Abo Phục Hôn

Chương 31


Đọc truyện Abo Phục Hôn FULL – Chương 31


Cầu hôn chuyện này nên sớm, không nên chậm trễ, Hạ Phỉ thường không để ý đến điều đó.

Hắn phải có ý thức lễ nghĩa khi gặp những điều quan trọng với mình.

Hắn luôn cảm thấy rằng Tạ Thư Diễn đang thiếu một cái gì đó, không đơn thuần chỉ một lời cầu hôn, nhưng là một cuộc đời.

Trong cuộc sống sinh hoạt, giống nhau cũng không ít.

Vì tính cách của Tạ Thư Diễn như thế, cho dù em ấy muốn, em ấy cũng sẽ không nói, loại ủy khuất này đã khắc sâu trong xương của Tạ Thư Diễn, Hạ Phỉ sẽ không thể thay đổi nó trong một thời gian, tất cả những gì hắn có thể làm là chủ động.

Hắn đã làm một việc vô nghĩa nhất trong cuộc đời của mình là tìm một thầy bói, ý tưởng ban đầu là chọn một ngày may mắn, nhưng khi hắn ngồi trước mặt thầy bói, tâm trạng của hắn thay đổi.

Hạ Phỉ hướng bốn phía nhìn thoáng qua, xác nhận không có người quen, “ Ông giúp tôi tính tính toán toán, xem bọn tôi bát tự có hợp nhau không?.” hắn thuận tay lấy điện thoại ra, trong đó có một bức ảnh của Tạ Thư Diễn và ảnh chứng minh nhân dân của em ấy.

Thầy bói cầm điện thoại di động của Hạ Phỉ, hai tròng mắt như lật lên nhìn lên trời, cũng không biết ông ta có thể nhìn thấy hay không nhìn thấy, dù sao đánh giá hơn nửa ngày mới lên tiếng.

“Hạ tiên sinh, mệnh ngũ hành của anh là mệnh lửa.

Ngũ hành là hung, tính cách mạnh mẽ.

Bát tự là vượt qua thử thách, mặt trời là lửa.

Anh sinh vào mùa hạ, cần mệnh thổ trợ giúp.

Khắc mệnh kim quá nhiều, tình cờ vị Tạ tiên sinh này vừa vặn lại là mệnh thổ ”
Lông mày Hạ Phỉ gần như xoắn vào nhau, hắn nghe không hiểu.


“Hai người có nhân duyên này trong một kiếp, có tai họa trong hôn nhân.

Tai họa là từ miệng mà ra, quan trọng chính là sự kiên trì.

Đừng bỏ cuộc giữa chừng, hãy cứ tiếp tục.”
Cái quái gì thế? Như thế nào lại còn có một kiếp? Hạ Phỉ “Đệch” một tiếng “Hiện tại chúng ta rất tốt, còn có cái kiếp gì a?”
“Duyên kiếp và tai ương đều là nhân quả tuần hoàn…”
Hạ Phỉ vội vàng đưa tiền ông, hắn cũng không tin duyên phận vừa nói, xem bói chỉ là để cho yên tâm, tin tốt có tin xấu có, chuyện phiếm tám đạo còn lại hắn cũng lười nghe.

Hắn tuy rằng bước đi vội vàng nhưng trong lòng cũng không tự do dễ dãi, hắn không tin thiên địa, càng không tin thần phật, không ai độ nổi hắn, không nên nhất thời cao hứng tính toán nhân duyên, nói đúng đã đành, nhưng cái đồ chơi “kiếp” này như thế nào nghe xong lại cảm thấy sốt ruột.

Hạ Phỉ đi như một cơn gió, thời điểm đi ngang qua một tiệm vàng không thể không dừng lại, cái gì “kiếp” còn không phải là binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn* nghĩ lại là tức giận, cầu hôn mà chuẩn bị nhẫn hắn còn quên.

(*) Dùng biện pháp hợp lý để đối phó
“Hoan nghênh ngài, ngài chọn nhẫn cưới sao?” Nữ nhân viên hướng dẫn mua sắm rất nhiệt tình, Hạ Phỉ đứng ở trước tủ kính không rời.

