[abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt - Thiển Vô Tâm

Chương 53: Còn Có Thể Trách Ai, Chỉ Có Thể Cưng Chiều


Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 53: Còn Có Thể Trách Ai, Chỉ Có Thể Cưng Chiều

Sau khi trở lại từ buổi họp lớp, Thẩm Tư Phi không ra ngoài nữa, một là ở nhà an tâm học tập, chuẩn bị thi giấy chứng nhận lĩnh vực tài chính, hai là cậu mang thai sắp được ba tháng, triệu chứng nôn nghén xảy ra nhiều lần, cậu bất cứ lúc nào bất kỳ địa điểm gì cũng buồn nôn, thực sự không muốn ra ngoài làm người ta nhìn chòng chọc.

Ngay cả chương trình học cũng là trên mạng.

Cứ như thế này, Hạ Tây Châu cảm thấy không yên lòng.

Hắn đọc một nửa hợp đồng, đứng dậy vào phòng đọc sách bên cạnh.

Biệt thự rất lớn, phòng trống rất nhiều, Hạ Tây Châu cố ý chuẩn bị phòng đọc sách mới cho Thẩm Tư Phi để đọc sách.

Thẩm Tư Phi đang vùi trên ghế xem video, lót cái đệm mềm mại dưới mông, ghế tựa lớn, cậu gác hai chân lên, hai mắt nhìn màn hình, thoạt nhìn nghiêm túc.

Hạ Tây Châu đi tới ôm người, Thẩm Tư Phi túm lấy cánh tay hắn: “Sao thế… em ngồi thẳng mà.”

Hạ Tây Châu: “Hôm nay ngồi máy tính bao lâu rồi?”

Thẩm Tư Phi: “Em chỉ học trên mạng một tiếng!”

Hạ Tây Châu tự mở hệ thống xem thời gian sử dụng hôm nay, sau đó muốn cầm điện thoại di động của cậu, bị Thẩm Tư Phi đè xuống. Hạ Tây Châu nói: “Bốn tiếng máy tính? Hả? Từ ba giờ đến bây giờ. Em làm gì?”

Chớ nói chi là còn có thời gian chơi điện thoại.

Thẩm Tư Phi chớp mắt: “Học trên mạng!”

Hạ Tây Châu vô tình nói, “Không nói thật, anh sẽ tra.”

Dù sao cũng có thể xem thời gian sử dụng các phần mềm.

Thẩm Tư Phi vội vàng kéo hắn, cúi đầu nói: “… Thì chỉ chơi game một lát.”

“…” Hạ Tây Châu tắt máy tính cái phụt, kéo cậu lên đối diện mình, “Điều thứ ba mươi ba trong những mục cần lưu ý là gì?”


Thẩm Tư Phi nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, không dám nói lời nào.

“Giảm bớt thời gian tiếp xúc với thiết bị điện tử, đặc biệt là máy tính.” Giọng Hạ Tây Châu lạnh nhạt không ít, rõ ràng cho thấy là giận, “Ba ngày trước anh nói với em rồi, em nghe tai này lọt tai kia à? Em…”

Thẩm Tư Phi biến sắc, đẩy hắn ra, chạy vào phòng vệ sinh.

Hạ Tây Châu đứng tại chỗ xoa xoa huyệt thái dương, chốc lát mới đi vào, nhìn thấy Thẩm Tư Phi nôn xong sắc mặt trắng bệch, khom lưng súc miệng.

Từ lần trước hắn phát hiện người này vì để cho hắn an tâm mà ép mình kiên cường ăn sáng, hơn nữa nhiều lần ở nhà chơi game thời gian dài, Hạ Tây Châu mấy lần bắt quả tang răn dạy, người này lại chui vào WC.

Hắn vừa giận, người này lại nôn nghén.

Hạ Tây Châu trước kia phẫn nộ thế nào, lần này không nổi giận được.

Omega của mình, còn trách ai được nữa, chỉ có thể cưng chiều.

Hắn đi tới, ôm lấy người từ phía sau.

