A Thousand Words - Một Nghìn Từ

Chương 37Chương Kết thúc thay thế


Đọc truyện A Thousand Words – Một Nghìn Từ – Chương 37: Chương Kết thúc thay thế

T/N: Nhẹ nhàng và khác hẳn, hạnh phúc quá T^T
Ron cố thuyết phục Hermione xin nghỉ ốm vào sáng hôm sau nhưng cô không đồng ý. Cô chưa bao giờ lỡ một ngày làm việc trong 4 năm làm Thần Sáng, và cô sẽ không để Draco Malfoy làm hỏng kỉ lục tuyệt hảo ấy.
Mọi thứ đều có vẻ bình thường khi Hermione bước vào trụ sở. Rất bình thường khi nửa số nhân viên không có mặt.
Đoán có chuyện gì hệ trọng vừa xảy ra, Hermione lập tức quay lại hành lang. Cô vỗ vai dừng một pháp sư đi ngang qua và lịch sự hỏi, ‘Xin lỗi ngài. Cho hỏi liệu ngài có biết các Thần Sáng đang có cuộc họp hay việc gì tương tự như vậy không?’
Người pháp sư trông có vẻ ngạc nhiên. ‘Cô là Hermione Granger đúng không?’
Hermione chớp mắt. ‘Đúng là tôi.’
‘Nghe vài đồng nghiệp nhắc tên cô gần phòng họp. Cô có thể kiểm tra ở đó.’
‘Cảm ơn ngài,’ Hermione nói vẻ biết ơn, vội vàng hướng đến phòng họp.
Lách qua hành lang đông đúc, cô cố tập trung để không suy nghĩ lan man. Cô sẽ không để bản thân nhớ lại đêm hôm trước; cô sẽ không để bản thân nghĩ những ánh mắt tò mò và và lời xì xào theo sau mình là điều gì bất thường.
Không có gì thay đổi. Không có gì khác biệt. Chỉ là một ngày bình thường ở Bộ, chỉ là một ngày bình thường… không có Draco.
May thay trước khi cô kịp chớm vào suy nghĩ ấy, Hermione đã đến phòng họp. Cánh cửa đóng chặt, cô gõ cửa hai lần trước khi xoay tay nắm mở hé cửa.
‘Hermione!’ một giọng nói nhẹ nhõm vang lên trước khi Hermione kịp nhìn xung quanh.
‘Chú Kingsley?’ Hermione hỏi, đẩy rộng cửa và thấy Giám đốc Pháp sư Thủ tiêu đứng gần một trong những ô cửa sổ nhìn ra ngoài phố. Cô nhìn quanh khoảng 20 Thần Sáng và Pháp sư Thủ tiêu đang ngồi nơi chiếc bàn dài, bối rối.
‘Vừa kịp lúc, Granger,’ Robards quát từ chỗ đứng cạnh Kingsley. ‘Ngồi đi; chúng ta vừa lướt qua vài sự lựa chọn.’
‘Lựa chọn?’ Hermione hỏi, bước vào phòng và đóng cửa lại phía sau. Cô thấy nhói lên một cơn nhức nhối khó chịu. Họ đang họp mà không có cô – điều này không bình thường chút nào.
‘Chúng ta đang cố quyết định cách tốt nhất để thỏa thuận với Greyback,’ Kingsley giải thích qua tiếng chuyện trò rì rầm giữa những người trong phòng. ‘Hắn vừa bị bắt.’
‘Ồ, nhưng cháu tưởng – bắt?’ Hàm Hermione tự động rớt xuống khi cô hiểu ra câu nói của Kingsley. ‘Ý chú là có người –?’
‘Draco Malfoy, chính xác là vậy,’ Kingsley gật đầu nói.
Căn phòng tức thì im bặt trước cái tên của Draco. Mọi cặp mắt không chút ngượng ngùng vụt lao về phía Hermione.
Hermione nuốt khan. Nghiến răng, cô nói bằng giọng điềm tĩnh gượng gạo, ‘Đúng là rất… ấn tượng. Nhắc cháu chúc mừng anh ấy sau nhé.’