Chiếc nhẫn trong tủ kính sáng rực, cái gì “kiếp” a? Thứ này chiếu lên thấy tương lai thật tươi sáng, còn cái “kiếp” gì nữa?
Thấy Hạ Phỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tủ kính, hướng dẫn viên mua sắm nghĩ rằng hắn không hài lòng với những kiểu dáng này, “Nếu Ngài không thích những kiểu dáng này, chúng tôi ở đây có đặt làm.”
“Đặt làm?” Giọng nói của người bán hàng kéo Hạ Phỉ ra khỏi sự bực bội của mình, “ Là kiểu gì?”
Hạ Phỉ được cô bán hàng giới thiệu cho khoản hàng đặt theo yêu cầu, cô bán hàng cố ý hỏi: “Các công việc chuẩn bị khác Hạ tiên sinh định làm như thế nào? Hàng đặt theo yêu cầu sẽ mất một khoảng thời gian nhất định, chúng tôi sẽ thực hiện như sớm nhất có thể.”
Nhẫn đều đã được đặt trước, Hạ Phỉ phải cân nhắc vấn đề địa điểm, nghĩ đến địa điểm thì Hạ Phỉ lại nghĩ đến hoa, hắn vẫn không biết Tạ Thư Diễn thích hoa gì.

Trực tiếp hỏi thì có hơi lộ liệu, thời điểm đi qua cửa hàng hoa, Hạ Phỉ mua một bó hồng.

Lúc tối đi đón Tạ Thư Diễn tan làm, Hạ Phỉ vuốt vuốt bó hoa hôm nay mua, vươn cổ nhìn thấy Tạ Thư Diễn bước xuống từ cầu thang và mở cửa xe.


“Thích không?”
Tạ Thư Diễn cầm hoa quên cả lên xe, ngây ngốc đứng ở trước cửa xe, “Ừ, sao anh lại mua hoa?”
Không phải ngày lễ tình nhân, cũng không phải cái gì kỷ niệm, trọng yếu nhất là Hạ Phỉ cho tới bây giờ chưa từng tặng qua.

“Chuyện này thì có cái gì, em đừng sợ, lên xe đi.” Hạ Phỉ cũng không thể nói với Tạ Thư Diễn là chuẩn bị cầu hôn.

” Chỉ đơn giản là muốn tặng em, Thầy Tạ, em thích hoa gì? ”
Tạ Thư Diễn ngồi vào ghế lái phụ, mới chậm chạp trả lời “Em không biết.”
“Không biết” đúng như trong dự liệu của Hạ Phỉ, em ấy không biết xử lý như nào, hắn cười nói: “Mỗi ngày đón em, anh sẽ tặng một loại là em liền có thể tống kết ra loại thích”
Tạ Thư Diễn vuốt vuốt cánh hoa hồng, anh và Hạ Phỉ bây giờ là đang có ý gì? Nói chuyện yêu đương ư? Ly hôn rồi nói chuyện này, có phải hoang đường quá rồi không?
Xe chạy đến dưới lầu, Hạ Phỉ gần đây rất quy củ, Tạ Thư Diễn không thoải mái, hắn cũng không có hấp ta hấp tấp, chậm một hai ngày cũng không sao.

“Chờ một chút.” Nhìn thấy Tạ Thư Diễn muốn mở cửa, Hạ Phỉ đè anh lại, chỉ vào môi của mình, “ Hôm nay anh không lên, thầy Tạ.”
Tạ Thư Diễn sững sờ, Hạ Phỉ không nhất định lần nào cũng ngủ lại, nhưng hắn sẽ ở với anh một chút trong thời gian gần đây, đột nhiên, anh không thể nói được gì.

Lòng Tạ Thư Diễn nặng trịch.

Nhìn thấy Tạ Thư Diễn mặt đều ảm đảm cả đi, Hạ Phỉ trong lòng khẽ động, tới gần hôn hôn anh một cái, giải thích: “Thật sự là có việc, em đừng nghĩ nhiều.”
Tâm sự của Tạ Thư Diễn đều ghi rõ trên mặt, Hạ Phỉ không cần phải đoán, hắn vạch trần nghi hoặc trong lòng Tạ Thư Diễn, “Bí mật, anh không thể nói.”
(NTT: Đẳng cấp của thần giao cách cảm:vv)
Hắn thuận tay từ ghế sau đem hộp giữ nhiệt lên nói, “Phùng sư phó làm, em ăn khuya đi.”
Nghe được Hạ Phỉ nói như vậy, Tạ Thư Diễn cũng tự thấy xấu hổ cho chính mình, anh không phải không nguyện ý mở miệng, chẳng qua là đôi khi anh không biết phải hỏi như thế nào, nhất là khi hai người đã ly hôn, anh vẫn không chắc mình và Hạ Phỉ là quan hệ là gì.

