Abo Hướng Tới Bình Minh

Chương 37: Anh Hùng Cứu Mỹ


Đọc truyện Abo Hướng Tới Bình Minh – Chương 37: Anh Hùng Cứu Mỹ


Joseph chỉ chỉ đôi boot da bị bẩn của mình, lạnh lùng nói:
– Quỳ xuống, liếm sạch cho tao!
– Mày nói gì cơ?! – Arthur tức điên người, ngay Jeson cũng cảm thấy Joseph quá đáng.

Cậu chàng phẫn nộ chất vấn:
– Joseph, mọi người đều là người của đội vệ sĩ Hoàng gia, cậu làm nhục Arthur như vậy có phần hơi quá rồi.

Cậu dựa vào đâu mà bắt nạt người ta như thế?
– Dựa vào đâu? Dựa vào cái này! – Nói đoạn, Joseph hất cằm, chỉ hai gạch đính trên vai mình, lại chỉ một gạch đính trên vai Arthur và Jeson:
– Tao là trung uý, còn chúng mày chỉ là thiếu uý, quân hàm của tao cao hơn chúng mày.

Theo quy định của Đế Quốc, quân hàm cao hơn có thể ra lệnh cho người có quân hàm thấp hơn, mà đám hạ cấp như các ngươi không được trái lệnh!
Jeson và Arthur sững cả người, lúc trước họ không hề để ý tới chuyện này.

Tuy cả ba người đều là quan vệ sĩ, nhưng vì người Joseph phụng sự là Hoàng thất, còn là vệ sĩ trưởng của Hoàng tử, nên ngay từ đầu đã được phong làm trung uý; còn Arthur và Jeson chỉ là vệ sĩ thân cận bình thường, quân hàm đều là thiếu uý.

Bọn họ thấp hơn gã một bậc!
Quy định về cấp bậc quân hàm của Đế Quốc rất nghiêm ngặt, cao hơn một cấp đã đủ đè chết người, sẽ bị nghiêm trị nếu dám cả gan chống lại lệnh cấp trên.

Arthủ căm hận chế độ phân biệt đẳng cấp này vô cùng, đầu tiên là Repin, tiếp đến tới Joseph; trong một buổi tối mà y bị hai gã điên vũ nhục tận hai lần chỉ vì cấp bậc quân hàm! Cảm giác bị bắt nạt mà không thể phản kháng này thật sự khiến người ta vừa bất lực vừa bức bối!
Jeson thấy Arthur lộ vẻ bất khuất, thầm nghĩ lấy đại cục làm trọng vậy.

Cậu chàng cố nhịn lửa giận, thấp giọng cầu hoà:
– Joseph…!Trung uý đại nhân, dù gì Arthur cũng là quan vệ sĩ của ngài Nguyên soái, xin ngài nể mặt Nguyên soái, bỏ qua cho cậu ấy.

Tôi sẽ mua đôi boot y hệt mới tinh đền cho ngài, ngài thấy thế nào?
– Chẳng thế nào cả; ta chỉ thích đôi boot này thôi.


Thiếu uý Arthur làm bẩn boot của ta thì phải liếm sạch sẽ chỗ bẩn.

Đây! Là! Mệnh! Lệnh! – Joseph vừa nói vừa thong thả bước tới bên đài phun nước, nhấc chân đặt boot trước mặt Arthur:
– Chấp hành mệnh lệnh đi…!thiếu uý Arthur?
Arthur tức đến mức tắc thở, từ nhỏ tới lớn y chưa từng chịu nỗi nhục nhã nào ghê gớm thế này.

Y – đường đường là trung tướng Liên Bang – mà phải quỳ xuống liếm chân cho một kẻ rác rưởi của Đế Quốc ư? Nhưng xét tình hình trước mắt, y còn có thể làm gì đây? Không chịu cái thiệt trước mắt thì cả kế hoạch đều đi tong! Vì nhiệm vụ, y không thể không nhịn, không thể không cúi đầu!
– Jeson, xin hãy quay mặt đi.

