Bạn đang đọc Abo Tổng Tài Gặp Gỡ Cún Con – Chương 8
Editor: Salad days
Ba mẹ của Bùi Nhược Mộc đều là Beta nên hắn hoàn toàn hiểu rõ việc muốn có một đứa con là khó khăn cỡ nào, hầu như là gần nửa số Beta có khi cả đời cũng không có cơ hội.
Hắn đẩy ghế đứng dậy, làm một động tác mời giám đốc tiêu thụ ra ngoài rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại – “Chuyện gì vậy? có liên quan đến Hề Hòa không?”
Trần Thần lộn xộn đáp – “Chính là tên Alpha đáng ghét kia, hắn ta đẩy dì ấy một cái.
Té xong thì máu chảy đầy” – “Làm sao đây chú Bùi?”
Bùi Nhược Mộc cau mày nghĩ, chắc là tên công tử bột của nhà nào rồi, đoán không chừng là lúc trước cũng có tham gia trong vụ của Hề gia, có lẽ là tìm được địa chỉ của Hề Hòa rồi chạy đến khu Đông bám dính như keo con chó rồi.
Chuyện trừng trị tên đó tính sau vậy, Bùi Nhược Mộc mơ hồ nghe được âm thanh của xe cấp cứu – “Xe của bệnh viện nào vậy? Ai đi trên xe?”
Trần Thần nói – “Là bệnh viện số 2.
Mẹ cháu cũng chú Trương đều đi.
Cha không có cháu đi cùng”
Bùi Nhược Mộc nói – “Chú đi đến đó liền” – rồi cúp điện thoại ngay.
Trung tâm phố Xương An đi đến khu phố bị lãng quên Lão Hòe cũng phải mất một đoạn, lúc trời đẹp mà đi còn phải gần 2 tiếng, huống chi là hiện tại đang mưa không dứt.
Cần gạt nước vừa gạt qua thì những giọt nước mưa khác lại tiếp tục rớt xuống, tầm nhìn khó khăn, kinh nghiệm 20 mấy năm lái xe thì lúc này tài xế vẫn rất căng thẳng mà cố tập trung, không gặp phải kẹt xe đã là may lắm rồi.
Bùi Nhược Mộc nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời thực sự là khó chịu, từ bệnh viện số 2 của khu Đông, mưa lớn thế này, bệnh nhân không đi được, bác sĩ cũng không qua được thế nên hắn đã phải liên hệ bác sĩ chẩn đoán và hướng dẫn phương pháp trị liệu online trước, hy vọng là có thể qua được…..!
Nếu như con của Trương Tương không giữ được…….!
Hắn thương tiếc là một chuyện, dù gì hắn vẫn là người ngoài, nhưng mà quan trọng hơn là Hề Hòa sẽ làm sao đây?
Trương Tương cùng Trương Anh Kiệt cho cậu ấy cái ăn, cái mặc, che chở cho cậu ấy nhưng vẫn không thể làm cho cậu ấy bình yên lớn lên, hiện tại lại xảy ra chuyện này, không biết sau này Trương Anh Kiệt sẽ có tâm tình thế nào.
Đứa nhỏ kia yếu đuối như vậy, tuy bên ngoài thì giơ nanh giơ vuốt nhưng mà bên trong thì co người lại, một trận gió thổi qua cũng có thể làm cậu ấy sợ hãi.
Bùi Nhược Mộc nhìn xa xăm…..mưa lớn thế này, còn có sấm sét, không biết cậu ấy có sợ không?
Sợ, đương nhiên là sợ.
Hề Hòa lúc này đang trốn trên gác nhỏ của mình, từng giọt mưa cứ rớt lộp bộp trên mái nhà, tiếng vang giòn giã làm không gian như càng thêm bấp bênh.
Cậu ôm lấy A Hoàng, nước mắt ướt hết cả lông của nó rồi.
Tên Alpha kia lúc nãy muốn lên gác bắt cậu đi, hắn biết Bùi Nhược Mộc đã tới, nên lần này hắn muốn bắt cậu đi cho bằng được, Trương Tương lại đi tới cản hắn, sau đó hắn mạnh mẽ đẩy ngã, rồi liền bắt đầu chảy máu.
Phía dưới lúc đó loạn tung lên, cậu thì chỉ biết trốn trên này phát run, tận đến khi một âm thanh cũng không còn.
Cũng không biết qua bao lâu rồi, của phòng lại bị mở mạnh ra, vang lên một tiếng rất lớn, cậu sợ đến run người nhưng vẫn kiên nhẫn đi xuống, chân nhũn cả mà cố đi tới bếp, đem nước sôi đặt lên khay bưng ra bàn trà, lấy lòng Trương Anh Kiệt đang ướt sũng cả người.
Mặt người này đang ướt đẫm, ánh mắt như hai con dao nhìn về Hề Hòa, trầm mặc một lúc, lại nghĩ đến an nguy của vợ cũng như con mình, Trương Anh Kiệt rốt cuộc cũng bùng nổ.
Hắn lật đổ bàn trà, làm chén ly rớt xuống vỡ tan, tiếng động rất lớn, hắn một cước đá lấy chân Hề Hòa một cái – “Cút, cút ra ngoài cho tao! Sao chổi, mày chính là xui xẻo”
Hề Hòa co rúc nằm trên đất, lắc đầu.
Trương Anh Kiệt thở hổn hển, nắm chặt nắm đấm, khống chế không nổi nữa – “Mày đền mạng con trai lại cho tao.
Nếu không vì mày, nếu không phải vì mày…..” – Nhà hắn vốn dĩ có thể bình an 3 người, không cần lo lắng đề phòng, không cần ứng phó Alpha, không cần thất nghiệp, cũng không cần nhiều tai họa như vậy.
Ân tình năm đó của Hề gia cũng đã muốn hết sạch, Trương Anh Kiệt tiến lên kéo cổ áo của Hề Hòa, kéo cậu ra ngoài.
Hề Hòa giơ tay muốn giữ lấy sô pha, móng tay cũng muốn gãy rồi, cậu khóc lớn – “Không muốn….chú ơi….ba ba….không muốn…..”
Cửa trước mặt cứ sầm một tiếng đóng lại.
Bên ngoài mưa vẫn cứ rơi, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tanh, nơi trú ẩn duy nhất cậu cũng không còn, Hề Hòa như một chú ốc sên bị mất lớp vỏ của mình, hoàn toàn bại lộ trước thế gian đầy xấu xa này..