‘Hay cô có thể chúc mừng tôi ngay bây giờ,’ một giọng nói lạnh lùng vang lên đằng sau cô. Hermione giật bắn người xoay phắt lại, trái tim đột nhiên như nghẹn ứ trong cổ họng. Trong khi cô bận giữ giọng nói thờ ở thản nhiên, Draco Malfoy đã lặng lẽ mở cánh cửa đằng sau cô và nhẹ nhàng vào phòng.
‘Ah, Malfoy. Thật tốt vì cậu đã đến,’ Kingsley nói. Giọng ông nghe xa xăm kì lạ, như thể ông đang nói từ đầu một hành lang rất rất dài, và Hermione đang lắng nghe sau mấy cánh cửa khóa chặt ở đầu bên kia.
‘Shacklebolt,’ Draco trơn tru đáp, bước qua Hermione đến chỗ cấp trên của mình. ‘Tôi e rằng mình không được thông báo về buổi họp bé nhỏ này cho đến tận bây giờ.’

‘Huh. Cậu có thể nói chuyện với trợ lí về sự nhanh nhẹn của cô ấy khi chuyển giấy tờ.’ Kingsley vỗ vai Draco. ‘Giờ cậu ở đây rồi, sao không ngồi xuống? Chúng tôi vừa cho cô Granger biết về tình hình hiện tại.’
‘Tuyệt hảo,’ Draco nói, giữ bất cứ cảm xúc gì anh có thể đang giấu được che đậy một cách hoàn hảo. Anh kéo cái ghế cạnh thành viên mới nhất của đội Thần Sáng, John Benjamin, ngồi xuống và dựa lưng, phong thái tựa như của một người đàn ông không quan tâm đến bất cứ chuyện gì trên đời.
‘Như tôi chuẩn bị nói trước khi Malfoy quyết định ban cho chúng ta sự có mặt của mình,’ Robards cộc cằn tiếp tục, ‘Noah Lawley đã đến Bộ giải trình tối qua. Cô biết điều đó chứ Granger?’
Hermione quay qua Robards, hơi sững sờ. Dạ dày cô giờ đang lộn vòng đầy xao lãng nên tất cả những gì cô có thể nói là, ‘C-có, thưa ngài.’
‘Tốt,’ Robards nói gọn. Dường như chỉ có ông và Draco là những người duy nhất không nhận ra sự căng thẳng đột ngột trong phòng. Các phù thủy và pháp sư quanh bàn đang ngọ nguậy không yên theo dõi Hermione, chờ cô sẽ hành động gì tiếp theo, như đám diều hâu bao vây con mồi.
Cố hết sức, Hermione vẫn không thể rời mắt khỏi Draco. Cô mơ hồ tự hỏi từ khi nào hít thở trước mặt anh lại khó đến vậy, và rồi thầm khen ngợi bản thân vì vẫn còn đủ sức đứng trên hai chân, là một phù thủy thông minh nên cô biết, thiếu oxy thường khiến việc đứng thẳng người là một kì tích đầy thử thách.
‘Hermione? Cháu có nghe không vậy?’
‘Có,’ cô nói dối ngay lập tức khi được Kingsley gọi. Cô ép mắt mình không liếc về phía Draco. ‘Chú Kingsley à, thật ra cháu đang băn khoăn liệu mình có thể ra ngoài một lúc và hít thở chút không khí trong lành không. Trong này hơi ngột ngạt.’
Kingsley nhăn trán thật sâu. ‘Ừm, nếu cháu thấy cần…’
‘Cháu sẽ quay lại nhanh thôi,’ Hermione giọng cao vút đáp, gần như nhẹ nhõm lao mình ra khỏi cửa. Cô phải vận dụng tất cả sự kiềm chế của bản thân để không đóng sầm cánh cửa phía sau khi cô vội vã đi vào hành lang.
