Abo Teamo - Vkook

Chương 46: 𝟜𝟞


Bạn đang đọc Abo Teamo – Vkook – Chương 46: 𝟜𝟞

Kim Seokjin và Jung Hoseok sớm đã biết chuyện kể từ lúc phát hiện ra lọ tinh dầu rơi vãi dưới chân Im Chamin ở khách sạn, thế nhưng lại không đánh tiếng, chỉ âm thầm điều tra.

“Vậy ra là em bị lừa?” Taehyung giờ đến uống trà cũng thấy đắng, vừa đắng vừa cay.

Seokjin liền phẩy tay: “Không không, đừng nói thế chứ.”

“Mọi người đều là muốn tốt cho cậu thôi.” Hoseok bồi thêm.

“Chuyện hợp đồng A bị hỏng là từ ban đầu cậu ấy đã muốn hại công ty, nhưng chẳng hiểu sao lại bỏ cuộc.” Seokjin nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Hôm ấy anh cũng xâu chuỗi lại kha khá tình huống rồi, cảm thấy nó có chút tương đồng, vậy nên anh đã kể toàn bộ cho Hoseok trước để hỏi xem cậu ấy thấy sao.”

“May mắn là cả hai có cùng quan điểm.” Hoseok gật gù.

“Cậu phải biết rằng Im Chamin đang nhắm vào cậu, chắc chắn sẽ luôn tìm mọi cách để ở bên rình chuyện của cậu, vậy nên kế hoạch này chỉ đành giấu cậu thôi. Taehyung đừng giận nhé.” Seokjin đẩy túi kẹo dâu đến chỗ hắn thay cho lời xin lỗi.

“Em không thích kẹo dâu đâu.” Taehyung mím môi, đẩy nó sang một góc.

“Thế đem về cho Jungkook. Anh thèm tặng cậu à?” Seokjin lần nữa kéo đặt nó trước mặt hắn, giận dỗi thở hắt ra: “Đem về cho hai đứa nhỏ đi, Jungkook đã khóc nhiều lắm đấy.”

Taehyung rũ mắt, nhận về túi kẹo dâu đầy vung, trong lòng một hai nhớ nhung, nôn nóng muốn chạy ù về bên cậu, ôm hôn đến ngất xỉu.

“Lúc em ấy gọi cho Soobin cứ luôn miệng hỏi Soobin có bận không, nếu bận thì em ấy không làm phiền nữa, sẽ trực tiếp ngắt máy. Soobin kể giọng em ấy gần như lạc đi toàn bộ, chẳng rõ chữ nào ra chữ nào, chỉ có khóc và khóc thôi.” Seokjin vẫn còn nhớ tối hôm ấy, Soobin vừa cúp máy với Jungkook đã gọi ngay cho y, kể về tình hình hiện tại của cậu.

“Nếu hôm đó anh không gọi lại cho thằng bé, hẳn là nó đã khóc cho sưng mắt rồi.” Seokjin thở dài, càng nghĩ càng đau đầu.

“Thôi hyung, chuyện cũng qua rồi.” Hoseok vỗ tay anh, ý nhắc khéo anh nên bỏ qua chuyện cũ, trở lại vấn đề đang còn nan giải.

“Được rồi, quay lại vấn đề chính đi.” Seokjin vỗ vai hắn như một cách trấn an, bắt đầu lật hồ sơ, chỉ ngay đến điểm cần sáng tỏ: “Ở đây, thông tin này là làm giả.”

“Cái này em biết rồi.” Taehyung thản nhiên lật sang trang kế.


Seokjin lập tức quay phắt sang nhìn Hoseok, chỉ thấy gã gãi đầu cười trừ: “À cái đó, hình như em kể rồi.”

Lườm nguýt gã một cái vì tội dám làm lộ thông tin, Seokjin đột nhiên bị gọi ngược, giật thót cả người.

“Hả?”

Taehyung chỉ tay vào điểm mấu chốt, dường như vừa nhận ra mặt người quen: “Cái này.”

Hoseok lập tức gật gù: “Nhân viên cũ của KS.”

“Vậy người đứng đầu KS?”

“Ahn Kyungsoo.”

Taehyung trợn tròn mắt, nhận ra quả đất này cũng tròn quá đi, quanh quẩn một vòng lại gặp người quen.

“Sao vậy? Quen biết à?” Seokjin đẩy tay hắn, vô tình làm tập hồ sơ rơi xuống, lật sang trang tiếp theo.

“Thông tin về KS.” Hoseok nhặt tập tài liệu lên, càng đọc càng lộ rõ vẻ bàng hoàng: “Một tập đoàn trốn thuế bậc nhất?”

“Anh đã thu thập kha khá bài báo về KS từ bên cảnh sát, đa số những bài liên quan đến lùm xùm thuế đều bị đánh sập, phải khó khăn lắm mới xin được đấy.” Seokjin bắt chéo chân, ôm trán bày tỏ tâm tư.

Hoseok nghe xong liền xuỳ một tiếng, tiếp tục chăm chú đọc.

Càng đọc lại càng thấy, quả nhiên Im Chamin vốn chẳng tầm thường, thế nên công ty cũ của cậu ta càng không phải dạng bình thường như bao công ty khác. Bởi đứng sau tập đoàn là thế lực siêu khủng, nếu muốn đánh động cũng là chuyện khó.