Thẩm Tư Phi gần đây không ngon miệng, ăn cái gì ói cái đó, không chỉ không mập lên, trái lại gầy đi không ít. Ôm một cái như vậy hắn cũng cảm thấy dường như chỉ toàn là xương, cộm người.

Thẩm Tư Phi không phản kháng mà tựa vào người đối phương, nói: “Xin lỗi, em chỉ cảm thấy chơi game rất vui, trước kia em thích chơi game lắm. Em bảo đảm, sau này không bao giờ như vậy nữa.”

“Không cần nói xin lỗi với anh.” Hạ Tây Châu nắm lấy cổ tay cậu, “Giận anh không?”

Thẩm Tư Phi sững sờ, “Hả?”

Hạ Tây Châu: “Giận anh không thể thường xuyên về với em, còn làm em vất vả như vậy.”

“Anh đừng nói cái này với em.” Thẩm Tư Phi cười, “Tiền sữa bột của con nhờ vào anh đó chủ tịch Hạ, anh là người duy nhất làm việc trong nhà. Nếu như tương lai em không thể sống với anh, anh cũng không nợ em…” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hạ Tây Châu bịt miệng cậu, “Không cho nói câu này.”


Thẩm Tư Phi nhấc chân đi ra ngoài, “Anh cũng không cần lo quá, em bảo đảm sau này tuyệt đối không chơi game quá một tiếng. Hơn nữa anh gọi điện thoại cho người bạn nước ngoài rồi còn gì? Anh ấy làm bác sĩ cũng nói đây là phản ứng bình thường, chờ qua ba tháng là hết.”

Tuy rằng Omega trời sinh yếu đuối còn phiền phức, mà Thẩm Tư Phi vẫn không có thói quen được bảo vệ làm Alpha luôn luôn lo lắng.

Vì thế cậu bỏ game, mỗi ngày ngoại trừ học tập cũng chỉ ở nhà bếp.

Lúc qua ba tháng, tuy rằng vẫn có vài triệu chứng mà tốt lên nhiều, Thẩm Tư Phi ăn được nhiều hơn. Trong lúc đó cậu và Hạ Tây Châu tranh thủ đi khám một lần, tình huống vô cùng tốt.

Hạ Tây Châu rốt cục không còn căng thẳng nữa.

Trưa hôm sau Thẩm Tư Phi thi, cậu làm xong bài thi kiểm tra lại một lần, nộp bài đi ra sớm, ra cửa gọi điện thoại: “Em thi xong rồi.”

Giọng Hạ Tây Châu bởi vì qua điện thoại mà trầm thấp, lại có ý cười: “Nghe thấy, em thi rất thuận lợi.”

Thẩm Tư Phi: “Đương nhiên, anh không xem em thi cái gì sao, kiểu thi cấp tiểu học này em chẳng có gì phải lo. Buổi trưa anh có rảnh không? Chúng ta cùng ăn cơm trưa đi?”

Hạ Tây Châu: “Anh ở bên Tinh Huy, nếu em không ngại thì tìm quán cà phê ngồi một lát. Anh họp xong thì đến đón em.”

Thẩm Tư Phi cúp máy, tra bản đồ, phát hiện tập đoàn Hạ thị ở gần đây, thu dọn đồ đạc, nhắn tin cho Hạ Tây Châu, đi thẳng tới.

Mười phút đi bộ, Thẩm Tư Phi đã đến. Cậu vào cửa, đang định tìm một chỗ chờ lại thấy một người đàn ông đứng ở quầy lễ tân, kiểu đứng ngả ngớn, đang tán gẫu vui vẻ với hai cô gái lễ tân, tiếng cười vui vẻ thỉnh thoảng vang lên.

Người kia cao to, bóng lưng quen quen.

Thẩm Tư Phi đi lên trước, người kia tùy ý nghiêng đầu, sau đó ngây ngẩn cả người.

Thẩm Tư Phi cười, “Đội trưởng Uông, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được.”


Uông Ngạn vội đứng thẳng, anh nhìn người trước mắt, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc trước sắc đẹp của cậu, anh đưa tay ra: “Thẩm tiên sinh? Chào cậu chào cậu.”

