[abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt - Thiển Vô Tâm

Chương 4: Bo Tuyệt Đối Không Có Kết Quả Tốt


Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 4: Bo Tuyệt Đối Không Có Kết Quả Tốt

Nghe thế, Thẩm Tư Phi nhíu mày lại, nghiêm nghị: “Nói cách khác, tôi sắp bước vào kỳ phát tình?”

Bác sĩ nói: “Ngắn thì ba tháng, lâu thì trong vòng một năm.”

Thời gian không dài không ngắn, nhưng vẫn làm người đau đầu.

Bác sĩ nhìn thấu sự khó xử của cậu, nói: “Nhưng cũng không phải không có cách, Alpha đánh dấu tạm thời, hoặc là bệnh viện có thể cung cấp chiết xuất chất lỏng pheromone nhân tạo của Alpha, có thể giúp tạm hoãn thời kỳ phát tình một đến hai năm. Nhưng sau này tồn tại tác dụng phụ nhất định, sẽ tạo thành thương tổn với khoang sinh sản của cậu, về sau nếu muốn có con sẽ sinh ra nhiều nhân tố không ổn định.”

Thần sắc Thẩm Tư Phi dại ra: “… Khoang sinh sản?”

Bác sĩ mở to hai mắt nhìn cậu, tràn đầy nghi hoặc “Cậu thật sự là Omega hả”.

Thẩm Tư Phi lắc đầu một cái, cậu đương nhiên biết đó là gì. Nhưng mà con cái vốn không nằm trong kế hoạch của cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thẩm Tư Phi đệ trình đơn xin thuốc xịt che pheromone, cùng với chiết xuất chất lỏng pheromone của Alpha, cái trước tốc độ phúc đáp ý kiến tương đối nhanh, cái sau còn cần nhiều thủ tục và chờ đợi lâu.

Cũng may thuốc ức chế còn có hiệu lực trong một thời gian nhất định, trong thời gian ngắn cậu không cần căng thẳng quá.

Thẩm Tư Phi tiện tay cầm hai chai thuốc cảm cúm, đi ra phòng thuốc, vào thang máy đi thăm Trần Kim.

Cửa thang máy mở ra, Thẩm Tư Phi giương mắt nhìn, dừng bước.

Hạ Tây Châu cầm cặp văn kiện và hộp giữ tươi, ánh mắt nhàn nhạt đối diện với cậu.

Thẩm Tư Phi: “…”

Hôm nay cậu ra cửa tựa hồ quên không xem hoàng lịch, trong thang máy còn có người, Thẩm Tư Phi đành mặt không thay đổi đi vào, yên lặng cúi đầu đứng một bên, vờ như không quen biết.

Hai người đồng thời ra thang máy, Hạ Tây Châu bước trước một bước, Thẩm Tư Phi vốn đi chậm hơn vài bước, lại nghĩ tại sao cậu phải sợ người này chứ! Thế là cậu lại ngoan cường đi theo chân người kia.

Trần Kim đang khám vừa ngước mắt là thấy hai người anh em xưa nay bất hòa, gặp mặt là nhe răng trợn mắt một trước một sau vào cửa.

Trần Kim: “…”


Thẩm Tư Phi cười thâm trầm: “Nửa đường gặp được chủ tịch Hạ.”

Hạ Tây Châu mặt không chút thay đổi nói: “Thực sự là trùng hợp thật, không ngờ thầy Thẩm hôm nay cũng ở bệnh viện.”

Trần Kim: “???”

Trần Kim khó xử đứng dậy nói: “Vậy hai người vào trong nghỉ ngơi một lát, anh khám xong cho bệnh nhân này rồi vào.”

Phòng nghỉ ngơi của bác sĩ không lớn, cũng chỉ có chỗ chứa quần áo, thay quần áo thì vừa vặn, dồn hai người đàn ông thì hơi khó.