Đặt xuống bàn mẩu giấy phẳng phiu, Seokjin nhìn trực diện hắn, bấy giờ mới đề cập đến chuyện chính, thứ mà Jung Hoseok cũng mới được nghe qua lần đầu.

“KS ngỏ ý cùng hợp tác. Mọi chuyện lần này, có vẻ giám đốc Kim sẽ muốn tham gia.”

Nhìn dòng chữ được tô đậm bên dưới chữ ký, Taehyung ảm đạm cầm lên, thấp thoáng vẽ nụ cười.

♥︎

“Anh câm miệng đi…” Im Chamin rít qua kẽ răng, sớm đã vứt một chiếc tai nghe ra xa.

“Nếu em không chịu giúp, tôi sẽ tố cáo em, vậy thôi.”

“Anh nghĩ nếu tôi bị lộ tẩy, anh sẽ an toàn sao giám đốc Ahn?”

“Chắc chắn rồi. Tôi còn có thể cáo buộc em tội vu khống, em làm được gì tôi? Đến tay cảnh sát trưởng còn không bắt được tôi, em nghĩ em là ai hả Im Chamin?” Người kia cười ha hả, xem chừng vẫn rất khoái chí.

Im Chamin cắn răng, chẳng biết từ bao giờ nước mắt đã lăn dài xuống, cuộn mất hàng phấn mỏng.

“Anh đừng nghĩ sẽ áp chế được tôi.”

“Nếu tôi vẫn nghĩ thì sao? Không phải em đang mang con của tôi à, bé cưng?” Đối phương thấp giọng, vẻ như đã biết chuyện này từ lâu.

Im Chamin nghe xong, suýt thì nấc lên, bàn tay bất giác chạm vào sinh linh bé nhỏ trong bụng, đôi mắt chỉ càng ửng đỏ.


“Nó không có người cha như anh.”

“Ồ, thế nó là con hoang rồi.”

Con hoang.

Im Chamin cũng từng được ban cho hai từ ấy.

Thậm chí còn được gọi nhiều đến nỗi, từ nhỏ chỉ cần nhìn thấy mặt mình trong gương là có thể liên tưởng được ngay.

“Ừ, con hoang cũng được.”

Giọng y bấy giờ rắn rỏi, Ahn Kyungsoo nghe xong lập tức phát điên, quát lớn: “Mẹ nó chứ! Rượu mời không uống đúng không?”

Kết nối đứt nhịp, Im Chamin cắn môi, nhấn chặn số. Con hoang thì con hoang, đứa trẻ này không có tội.

Đốt tay run run chạm lên gáy cổ, nơi mà chẳng bao giờ y dám khoe mẽ với ai, cảm nhận vết cắn sâu ngoắm vẫn luôn hiện hữu, Im Chamin thoáng cười, trần thế này chắc chỉ có y, là đủ can đảm để đương đầu với Ahn Kyungsoo.

Yêu, hận, tình, thù, hoá ra y chỉ có một.

Yêu.

Yêu đến chết mới thôi.

♥︎

“Dan.” Hoseok dừng tay, não nề xoa lấy hai bên thái dương, có vẻ đang muốn tìm người cùng đi uống cà phê.

Thế nhưng người kia không đáp, vẫn ngồi ngẩn ra, đần cả mặt.

“Dan.” Hoseok kiên nhẫn gọi lần nữa, bắt đầu lấy giấy cuộn thành một cục vừa tay để ném.

Có điều Dan vẫn không động đậy, gương mặt đăm chiêu, nhìn xa xăm vào một điểm cố định.

“Này cậu Dan kia tôi kêu một tiếng nữa không nghe là trừ lương nhé!” Hoseok chọi thẳng mẩu giấy đã vò vào lưng vị phó phòng đang ngồi thừ ra, lập tức kéo Dan hoàn hồn trở lại.


“Dạ sếp?” Dan hoảng đến đần, vừa tỉnh lại liền lụi hụi tìm nhặt mẩu giấy vừa rơi xuống chân.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Gõ tay lên mặt bàn, Hoseok cau mày, tỏ vẻ không vui.

Dan thấy vậy liền mím môi, xoay phắt người sang gã, thậm chí còn dùng tay che miệng: “Sếp này.”

“Ừ?” Hoseok tính tình hiếu kì, bắt đầu ngóng tai nghe.

“Nếu mà bị người khác chạm môi rồi ấy, thì có phải mất nụ hôn đầu rồi không ạ?”

Hoseok trố mắt nhìn người bên cạnh, không nhịn được cười phá lên, ha hả cả phòng.

Thấy phản ứng sếp quái lạ, Dan xem ra cũng rất uỷ khuất, cúi đầu tự lẩm nhẩm: “Chắc không phải rồi…”

Hoseok nhìn mãi, cuối cùng cũng không chịu nổi vẻ mặt ủ rũ của cấp dưới, đành thấp giọng, đáp cho vuông: “Ừ thì, mất rồi đấy.”

“Ôi!” Đáy mắt Dan lần nữa sáng rỡ, quay phắt sang vị trưởng phòng, hồ hởi hỏi: “Thế sếp cho em xin nghỉ dài ngày được không ạ?”

“Lại làm gì nữa?” Hoseok nhíu mày, chứa đầy vẻ nghi hoặc.

Dan thấy vậy liền che miệng, tủm tỉm: “Để em còn chuẩn bị sính lễ cưới vợ , thưa trưởng phòng đẹp trai~”

– Yu –

👩‍💻: xem chán không chứ Mr.Dan ạ 😒

« chương 46 »


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.