[abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt - Thiển Vô Tâm

Chương 43: Không Có Không Tốt, Cực Kỳ Tốt


Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 43: Không Có Không Tốt, Cực Kỳ Tốt

Đi gặp Dư Minh Viễn, lái xe đã mất một tiếng, Hạ Tây Châu từ trước đến giờ ít nói, Thẩm Tư Phi buồn ngủ đến độ ngủ thiếp đi.

Lúc đến, cậu còn tựa vào bả vai Hạ Tây Châu, đè âu phục người ta nhăn nheo.

Vùng ngoại ô thành phố S tiếp giáp với thành phố bên cạnh, mùi gay mũi làm người buồn nôn xộc tới. Thẩm Tư Phi xuống xe thiếu chút nữa ngất đi, cậu sợ hãi nói: “Anh đưa Dư Minh Viễn đến đâu?”

Hạ Tây Châu cho cậu một tấm vải, bịt kín mũi.

Trại nuôi heo.

Thẩm Tư Phi bịt mũi, xanh cả mặt mà đi vào, Hạ Tây Châu nắm tay cậu: “Nếu không được thì anh đưa Dư Minh Viễn ra.”

Dằn vặt còn hơn cả đủ thứ mùi.

Dư Minh Viễn ở chỗ này hơn hai mươi ngày, ngày nào cũng chới với ở ranh giới gần chết, mà chạy cũng chạy không thoát, chạy cũng không biết quay về thế nào, bên này quá xa nội thành, lối đi bộ cũng chẳng thấy có mấy chiếc xe, nhiều nhất chỉ là xe chở hàng.

Hạ Tây Châu coi chặt, cũng trốn không thoát.

Dư đại thiếu chưa bao giờ dính bẩn không làm việc sắp không chịu đựng nổi, chủ trại chỗ này còn tàn nhẫn, tuy rằng không đánh người, mà không làm việc thì không cho cơm ăn.

Thế kỷ mới rồi, sao còn có chuyện ép mua ép bán như vậy chứ?

Lúc Thẩm Tư Phi đến, Dư Minh Viễn đang bịt mũi, đi ủng đầu đầy mồ hôi xúc phân. Không sai, cái chỗ chết tiệt này, một đường nào đó cứ tắc mãi.

Hắn ta ngẩng đầu, thấy Thẩm Tư Phi đứng cách đó không xa, cùng người đàn ông đứng sau lưng.

Dư Minh Viễn ném đồ trong tay, không để ý dưới chân lầy lội, chạy tới bên đó!

Kinh động đám heo, hắn bị củng hai lần, cọ bẩn cả người, nhưng vẫn liên tục chạy tới, “Họ Hạ, chủ tịch Hạ! Đưa tôi ra ngoài!”

Vốn tưởng rằng sau khi bị người bắt thì bị nhốt lại đánh, hoặc là cái gì khác hắn ta cũng đã chuẩn bị, kết quả lại là nuôi heo ở trại!

Hắn ta không muốn tiếp tục ở nơi quỷ quái này nữa! Hắn ta thề đời này không ăn thịt lợn nữa.

Nhân viên tiến lên ngăn cản hắn ta, Thẩm Tư Phi mới tránh khỏi bị nhào vào đầy nguy hiểm.


Chỗ này mùi rất nặng, cậu cảm thấy buồn nôn, bởi vì nhẫn nại mà mặt trắng bệch.

Hạ Tây Châu trầm giọng hỏi: “Không muốn ở đây nữa?”

Dư Minh Viễn cả giận: “Anh nhốt tôi ở đây là trái pháp luật! Ba tôi cũng sẽ không tha cho anh! Hơn nữa anh đưa Omega đến đây tính là đàn ông gì, là đàn ông thì đánh nhau với tôi một trận!”

Hạ Tây Châu nói: “Sao tôi phải đánh nhau với cậu? Hình như cậu vẫn chưa lớn, Dư thiếu, cậu không có sức gì mà so với tôi.”

Sắc mặt Dư Minh Viễn khó coi.

