Đọc truyện Abo Quản Sự Cụp Tai – Chương 57: Quái Vật
Các thiết bị theo dõi rườm rà trong phòng chăm sóc đặc biệt phát ra những tiếng ong ong nho nhỏ.
Vào khung giờ được phép vào thăm, trợ lý của Lục Thượng Cẩm lặng lẽ bước vào, bên trong có người đang quan sát.
Một Omega hồ điệp ngồi trên chiếc ghế mềm bên giường, lấy khăn ướt lau tay cho Ngôn Dật.
Hai chiếc râu(bướm) mảnh mai vươn ra từ mái tóc của Đàm Mộng, phần đỉnh chạm vào mi tâm cậu.
“Ôi.” Đàm Mộng dường như đã đọc được điều gì đó trong đầu Ngôn Dật, cúi xuống ghi chép vào sổ tay.
Trợ lý sửng sốt một hồi, lập tức mở Weibo đối chiếu ảnh chụp bên trong.
“Là…!thầy Đàm Mộng phải không?” Trợ lý không thể tin vào mắt mình, ở nhà cậu ta có vài bộ tiểu thuyết của Đàm Mộng đặt trên tủ sách, Omega này là một tiểu thuyết gia lĩnh vực quân sự hiện đại, cậu ta vì muốn có được cuốn sách với chữ ký của thần tượng đã ngồi canh me không rời, rốt cuộc vì cú điện thoại của bị Lục Thượng Cẩm gọi đến mà mọi hy vọng liền dập tắt.
Đàm Mộng giơ ngón tay lên, thở dài một tiếng.
“Tôi đang lắng nghe anh ấy kể chuyện.” Đàm Mộng rút râu bướm ra, giấu vào bên trong những lọn tóc, “Tôi vốn là đến nghe chuyện buồn, nhưng người đáng yêu này chỉ nhớ kỹ những ký ức tốt đẹp mà thôi.”
Đàm Mộng thật sự bất ngờ.
Ký ức trong cơn mộng mị của Ngôn Dật không đẫm máu hay đau đớn thê thảm, mà chỉ luẩn quẩn về thời niên thiếu.
Omega xuyên qua đôi mắt Ngôn Dật nhìn thấy một Lục Thượng Cẩm lúc hai mươi tuổi, trong ấn tượng của Omega không hề lạnh nhạt giống như bây giờ, trái lại còn mỉm cười rất dịu dàng.
“Cậu đến đây thăm nom thay Lục Thượng Cẩm hả? Vậy tôi không quấy rầy nữa.”
Đàm Mộng thu thập sổ ghi chép, ký tên dưới ánh mắt sáng chói của trợ lý, xé xuống một tờ đưa cho cậu ta, cong cong mắt: “Cảm ơn đã yêu thích.”
Tư liệu sống ngày hôm nay khá đặc biệt, có thể dùng để viết về một cặp đôi ngọt ngào ngoài chiến trường.
Đàm Mộng nghe thấy trợ lý thấp giọng đọc tờ giấy nhớ thứ nhất của Lục Thượng Cẩm để lại, cánh cửa từ từ khép vào.
“Ngôn Ngôn, nếu như em có thể nhìn thấy hay nghe được những lời này, có lẽ anh đã thành công lẻn vào bên trong.
Nếu em tỉnh lại, em nhất định phải biết, cho dù em có từ bỏ bản thân, thì anh cũng quyết không để điều đó xảy ra.
Vì vậy, chờ anh trở về nhé.”
Chữ viết gấp gáp, nhưng tuyệt đối không hề qua loa.
Trợ lý đọc từng câu từng chữ, không nhanh không chậm, mấy ngày nay công việc chính duy nhất của cậu ta là thăm nom và giám hộ phòng bệnh Ngôn Dật, tương đương với một kỳ nghỉ phép hiếm thấy.
Từ khi sếp tiếp quản tập đoàn đến nay, đã gây ấn tượng với mọi người bằng sự cương quyết, lãnh đạm và nghiêm khắc, chẳng thể ngờ hắn lại có thể điên cuồng vì một Omega như vậy.