– Arthur bình tĩnh nói.

– Đừng mà…!Arthur…!– Jeson sốt sắng can ngăn.

– Quay mặt đi, chẳng lẽ cậu muốn thấy cảnh tôi xấu mặt ư? – Arthur lạnh giọng.

Arthur giận đến mức sắc mặt đỏ tím, cuộn chặt nắm đấm đến mức các khớp tay kêu răng rắc, chỉ muốn tẩn Joseph một trận nên thân.

Y muốn đi cầu cứu Francois, nhưng nơi này neo người, ngài Nguyên soái và các tướng quân đều ở sảnh chính bữa tiệc; chạy qua đó phải mất ít nhất mười phút, nước xa sao cứu được lửa gần?
– Joseph, mày nhất định sẽ phải hối hận vì những gì mình đã làm ngày hôm nay! – Jeson rống lên một câu, đoạn thở dài, ấm ức quay mặt đi.

Arthur cảm thấy hai bàn chân như bị đóng đinh, không sao cử động nổi, Joseph nhìn chằm chằm y, trên khoé môi là nụ cười trào phúng.

Sắc mặt giận dữ khó nén của Arthur khiến gã sung sướng vô cùng.

Ngày đó bị Arthur đánh bại trong cuộc thi tuyển vệ sĩ hoàng gia, gã mất hết mặt mũi, mà kẻ chiến thắng hắn còn là một Beta xuất thân quê mùa! Điều này bị Joseph coi là nỗi nhục cả đời, cuối cùng hôm nay gã cũng rửa được mối nhục này!
– Nhanh lên, tao còn phải về đợi lệnh Hoàng tử điện hạ nữa!
Arthur hít sâu một hơi, toan quỳ xuống thì nghe thấy một âm thanh mạnh mẽ quen thuộc vang lên:

– Arthur!
Dù rằng Francois là kẻ thù không đội trời chung, nhưng giờ phút này, hắn hệt như vị cứu tinh của y vậy!
Dưới ánh trăng sáng, người đàn ông vẻ ngoài đẹp như tượng tác kia bước tới như vị thần giáng thế, kéo mạnh cánh tay Arthur, cau mày trách móc:
– Chẳng phải ta bảo cậu đứng nguyên chỗ cũ đợi ta sao? Cậu chạy tới đây làm gì?
– Ngài Nguyên soái…!– Arthur bị kéo một phát tí nữa thì đâm sầm vào ngực hắn, nghĩ bụng: “Anh bảo tôi đứng chỗ cũ đợi anh lúc nào cơ?”
Joseph sững người nhìn Francois xuất hiện như một vị thần, nhẹ nhàng cướp mất con mồi đã sắp đến miệng gã! Nguyên soái nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lẽo, riêng phần khí thế đã khiến người ta phải run sợ; Joseph cảm thấy cả người lạnh toát, không dám ngẩng đầu trước áp lực mạnh mẽ do đối phương mang lại.

Gã gan to bằng trời cũng chẳng dám láo toét trước mặt ngài Nguyên soái, vội vã cúi người hành lễ:
– Bái kiến ngài Nguyên soái!
Jeson cũng đần mặt ra, tiếp đó mừng rỡ gào lên:
– Ngài Nguyên soái!
Francois hơi gật đầu, tỏ ý Jeson không cần đa lễ, y không đề cập nửa lời đến chuyện Joseph bắt nạt Arthur, nhưng ánh mắt nhìn gã lại sắc bén như đao.

Joseph thấy Nguyên soái không nói năng gì, chỉ nhìn mình chăm chăm, cõi lòng gã tan nát, chỉ đành giữ nguyên tư thế hành lễ, không dám nhúc nhích.

