Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 2: Trong Túi Có Thuốc Ức Chế Không?
Hạ Tây Châu lạnh như băng nhìn sang, có ý khiêu khích khinh khi, nhìn Thẩm Tư Phi: “Hình như Thẩm tiên sinh có bất mãn với tôi?”
Ánh mắt của hắn thâm trầm lãnh đạm, khí chất hào hoa phú quý hơn người, như là nhân vật tài hoa Wall Street du học hải ngoại trở về, người xã hội thượng lưu mà chỉ có thể nhìn chứ không thể theo kịp.
Thẩm Tư Phi không yếu thế chút nào: “Hạ Tây Châu, anh về làm gì? Ở nước ngoài làm người thừa kế duy nhất của nhà họ Hạ, sếp Hạ không tốt sao? Hơn nữa, tôi hẹn Trần Kim trước, biết trước biết sau không? Chủ tịch Hạ hôm khác ăn bữa tiệc tẩy trần đi.”
Hạ Tây Châu nói: “Tôi thấy sắc mặt Thẩm tiên sinh không tốt, hay là hẹn ngày khác đi. Thẩm tiên sinh ngày ngày ở thành phố S, lần sau cũng không sao.”
…
Trần Kim ngáp một cái, anh đi làm cả ngày, chân mệt sắp không nhấc lên nổi rồi, thực sự không dư sức cãi tay ba với hai người này. Anh liếc mắt một cái, nhìn thấy xe taxi chờ đợi bên cạnh.
Tài xế rất kiên trì, luôn chờ đợi ở bên cạnh, cũng không vội vã thúc giục.
Trần Kim thấy hai người này không đình chiến thông cảm cho bác sĩ phụng mệnh như mình, yên lặng lên xe nói: “Tài xế, chúng ta đi trước đi.”
Anh đọc địa chỉ, sau đó quay đầu vẫy tay với đám Thẩm Tư Phi.
Sau đó xe taxi đưa anh đi, một đường khói bụi tung bay, đi mất.
Thẩm Tư Phi: “…”
Trần Kim nhắn tin cho cậu: Mấy ngày nay anh mệt quá, muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon, hôm khác hẹn sau!
Hạ Tây Châu nhìn anh rời đi, thần sắc có một tiathiếu kiên nhẫn, mà vẫn cứ lạnh như băng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi cảm thấy buồn cười, Hạ Tây Châu lạnh lùng y như người máy, theo đuổi người ta thế nào được? Như lúc trước, cứ thế đưa một bó hoa hồng đến trước mặt người ta chắc? Quá đột ngột, cũng không đủ tinh tế.
Hiện tại chính chủ đi rồi, hai người họ cũng không cần tranh gì nữa, ai về nhà nấy.
Thẩm Tư Phi khẽ mím môi, cậu cảm giác trạng thái của mình không quá tốt, mí mắt không ngừng giật, đầu choáng không nói, còn hơi mệt. Cậu quay đầu muốn đi, lại bị người gọi dừng chân.
Một cô gái xuống khỏi xe Hạ Tây Châu: “Thầy Thẩm!”
Cô gái này trẻ măng, mặc đồng phục cấp ba, khuôn mặt trong sáng thuần khiết, tóc buộc thành đuôi sam. Cô vui mừng chạy tới, mở to mắt lên: “Ôi trời, không ngờ lại nhìn thấy thầy Thẩm ở đây. Em ở trong xe còn không nhận ra được.”
Đây là một học sinh giỏi trong lớp 12 mà Thẩm Tư Phi dạy, tên là Hướng Hưng Mẫn, là một cô gái hướng ngoại lại nhiệt tình.
Hướng Hưng Mẫn nói: “Sao thầy Thẩm lại đến bệnh viện, bị ốm ạ?”
Thẩm Tư Phi cười nói: “Thầy hơi cảm. Em Hướng, sao vẫn chưa về nhà làm bài tập thế?”
“Bảo đảm hoàn thành bài tập Toán của thầy trước. Đúng rồi, thầy không có xe, không tiện về nhà phải không ạ?” Cô ngẩng đầu nhìn sang Hạ Tây Châu, “Anh ơi, anh tiện đường đưa thầy Thẩm về được không? Thầy Thẩm ở cùng khu chung cư với anh đó!”
