Bạn đang đọc Abo Tổng Tài Gặp Gỡ Cún Con – Chương 17: -2
Bệnh viện thú y cách trung tâm thành phố không xa, gần khu dân cư, đoạn đường đi khá yên tĩnh.
Diện tích bệnh viện cũng rộng lớn, không chỉ là nơi chữa bệnh, chăm sóc cho bọn động vật nhỏ, mà còn là nơi bán các loại đồ chơi, đồ ăn cho thú cưng, đồng thời cũng có bán cả thú cưng.
Phía bên trong cửa kính bày rất nhiều chú mèo con lông xù trên các kệ, hình ảnh đáng yêu như thế sẽ giúp thu hút khách hàng, một chiêu trò hết sức đơn giản như vậy nhưng lại rất hữu ích.
Ít nhất là với Hề Hòa, cậu giờ đang đứng trước cửa nhìn vào các chú mèo con đó.
Bùi Nhược Mộc đi đến đẩy cửa, nói – “Đi vào xem nào” (đọc tại Watt @salad-days-06)
Mùi trong cửa hàng thú cưng thì không thể nào dễ ngửi được, bởi vì có rất nhiều động vật nhỏ, có mèo, có chó, có thỏ, lại còn có cả thạch sùng, nhện, ốc sên,…;Hề Hòa hai mắt như phát sáng, vừa dời mắt khỏi cái lồng này là lại dính liền lên cái lồng khác, người thì vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau Bùi Nhược Mộc, nhưng tâm hồn lại bay đến chỗ mấy cục bông nhỏ ở đằng kia.
Quả bông kia đang vươn hai chân trước ôm lấy đồ ăn mà ra sức gặm, một bầy chuột đồng nhỏ, từng con như một cục bông, đang mặc sức mà ôm lấy đồ ăn gặm nhắm….Hề Hòa nhìn đến mê mẩn, không hề để ý đến bước chân ngày càng xiêu vẹo của mình, rồi y như rằng là vấp chân vào nhau và lảo đảo như muốn ngã.
Bùi Nhược Mộc nghe âm thanh liền quay đầu lại, vừa vặn thấy cảnh đó, nhanh chóng vươn cánh tay dài ra đỡ.
(đọc tại Watt @salad-days-06) Hề Hòa xấu hổ xoa xoa mũi, Bùi Nhược Mộc nhìn về phía sau nói – “Không lo nhìn đường mà nhìn cái gì vậy….muốn con đó sao?”
Vì vậy liền quay lại hỏi nhân viên cửa hàng – “Con này có cắn người không? Lây ra cho bạn nhỏ tôi chơi một chút được không?”
Sau đó, trong lòng bàn tay Hề Hòa nhiều thêm 1 chú thỏ, thỏ to hơn bàn tay Hề Hòa một chút, lông màu vàng mềm mại, hai lỗ tai cụp xuống, đôi mắt ngơ ngác nhìn Hề Hòa, mặt tròn béo hơi hơi nhúc nhích.
Nhân viên cửa hàng nhẹ nhàng nói – “Thích không? Đây là giống thỏ lùn đó, con này có hơi lớn” – Sau đó lại quay qua Bùi Nhược Mộc nói – “Loại thú cưng phổ biến hiện tại là chuột đồng và thỏ con đó, vì đặc thù dễ thương nên trẻ con đều rất yêu thích”
Bùi Nhược Mộc nhìn Hề Hòa, tay cậu hơi cuộn tròn, cẩn thận nâng chú thỏ đến trước mặt mình, một người một thỏ cứ vậy mà nhìn chằm chằm nhau, cả hai đều có bộ dáng như đang rất nghiêm túc vậy, hai đôi mắt đen láy sạch sẽ.
Bỗng Hề Hòa chớp mắt một cái, chú thỏ cũng giật giật khóe miệng theo.(đọc tại Watt @salad-days-06)
Bùi Nhược Mộc nhìn nói – “Thích liền mua về nhà đi”
Hề Hòa do dự một chút, sau đó lại trả lại cho nhân viên cửa hàng, lắc đầu.
Nuôi thú cưng có chút phiền phức, cậu cũng không dám đòi hỏi Bùi Nhược Mộc, hiện tại có A Hoàng rồi, lại không dám nuôi thêm một con thỏ nữa, tuy rằng cậu đúng là có thích con vật đáng yêu lông xù xù này.
Bùi Nhược Mộc có chút ngoài ý muốn – “Không muốn? Sao vậy?”.
ngôn tình tổng tài
Hề Hòa nói – “Có chó ạ”
Bùi Nhược Mộc lại nói có thể nuôi thêm 1 con nữa.
Dù sao từ lúc Hề Hòa đến đây, đây là lần đầu tiên Hề Hòa lộ vẻ yêu thích một cái gì đó, (đọc tại Watt @salad-days-06) mua mấy con động vật nhỏ này về nuôi cũng không phải chuyện gì to tát.
Thế nhưng Hề Hòa kiên trì từ chối, hắn cũng không nói được gì nữa, liền phải trực tiếp đi lên lầu hai.
A Hoàng hiện tại đang ở trong một cái lồng tre, chung quanh cũng có một đám các con chó khác nhau.
A Hoàng vốn dĩ đang ủ rũ mà gối đầu lên chân trước nằm, nhưng dường như ngửi được mùi của Hề Hòa, nó liền bật dậy, điên cuồng quẫy đuôi và sủa, cào loạn trong cái lồng.
Hề Hòa cũng rất vui vẻ bước đến, nắm lên cửa lồng, xin giúp đỡ từ Bùi Nhược Mộc.
Bùi Nhược Mộc liền gọi nhân viên đến hỗ trợ mở cửa lồng, con chó không được cột dây trên cổ đã bị Hề Hòa bắt lấy ôm vào lòng.(đọc tại Watt @salad-days-06)
Con chó này khoảng chừng đã mười tuổi, cái đầu cũng không nhỏ, trọng lượng cũng vậy.
Lúc ôm nó, Hề Hòa chỉ có thể ôm hai chân trước của nó, tay cậu luồn qua phần dưới của hai chân trước mà bế nửa người nó lên, móng vuốt nó cũng mở ra, điên cuồng mà lắc đuôi đung đưa.
Bùi Nhược Mộc cùng nhân viên cửa hàng, bác sĩ thú y nhìn đến không nổi, cảm thấy như vậy thì người cũng mệt mà chú chó cũng mệt nhưng người trong cuộc lại vui đến không biết gì..