Ngay khi an toàn yên vị trên băng ghế cạnh một chậu cây lớn, Hermione dựa vào tường lấy tay bóp trán. Đầu cô quay mòng mòng với với một loạt câu hỏi, tất cả chúng đều đòi một lời giải thích cho sự hiện diện đầy bất ngờ và không mong muốn của Draco trong căn phòng phía sau cô, tấn công khả năng nắm bắt tình hình giờ đang sờn rách của cô. Ít ra đa số trong số chúng là như vậy. Phần đang dần tăng lên trong đó tập trung nhiều hơn vào việc phán đoán làm cách nào Draco lại có thể tự mình bắt được Greyback mang đến Bộ.
‘Tên kiêu căng, liều mạng, hấp tấp chết tiệt!’ cô rít lên. Nửa phần trí não cô muốn quay vào trong và tặng anh một bạt tai vì cách hành xử vô trách nhiệm kia. Anh có thể chết vì theo đuôi kẻ thù mà không có lực lượng hỗ trợ. Anh không học được bất cứ điều gì sau 4 năm làm Pháp sư Thủ tiêu sao? Anh không biết điều đó sẽ giằng xé Hermione khi biết anh bị giết trong khi cô ở Hang Sóc nức nở trên tấm chăn vì sai lầm đã không lựa chọn ở bên cạnh anh sao?
Bởi khi mọi việc sáng tỏ, lí do cô cực kì muốn tránh mặt Draco không phải vì cô sợ anh sẽ cố giành cô lại một khi anh ở một mình với cô, như Ron vẫn tưởng. Đó là bởi cô sợ cô sẽ cố giành anh lại. Cô biết mình đã lựa chọn sai ngay khi nỗi lo sợ ạng sống của Ron tan đi, nhưng lúc ấy cô đã trở lại Hang Sóc và không còn đường quay lại. Ít ra cô đã nghĩ vậy.
Tuy nhiên giờ sự nghi ngờ lại hành hạ Hermione. Cả đêm cô tự hỏi liệu cô có phải là người đáng trách cho hành động bất ngờ của Draco không. Ý nghĩ ấy khiến cô co rúm người bối rối, suy cho cùng, cô thực sự là người khiến anh lầm tưởng. Cô yêu anh bất chấp mối quan hệ của cô với Ron, nghĩa là Draco có mọi quyền để nói và làm những gì anh đã làm với cô. Nếu cô không… nếu cô ngăn anh – ngăn chính mình – khi cô có cơ hội, cô sẽ không phải chịu đau khổ và Draco cũng vậy.
Nhưng đó là nếu anh thấy đau khổ. Bởi từ những gì Hermione suy ra trước khi cô lao ra khỏi phòng họp thì Draco chẳng cảm thấy bất cứ điều gì – không hối hận, không tội lỗi, không đau đớn hay bất cứ gì tương tự. Như thể cuộc sống của anh vẫn tiếp tục mà không dừng lấy một nhịp khi cô bước ra khỏi cửa. Anh hoàn thành công việc và bắt Greyback, và giờ anh trở lại Bộ, đối xử với Hermione như một đồng nghiệp bình thường.
Rồi Hermione nhận ra từ khi cô rời căn hộ của Draco cùng Ron, chưa một lần cô nghĩ về thân phận khác của anh – Shadow. Nhưng thực sự rất hợp lý.
Shadow là Draco. Anh là một mặt khác của Draco, mặt Draco đã che giấu trước ánh sáng rõ ràng công khai. Đó là một sự trùng hợp may mắn khi Hermione được ghép cặp với anh trong thử thách liên bộ bởi tìm hiểu Shadow cũng đồng nghĩa với tìm hiểu Draco. Yêu Shadow cũng đồng nghĩa với yêu Draco, mà có lẽ đó là lí do tại sao cô chưa bao giờ thấy phải lựa chọn giữa hai người họ.