Hạ Tây Châu đứng cạnh xe, cánh tay đặt nghiêng trên cửa xe, vóc người hắn cao, chân thật dài, nhìn cực kỳ vui tai vui mắt.
Hắn cho cô bạn nhỏ một cái liếc mắt.
Hướng Hưng Mẫn sợ hết hồn, bỗng nhiên nhớ đến người anh họ này là người thừa kế duy nhất tiếng tăm lừng lẫy của nhà họ Hạ, tiền tài không ít, sau lưng còn giấu vô số gió tanh mưa máu, là người tay nhuốm máu chân chính.
Ngày hôm nay ba cô không thể đi đón cô nên mới phiền Hạ Tây Châu tiện đường đưa Hướng Hưng Mẫn về nhà. Ba cô còn nhấn mạnh với cô hai lần, gặp anh họ này phải một mực cung kính giống như đối xử với chủ nhiệm lớp khó tính nhất trường học.
Hạ Tây Châu không thể làm tài xế cho người ta.
Thẩm Tư Phi rút cánh tay ra, “Cảm ơn, không cần, tự thầy về…”
Hạ Tây Châu ấn còi hai lần, hạ cửa sổ xe xuống, hơi hất cằm lên, mặt không chút thay đổi nói: “Lên xe đi.”
Hướng Hưng Mẫn nghe vậy vui vẻ trong lòng, cô không có ý nghĩ khác, cực kỳ đơn thuần: “Thầy Thẩm, đừng khách sáo. Dạy lớp 12 chúng em mệt mỏi lắm. Mau lên xe đi.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thái độ Hướng Hưng Mẫn rất kiên định. Thẩm Tư Phi là thầy dạy Toán bình dị gần gũi, mặt mũi đẹp trai, khí chất cũng tốt, nổi tiếng trong trường, độ thiện cảm trong lớp cao nhất, đặc biệt được các nữ sinh như cô yêu quý.
Chân Thẩm Tư Phi mềm nhũn, lúc định thần lại đã ở trên xe.
Cậu hít sâu một hơi, mùi hương quyến rũ như có như không kia càng nồng nặc.
Hướng Hưng Mẫn là Beta, không ngửi thấy mùi pheromone. Nhiệt độ cậu vừa mới cảm nhận được là bởi vì điềm báo Omega bị pheromone dẫn đến kỳ phát tình, không phải sốt mà là toả nhiệt.
Thẩm Tư Phi mở cửa sổ, gió tháng ba vẫn còn hơi lạnh của ngày đông se lạnh, làm cho cậu tỉnh táo trong buồng xe chật hẹp.
Hướng Hưng Mẫn nghi ngờ: “Thầy Thẩm, thầy không thoải mái, không thể ra gió mà?”
Thẩm Tư Phi hơi cúi đầu, cậu bởi vì có chút nóng mà hai má ửng đỏ, mặt mày dịu dàng hẳn đi, “Không sao, thầy sợ lây cho em, thông gió tốt hơn.”
…
Hạ Tây Châu từ trong gương chiếu hậu nhìn dáng vẻ Thẩm Tư Phi cúi đầu với cô bạn nhỏ.
Thầy Thẩm thật sự dậy thì thành công, đường cong gò má đẹp đẽ, tóc đen dán sát trên gương mặt trắng nõn, tình cờ lộ ra một nụ cười, nhìn rất dịu dàng, như là phủ một tầng ánh nắng.
Lúc Hướng Hưng Mẫn gọi Thẩm Tư Phi, Hạ Tây Châu mới biết người này đi làm thầy giáo.
Lại còn là thầy giáo dạy lớp 12. Hạ Tây Châu chưa bao giờ nghĩ tới đối phương sẽ đi làm nghề dạy học này. Thẩm Tư Phi trong ấn tượng của hắn cao ngạo thanh cao lại cay nghiệt khó hầu hạ, không thể hiểu suy nghĩ của học sinh. Hắn cảm thấy ít nhất, đối phương sẽ trở thành kiểu thầy giáo hà khắc lại còn nghiêm khắc mà học sinh ghét nhất.