Đối phương là đã là chủ một công ty, còn xuất thân danh gia, tướng mạo vóc người đều hơn hắn ta, thủ đoạn cũng cao minh còn vô lại. Mà Dư Minh Viễn hắn ta, lại chẳng là cái thá gì, thậm chí lưu lạc tới chỗ nuôi heo này, chẳng làm được gì.

Hắn ta xấu hổ vì đề cập đến một chuyện mà không thành công, chỉ chất vấn: “Như vậy Thẩm Tư Phi, chẳng lẽ em cũng coi trọng tiền tài của đàn ông?”

Thẩm Tư Phi cười mỉa mai: “Thế cũng đúng đấy chứ, trên người anh không có cái gì làm tôi vừa ý. Anh nên về đi, quay về làm tiểu thiếu gia đi.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu quay người đi.

Dư Minh Viễn đã đủ chật vật, trải nghiệm làm việc mấy chục ngày hắn ta xưa nay không thể nào tưởng tượng được, còn phải làm việc không ai muốn làm đã đủ làm cho hắn ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh mà bình tĩnh suy tư, ít nhất sẽ không hoang đường giống như trước.

Thẩm Tư Phi liêu xiêu chạy đến sau xe, rốt cục không nhịn được khom lưng ói ra.

Hạ Tây Châu cũng cảm thấy mùi vừa nãy đúng là làm người khác buồn nôn, chỉ là hắn còn nhịn được. Omega yếu ớt, Thẩm Tư Phi phản ứng như vậy là bình thường, hắn giơ tay vỗ lưng cho cậu, lại bị đẩy ra.

Mùi đó thực sự không dễ chịu, Thẩm Tư Phi một hồi lâu mới ổn, cậu thật lòng than thở: “Chủ tịch Hạ, em không nhịn được muốn giơ ngón tay cái với anh, sao anh nghĩ ra cái này được, đúng là tàn nhẫn.”

Sau này Dư Minh Viễn nhìn thấy Hạ Tây Châu là nhớ lại cảnh hắn ta nuôi heo, nhất định trốn rất xa.

Hạ Tây Châu đưa cho cậu một chai nước khoáng, khiêm tốn sờ sờ mũi: “Cũng thường thôi.”

Thẩm Tư Phi đồng ý lời mời đến nhà Trần Kim ăn cơm, vừa vặn viện trưởng Trần và mẹ Trần cũng ở đó.

Thẩm Tư Phi xin lỗi chuyện kiểm tra xứng đôi pheromone: “Vốn em không muốn đi, sau đó chuyện xảy ra đột ngột quá, em quên mất. Anh Trần, thật ra em có bạn trai rồi.”


Trần Kim kinh ngạc, sững sờ nói: “Bạn, bạn trai?”

Ôn Nhã nói: “Vậy rất tốt, lần sau nếu thầy Thẩm không ngại thì đưa người tới thăm nhà nhé.”

Trần Kim hỏi: “Là ai? Anh biết không?”

Thẩm Tư Phi cười cứng ngắc.

Không chỉ quen, trước kia còn là tình địch của cậu. Mà chuyện này không nói cho Trần Kim thì hơn, phải tìm cơ hội khiến người không cảm thấy cảnh tượng đó quá kích thích.

Viện trưởng Trần ở bên cạnh cũng cười nói: “Tốt lắm tốt lắm, người trẻ tuổi, yêu đương cũng tốt.”

Ăn cơm xong, viện trưởng Trần gọi Thẩm Tư Phi vào trong phòng đọc sách, hỏi cậu: “Trước đó Hạ Tây Châu tìm chú, hỏi chuyện năm đó cho nó học phí. Trước đó con nhờ chú không được tiết lộ dù nửa chữ cho người khác, chú nghĩ nếu nó chủ động hỏi thì nói.”

Thẩm Tư Phi suy nghĩ một lúc mới nhớ ra là chuyện gì, “Vậy còn thư?”

Viện trưởng Trần nói: “Đúng vậy, hình như nó còn hơi hiểu lầm. Con có ký tên không?”

Thẩm Tư Phi lắc đầu, cậu vốn coi như là khi nhàn hạ tiện tay viết chút, cũng không phải thật sự định giữ liên lạc để duy trì quan hệ.

