phối hợp, y vặn bung mông hắn ra, cố sức xen vào, vào tới tận sâu cùng kích thích, khiến Võ Duyệt Dương sướng tới nỗi thiếu chút bắn ra.
“A a…Ưng..Ưng..”
Y rút ra rồi lại mạnh mẽ đâm vào, cứ đâm vào ba lần liền xoay tròn một lần, Võ Duyệt Dương tựa như sắp hôn mê bất tỉnh, gắt gao siết chặt tay y, thanh âm yêu kiều hàm chứa thỏa mãn, hắn mị nhân mềm mại càng khiến thú tính của y dâng cao, y bắt lấy cái mông trắng tròn của hắn, thỏa sức đâm vào, mỗi lần rút ra lại nghe thấy hắn thô suyễn cùng âm thanh ưm ưm.
“Ưng…Ưng….ta..ta sắp chết.”
Võ Duyệt Dương lưng đặt trên giường, cái mông bị Trấn Lan Ưng hai tay phủng trụ, phần thân dưới của hắn như đang được hưởng thụ ma túy, thân trên mềm mại vô lực, hắn không ngờ Trấn Lan Ưng có thể cường mạnh tới vậy, làm hắn từng đợt sảng khoái dâng lên, hắn bắn hai lần, mất đi thần trí, lát sau mới từ trên tay Trấn Lan Ưng chậm rãi thanh tỉnh.
“Có khỏe không? Ngươi vừa mới hôn mê.” Trấn Lan Ưng đem hắn khóa vào trong ngực, hai người cùng nằm trong chăn.
Võ Duyệt Dương toàn thân hư nhuyễn vô lực, hạ thân còn có chút tê dại, Trấn Lan Ưng hôn lên môi hắn, hắn vươn cả hai tay ôm lấy Trấn Lan Ưng .
Tình cảm của hai người cứ như thế điên cuồng mãnh liệt, đây chính là thể hiện tình cảm của Trấn Lan Ưng sao? Cho dù không hiểu việc đời, hắn cũng biết tình cảm mãnh liệt vừa rồi của Trấn Lan Ưng đã vượt qua phạm vi đối với người thường.
“Ngươi…ngươi vừa rồi có thoải mái không?”
Võ Duyệt Dương thân thể mềm nhũn hỏi, hắn là một nam nhân, không có ngực, cũng không có mông, mà nam nhân nói chuyện thường không kiêng kị, nên hắn cũng phi thường minh bạch, có nam nhân ham thích bộ ngực trắng mềm của nữ nhân, số còn lại là thích cặp mông mẩy, tuy rằng hắn không ngực không mông, thế nhưng hắn muốn Trấn Lan Ưng cảm thụ được thư sướng, theo những lời chuyện phiếm của tôi tớ trong Thiên Ưng Bảo, hắn biết chuyện phong nguyệt giữa Trấn Lan Ưng và các mĩ nhân nhiều vô số kể.
Trấn Lan Ưng không trả lời, nhưng nhẹ nhàng hôn vài cái lên đầu vai xích lõa của hắn, khiến Võ Duyệt Dương mềm yếu tựa vào lòng y, sau chuyện ân ái, hưởng thụ hành động ôn nhu âu yếm này, đã nói lên tất cả những điều trong lòng y.
Có chút buồn ngủ, Võ Duyệt Dương hưởng thụ cảm giác ấm áp khi được đôi tay Trấn Lan Ưng ôm vào trong lòng, bên ngoài chợt truyền vào tiếng nói giận giữ.
“Ta muốn nói với ca ca ta, ta không muốn thành thân với Trấn Lan Ưng , không muốn lấy chồng, không muốn lấy chồng! Ngươi không cần phải giải thích thêm nữa, ngươi vốn là không muốn lấy ta, Trấn Lan Ưng chẳng qua chỉ là cái cớ!”
Cửa bị bật tung vì lực mạnh, Võ Duyệt Tâm vẻ mặt phẫn nộ xúc động cùng bi thương, nàng dùng khẩu khí cho tới bây giờ chưa từng đối với người trong phòng rống giận: “ Ca, ta biết Trấn Lan Ưng tới bàn việc thành thân, ta muốn nói với ngươi ta không muốn lấy hắn!” Sau khi hoan ái, có chút uể oải khiến Võ Duyệt Dương thần trí mông lung, hắn mở mắt ra, chỉ thấy Võ Duyệt Tâm càng nói càng tức giận, Cổ Vệ theo phía sau tựa hồ muốn trấn an nàng, nàng hất tay ra, hoàn toàn không thèm để ý.