Thế mà cô em họ đơn thuần này lại có vẻ rất quý đối phương, làm hắn giật mình.
Cảm giác này giống như lúc hắn mới đến bệnh viện, cái nhìn đầu tiên không phải Trần Kim, mà là Thẩm Tư Phi, không có sự sắc bén trước đây, trái lại có mấy phần lắng đọng, hiền hoà.
Kết quả sau đó mở miệng, Thẩm Tư Phi vẫn không thân thiết với hắn nổi.
…
Hướng Hưng Mẫn hỏi hai câu về bài tập, Thẩm Tư Phi kiên trì cúi đầu đáp, tâm tư lại bay xa, chỉ muốn mau mau xuống xe.
Chưa được bao lâu, Hướng Hưng Mẫn xuống xe, Thẩm Tư Phi kéo cửa xe cũng muốn xuống, lại bị Hướng Hưng Mẫn ấn về: “Thầy Thẩm thầy vẫn chưa tới nhà mà. Anh họ em cùng khu chung cư với thầy, thầy cứ ngồi đi. Thầy Thẩm về nghỉ ngơi thật tốt, chú ý sức khỏe ạ!”
Cửa xe khép lại, vang lên tiếng chốt cửa.
Thẩm Tư Phi: “…” quyết đoán thế cơ à, Hạ Tây Châu sẽ không đưa cậu đến chỗ nào đó rồi giết tình địch như cậu đấy chứ?
Cậu trầm mặc nhìn bóng lưng ở ghế trước.
Hạ Tây Châu thật sự rất khác.
Từ con sói con bị vứt bỏ, bị thương lại có sức sống cực kỳ ngoan cường được viện trưởng Trần kiếm về, giờ đây giãy giụa sống tiếp.
Mãi đến khi bỗng nhiên có một ngày, người nhà họ Hạ tìm đến hắn, tuyên cáo với toàn thế giới đây là người thừa kế duy nhất còn sót lại của nhà họ.
Từ nay về sau, sở hữu gia sản trăm nghìn triệu, âu phục giày da, leo lên xã hội thượng lưu.
Thẩm Tư Phi biết sau cánh cửa nhà giàu là nhiều chuyện không ai biết, còn có biết bao tâm tư và thủ đoạn tối tăm dơ bẩn nhất. Chuyện nhà họ Hạ cậu cũng từng nghe qua, sau khi Hạ Tây Châu trở về, vì củng cố địa vị, lòng dạ độc ác không chuyện gì không làm.
Nhà họ Hạ nội đấu, sau khi Hạ Tây Châu quay lại đã ép điên chú ba duy nhất còn sống đưa vào viện điều dưỡng, lại nhốt chị dâu mình sau cánh cửa nhà giàu.
Hắn mượn uy thế của Hạ lão gia, quét sạch hếtthảy chướng ngại, ngồi vững địa vị của mình. Thủ đoạn như vậy, không giống nhưlà sự quyết đoán nên có ở tuổi hắn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi cho là trực giác qua cái nhìn đầu tiên về Hạ Tây Châu của mình lúc trước không sai, con sói con này, lớn lên khát máu thật. Mà bây giờ hắn trở nên càng thêm nguy hiểm, trầm ổn, còn thường thường am hiểu giết người trong vô hình.
Một cái phanh xe làm Thẩm Tư Phi từ trong ý thức hồi thần. Cơ thể nóng ran, toàn thân vô lực, đầu óc mụ mị, ngay cả ý thức cũng mơ hồ không rõ, toàn là điềm báo kỳ phát tình.
Trong không khí có mùi linh sam như có như không, làm cho cậu muốn dán lên ngửi một cái.
Cậu nhớ đến câu mà cậu nói với Trần Kim: “Pheromone có là gì chứ? Khoa học kỹ thuật phát triển như bây giờ là vì giúp Omega miễn nhiễm với pheromone chứ sao. Tương lai em sẽ tuyệt đối không chịu ảnh hưởng của pheromone, càng không thể không thích một người mà lại thích pheromone của người đó.”