Chủ tịch Hạ đặt cái chân dài xuống, chiếm cứ hơn một nửa không gian, Thẩm Tư Phi ở bên cạnh, chân cũng không duỗi được, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Hạ Tây Châu.

Hạ Tây Châu chẳng có nửa phần không dễ chịu, thậm chí còn ưu nhã lấy một quả nho trong hộp giữ tươi, ngước mắt nhìn Thẩm Tư Phi nói: “Cũng ngọt đấy, thầy Thẩm muốn ăn một quả không?”

Thẩm Tư Phi nói: “Tôi là thầy của bạn học Hướng, không phải thầy của chủ tịch Hạ, chủ tịch Hạ vẫn nên thay đổi xưng hô thì hơn.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hạ Tây Châu: “Tôi tốt xấu cũng coi như là nửa phụ huynh của Hướng Hưng Mẫn, gọi thầy Thẩm cũng phải.”

Thẩm Tư Phi nhíu mày, cầm quả nho nhét vào miệng, có chút không hiểu thái độ của Hạ Tây Châu.

Hạ Tây Châu nói: “Thầy Thẩm đứng như vậy không tê chân sao?”

Thẩm Tư Phi co chân, nửa dựa vào bàn, nếu cậu đứng thẳng thì phải dán lên chân Hạ Tây Châu, vừa nghĩ đến cảnh tượng đó là cảm thấy phi thường lúng túng. Cậu nói: “Chủ tịch Hạ chiếm diện tích quá, nếu chủ tịch Hạ không ngại, có thể ngồi xổm trên đất một lát, dịch ít chỗ cho tôi cũng được.”

Thẩm Tư Phi khiêu khích nhíu mày, Hạ Tây Châu yên lặng nhìn cậu một hồi lâu, bỗng nhiên nghiêng cả người tới.

Lưng Thẩm Tư Phi dán vào tủ kính, không có cách nào lui.

Không có mùi pheromone lúc trước, lại thêm mùi nước hoa nam cực kỳ nhạt phả vào mặt, không thể tránh khỏi. Góc nghiêng của người trước mặt rất rõ nét, mặt mày sắc bén, làm Thẩm Tư Phi cảm nhận được cảm giác ngột ngạt.

Cậu mặt ngoài trấn định, “Chủ tịch Hạ ngại một đấm còn ít, thêm một đấm nữa, chủ tịch Hạ muốn mang mặt gấu trúc ra ngoài chắc?”


Hạ Tây Châu hơi trào phúng: “Thẩm tiên sinh cũng chỉ có thể đánh lén, nghĩ cho rõ đi, cậu không đánh lại tôi.”

Thẩm Tư Phi muốn đạp hắn, không biết làm sao co chân quá lâu, tê dại vô lực, Hạ Tây Châu cúi người chui ra ngoài, Thẩm Tư Phi tức giận ôm cẳng chân nghiến răng nghiến lợi.

Trần Kim hết bận thu dọn đồ đạc: “Vừa hay buổi trưa có thời gian, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi! Tây Châu khó về được, chuyến này anh mời cậu đi ăn một bữa cơm.”

Hạ Tây Châu nói: “Thôi để tôi mời. Bác sĩ khổ nhọc vất vả, vẫn là để tư sản vạn ác này mời đi. Mọi người cùng đi ăn.”

Trần Kim phổi trâu phổi bò, đúng là chẳng nghĩ gì, anh quay đầu nhìn Thẩm Tư Phi, “Cũng được, A Phi, đi thôi.”

Nhà hàng không xa, ngay cạnh bệnh viện, không quá xa hoa, mà nhìn sạch sẽ, toàn là đồ ăn phía Nam phổ thông.

Hạ Tây Châu xem menu: “Có kiêng gì không?”

“Chủ tịch Hạ gọi theo khẩu vị của mình đi.” Trần Kim mới nghĩ tới hỏi lại, “A Phi hôm nay sao lại đến bệnh viện?”

“Đến xin thuốc xịt che pheromone.” Thẩm Tư Phi nói, “Thuận tiện sang đây thăm anh.”