Ông chủ quỳ bên ngoài phòng cấp cứu khóc khiến người khác thấy chua xót thay, thời gian gần đây, hắn từ một người vốn phong lưu phóng túng đều thu liễm thành hồ nước sâu tích tụ sự diu dàng, ông chủ không có tuổi thơ, trước kia đều là dáng vẻ công tử hư hỏng dưới lớp ngụy trang trầm ổn lạnh nhạt, đến bây giờ mới dần trưởng thành.
Có một thứ tình cảm do số mệnh an bài, hoặc là phù hợp hoàn hảo, hoặc là khắc cốt ghi tâm.
Mà vế sau sẽ nhiều khúc ngoặt hơn vế trước.
Trợ lý gấp gọn gàng mảnh giấy, bỏ vào lòng bàn tay của Ngôn Dật.
“Phu nhân, ghim cài áo hình củ cà rốt trước đây là tôi giúp ông chủ mua, thấy ngài ấy nhìn chằm chằm kiểu dáng của nó rất lâu, mua theo ý ngài ấy xong còn quay lại mắng tôi nữa.”
“Ông chủ chắc là biết anh thích gì, hì, tôi thay ông chủ nói mấy câu tốt đẹp, có chút ngược đời.” Trợ lý chà xát tay, khiêm tốn nói, “Anh nhất định nhất định phải vượt qua, nếu không thì sau này chúng tôi sống không yên với ông chủ nổi mất.”
Trợ lý giúp Ngôn Dật nhét góc chăn, rón rén đi ra ngoài.
Ngôn Dật tuy hô hấp yếu ớt, nhưng đã ổn định dần, đầu ngón tay hơi giần giật, chạm khẽ vào góc tờ giấy nhớ.
Trên giấy dính một ít tin tức tố thủy tiên nhàn nhạt, hương thơm nhẹ nhàng động viên được tóm gọn vào lòng bàn tay cậu.
Trong giấc mơ của Ngôn Dật năm 17 tuổi ấy, cậu được nâng eo nhấc lên cao để bắt những con đom đóm đang bay.
Tầng hầm dưới đáy biển cách đó ngàn dặm, trái tim Lục Thượng Cẩm bỗng nhói lên một nhịp.
Tay trái hắn ôm thỏ xám, đang đi qua lại giữa những ống nghiệm, tìm kiếm từng cái một.
Hạ Kính Thiên men theo vách tường tìm lối ra, từ lúc cửa ngoài toàn bộ đều bị khóa kín, bức tường phía trong nhẵn nhụi trơn láng, không tìm thấy bất cứ cơ quan nào để có thể giúp Lục Thương Cẩm mở khóa.
Trong phòng thí nghiệm lớn như vậy, các đường ống cần thiết chủ yếu để làm lạnh, lưu thông không khí, cần bình tĩnh suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc nên bố trí hệ thống này ở đâu khi thiết kế phòng thí nghiệm.
Máy lọc không khí rải rác trên trần nhà giúp không khí trong phòng luôn sạch sẽ, Hạ Kính Thiên ngẩng đầu quan sát một lúc, nếu từ chỗ này trèo lên hẳn là sẽ đến được phòng điều khiển.
Y lấy lại tinh thần nhìn qua Lục Thượng Cẩm phía bên kia, nhưng không thấy ai cả.
“Này?” Thân thể Hạ Kính Thiên hơi run, nhấc khẩu M16 lên, cảnh giác lùi tới góc tường, dựa vào tường nhỏ giọng liên lạc.
Y gõ vào ống nghe: “Anh đang ở đâu? Phải đi ngay bây giờ.”
Trong ống nghe truyền đến những tạp âm rè rè, Lục Thượng Cẩm không trả lời.
“…”
Hạ Kính Thiên không ngờ đồng đội lại có thể ném y ở chỗ này.
Y dựa người âm thầm quan sát những chỗ sâu nhất trong phòng thí nghiệm, cảnh giác với tất cả tiếng động dù là nhỏ bé nhất xung quanh.