Viện trưởng Trần thở dài: “Nó không lầm thành Trần Kim nhà chú đấy chứ?”

Thẩm Tư Phi nói: “Không sao, biết thì biết, con tính lãi khoản tiền kia rồi đòi lại là xong. Hơn nữa năm đó con giúp đỡ sếp lớn như vậy, cứu người trong lửa nước, không chừng anh ta tâm tình tốt có thể cho con cổ phần công ty thì sao?”

Viện trưởng Trần lắc đầu, “Nói dối cũng không tốt.”

Ra khỏi nhà họ Trần, Thẩm Tư Phi đến bệnh viện.

Lấy giấy kiểm tra sức khỏe, sắc mặt bác sĩ Liễu phòng chuyên khoa cho Omega thả lỏng không ít, “Không tệ, thai nhi phát triển bình thường. Sau này phải nghỉ ngơi nhiều tránh mệt nhọc, chú ý dinh dưỡng, cấm vận động dữ dội.”

Thẩm Tư Phi ngoan ngoãn nghe dạy bảo, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ hồ đồ khi vào viện lúc trước.


Cậu hỏi: “Vậy hai tuần nữa có phải tới khám lại không?”

“Bốn tuần sau đến đây là được.” Bác sĩ nói, “Đúng rồi, Alpha của cậu đâu?”

Sắc mặt Thẩm Tư Phi cứng lại, cậu không lên tiếng.

Bác sĩ Liễu sầm mặt lại, vỗ lên bàn: “Cậu vẫn chưa nói chuyện này cho đối phương biết? Thứ cho tôi mạo muội, Thẩm tiên sinh vẫn chưa bị đánh dấu vĩnh viễn đúng không? Trong lúc mang thai, bởi vì vấn đề thiên tính nên đứa bé có nhu cầu cần pheromone của song phương, cho nên tôi không ủng hộ Omega một mình nuôi nấng con cái.”

Thẩm Tư Phi nói: “Tôi ổn mà, ngài gửi cái gì mà các vấn đề cần lưu ý gì đó tôi cũng xem.”

Bác sĩ Liễu hỏi: “Vậy ngài đọc hết chưa? Thôi, tôi liên hệ với Alpha của cậu luôn.”

Thẩm Tư Phi vội ngăn cản hắn: “Đừng! Chuyện này tự tôi xử lý.”

Bác sĩ Liễu nghi ngờ nhìn cậu, bấp bênh giữa ý nghĩ của bệnh nhân và trách nhiệm của bác sĩ.

Thẩm Tư Phi nói: “Thật không dám giấu giếm, tôi rất thích trẻ con. Cho nên tôi sẽ không bỏ con, nhưng mà xin tôn trọng ý nghĩ của tôi.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Bác sĩ Liễu than thở gật đầu, ký tên lên bệnh án, hỏi: “Alpha kia đối xử với cậu không tốt?”

Thẩm Tư Phi ngẩn ra, lập tức lắc đầu.

Không có không tốt, cực kỳ tốt.

Hẹn luật sư của Hạ Tây Châu ở quán cà phê, lúc Thẩm Tư Phi đến, Hạ Tây Châu và luật sư đã ở đó.

Cậu vội xin lỗi: “Xin lỗi, em tới chậm. Luật sư Đỗ chào anh, chủ tịch Hạ.”

Hạ Tây Châu đè tay cậu lại, nhàn nhạt nói: “Không cần.”

Luật sư Đỗ cười nói: “Thẩm tiên sinh chào cậu, bắt tay thì thôi, chủ tịch Hạ sẽ ghen, đây là danh thiếp của tôi.”

Thẩm Tư Phi: “…”

Ba người rất mau vào đề tài chính, cậu lấy di chúc của Thường Mân ra, năm đó di chúc mà Thường Mân lập là tự tay viết, sau khi tự sát mới được người phát hiện. Sau đó Thẩm Tư Phi giữ lại bản thảo gốc.

Luật sư Đỗ nhìn: “Lúc ấy có nhân chứng thứ hai không?”

Thẩm Tư Phi nhớ lại: “Lúc đó tôi còn nhỏ, được không?”