Trần Kim vỗ đầu một cái, “Anh cũng suýt quên mất em là Omega… mà em cũng qua hai mươi lăm tuổi, nên tìm bạn đời rồi.”

Thẩm Tư Phi nhìn anh, khóe miệng hơi cong: “Bác sĩ Trần, em đây không phải là luôn luôn trông chờ anh đấy thôi?”

“Chờ anh làm gì? Chờ anh tìm được trước hả? Nói đến đây, anh thực sự…” Trần Kim dừng một chút, trông thấy cặp mắt đẹp đẽ giống như lưu ly lại không mang ý cười của cậu, sửng sốt, “Không phải đấy chứ, A Phi, em có ý với anh thật hả?”

Hạ Tây Châu móc một cái hộp màu đỏ đậm tinh xảo trong túi, ho nhẹ một tiếng, nói: “Kỳ thật hôm nay tôi tới cũng là muốn hỏi bác sĩ Trần, có đồng ý…”

“Tôi đang nói chuyện với A Kim, chủ tịch Hạ nên ngậm miệng thì hơn.” Thẩm Tư Phi lạnh lùng chặn lời, “A Kim, anh nghĩ đi. Em sống ở thành phố S với anh hai mươi năm, lại cùng lớn lên trong viện mồ côi nữa. Em chỉ muốn sống thanh thản một đời, anh muốn cùng em sống một đời không?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hạ Tây Châu hơi nhíu mày, chẳng có chút nào không vui vì bị chặn lời, chỉ dời mắt nhìn Thẩm Tư Phi.


Trần Kim sau khi hết khiếp sợ, lại lộ ra một tia tiếc hận lại bất đắc dĩ.

Thẩm Tư Phi rộng lượng nói: “Bây giờ anh không thể nào tiếp thu được thì qua hai ngày nữa cho em câu trả lời cũng được. Hoặc là qua hai ngày nữa em chọn nhẫn, có thể…”

Hạ Tây Châu cười khinh bỉ “đâm trúng tim đen”: “BO tuyệt đối không có kết quả tốt.”

Thẩm Tư Phi ngoài cười nhưng trong không cười, “Nhà họ Hạ sẽ không để cho người thừa kế duy nhất kết hôn với một Beta xuất thân bình thường.”

Hạ Tây Châu bình tĩnh: “Ở chỗ tôi không gì không thể.”

Thẩm Tư Phi cười khinh miệt, Hạ Tây Châu nói như chém đinh chặt sắt: “Chúng ta cạnh tranh công bằng đi.”

Trần Kim: “…”

Anh yên lặng ngắm nhìn phục vụ đi tới trước bàn, động tác cẩn thận từng li từng tí một rõ ràng cho thấy đối phương chỉ lo tí xíu tiếng va chạm vang lên cũng sẽ kích thích hai người đàn ông đang tranh cãi này.

Trần Kim vội ngăn hai người họ lại: “Được rồi, hai cậu bớt nói đi, đang ở ngoài đấy!”

Thẩm Tư Phi cùng Hạ Tây Châu rốt cục dời mắt từ nhìn chằm chằm nhau sang nhìn anh, ánh mắt chăm chú.

Mồ hôi lạnh sau lưng Trần Kim ứa ra, anh cúi đầu đẩy hộp nhẫn của chủ tịch Hạ lại, hít sâu một hơi nói: “Nếu như hai người thật sự nghĩ như vậy, xin lỗi. Anh đã có người thích.”

Thẩm Tư Phi cau mày: “Ai?!”

Trần Kim nói: “Không phải Alpha, cũng không phải Omega.”

Thẩm Tư Phi nói: “Nếu như anh để ý cái này, em có thể bảo đảm em sẽ không chịu sự ảnh hưởng của pheromone.”

Trần Kim lắc đầu nói: “Là một cô gái xinh đẹp.”