Phía trước chợt có tiếng vang, Hạ Kính Thiên lập tức ngồi xổm xuống, giơ súng lên chỉa xéo về một góc.
Ống nghiệm mẫu trên giá đỡ bỗng nhiên chao đảo, lăn lông lốc trên bàn.
Lồng ngực Hạ Kính Thiên phập phồng kịch liệt, tận lực đè xuống hơi thở, mồ hôi lạnh thấm ướt lòng bàn tay và găng tay.
Nói thật, y không thể nào một mình xử lý hết mười mấy con chó máy móc sinh hóa được.
Vừa nghĩ tới cách chiến đấu thuần thục cùng khả năng quan sát của Lục Thượng Cẩm, là do cùng đồng sinh cộng tử với Ngôn Dật nhiều năm nay luyện thành, trong lòng y liền chua chát nhức nhối.
Hận chính mình không thể sinh sớm hơn vài năm, bỏ lỡ người ấy vào khoảnh khắc rực rỡ tươi đẹp nhất.
Hạ Kính Thiên nín thở, cẩn thận lắng nghe tiếng động lạ thường quanh thân, mơ hồ có tiếng hít thở nặng nhọc vọng tới, ngay tại căn phòng này, hình như vẫn còn người khác nữa.
Y mở máy ghi âm trên đồng hồ đeo tay, thấp giọng đọc di ngôn.
“Hiện tại tôi đang ở phòng lạnh dưới lòng đất căn cứ PBB, Lục Thượng Cẩm không có ở đây, khả năng cao bị mất liên lạc, trong phòng này có một thứ gì đó thở hổn hển, tôi có thể nghe thấy nhưng không biết vị trí chính xác.”
Không có ánh sáng trong phòng thí nghiệm, Hạ Kính Thiên nằm rạp xuống sàn nhà trườn người về phía trước, bật đèn pin, ánh sáng thuận lợi chiếu vào những góc sâu, quét mấy vòng trên những đài thí nghiệm.
Rắc.
Trong phòng thí nghiệm lặng yên chợt vang lên tiếng kính vỡ cực kỳ rõ ràng, Hạ Kính Thiên lập tức xoay người lùi lại, trở tay bóp cò súng về nơi phát ra âm thanh.
Một viên đạn đổi lấy tiếng rít gào khủng bố, tuyệt đối không phải con người hoặc chó có thể phát ra được tiếng kêu đau đớn như thế.
Thoáng chốc toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, Hạ Kính Thiên đứng dậy, ánh đèn pin rọi thằng về nơi phát ra âm thanh, trông thấy một con thằn lằn to lớn trên người phủ đầy vảy giáp ngước đầu lên, Lục Cẩm bị mắc kẹt trong miệng nó, máu tươi chảy xuống mặt đất như suối nước.
“Đứng ở đó làm gì! Cút!” Lục Thượng Cẩm quay đầu rống lên, hai tay dùng sức bẻ hàm con thằn lằn, những chiếc răng nhọn hoắt đang cắm sâu vào bụng và lưng của hắn, những vùng xung quanh vết thương dường như đều biến thành màu đen.
Vừa dứt lời, Hạ Kính Thiên lật người lăn ra ngoài, mới không bị cái đuôi giống như roi sắt mạnh mẽ đập xuống tạo thành một cái hố sâu.
Y lùi lại mấy bước, nhắm vào hàm dưới của con thằn lằn, bắn liên tiếp hai viên đạn trọng lực.
Con thằn lằn đau khổ cắn Lục Thượng Cẩm quăng quật loạn xạ, hàm dưới bị đạn trọng lực chèn ép ghim trên mắt đất.
Thỏ xám nhỏ không dám khóc ra tiếng ngồi dưới bàn, Hạ Kính Thiên tiện tay ôm chặt đứa nhỏ vào lồng ngực, giơ tay phủ kín đôi mắt nó.
Lục Thượng Cẩm nhân cơ hội lao ra, lập tức triển khai năng lực cướp lấy, tựa như một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện trên bầu trời, túm được Hạ Kính Thiên quăng xa hơn mười mét.