Tất nhiên điều này giờ không giúp ích được nhiều cho cô. Thật ra nó chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn bởi nó nhắc cô rằng mình không có quyền quyết định việc ai yêu cô là tốt hơn mà chỉ dựa vào 10 phút quan trọng ấy. Draco đã vài lần chứng minh cho cô thấy anh có khả năng làm – không, rằng anh là – một người tốt, nhưng rồi chỉ một trận thịnh nộ của anh cũng đã thuyết phục cô điều ngược lại. Ron… cô biết anh yêu cô, nhưng có công bằng không khi cô chọn anh chỉ vì anh đã trao cô niềm tin tưởng và tình bạn trọn đời? Ai có thể nói rằng Draco không thể?
‘Đó là điều xảy ra khi suy nghĩ vội vàng đấy Hermione,’ cô rên rỉ, chống lại thôi thúc muốn đập đầu vào bức tường đằng sau. Không, khi mình nghĩ quá logic, cô thầm sửa lỗi chính mình. Bởi, theo một cách nào đó, nếu cô lờ đi trí óc mình và nghe theo từng centimet đang gào thét trên người cô, cô sẽ vẫn đang ở bên Draco.
Hermione thẳng lưng đứng dậy. Than khóc cũng chẳng ích gì. Đã quá muộn để xóa bỏ những việc cô đã làm, quá muộn để cho Draco một cơ hội thứ hai mà anh xứng đáng được có. Một người như Draco sẽ không bao giờ giành cô lại, dù dưới bất cứ hoàn cảnh nào; lòng tự trọng của anh quá lớn. Hermione phải đối diện với điều ấy: cô đã sai lầm.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Draco im lặng thở dài nhẹ nhõm khi cuối cùng Kingsley cũng thông báo buổi họp kết thúc. Anh đã dùng cả hai giờ đồng hồ cố không tỏ ra quá lộ liễu trong việc dán chặt mắt vào cánh cửa, nhưng anh e rằng gã ngồi cạnh mình đã để ý thấy điều đó. Hay ít nhất Draco nghĩ đó là lí do tại sao anh nhận được vẻ mặt gần giống với sự thích thú tò mò từ hắn.

Dù gì thì việc Hermione không quay lại phòng họp cũng không phải việc quá ngạc nhiên với anh. Anh biết sự hiện diện của mình khiến cô hoang mang và anh có lẽ là người cuối cùng cô muốn gặp vào lúc này. Nhưng đó chính xác là lí do tại sao anh lại xuất hiện ở buổi họp, sau khi mất nửa tiếng cân nhắc lợi hại của việc làm đó. Anh ghét cô vì đã làm anh mất mặt và tổn thương anh, nhưng anh vẫn yêu cô nhiều đến độ những chuyện đó chẳng thành vấn đề – tất cả những gì anh muốn là gặp lại cô.
Anh không biết thứ gì đã xúi giục anh thay đổi kế hoạch tối hôm qua. Anh đã rời nhà, dự định làm một cuộc thỏa thuận với Greyback – mà phần bồi thường của anh sẽ là một vết cắn nghe sao thật cám dỗ với sự đau đớn của anh. Nhưng buổi đêm đó đã diễn ra khác hoàn toàn. Thay vì dụ ngọt Greyback cho anh gia nhập trở lại, Draco lại dùng một chuỗi những lời nguyền và bùa chú khéo léo để khuất phục và bắt trói tên người sói. Anh Độn thổ về Bộ cùng một thân hình bất tỉnh để giải trình. Thời gian còn lại của đêm đó là sự xôn xao của những Thần Sáng phấn khích, những công chức sững sờ và những khách thăm hoảng sợ.
Nhưng tại sao? Draco tự hỏi, lướt ra khỏi phòng họp, lờ đi việc Shacklebolt đang cố gọi anh lại. Anh chẳng được gì và mạng sống có thể mất khi lên đường tự mình tìm Greyback. Tất cả quyền hành ở Bộ anh cần đều đang ở trong tay anh, bắt Greyback cũng chẳng giúp ích được gì cho anh.