Lập trường và địa vị, có đôi khi còn kém một một câu như vậy mà bằng phẳng lay động.

Hạ Phỉ chạm vào ngón tay Tạ Thư Diễn, cúi đầu hôn lên mu bàn tay anh, “Lên đi, cục cưng* của anh.”

(*) Chỗ này cũng đồng nghĩa với tâm can, tim gan, để cục cưng cho thuần vậy…!
Tạ Thư Diễn đỏ mặt, lỗ tai cũng đỏ hết cả lên, đại khái chính là hai người bọn họ đang nói chuyện yêu đương a.

Hạ Phỉ không lên lầu cũng không làm gì khác, chủ yếu là còn đang bận chuyện cầu hôn, rất muốn cùng Tạ Thư Diễn ở một chỗ, không chỉ không có khả năng suy nghĩ chuyện mà còn rất dễ bị phát hiện.

Một khi đã có ý tưởng cầu hôn, sự tình các loại nối gót tới, Hạ Phỉ dần dần phát hiện ra rằng điều hắn làm bây giờ đã không còn là để bù đắp những gì hắn nợ Tạ Thư Diễn, là hoàn toàn vì kết hôn mà chuẩn bị.

Hắn lôi mấy tấm ảnh cưới trước đó ở nhà ra, vẻ mặt bất mãn khó chịu, thấy thế nào cũng không hài lòng, “Biểu hiện của mình mẹ nó là thể loại gì đây? Tang lễ hay gì?”
Hắn muốn chụp một bộ ảnh cưới mới, ảnh cưới cả đời có thể chụp chung với bạn đời hai lần, cảm giác rất chờ mong.

Lúc trước còn cố kỵ, không để cha mẹ biết rõ, nhưng giờ phút này Hạ Phỉ đã bắt đầu cân nhắc không biết có nên đám cưới không, nên tổ chức đám cưới theo kiểu phương Tây hay kiểu Trung Quốc, nên tìm nhà thờ, hay là tìm người bê kiệu lớn.

Thậm chí suy nghĩ không biết đặt tiệc ba ngày ba đêm ở đâu, cưới xong phải đi hưởng tuần trăng mật ở đâu, ở địa phương như nào mới hợp.

Hạ Phỉ có quá nhiều thứ để viết ra và nó không đủ để trở nên xuất sắc.

Việc chuẩn bị trước khi kết hôn không thể giải thích được khiến hắn trở nên thực tế và mang đến cho hắn những kỳ vọng chưa từng có.

Hắn vẫn nhớ lúc trước khi cưới Tạ Thư Diễn, trong nội tâm mờ mịt cùng bực bội, hắn còn không ngừng tự oán trách, sau khi kết hôn phải làm sao a…?
Thật ra, cuộc sống của hắn không thay đổi nhiều sau khi kết hôn, ngược lại sau khi ly hôn, lại để cho hắn đồng dạng tâm tình như vậy, không có Tạ Thư Diễn về sau phải làm sao a…?
Hạ Phỉ nhìn vài lộ trình du lịch, dư quang liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, “Đã muộn như vậy?”
Đã muộn như vậy, thầy Tạ điện thoại đều hoạt động, Hạ Phỉ phát cái tin tức ra quân hỏi tội “Thầy Tạ, em còn chưa ngủ?”
Tạ Thư Diễn tin tức chậm chạp hồi âm, Hạ Phỉ muốn trực tiếp tìm tới cửa, “Lập tức ngủ.”
Xem bộ dạng như này chắc là còn đang soạn bài, câu “Lập tức ngủ” quả thật không đáng tin cậy, việc cầu hôn không phải một lần là xong, nhìn đại khái thành quả đêm nay, hắn tắt máy tính, ước lượng thời gian cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Lập tức, lập tức, trong chốc lát, hai chữ này ý nghĩa sâu xa chính là không ngủ, Tạ Thư Diễn có lúc giống như một đứa trẻ, nhìn chằm chằm một đêm cũng không có tác dụng gì, Hạ Phỉ nghĩ thầm về sau vẫn là đợi em ấy ngủ xong rồi bản thân mới về.