Khoảng một phút đồng hồ sau, Francois mới hờ hững lên tiếng:
– Cậu là trung uý Joseph – trưởng quan vệ sĩ của Hoàng tử ư?
– Dạ là thuộc hạ thưa ngài Nguyên soái.

– Nhắc đến Hoàng tử, Joseph vững dạ hơn, lưng cũng thẳng lên trông thấy.

– Tốt, lúc nãy Hoàng tử còn nói muốn uống rượu với ta, cậu qua hầu chúng ta một lát.

– Dứt lời, Francois nhấc bước trở về phía sảnh lớn bữa tiệc.

Đi vài bước, hắn phát hiện Arthur không theo mình, bèn quay người lại:

– Còn ngẩn ra đấy làm gì?
Arthur hoàn hồn, nhanh chóng chạy tới bên ai kia.

Joseph chỉ đành cắn răng cúi đầu theo sau Francois và Arthur, trở về sảnh lớn bữa tiệc.

Tuy gã là Hoàng thân quốc thích, nhưng chỉ là một trung uý nhỏ nhoi, nào dám cãi lệnh Nguyên soái?
Sau đó, Arthur đi theo Francois, mời rượu đủ các thể loại hoàng thân quốc thích và quan quân tướng lĩnh, còn Joseph thành tên hầu rượu, bưng bình rượu quý đứng phía sau bọn họ, chỉ lo việc rót rượu cho người khác, bị Francois xoay như chong chóng.

Joseph xuất thân trong gia tộc Kliman hàng đầu Đế Quốc, còn là cháu ruột của Hoàng hậu, tài năng tuyệt vời, từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên trong ánh mắt ngưỡng mộ của kẻ khác; bởi vậy mới sinh ra cái tính kiêu ngạo, nhìn người khác bằng nửa con mắt.

Hiện giờ bị Nguyên soái coi là tên hầu rượu mà gọi tới sai lui, chạy qua chạy lại rót rượu trước con mắt bao người, bảo gã còn mặt mũi nào nhìn người khác?!
Nhóm quan quân sĩ quan xuất thân từ dân thường do thượng tướng Hollier lãnh đạo ngứa mắt đám quý tộc lúc nào cũng ra vẻ ta đây từ lâu, nhất là cái vẻ chẳng thèm để ai vào mắt của Joseph.

Giờ thấy gã chật vật, bọn họ sướng như điên, coi gã như thằng hầu rượu mà bảo tới sai lui, làm Joseph tức muốn bốc khói.

Hoàng tử Repin thấy Joseph nghẹn cục tức đến xanh cả mặt, nom vừa chật vật vừa đáng thương, muốn mở miệng nói đỡ, lại bị Francois lạnh mặt chặn:
– Hoàng tử điện hạ, ngài thấy đó, chỗ ta thiếu người; ta mượn trưởng quan vệ sĩ của ngài một lát cũng không được ư?
Hoàng tử Repin cứng họng, lòng trào lửa hận, lại thèm muốn Arthur không thôi, bèn tiếp lời:
– Nếu bên ngài Nguyên soái thiếu người, ngài chọn bao nhiêu người trong đội thị vệ Hoàng gia của ta cũng được, chỉ cần…!– Đoạn, gã nhìn Arthur với vẻ sâu xa – Chỉ cần ngài bằng lòng nhường Arthur cho ta là được.

Arthur sốt ruột phát rồ, tên Hoàng tử chó điên này mắc bệnh dại à? Sao dính chặt như kẹo kéo thế hả? Arthur bất lực, chỉ đành dùng ánh mắt đợm vẻ cầu xin nhìn Francois.

Francois liếc y một cái, nom kìa, ánh mắt tội nghiệp hệt như chú cún nhỏ sắp bị chủ nhân vứt bỏ:
– Điện hạ vừa ý Arthur là phúc của cậu ấy, cũng không phải ta không nở, chỉ có điều…!
– Có điều gì? – Hoàng tử Repin thấy Francois ngập ngừng, mừng rỡ hỏi một câu.