Hạ Kính Thiên bị ném tới đài thí nghiệm, ống nghiệm ào ào đập xuống người y, y vô thức che chở đầu thỏ nhỏ trong ngực.
Lục Thượng Cẩm chống đất bò lên, cơ thể hắn bị cắn xé ra mấy chục vết thương, biến thành suối máu màu đen chảy xuống, tích tụ thành một vũng lớn.
Hắn hít một hơi, lảo đảo dựa vào tường, bật công tắc chiếu sáng.
Lúc này mới nhìn rõ toàn bộ hình ảnh con quái vật.
Một con rồng Komodo dài sáu mét, sau gáy lắp kính cường lực nuôi cấy, tuyến thể của nó điên cuồng nảy lên, cung cấp nguồn năng lượng vô tận cho loài thằn lằn lớn này.
Hạ Kính Thiên xô ngã đám ống nghiệm đang đè lên người, “Sao anh lại để cho nó cắn? Không bắn vào tuyến thể của nó?”
Lục Thượng Cẩm dùng Awm chống đỡ cơ thể, nhìn tuyến thể sau gáy con thằn lằn nảy lên, ngón tay run rẩy nắm chặt, khiến những chúng trở nên trắng bệch.
Rồng Komodo kết hợp với tuyến thể A3 tắc kè hoa.
Có thể dựa vào tuyến thể để kích hoạt khả năng ẩn thân quần thể, liên quan đến việc Lục Thượng Cẩm đồng thời biến mất.
Hắn chịu đựng thở ra một hơi, lời nói lại hết sức nhẹ, gần như tất cả dây thanh quản đều bị xé rách:
“Đó là ba tôi.”
Cái đuôi vảy dài quét tới, Hạ Kính Thiên bế thỏ con chạy chốn, Lục Thượng Cẩm đạp lên đài thí nghiệm liên tục lui về sau, nhắm thẳng khẩu súng bắn tỉa của mình vào gáy con vật, ngón trỏ đặt trên cò súng do dự chốc lát.
Rốt cục vẫn phải bóp cò.
Viên đạn Magnum va chạm với tốc độ cao, kèm theo năng lực định vị chính xác của chim ưng M2, một vết nứt rạn xuất hiện trên lớp vỏ bảo vệ.
Tiếng súng chọc giận con rồng Komodo, nó điên cuồng nhào đến như một con rồng lớn thời tiền sử, hàm răng khổng lồ chứa nọc độc chảy giàn dụa, cắn một phát lập tức nát vỡ nửa cái đài thí nghiệm.
“Shtttttt…” Cánh tay Hạ Kính Thiên bị rạch một đường, nọc độc ngấm vào đau quặn cả người.
Y tiếp tục ghi âm di ngôn:
“Anh ơi, con thằn lằn trong áo mối tình đầu của anh không phải là em bỏ vào đâu…!em chỉ đẩy hắn vào tolet vì thấy phiền phức, chứ em không hề có ý định phá hoại hai người.”
Lục Thượng Cẩm lui về sau quan sát, ánh mắt đột nhiên dính chặt vào dưới chân của con thằn lằn.
Ống nghiệm tán loạn rơi vãi trên mặt đất, trong đó có một ống được ghi chú: [Thỏ cụp tai A3, họ tên: Ngôn Dật]
“Cậu cầm lấy nó, ” Lục Thượng Cẩm nhặt khẩu súng bắn tỉa hạng nặng ném cho Hạ Kính Thiên, rút hai thanh dao găm chiến thuật từ bên thắt lưng, trượt người lăn qua cái đuôi vảy dài đến bên chân con vật, đột nhiên nắm chuôi dao đâm mạnh xuống ngón chân của nó, đóng đinh nó trên mặt đất.
Hắn đặt tế bào gốc của Ngôn Dật vào hộp giữ lạnh, nhấc lên ôm chặt vào trong ngực.