“Thê tử của bằng hữu, không thể cướp, ngươi muốn ta thế nào, Duyệt Tâm? Ta…ta thật tâm yêu ngươi, bất luận ngươi có tin hay không”. Cổ Vệ vẻ mặt sầu bi nói.
“Ta không tin! Ta không tin!”
Hai người nháo loạn, Võ Duyệt Tâm đưa lưng về phía trong phòng, quay người nhìn Cổ Vệ tức giận mắng, còn Cổ Vệ ánh mắt sầu bi vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng hai mắt liền trừng lớn.
Trên giường hai người hở ra đầu vai trần, mà nhìn hình dạng của chăn, xem chừng Trấn Lan Ưng đang ôm lấy Võ Duyệt Dương bên trong chăn.
Võ Duyệt Dương mái tóc rối tung, mái tóc đen làm tôn thêm khuôn mặt quyến rũ của hắn, đôi mắt mờ sương, Cổ Vệ nhìn tới ngây người, nhìn hai người thật giống một đôi tình nhân vừa trải qua hoan ái, hơn nữa hai gò má Võ Duyệt Dương đỏ bừng, đôi môi no đủ đỏ tươi, giống như bị người vừa mới đùa bỡn, khi nào mà Võ Duyệt Dương lại có biểu tình quyến rũ động nhân đến vậy?
Hắn tuy rằng là anh em sinh đôi với Võ Duyệt Tâm, thế nhưng trong lòng Cổ Vệ, Võ Duyệt Dương thật không giống Võ Duyệt Tâm, nhưng mà lúc này hắn thực sự bị Võ Duyệt Dương khiến cho sững sờ, nhìn đôi môi nhỏ đầy đặn của hắn, nếu không phải vì y yêu Võ Duyệt Tâm, nhất định đã bị hắn câu hồn mất rồi.
Trấn Lan Ưng cố sức trừng mắt nhìn Cổ Vệ, tay cố sức dùng chăn quấn lấy người Võ Duyệt Dương, tới đầu vai cũng lập tức che đi, là để phòng ngừa Võ Duyệt Dương cảnh xuân xuất ra ngoài, để lộ ra phong tình kiều diễm tuyệt mĩ của hắn.
“Làm sao vậy, Lan Ưng, có chút ồn…”
Sau khi hoan ái có điểm mệt, hơn nữa mấy ngày nay vì Trấn Lan Ưng mà hao tổn tinh thần, hơn nữa hiện tại xác định được tình cảm của cả hai, những mệt mỏi tích lũy lâu ngày bắt đầu phát tác, mà cảm giác ấm áp khi được Trấn Lan Ưng ôm khiến hắn thật an tâm, hắn thực sự không muốn mở mắt, chỉ muốn hưởng thụ giờ phút ngọt ngào này.
“Không có gì, ngươi mệt rồi, ngủ thêm chút nữa.”
“Ân.”
Hắn dụi mặt vào ngực Trấn Lan Ưng , những ồn ào bên ngoài không quấy rầy được hắn, hắn biết rằng Trấn Lan Ưng sẽ vì hắn che gió ngăn mưa, hắn chỉ cần hảo hảo ngủ một giấc.
Cổ Vệ nghẹn họng trân trối nhìn, nói không ra lời, Trấn Lan Ưng trừng mắt nhìn y, khiến y có chút nao núng, cảm giác hình như y không nên nhìn, sẽ khiến Trấn Lan Ưng vô cùng tức giận, nhưng y bất quá chỉ nhìn thấy nam nhân lộ ra bờ vai trần, dù có hương diễm thế nào, cũng chỉ là bờ vai của nam nhân, y không có khả năng đối với bờ vai của nam nhân có cái gì huyễn tưởng.
“Ngươi còn đờ người ra, ngươi căn bản là không để ta vào mắt!” Võ Duyệt Tâm cắn chặt môi dưới, bộ dạng dường như sắp khóc, nhưng nàng cố nén không để mình bật khóc, chỉ giận dữ Cổ Vệ đang đứng đờ người.
“Có chuyện gì đi ra ngoài nói, Duyệt Dương mệt mỏi đang ngủ.”
Tuy thanh âm đã cố gắng đè thấp, thế nhưng thanh âm nam tính trấm thấp không giận mà uy của Trấn Lan Ưng cũng khiến Cổ Vệ và Võ Duyệt Tâm có chút chấn động, Võ Duyệt Tâm lúc này mới quay người lại, thấy rõ cảnh tượng trên giường của ca ca, miệng nàng há to.
Trấn Lan Ưng đang nằm trên giường của ca ca? Y đầu vai để trần, tóc đen xõa ra, nàng chú ý bên cạnh y, hãi a, Duyệt Dương ca ca đang ngủ bên cạnh y, có điều Trấn Lan Ưng đem chăn kéo cao, che tới hơn nửa mặt ca ca.