– Điện hạ cũng thấy rồi đó.

Arthur thực sự rất xuất sắc, lại ở cạnh ta ít lâu rồi, ta đã quen với có cậu ấy ở bên giúp đỡ.

Nếu đổi sang vệ sĩ bình thường khác, ta e là mình không được quen cho lắm; trừ phi Điện hạ đổi người giỏi giang như Joseph cho ta.


Joseph bị Francois hành hạ cả buổi tối, thể lực tốt đến mấy cũng đã bắt đầu eo mỏi chân đau, chỉ muốn chui xuống đất cho đỡ nhục; giờ nghe Nguyên soái nói vật, mặt cắt không còn giọt máu, cả người lảo đảo, còn xém chút nữa làm đổ bình rượu trong tay.

Gã đếch thèm quan tâm đến mặt mũi nữa, nhìn Hoàng tử Repin bằng vẻ mặt sắp khóc, ngài Nguyên soái ghét gã ra mặt như này, nếu điều gã sang bên đó, gã chỉ còn đường chết thôi!
Repin sững người, gã thấy gương mặt lúc nào cũng kiêu căng của thằng em họ giờ chỉ còn vẻ kinh hoàng, méo xệch như sắp khóc đến nơi.

Gã muốn có được Arthur, ngài Nguyên soái cần ai cũng xong, nhưng Joseph là em họ của gã, gã có đồng ý Hoàng hậu cũng sẽ không cho phép.

Repin tuyệt vọng, cười giả lả:
– Ngài Nguyên soái, ta chỉ đùa với ngài thôi.

Arthur là ái tướng của ngài, sao ta có thể cướp người ngài vừa ý được chứ? Về phần em họ ta, nó còn nhỏ, cũng không biết chăm sóc người khác, cứ để nó ở bên ta vậy.

Gã vừa dứt lời, Arthur và Joseph đều thở phào một hơi.

Dù Arthur biết rõ Nguyên soái lấy Joseph làm điều kiện trao đổi để ép Hoàng tử thấy khó mà lui, nhưng y vẫn rất bất mãn với việc hắn lấy mình ra làm vật trao đổi! Xem chừng vị trí của y trong lòng Francois vẫn chưa nhằm nhò gì nên hắn mới bằng lòng đổi y lấy người khác một cách nhẹ nhàng đến thế.

Arthur quyết tâm dốc hết sức mình, nhất định sẽ có ngày y khiến Nguyên soái bại dưới thân y! Lúc đó y nhất định phải ngược chết hắn!
Bữa tiệc mừng năm mới kết thúc với màn bắn pháo hoa đầy màu sắc, Arthur theo chân Francis lên nơi cao nhất của Hoàng cung, ngắm nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.

Đám đông reo hò, chúc nhau một năm mới đầy may mắn, an vui.

Trên quảng trường lớn của cung điện, đám người trẻ tuổi đã uống say tự quây thành vòng tròn, nắm tay nhau nhảy múa hát mừng.

Trong không khí nhuốm màu vui tươi, Arthur chợt thoáng buồn, tuy cha mẹ y mất sớm, nhưng những năm trước y đều đón năm mới cùng Salson và Glynn.

Giờ đây, y dị quốc tha thương, ôm nỗi nhớ với tổ quốc và bạn bè, tự mình đối mặt với tương lai mờ mịt phía trước.

Arthur cố gắng xua tan cảm giác buồn bã không đúng lúc, nhìn sang bên cạnh, Francois ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm, ánh mắt xa xăm, giữa hai hàng lông mày như chất chứa nỗi niềm tâm sự, y thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hồi tối thượng tướng Muller đã nói với hắn chuyện quan trọng gì đó, nên cả tối nay Francois mới lơ đãng như vậy?”
Arthur còn đang mày mò suy đoán nội dung cuộc trò chuyện hồi tối của hai người kia thì Francois đã thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói:
– Đi thôi, nên về rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.