Luật sư Đỗ lắc đầu: “Liên hệ máu mủ thì giữa hai người có quan hệ sâu sắc rồi. Cho nên, mặc dù tố tụng mà nếu có công hàm của luật sư thì Thẩm Lương Bình tiên sinh hoàn toàn có thể dùng di chúc này làm lý do phản bác. Nếu quả thật làm như vậy, tỷ lệ thành công rất nhỏ.”

“Có câu nói, thanh quan khó đoạn chuyện nhà. Trong này liên quan đến tài sản chung của vợ chồng, nếu quả thật phải dùng pháp luật để phân xử, khả năng bất lợi với Thẩm Tư Phi tiên sinh.”

Nếu như muốn đi con đường này, trở mặt với Thẩm Lương Bình, sẽ không có khả năng nhanh.

Luật sư Đỗ đứng dậy nói: “Vậy tôi đi trước, có vấn đề có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào. Tạm biệt.”

Hạ Tây Châu cầm bánh ngọt dâu tây cho cậu.

Thẩm Tư Phi sáng mắt lên, giơ tay nhận lấy.

Hạ Tây Châu nói: “Đồ ngọt không thể ăn nhiều. Anh thấy em giấu mấy cái kẹo thỏ trắng dưới bàn trà.”

Đối mặt với lời chất vấn, Thẩm Tư Phi rụt cổ lại, ngụy biện: “Nào có, một ngày em ăn nhiều nhất một cái.”

Hạ Tây Châu bất đắc dĩ nhìn cậu, hỏi: “Đã nghĩ ra muốn làm gì chưa?”

Thẩm Tư Phi: “Đòi lại đồ của mẹ em trước, sau đó cắt đứt quan hệ.” Dù sao nhà họ Thẩm ở trong lòng cậu đã chẳng còn là gì.

Hạ Tây Châu: “Sao lúc tốt nghiệp không thôi lui tới luôn?” Khi đó đã có năng lực độc lập kinh tế, hoàn toàn không cần về nhà họ Thẩm nữa.

Thẩm Tư Phi lắc đầu: “Em được Thẩm Lương Bình nuôi lớn, tuy rằng ở viện mồ côi, học phí sinh hoạt phí Thẩm Lương Bình vẫn luôn thông qua viện trưởng Trần hoặc là trực tiếp cho em, nếu như em trở mặt ngay, hiển nhiên là không thể.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Vĩnh viễn không muốn ghi nợ thứ gì, Thẩm Tư Phi chính là như vậy, lại bởi vì xuất thân giàu sang, không được tự do nhiều, cậu trốn không thoát.

Hạ Tây Châu nói: “Cách tốt nhất làm một người tỉnh táo và thành thật là làm người này mất đi đồ mình thích nhất. Cũng tỷ như Dư Minh Viễn, chỉ cần làm cho cậu ta rời khỏi giàu sang, lăn lộn trong bùn nửa tháng, cậu ta hiểu ngay.”

Thẩm Tư Phi nhìn vào mắt hắn.

Hạ Tây Châu đặt hai tay trước mặt, bình tĩnh nhàn nhã, “Vừa vặn anh có một dự án bất động sản, nếu như làm xong, kiếm lãi là không thành vấn đề. Anh có thể chuyển giao cho Thẩm tiên sinh, nhờ vào đó để đổi di vật của mẹ em.”

Thẩm Tư Phi suy tư một chút, quyết định thành thật nói: “Tuy rằng nghe không hiểu, mà, chủ tịch Hạ mưu mô đấy.”

Hạ Tây Châu lắc đầu, biết cậu không hiểu, nói: “Anh hỏi thăm rồi, sau khi không quay vòng vốn được, nhà họ Thẩm đã thất bại vài dự án, tuy rằng tạm thời ổn định tài chính, mà trong tay thiếu hụt một dự án chân chính có thể kiếm tiền bù lỗ. Cho nên, ông ta sẽ không từ chối.”

Thẩm Tư Phi trầm mặc hồi lâu, nói: “Bất kể nói thế nào, anh cũng muốn ra mặt thay em?”

Hạ Tây Châu nói: “Vì bạn trai, chuyện đương nhiên.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.