“Ngươi…ngươi sao lại ngủ cùng với ca ca?”
“Ngươi yên tâm, ta không muốn thành thân với ngươi.”
Tuy rằng đáp áp không khớp với câu hỏi, nhưng đây là đáp án mà Võ Duyệt Tâm mong mỏi nhất, nàng..ít nhất cũng chiếm được lời hứa không cần gả cho Trấn Lan Ưng, chỉ là Trấn Lan Ưng còn chưa trả lời nàng sao y lại nằm trên giường cùng với ca ca.
Duyệt Dương sơn trang cho dù không lớn bằng Thiên Ưng Bảo, nhưng cũng không đến nỗi phải để khách nhân ngủ cùng trên giường với chủ nhân, nàng còn mơ hồ chưa hiểu thì nghe thấy Cổ Vệ phát tiếng thở dài khổ não.
“Ưng ca, ta biết ngươi trọng tình nghĩa huynh đệ, ta cũng coi ngươi giống như ca ca ruột thịt của ta, ta ngay cả khi chẳng ra gì cũng sẽ không có sắc tâm với chị dâu, tất cả chỉ là quá khứ, Ưng ca, ta…ta quyết định cả đời cũng không thành thân.”
Đem chính mình trở thành diễn viên của vở bi kịch, Cổ Vệ nước mắt gần như sắp trào ra, y thập phần cảm tạ Trấn Lan Ưng định rút lui, thế nhưng y cũng không phải là kẻ yếu đuối, tình nghĩa huynh đệ không thể chỉ vì nữ nhân mà hóa thành cừu hận, y lần đầu tiên nhìn thấy Võ Duyệt Tâm, biết nàng là đại tẩu của y, liền không dám có vọng tưởng xa vời, lại càng không dám đi quá giới hạn. Này tất cả đều là lỗi của y, y không kìm chế được tình cảm của mình mà gặp mặt Võ Duyệt Tâm, để rồi tình cảm dây dưa.
Tới tận bây giờ, Cổ Vệ vẫn tiếp tục nói những lời đó, Võ Duyệt Tâm vẻ mặt bi phẫn, chỉ tay về phía y, vừa tức giận vừa thương xót chỉ trích: “Ngươi chỉ biết có tình nghĩa huynh đệ, đối với ta lại không có lấy một tia trừu mến, Trấn bảo chủ đã nói y sẽ không cưới ta, ngươi còn hận y không mau mau cưới ta a!”
Cổ Vệ không đành lòng nhìn thấy biểu tình thương tâm muốn chết của nàng, liền quay đầu thấp giọng nói: “Ta sẽ tự dằn vặt mình, ta sẽ không bao giờ thành thân, bởi vì…trên thế gian này không có nữ nhân nào có thể so sánh với nàng, mất đi nàng, có được nữ nhân khác đối với ta không có ý nghĩa”.
Võ Duyệt Tâm khóc ai ai thảm thiết, Trấn Lan Ưng đứng một bên khẽ động khóe miệng, cất cao giọng nói: “Ta nói rồi, ta sẽ không cưới Võ Duyệt Tâm.”
“Ưng ca, ta biết ngươi vì muốn thành toàn cho tiểu đệ mà nén xuống đau thương, từ bỏ thứ ngươi yêu thích, nhưng tiểu đệ cũng không phải là kẻ không có tình nghĩa huynh đệ, tuyệt đối không để ngươi phải hi sinh lớn như thế, nếu phải hi sinh chỉ cần mình ta hi sinh mà thôi.”
Trấn Lan Ưng chịu đựng không nổi bị bọn họ làm phiền, trầm giọng nói: “ Được rồi, ngày hôm nay không cần bất luận kẻ nào phải hi sinh, Ta không thương Võ Duyệt Tâm, tuyệt đối không yêu, bởi vậy các ngươi có thể khoái khoái lạc lạc cùng một chỗ.”
Cổ Vệ vẻ mặt bi thương, tự cho mình là nhân vật đại bi kịch, lắc đầu nói: “ Ưng ca, ngươi không cần phải nói ngược với lòng mình, trên đời này tuyệt không có nam nhân nào lại không thích người mĩ lệ khả ái như Duyệt Tâm tiểu thư.”
Trấn Lan Ưng đau đầu nói: “ Ta sẽ không cưới Võ Duyệt Tâm, ngươi nghe có hiểu không? Ta muốn thành thân với Võ Duyệt Dương, ta với hắn đã cùng nhau thề bồi, hơn nữa là lưỡng tình tương duyệt.”