Anh ngước lên và bắt gặp mái tóc dày được túm lại vội vã đằng sau bằng một dải ruy băng nhấp nhô phía cuối hành lang, và anh nhận ra rằng có lẽ anh làm vậy vì một nỗ lực vô vọng cuối cùng để có được sự tha thứ của cô. Có lẽ đó là cách của riêng anh để cầu xin cô về bên anh mà không cần thực sự phải quỳ xuống và nói câu đó. Anh chưa bao giờ giỏi trong việc thẳng thắn và cởi mở cảm xúc của mình, đặc biệt là khi anh không có mặt nạ của Shadow và những lá thư để trốn đằng sau. Lần duy nhất anh bộc lộ tâm hồn chân thật của mình, cô đã từ chối nó vì Ron Weasley.
Ồ, nhưng Draco đã hi vọng. Anh đã hi vọng cô sẽ nhận rằng anh có thể tặng cô những dải ngân hà(*) nhiều hơn Weasley có thể làm được, và cô sẽ lựa chọn dựa trên thực tế ấy. Lần đầu tiên anh hi vọng cô có thể mang cho anh một điều có thật và vĩnh cửu. Nhưng trên tất cả, anh đã hi vọng cô sẽ tìm và học cách tin tưởng vào Starlight.
Draco sải bước dài hơn, bị thôi thúc, anh nhanh chân bắt kịp với mái tóc nâu ở đầu kia hành lang. Anh đã sai khi nghĩ rằng Hermione sẽ dễ dàng vượt qua được sự gắn bó với Weasley. Ngay khi những mảnh tin tưởng mong manh của cô dần xếp vào chỗ, anh lại nặng nề giẫm lên chúng, và mọi thứ sụp đổ. Giao nộp Greyback cho Bộ là nỗ lực cuối cùng của anh để hàn gắn chúng lại. Greyback là mối hiểm họa duy nhất với hạnh phúc của cô và đó là cách tốt nhất – ít đau đớn nhất – để chứng tỏ rằng cô có thể tin tưởng anh.
Trước khi anh kịp nghĩ thêm, Draco đã đứng ngay đằng sau phù thủy tóc nâu. Không nghĩ ngợi, anh nắm lấy bờ vai cô và nói, ‘Hermione.’
Cô phù thủy quay lại, lông mày kinh ngạc nhướn lên. Không phải Hermione.
Draco thở hắt thất vọng. ‘Không có gì,’ anh đáp lại vẻ dò hỏi của cô gái, quay lại bước về phía anh vừa đi tới.
Anh tìm Hermione cả tầng lầu, nhưng rồi anh phải bất đắc dĩ thừa nhận không thể tìm thấy cô. Nhăn mặt, anh quay lại văn phòng mình.
Và may mắn thay, ngay khi rẽ vào hành lang dẫn đến Trụ sở Pháp sư Thủ tiêu, Draco thấy một mái tóc nâu dày khác – lần này chắc chắn thuộc về Hermione. Cô đang ngồi trên băng ghế đối diện Trụ sở Thần Sáng, đầu cúi thấp và bàn tay siết chặt đặt trên đùi.
Draco vội đi đến bên cô. Bị vây quanh bởi tiếng ồn của các phù thủy và pháp sư khác đi ngang qua hành lang, cô dường như không nghe thấy tiếng anh lại gần. Tuy nhiên, cô ngước lên với vẻ choáng váng sững sờ khi anh ngồi xuống cạnh cô.
‘Ồ. Là anh,’ cô gọn lỏn nói, vội vàng rời mắt đi – nhưng Draco đã kịp nhìn thấy cái cau mày thoáng hiện trên nét mặt buồn rầu của cô.
‘Phải,’ Draco đáp, cố duy trì tông giọng xa cách. ‘Tôi đến vì lời chúc mừng. Có vẻ cô đã quên kéo dài nó vì sự phấn khởi theo sau sự có mặt muộn màng của tôi trong phòng họp.’
‘Đương nhiên rồi,’ cô nói. Giọng cô run run không kiểm soát nổi làm Draco gần như thấy thương cho cô. Anh biết cô đang cố hết sức không để lộ cảm xúc của mình, nhưng một lần nữa cô lại thất bại thảm hại. ‘Chúc mừng,’ cô thêm, nụ cười gượng gạo cứng ngắc trên môi. ‘Một mình đánh bại Fenrir Greyback… đó chắc chắn là kì tích xứng đáng một tràng pháo tay. Có lẽ Kingsley còn thăng cấp cho anh như anh hằng mong muốn nữa kia.’
