Đọc truyện Abo Ly Hôn Nhất Thời Sảng Truy Thê Hỏa Táng Tràng – Chương 12: Chèn Ép
Tin tức đính hôn của Hoắc Nam Phong và Tô Tiêu được lan truyền vô cùng nhanh.
Chỉ chưa tới vài ngày, giới truyền thông giống như ngầm thương lượng với nhau, sôi nổi đăng bài chúc phúc trên mạng, lại còn đưa tin Hoắc Nam Phong cưng chiều vị hôn thê của mình như thế nào, coi Thẩm Thần như chưa từng tồn tại.
Một số cư dân mạng còn tưởng đây là lần đầu kết hôn của Hoắc Nam Phong, nhìn bức ảnh hắn và Tô Tiêu thân mật liền sôi nổi comment “Ngọt quá đi aaaaaaaaaaaa”, “Ăn một miệng đầy cẩu lương rồi”, “Quá xứng đôi”.
Dù gì thì Hoắc Nam Phong cũng là hào môn trưởng tử, còn là tổng tài của tập đoàn Hoắc thị.
Một Alpha vừa có tiền vừa có thế, năng lực xuất chúng, chỉ cần gán lên hắn cái mác sủng thê cuồng ma là đã khiến cho mọi người bàn luận về hắn còn nhiều hơn so với các lưu lượng khác rồi.
Ban đầu, cư dân mạng đều kêu gào quá ngọt, nhưng sau đó có người nghi hoặc nói: “Là tôi nhầm sao? Tôi nhớ rõ Hoắc Nam Phong ba năm trước đã kết hôn rồi mà.”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng nhớ, anh ta hình như kết hôn với một Omega nam, đối phương là một nhà thiết kế trang sức.”
“Ui vcl! Thật sự là Hoắc Nam Phong của tập đoàn Hoắc thị? Anh ta ly hôn khi nào thế 【vẻ mặt khiếp sợ】”
Không lâu sau, thông tin cá nhân của Thẩm Thần đã bị giang cư mận đào hết lên.
Từ gia đình, danh tiếng, tài sản…..!rồi cả việc cậu đã quen và yêu đương với Hoắc Nam Phong như thế nào cũng bị bế lên hết
Dựa vào sự chênh lệch thân phận của hai người vào ba năm trước, có thể nói Thẩm Thần là được gả cao.
Bây giờ Hoắc Nam Phong đã có bạn gái mới, còn Thẩm Thần vẫn là một ẩn số khiến nhóm người lót dép chờ ăn dưa không khỏi thở dài.
“Tôi nghi Hoắc Nam Phong nhìn trúng dung mạo của nhà thiết kế kia nên mới cưới, giờ nhìn chán rồi liền đem người đạp đi.”
“Dựa vào cái mặt để được gả vào hào môn, lại không hề xứng đôi hay cùng chung học thức với người ta, ly hôn là chuyện sớm muộn.”
“Nói thật, môn đăng hộ đối là điều vô cùng quan trọng, Học thức, kinh nghiệm, giáo dưỡng và bối cảnh gia đình có ảnh hưởng rất lớn đấy.
Chồng cũ của Hoắc Nam Phong chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ, ba năm nay cũng chẳng hề tiến bộ gì, ai rồi cũng chán thôi.”
“Nghe nói vị hôn thê hiện tại của Hoắc Nam Phong xuất thân từ gia đình nhà giáo, cha mẹ đều là giáo sư đại học.
Nhìn qua đã biết môn đăng hộ đối với Hoắc Nam Phong.”
“Một người là nhà thiết kế nghèo rớt, một người là thư hương thế gia đại tiểu thư, đến đứa ngốc còn biết ai xứng đôi với Hoắc Nam Phong hơn.”
……………
Bốp!
A Lâm tức giận ném điện thoại lên mặt bàn kính, nhìn người đang cắm mặt vào notebook chỉnh sửa bản thiết kế mà bực bội.
“Làm sao vậy?” Cậu hỏi A Lâm.
“Cậu biết bây giờ trên mạng người ta nói như nào về việc ly hôn của cậu và Hoắc Nam Phong không?” A Lâm nghiến răng nghiến lợi, gương mặt có chút vặn vẹo.
Không đợi Thẩm Thần trả lời, A Lâm đã nổi giận nói: “Bọn họ dám nói cậu không xứng, nói cậu không có chí tiến thủ, không có nội hàm.
Còn nói cậu chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ không xứng với Hoắc Nam Phong.
Cái ditconme, chúng nó thì biết cái đéo gì chứ!”
“Nếu không phải vì thằng chó họ Trịnh kia ỷ mình là em họ của Hoắc Nam Phong, ăn cắp tác phẩm của cậu, lại còn chèn ép cậu khắp nơi, thì bây giờ cậu đã là thiết kế trưởng của bộ phận trang sức rồi!”
“Còn có mấy đứa súc vật bên tập đoàn Hoắc thị nữa! Lừa cậu ký hợp đồng, bắt cậu phải đem những tác phẩm của mình giao ra, còn cấm cậu không được tham gia vào những cuộc thi thiết kế vì sợ cậu nổi tiếng thì chúng nó không giữ được cậu.”
“Nếu không phải vì Hoắc gia, không phải vì Hoắc Nam Phong, hiện tại cậu cũng sẽ không đến mức…..”
Nói tới đây, A Lâm đột nhiên im lặng, đem hai chữ “nghèo túng” nuốt trở về, lại tức giận nói tiếp: “Tóm lại, trên dưới Hoắc gia đều không phải loại tốt lành gì!”
Thẩm Thần nhìn bản vẽ trên tay, trầm mặc một hồi lâu, tự giễu nói: “Mặc kệ mấy lời bán tán trên mạng đi.
Dù sao bây giờ tôi và Hoắc Nam Phong đã không còn liên quan gì đến nhau rồi, về sau cũng sẽ không có.”
Nói rồi, cậu hướng phía A Lâm nở nụ cười: “Mà nhìn từ góc độ khác, tôi đã rời khỏi Hoắc gia, cũng từ chức khỏi tập đoàn nhà họ.
Vậy nên từ giờ tác phẩm của tôi cũng sẽ không bị bọn họ quản lý nữa.”
A Lâm vỗ đùi, kích động nói: “Cậu nói đúng! Mau, nhanh viết đơn từ chức.
Tôi chống mắt lên xem tên họ Trịnh kia còn chèn ép cậu như nào!”
Sau đó để Thẩm Thần mang tác phẩm của mình tham dự cuộc thi quốc tế, dựa vào trình độ của cậu ấy, chắc chắn sẽ nhất cử thành danh, đến lúc đó xem ai còn dám làm gì cậu!.