Cổ Vệ còn định nói tiếp, Võ Duyệt Dương đôi mắt nhắp có chút lay động, tựa hồ như sắp bị đánh thức, Trấn Lan Ưng tức giận trừng mắt nhìn hai kẻ phá đám trong phòng.
“Cổ Vệ, mau cút ra ngoài! Hắn nếu như bị đánh thức, ta thề đánh ngươi thừa sống thiếu chết!” Khí thế uy nghiêm của y cho thấy y không nói đùa, Cổ Vệ ngây cả người, chỉ thấy Trấn Lan Ưng ôn nhu nhỏ giọng bên cạnh Võ Duyệt Dương:
“Tiếp tục ngủ, tối nay ta lại cùng ngươi.”
“Ân, Ưng.”
Hắn ngủ có chút mơ màng, chủ động mở hai tay ôm lấy cổ Trấn Lan Ưng , hôn lên mặt y một cái, Trấn Lan Ưng cười đến vô cùng hài lòng, cũng ôm lấy hắn vào trong lòng, cảnh tượng trước mắt thật giống đôi tình nhân đang tình nồng mật ý, hơn nữa còn là ân ái tới cực điểm khiến cho Võ Duyệt Tâm cùng Cổ Vệ mục trừng khẩu ngốc.
Trấn Lan Ưng đứng lên, Võ Duyệt Tâm thiếu chút nữa hét rầm lên, bởi y toàn thân xích lõa! Tuy chỉ nhìn thấy phần lưng, nhưng thân thể tuyệt đẹp của y đập thẳng vào mắt nàng.
Nàng vội quay người chạy ra ngoài, Trấn Lan Ưng tàn bạo trừng mắt nhìn Cổ Vệ, Cổ Vệ lập tức thức thời đi ra ngoài, Võ Duyệt Tâm đứng ở ngoài cửa, lo lắng đưa tay trấn áp trái tim đang đập thình thịch, khuôn mặt bởi vì vừa nhìn thấy một màn ban nãy mà đỏ mặt.
Cổ Vệ không giải thích được nói nhỏ: “Lẽ nào Ưng ca lại thích Võ Duyệt Dương thân là một cái nam nhân a?”
Y nhớ lại lúc Trấn Lan Ưng chân tay luống cuống, tìm đến y kể về việc y chiếm tiện nghi tỷ tỷ của Võ Duyệt Tâm, lẽ nào tỷ tỷ…là ca ca sao? Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Cổ Vệ vội hỏi Võ Duyệt Tâm: “Nàng có mấy tỷ tỷ?”
“Cái gì? ” Võ Duyệt Tâm bị hỏi đầu có chút mơ hồ.
“Ta hỏi nàng có mấy tỷ tỷ?”Thanh âm Cổ Vệ có chút hưng phấn.
“Ta không có tỷ tỷ, chỉ có một ca ca”.
Nhận được câu trả lời, Cổ Vệ sướng tới điên rồi, y ôm lấy Võ Duyệt Tâm hưng phấn xoay một vòng, Võ Duyệt Tâm sợ đến thét chói tai, hai tay bám chặt cổ y, tiếng thét chói tai lập tức biến thành tiếng thở gấp, hai người gần gụi ngọt ngào hôn.
Trấn Lan Ưng vừa mặc xong y phục đi ra cửa, nhìn thấy một màn này, y lập tức đóng cửa, cởi bỏ y phục, lên giường ôm Võ Duyệt Dương ngủ.
“Ưng, không phải ngươi nói đợi lát nữa mới quay lại sao?” Võ Duyệt Dương bị y đánh thức.
“Ta không muốn rời ngươi, hơn nữa bọn họ thoạt nhìn rất tốt, không cần ta nói thêm cái gì.” Trấn Lan Ưng hôn lên môi hắn.
“Bọn họ?”
Võ Duyệt Dương không hiểu chuyện gì nên bỏ qua. Trấn Lan Ưng đưa tay trêu đùa nhũ tiêm của hắn, y muốn đem quãng thời gian lãng phí trước đây toàn bộ bồi hoàn.
Võ Duyệt Dương mở to đôi mắt, khuôn mặt đỏ ửng dâng lên nhiệt khí, Trấn Lan Ưng chui đầu vào chăn, khẽ cắn liếm nhũ tiêm mĩ lệ, Võ Duyệt Dương môi hồng khẽ mở, thanh âm hóa thành tiếng rên rỉ nhu tình, thân thể xụi lơ, tùy ý Trấn Lan Ưng muốn làm gì thì làm.
Mãi cho đến buổi sáng ngày thứ hai, bọn họ cũng không có đi ra khỏi phòng!