Thẩm Tư Phi bắt tay anh. Lễ tân được Hạ Tây Châu dặn dò trước, nhận ra Thẩm Tư Phi, vội đưa họ vào phòng nghỉ ngơi, rót trà nóng.

Uông Ngạn nói: “Thật là khéo, không ngờ lại gặp được Thẩm tiên sinh ở đây, cậu đến tìm chủ tịch Hạ à? Chỉ sợ là phải đợi, giờ cậu ấy đang ở bên Tinh Huy.”

Thẩm Tư Phi: “Tôi gọi điện thoại rồi, cho nên tôi tới đây đợi. Đội trưởng Uông tới làm gì vậy?”

“Trời nóng quá, tôi đến đây giữ gìn an ninh trật tự, tiện đường hứng ké điều hòa, còn được ngắm gái đẹp.” Uông Ngạn cười nói, “Cũng coi như đã gặp mặt hai lần mà chưa giới thiệu chính thức nhỉ. Tôi tên là Uông Ngạn, hội trưởng Hiệp hội quyền lợi Omega, đây là danh thiếp của tôi.”

Tướng mạo anh đẹp trai, anh tuấn cao to, khí chất phóng khoáng, tuy rằng nói nhiều, người ta cảm thấy lông bông, trên thực tế anh đáng tin, không trầm ổn mà lại chín chắn.

“Tôi tên là Thẩm Tư Phi, giờ đang làm giáo viên cấp ba.” Thẩm Tư Phi cười nói, “Ơn cứu mạng lúc trước, nhất định phải cảm ơn đội trưởng Uông.”

Uông Ngạn nghe, nhớ ra mình giúp ông bạn già hai lần, còn chọc thủng bí mật mà đối phương che giấu, ngượng ngùng, “Khách sáo, việc nên làm. Nhưng cái kia… Tôi không phải cố ý, không cẩn thận nói ra.”

Đây là người thứ hai biết đến sự tồn tại của đứa bé trừ Ôn Nhã, Thẩm Tư Phi cúi đầu nhìn xuống: “Không cần để bụng, dù không có anh, sớm muộn gì anh ấy cũng biết.”

Uông Ngạn gật đầu, anh vốn tưởng rằng Omega mà Hạ Tây Châu đang theo đuổi có bao nhiêu yếu ớt, không nghĩ đến lại rất thông suốt ở phương diện này, ít nhất là khí chất thanh quý tao nhã, lễ phép lại bình tĩnh, không giống Omega sợ người lạ nhát gan còn dễ thẹn thùng mà anh gặp.

Uông Ngạn thở dài: “Tôi quen biết Hạ Tây Châu lúc thuê nhà ở nước ngoài, bởi vậy coi như biết rõ cậu ấy. Nếu như nhất định phải hình dung, cậu ấy như một con sói cô độc lại mạnh mẽ, cho nên tôi rất kinh ngạc. Cậu biết đấy, gốc gác của cậu ấy không đơn giản.”

Thẩm Tư Phi đã hiểu: “Anh thấy lạ là vì sao anh ấy chọn tôi à? Có lẽ cuộc sống kỳ diệu như vậy đấy. Khi còn bé Hạ Tây Châu bị bắt cóc, sau đó chuyển đến viện mồ côi, gặp tôi. Cũng coi như là lớn lên cùng nhau, bởi vậy tôi cũng biết gốc gác của anh ấy.”

Uông Ngạn kinh ngạc: “Cậu là trẻ mồ côi?”

Thẩm Tư Phi lắc đầu: “Không phải, tôi xuất thân nhà họ Thẩm, nói tới nói lui cũng chỉ có hai chữ nhà giàu, không đề cập tới cái này nữa.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Uông Ngạn không nhớ ra nhà họ Thẩm nào, gật đầu, “Tôi không hóng hớt vậy đâu, chỉ muốn nói là rất nhiều người sợ ông bạn già của tôi, kính nể cậu ấy lại hận cậu ấy, lão già nhà họ Hạ chưa chết kia coi cậu ấy là con rối để khống chế… Tôi cũng không có ý tỏ vẻ đáng thương, thật ra cậu ấy không xấu, chỉ là hơi cực đoan.”