‘Thăng chức không phải thứ tôi muốn,’ Draco nói, đảo tròn mắt. Với tất cả trí thông minh của mình, Hermione không thể chậm hiểu hơn khi dính đến việc thấu hiểu tình yêu vận hành ra sao.
‘Đương nhiên anh luôn muốn nhiều hơn thế rồi. Những thứ ngoài tầm với của mình,’ Hermione gắt. Nửa giây sau, mắt cô mở lớn, như thể nhận ra ý nghĩa thứ hai sau câu đối đáp vừa rồi. ‘Em không có ý –‘
‘Thường là vậy,’ Draco lạnh lùng đáp, sự thất vọng lạnh lẽo tràn qua anh. Sao anh có thể ngu ngốc đến độ nghĩ rằng bắt Greyback sẽ làm cô cảm động mà về bên anh? Đó dù sao cũng là một phần công việc của anh.
Nhưng anh sẽ không là người đầu tiên thừa nhận mình vẫn muốn cô. Anh kìm lại, và nếu cảm xúc này cả hai người đều có, anh sẽ chờ cô từ bỏ lòng kiêu hãnh của mình và thốt ra nó trước. Đứng dậy, anh gật đầu cộc lốc với Hermione. ‘Gặp lại sau Granger.’
‘Malfoy, đợi đã.’ Draco tự động quay lại và rồi thầm rủa bản thân vì không đủ lí trí từ chối cô.
‘Cái gì?’ anh đều đều hỏi.

‘Sao anh lại làm vậy – tự mình đuổi theo Greyback?’ Hermione có vẻ lo lắng, gần như rụt rè, và cô lại tránh ánh mắt Draco.
Bàn tay Draco giấu dưới tay áo chùng thùng thình vô thức siết lại. Phong cách điển hình của Hermione, hỏi câu hỏi duy nhất mà anh sẽ – không thể – trả lời.
‘Chuyện đó không quan trọng,’ anh lầm bầm.
‘Anh mạo hiểm mạng sống của mình để làm việc đó; đương nhiên nó quan trọng rồi!’
Draco cười chua chát. ‘Điều gì khiến em nghĩ mạng sống đối với anh là quan trọng?’ anh chế nhạo. Anh biết mình thật thảm hại. Một tháng trước, anh sẽ không bao giờ có ý nghĩ muốn có một cái chết đau đớn bằng việc đuổi theo Fenrir Greyback, tên người sói mà thế giới pháp thuật đều khiếp hãi, mà không có hỗ trợ, nhưng giờ anh chào đón hiểm nguy mà cuộc truy bắt mang lại – nó thêm vào tia lửa duy nhất, sự hồi hộp duy nhất vào sự tồn tại ảm đạm và trống rỗng của anh.
Hermione nhìn anh chăm chăm, mắt mở to sững sờ, rồi hét lên, ‘Nhưng nó quan trọng với em!’
Sự im lặng trùm lấy họ. Vài thành viên Hội đồng Phép thuật ném cho Hermione cái nhìn kì quái khi họ đi qua, nhưng cả Draco lẫn Hermione đều không thèm chú ý.
‘Em vừa nói gì?’ Draco hỏi nhát gừng, khẳng định rằng tai mình vừa nghe nhầm.
Hermione đỏ mặt, vẻ phòng thủ. ‘Đừng cư xử như anh không nghe thấy em vừa nói gì!’ cô nóng nảy nói lớn. ‘Kiểu thái độ đó chính xác là lí do tại sao mọi người không thể chịu nổi anh đấy Draco Malfoy!’
‘Xin lỗi?’ Draco nói, quá sửng sốt trước cơn bộc phát đột ngột của Hermione để đốp lại một câu phản pháo sắc sảo hơn.