Thẩm Tư Phi: “…”

Hạ Tây Châu: “…”

Trần Kim tuy rằng bị ảnh hưởng của giới tính thứ hai, không hề bài xích đàn ông và đàn ông, mà trong xương anh vẫn có thiên hướng hẹn hò với phụ nữ.


Cãi nhau mãi mới phát hiện đối phương là trai thẳng, Thẩm Tư Phi lộ ra biểu tình như thể bị sét đánh. Không thích thì còn bồi dưỡng tình cảm được, bây giờ người ta đã có người trong lòng, không thể miễn cưỡng được.

Trần Kim nói tiếp: “Có lẽ em ấy không xinh đẹp bằng A Phi, mà anh rất thích. Em ấy là Beta, sống chung khu chung cư với anh, đối diện cửa. Em ấy học chung trường hồi đại học, cũng có mấy lần cùng hợp tác hoạt động Đoàn. Một tháng trước mới ngẫu nhiên gặp, sau đó trò chuyện. Tính cách rất tốt…”

Nói đến cô gái mình thích, Trần Kim không kìm lòng được lộ ra một nụ cười chân thành, nhất thời bầu không khí còn quỷ dị hơn.

Thẩm Tư Phi thần sắc phức tạp.

Hạ Tây Châu một lời khó nói hết.

Thẩm Tư Phi hơi rũ mắt.

Trần Kim trước giờ rất bận rộn, cậu cũng thế, dù sao hai người cũng vì sinh hoạt của mình mà chạy nước rút. Trần Kim tích cóp tiền mua nhà mua xe, cậu cũng tận lực tích tiền, nghĩ sau này hai người thành đôi, cũng có tiền dư dả.

Mà Trần Kim là trai thẳng, luôn thích con gái, bất kể giới tính thứ hai. Lúc trước không thấy được có nguyên nhân rất lớn là Trần Kim đầu gỗ, không thấy anh thân thiết với cô gái nào. Mà kết cục vẫn luôn nảy sinh từ một vài chi tiết nhỏ trong cuộc sống, chuyện này từ lúc bắt đầu đã sai rồi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hạ Tây Châu hỏi khẽ: “Tên là gì?”

Trần Kim từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, nói: “À, tên là Ôn Nhã. Cũng làm cô giáo. Nhưng mà giờ anh thích người ta, vẫn chưa nói ra. Tuy rằng vẫn chưa thành đôi, thế nhưng, A Phi, Tây Châu, anh có thể cảm nhận được tâm ý của hai cậu, mà không thể tiếp thu, hai cậu xứng đáng có người tốt hơn.”

Thần sắc của anh dịu dàng, khóe mắt lộ ra niềm hạnh phúc, tim Thẩm Tư Phi hơi trầm xuống.

Cậu khẽ mỉm cười, “Vậy anh cũng phải nắm chắc cơ hội đấy. Cho dù thế nào, lần sau phải đưa em đi gặp cô Ôn tiểu thư kia đó.”

Trần Kim khổ sở nói: “A Phi, xin lỗi.”

Thẩm Tư Phi nói: “Đừng nói như vậy, giữa chúng ta không cần. Muốn trách vẫn là trách em quá đột ngột, quấy nhiễu anh.”

Thẩm Tư Phi vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi lại vang lên. Cậu móc ra liếc nhìn màn hình, thần sắc khẽ biến, ý cười trên khóe miệng biến mất, mắt trở nên lạnh như băng.

Trần Kim nghi hoặc hỏi: “Ai gọi thế?”

Thẩm Tư Phi đứng lên, “Xin lỗi, em ra ngoài chút.”

Nhân viên phục vụ dẫn cậu tới hành lang kín đáo, Thẩm Tư Phi nghiêng người dựa vào tường, thấy xung quanh không có ai mới ấn nút nghe, “Alo?”

Trong ống nghe vang lên giọng một người đàn ông trung niên, có chút nghiêm túc và cứng nhắc: “Tư Phi, cuối tuần này về nhà đi, về ăn một bữa cơm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.