Con rồng Komodo cũng nhận được năng lực J1 của tắc kè hoa “Quan sát toàn cảnh 360 độ “, móng vuốt sắc nhọn của nó xượt qua vai qua Lục Thượng Cẩm cắm xuống sàn.
Vai của Lục Thượng Cẩm bị xước ra vết móng cào sâu hoác, chiếc hộp giữ lạnh nhuốm đầy dấu tay máu nhưng không hề có ý định buông lỏng.
Tựa hồ gã ăn mày nhặt được kim cương, cứ cắn răng ôm chặt như ôm bảo vật.
Hạ Kính Thiên nằm trên mặt đất nhắm vào đôi mắt của con vật, súng bắn tỉa không có ống ngắm ngoài chủng tộc chim ưng ra, đối với những loài khác đều là vô dụng, hơn nữa khoảng cách quá xa, đạn trọng lực không thể bắn tới.
Di động nhét trong thắt lưng bỗng nhiên chấn động.
Hạ Kính Thiên bắn một vài phát súng ngẫu nhiên để thu hút sự chú ý của con vật, yểm trợ Lục Thượng Cẩm rút lui, tự mình ôm thỏ xám chạy theo một hướng khác.
Điện thoại bên hông không ngừng rung lên, Hạ Kính Thiên lợi dụng lúc con vật kia hoàn toàn bị Lục Thương Thâm hấp dẫn, lấy điện thoại ra liếc một cái, là video call.
“Ông chủ Cố?” Hạ Kính Thiên ngẩn người, vừa tránh né mảnh đạn mà con thằn lằn vô tình quét qua, thỉnh thoảng nhìn vào màn hình, “Này tại sao dưới đáy biển lại có tín hiệu?”
Lỗ mũi to của Cố Vị dính vào màn hình, cuối cùng cũng điều chỉnh được góc độ, anh ta nâng cằm nhìn vào màn hình: “Hiện tại tôi đang sử dụng quyền hạn tối cao của PBB để liên lạc với cậu, lối ra ở cửa thông gió trong phòng lạnh đã mở, hãy rời khỏi phòng trong vòng ba phút và đi theo hướng dẫn của tôi.”
“Thế quái nào mà anh lại có quyền hạn tối cao ở đó?” Hạ Kính Thiên nâng điện thoại lên, để thỏ xám nhỏ nằm vào buồng thí nghiệm, còn mình thì nhảy lên tủ đứng, hai tay ấn vào máy lọc không khí trên trần nhà, dùng sức gỡ ra.
Thời điểm gỡ được máy lọc ra, Lục Thượng Cẩm lật người nhảy xuống ôm lấy thỏ xám nhỏ, vươn tay ném cả người lẫn hộp giữ lạnh cho y.
“Mang đồ đi.” Hắn đỡ bả vai chảy máu, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
Hạ Kính Thiên quay đầu liếc hắn một cái, mím chặt môi, bò lên cửa thông gió.
Ngay khi bàn chân y vừa co vào cửa, răng nanh của con quái vật đã gặm nát một nửa trần nhà bằng thép.
Mười giây sau, một bàn tay vươn ra từ lỗ thông gió.
Lục Thượng Cẩm lấy đà từ tủ đứng nhảy lên, nắm lấy cổ tay của Hạ Kính Thiên, gắng sức rướn người.
Hạ Kính Thiên ôm thỏ con, đưa hộp giữ lạnh cho Lục Thượng Cẩm, buồn bực nhìn cánh tay phải vừa mới kéo người lên của mình.
“Không thể tin được, tôi đã làm một chuyện mà sẽ khiến tôi hối hận nửa đời sau.”
Lục Thượng Cẩm nhấc hộp giữ lạnh nằm rạp xuống trườn đi, Hạ Kính Thiên cũng ôm đứa nhỏ theo sát phía sau.
Những nơi Lục Thượng Cẩm đi qua đều lưu lại vết máu sền sệt, Hạ Kính Thiên nhìn thấy một màn này, lông mày càng nhíu chặt.
“Này, anh có sao không đó?”
Lục Thượng Cẩm lãnh đạm ậm ừ một tiếng, không trả lời..