Thẩm Tư Phi cau mày. Bỗng cậu cảm thấy năm đó Hạ Tây Châu trở lại nhà họ Hạ sau đó bò lên vị trí người thừa kế kia chắc chắn đã trải qua một hồi mưa máu gió tanh không ai tưởng tượng nổi.

Uông Ngạn nói tiếp: “Nếu được thì bao dung cậu ấy nhiều hơn đi. Cậu ấy rất thích cậu, lần trước cậu tự dưng mất liên lạc, cậu ấy còn tìm cậu khắp nơi, còn nhờ tôi lấy thông tin định vị đấy.”

Thẩm Tư Phi ngẩn ra: “Không phải trùng hợp?”

Cho nên không phải ngẫu nhiên gặp được, mà là cố ý tới sao?


Thấy thần sắc cậu ngơ ngác, Uông Ngạn hoài nghi mình nói sai lời, nhất thời không dám lên tiếng, mãi mới nói: “Chán quá, Thẩm tiên sinh, chúng ta chờ ở đây, không bằng qua Tinh Huy xem sao?”

Giải trí Tinh Huy không ở trong tập đoàn Hạ thị, cách đây chừng mười phút đường xe. Uông Ngạn đáng tin, Thẩm Tư Phi đồng ý.

Hạ Tây Châu kết thúc hội nghị sớm.

Tôn Vi Giai cầm văn kiện: “Chủ tịch Hạ, đạo diễn Tôn đang phỏng vấn nghệ sĩ mới, ngài đến xem không?”

Nếu như chủ tịch tới, chắc hẳn đám người mới sẽ càng kích động càng nỗ lực hơn.

Hạ Tây Châu định đi liếc mắt xem rồi đi.

Đạo diễn Tôn chủ yếu phụ trách phương diện diễn viên, chọn một đoạn trong tác phẩm truyền hình cho nghệ sĩ tới tham gia biểu diễn để kiểm tra.

Giải trí Tinh Huy là công ty mới, quá non trẻ, người đến phỏng vấn không phải nghệ sĩ xuất thân chính quy, chỉ cần diễn được và có năng lực là có thể qua ải.

Mà luôn có người bị quét xuống.

Đạo diễn Tôn lắc đầu, nữ nghệ sĩ khổ sở nói: “Đạo diễn, xin cho tôi thêm một cơ hội! Tôi thật sự rất muốn làm nghề này, tôi sẽ nỗ lực thêm, tôi muốn trở thành tiêu điểm muôn người chú ý, xin hãy cho tôi thử lại lần nữa!” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Đạo diễn Tôn nói: “Cô không xuất thân chính quy đúng không? Chỉ học lời thoại là không đủ, không có biểu cảm gì động tác cứng ngắc, xưa nay cô chưa từng đóng phim đúng không?”

Ông vừa dứt lời, bên kia tiếng kinh hô vọng lại, nghệ sĩ chờ ở bên ngoài ít nhiều gì cũng có nhan sắc không tệ, ông lại nhìn thấy một người đàn ông khí chất trầm ổn tướng mạo xuất chúng hơn hẳn đi tới, đi thẳng vào phòng.

Hạ Tây Châu vắt âu phục lên cánh tay, “Đạo diễn Tôn.”

Đạo diễn Tôn cũng được mời đến đây, chỉ biết người trước mặt này tuổi còn trẻ mà tiền tài trong tay đã lên đến trăm triệu, là boss lớn. Ông vội đứng lên, cô gái giữa phòng lại kêu thành tiếng: “Chủ tịch Hạ!”

Hạ Tây Châu nhìn sang, liếc nhìn danh sách, cau mày nói: “… Thẩm Khiết?”

Sau một khắc điện thoại di động của hắn vang lên, Hạ Tây Châu lấy ra liếc nhìn, “Xin lỗi tôi có việc, mọi người tiếp tục.”

Hắn ấn nút nghe, nghe thấy giọng ông bạn cũ ở đầu kia: “Hạ Tây Châu! Tôi đưa Thẩm tiên sinh đến cho cậu đây!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.