‘Anh bỏ cuộc quá dễ dàng!’ cô liến thoắng. ‘Nếu anh không có được thứ mình muốn ngay lập tức, nếu mọi việc không được dâng trên một khay bạc khi anh muốn chúng, anh thấy thế là hết và cuộc sống không còn đáng sống nữa!’
Draco chớp mắt. ‘Em vừa nói gì?’ anh chầm chậm nhắc lại.
‘Em nói –‘ Hermione bỏ lửng, như thể đã nhận ra Draco đang hỏi gì. ‘Em nói mạng sống của anh quan trọng với em,’ cô nói nốt, giọng nhỏ hơn trước nhiều.
Lần này, cơn sốc khi nghe Hermione nói điều anh tưởng mình sẽ không bao giờ được nghe tan đi nhanh hơn. Nhả ra một tràng cười ngắn cay nghiệt như sủa,
Draco chua chát nói, ‘Thông minh thật. Rất vui tính, Granger. Một tràng pháo tay cho óc hài hước của em. Tiếp là gì? “Em muốn anh giành em lại”?’
Hermione ngây ra nhìn Draco. ‘Chúng ta có thể nói chuyện này ở đâu riêng tư hơn được không?’ cô hỏi.
‘Không,’ Draco dứt khoát. ‘Dù em phải nói gì, em có thể nói với anh ngay tại đây. Anh mệt mỏi phải lẻn vào góc khuất và phòng chứa đồ rồi.’
‘Draco!’
‘Không phải tối qua nó là “Malfoy” à?’ Draco hỏi, giọng mỉa mai làm câu nói ác ý hơn. ‘Hay là em đã quên rồi?’
‘Thế đấy,’ Hermione nói, mắt cô xoáy vào mắt Draco, ngập ngừng nhưng kiên quyết cùng lúc. ‘Em không quên được.’
Draco mở miệng để che giấu tia sáng hi vọng thảm hại đột ngột trong lồng ngực bằng một câu nhận xét đay nghiến, như anh vẫn thường làm, nhưng Hermione tiếp tục.
‘Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu anh biến mất, Draco – nếu em không phải nhìn thấy anh mỗi ngày. Em có thể đốt tất cả… những lá thư. Và em có thể thuyết phục chính mình rằng anh vẫn chỉ là Malfoy và em hạnh phúc nhất khi ở bên Ron.’ Cô hít nhanh một hơi, kiên quyết duy trì ánh mắt với Draco. ‘Nhưng anh không biến mất. Và cả tháng vừa qua nữa.’
Draco đảo mắt với Hermione, môi mím chặt. ‘Bỏ qua phần mào đầu và vào điểm chính luôn đi Granger.’
‘Anh biết điểm chính là gì rồi đấy.’
Và đúng là vậy; Draco có biết. Anh biết câu hỏi không lời mà sự kiêu hãnh của Hermione không cho phép cô lên tiếng đang hỏi anh – và dù câu trả lời hiển nhiên đang kéo căng và chuẩn bị vuột khỏi môi anh, lòng kiêu hãnh của chính anh buộc nó kìm xuống, sợ rằng lặp lại việc ấy lần thứ hai sẽ là một tai họa. Nên anh lảng tránh câu hỏi.
‘Cái gương thì sao? Anh gọi tên em và em không đáp lại,’ anh lạnh lùng nói sau chừng một phút. Cái gương được hóa phép không hoạt động là thứ cuối cùng neo chân anh lại, sợi chỉ thực tế duy nhất giữ anh khỏi lao mình vào thế giới của những giấc mơ hão huyền mà tất cả đều thành sự thật. Nhưng bất chấp sự thận trọng sắt đá của anh, một niềm hi vọng ngu ngốc đã soi rọi trong sâu thẳm tâm hồn Draco bắt đầu lớn dần.

‘Anh không đọc lá thư em gửi kèm nó sao?’ Hermione lắc đầu, nụ cười tiếc nuối làm tan đi vẻ nghiêm nghị trong mắt cô. ‘Em đã cố học bùa chú ấy; thực sự là vậy. Nhưng nó phức tạp kinh khủng. Em sẽ ngạc nhiên nếu hiệu quả của nó kéo dài được đến 1 tuần đấy.’