Mà pheromone này vốn là mùi thật sự rất dễ chịu, như thể người đói meo ngửi được mùi cơm tẻ, như thể nắng hạn gặp mưa rào. Thẩm Tư Phi không kìm lòng được ngửa đầu hít sâu, trong một khoảng không gian mơ hồ nào đó, trong mắt cậu ẩn chứa vẻ say mê quyến luyến.
Omega có bản năng theo đuổi trời sinh với pheromone của Alpha, đặc biệt là lúc sát kỳ phát tình.
Hạ Tây Châu lạnh lùng nhìn gương chiếu hậu, “Thầy Thẩm, trong túi có thuốc ức chế không?”
Thẩm Tư Phi bỗng nhiên tỉnh táo, vội cúi đầu tìm kiếm thuốc ức chế trong túi xách.
Hạ Tây Châu cũng nhíu mày.
Mùi pheromone của Omega trong không khí càng nồng, càng ngọt. Mặc dù hắn dùng thuốc ức chế công dụng lâu nhưng vẫn cảm thấy phiền lòng.
Hắn đón Hướng Hưng Mẫn chỉ là do sự ủy thác của ông cậu trên danh nghĩa, không ngờ Thẩm Tư Phi lại là thầy giáo cấp ba của em họ mình, càng không ngờ Omega lên xe sắp sửa mất hiệu lực thuốc ức chế.
…
Thẩm Tư Phi ý thức được cậu nhất định phải tiêm thuốc ức chế ngay. Có lẽ bởi vì cậu tiếp xúc với pheromone của Alpha trong không gian quá gần, bị cưỡng chế phát tình mất rồi.
Mặc dù ở trong xe chật vật đến vậy, nhưng ra cửa xe rất có thể còn phiền phức hơn nữa. Trước mặt mọi người phát tình sẽ càng lúng túng hơn.
Thẩm Tư Phi mất công tốn sức mới xé được túi thuốc ức chế ra, mồ hôi cũng đã thấm ướt tóc mai, cậu làm thế nào cũng không thể đâm kim tiêm vào được.
Mấy năm nay pheromone của cậu vẫn ổn định, lần này là lần đầu tiên gặp phải thuốc ức chế mất đi hiệu lực sớm, phát tình không khống chế được, thứ bản năng này làm cả người cậu trở nên kinh hoảng.
Trong khoang xe mùi pheromone nồng đậm làm tinh thần cậu hỗn loạn. Đó là mùi thơm kì diệu mà Beta vĩnh viễn không có, như thể là quả cấm trong vườn địa đàng.
Thẩm Tư Phi cắn đầu lưỡi, từ trong đau đớn sắc bén kéo lại chút tỉnh táo.
Mà tay của cậu càng lúc càng run lẩy bẩy, mấy lần kim tiêm thuốc ức chế bị chệch khỏi tĩnh mạch.
Ô tô ngừng lại, Thẩm Tư Phi co ro trong góc xe. Cửa xebên ghế lái bị mở ra, không khí trong lành trộn lẫn mùi pheromone bỗng nhiên tậpkích đến, mùi hương mê hoặc kia càng thêm nồng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi kìm nén ý muốn nhào lên, giọng sắc bén: “Chờ đã! Anh đừng…”
Hạ Tây Châu không nói câu nào giật lấy thuốc ức chế trong tay cậu, khuỷu tay kìm tay cậu, kéo cánh tay Thẩm Tư Phi đâm xuống.
Đến khi bơm hết chất lỏng trong ống, ống tiêm bị rút ra ném sang bên, Hạ Tây Châu lại dừng lại bất động.
Hắn ở nước ngoài, uống thuốc ức chế lâu dài tiên tiến cường lực nhất, làm cho hormone luôn dừng ở một độ ổn định, cho nên hắn luôn không tin mùi của Omega có thể lôi cuốn cỡ nào, vì sao khiến nhóm Alpha vì thế mà điên cuồng đến vậy.
Mãi đến khi tới gần Thẩm Tư Phi, ngửi thấy được mùi hương thơm ngọt, tinh khiết như mùi sữa tự nhiên đó, hắn mới nhận ra mùi này không giống hương hoa ngọt ngào thô tục như Omega khác mà là mùi sữa tự nhiên trong trẻo thơm ngát.