Đường phố vào ban đêm ít xe cộ, Hạ Phỉ nhấn chân ga lái xe nhanh hơn, cũng bớt một đường hắn nóng ruột nóng gan.

Khi xe đỗ ở tầng dưới nhà Tạ Thư Diễn, đèn điện qua cửa sổ vẫn sáng, hắn biết.


Hạ Phỉ một bên lên lầu một bên gọi điện cho Tạ Thư Diễn, em ấy động tác nghe điện thoại lại rất nhanh, trước khi Hạ Phỉ mở miệng, Tạ Thư Diễn vội vàng hấp tấp nói: “Hiện tại em sẽ đi ngủ.”
“Thầy Tạ bây giờ đã học được cách nói dối.” Trong lúc nói, Hạ Phỉ đứng trước cửa nhà Tạ Thư Diễn “ Em ở cửa a…!kiểm tra công tác.”
Trong điện thoại tiếng sột soạt ban đầu liền biến mất, Tạ Thư Diễn đỏ mặt nửa ngày mới lên tiếng, “Anh…”
Từ nhỏ đến lớn Tạ Thư Diễn là người sống có kế hoạch và tự kỷ luật, bố anh không quan tâm đến anh nhiều, anh luôn làm việc và sống theo ý mình.

Lần đầu tiên anh giống như một đứa trẻ bị Hạ Phỉ nắm bắt được.

Anh nhanh chóng tắt điện thoại, đi tới mở cửa cho Hạ Phỉ, Hạ Phỉ không khác gì lúc vừa mới rời đi, khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười, lần đầu tiên vừa gặp đã quở trách Tạ Thư Diễn.

“Mấy giờ rồi, Thầy Tạ, em còn chưa đi ngủ? Ngày mai em còn muốn đến trường không.”
Tạ Thư Diễn lúng túng đứng đấy, nghĩ thầm Hạ Phỉ cũng biết thời gian không còn sớm, vậy mà lại cất công chạy đến đây.

“Vậy anh…!lát nữa lại đi à?”
Hạ Phỉ vừa vặn đang đóng cửa lại, ra vẻ giật mình, “Muộn như vậy em còn đuổi anh đi? Chúng ta hết lần này đến lần khác không được ở gần nhau.”
“Không…!không phải…” Tạ Thư Diễn nói lắp, “Anh không phải có việc bận…!bận…!xong chưa?”
“Có việc bận thì cũng phải ngủ.” Hộp giữ nhiệt trên bàn mở ra, Hạ Phỉ lại hỏi: “Ăn khuya chưa?
Thấy Tạ Thư Diễn gật đầu, Hạ Phỉ đẩy người vào phòng ngủ, “Vậy em tranh thủ đi ngủ đi.

Anh đi tắm xong sẽ vào.”
Đây coi như là Hạ Phỉ nhặt được khuyết điểm của Tạ Thư Diễn, lên giường rồi vẫn lảm nhảm nói: “Thầy Tạ, em giống như y một đứa trẻ, đi ngủ còn phải có người trông coi.”
Tạ Thư Diễn giấu nửa mặt dưới chăn bông, hiếm thấy muốn phân minh, “Kỳ thật nếu anh không tới, em thật sự là đi ngủ ngay.”
“Vậy ý em là anh ở đây là sai.” cũng không biết Hạ Phỉ giả vờ hay thật sự bị ủy khuất, “ Nếu không bây giờ anh về.”
Tạ Thư Diễn một phát bắt được cổ tay Hạ Phỉ, “Cũng không phải…”
Hạ Phỉ tự đắc ý đến mức không khống chế được sắc mặt, bật cười thành tiếng, vươn tay tắt đèn đầu giường, thấp giọng dạy dỗ: “Em có biết gần đây em thích nằm nướng trên giường không? Sáng sớm ngày mai anh gọi mà em bất tỉnh, em sẽ đi dạy muộn đấy”
Nằm nướng là một chuyện, có thể Tạ Thư Diễn nghĩ rằng bản thân sẽ không đến muộn, vì vậy đang muốn mở miệng giải thích, trong bóng tối lại nghe được Hạ Phỉ ung dung nói: “Sáng mai anh chở em đi, em ngủ thêm một chút cũng được.”
….!
– Chỗ nào nhầm lẫn hoặc sai mọi người nhớ bảo tớ đấy nhé..

29/5/2021
#NTT.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.