‘Vậy ý em nói là –?‘
‘Em nghĩ nó hết hiệu nghiệm rồi,’ Hermione nhún vai nói. Cô nhăn trán, như thể thất vọng bởi bản thân không đủ khả năng học câu thần chú. ‘Em thực sự xin lỗi, Draco. Em không định –‘
‘Và Weasley,’ Draco nhanh chóng cắt lời, trước khi quyết tâm đang yếu dần đi của anh hoàn toàn đổ sụp. Anh liếm môi trên, nếm dư vị đắng ngắt của cái tên Ron Weasley luôn để lại trong miệng anh. ‘Hắn thì sao?’
‘Chuyện rất phức tạp,’ Hermione nói, như thể Draco không biết điều ấy.
‘Em thích phức tạp mà,’ Draco khô khốc đáp.
Hermione lắc đầu, khóe miệng nhấc lên thành một nụ cười trước giọng nói thiếu sự cay đắng của Draco. ‘Không thích nếu nó liên quan đến chúng ta. Em đã đi một con đường dài trong suốt vài tháng qua; thay vì đi đường tắt, em đã thử mọi khúc ngoặt trong mê cung. Những lá thư, những biệt danh, sự cộng tác… những thứ đó đều không có ý nghĩa gì cả. Em đã sai lầm vì không nhìn ra anh và chuyện giữachúng ta có thể giản đơn đến mức nào, dù mọi thứ đã rõ ràng ngay từ lúc bắt đầu.’
‘Chúng ta chưa bao giờ đơn giản cả. Chúng ta cần mọi thứ xúc tác để đến được ngày hôm nay.’ Draco chần chừ, nhưng nụ cười của Hermione dễ nhiễm đến không thể cưỡng lại. Ngập ngừng, anh nói, với chỉ một chút xíu thoải mái trong giọng nói,
‘Nhận thức muộn màng. Em đánh giá mình quá cao đấy Granger.’
Nụ cười của Hermione rộng hơn. ‘Chúng ta có thể thử trở về từ bước căn bản không?’
Draco gắng sức duy trì khuôn mặt lãnh đạm và mỉa mai đáp, ‘Chỉ khi Weasley không phản đối.’
‘Em không thể bảo đảm điều đó,’ Hermione nhẹ nhàng nói, ‘nhưng em có thể hứa rằng dù anh ấy có phản đối gì thì nó cũng không nằm trong danh sách ưu tiên hàng đầu của em.’
Và rồi, bởi trái tim anh giờ đang tỏa ra thứ ấm áp ngu ngốc mà sau anh sẽ gạt đi là do hiệu ứng còn sót lại của sự phấn khích từ cuộc đụng độ vừa rồi với Greyback, và bởi đó dường như là điều đúng đắn phải làm, Draco buột miệng, tiến lại gần Hermione hơn, ‘Anh có thể hôn em ngay bây giờ không?’
Hermione nuốt khan, nhưng cô dường như không ngạc nhiên. ‘Ngay ở đây?’ cô hỏi, giọng trầm xuống hồi hộp. ‘Mọi người sẽ thấy…’
Draco lùi lại, nhưng trong sự kinh ngạc của anh, Hermione nắm cánh tay anh ngăn lại. Đôi mắt cô lấp lánh, nói thêm, ‘Dù sao cuối cùng họ cũng sẽ biết thôi…’
‘Anh nghĩ họ đã biết rồi,’ Draco nói, nghiến răng để kìm chế nụ cười đang chực chờ xuất hiện. Anh ghé sát hơn vào Hermione, ngửa một tay cô đang đặt trên băng ghế giữa họ lên, áp vào lòng bàn tay phải của anh trong khi bàn tay trái đặt trên vai cô,
‘Vậy em đã chắc chắn về việc này chưa? Em đã lướt qua mọi lựa chọn khả thi khác và quyết định đây là lựa chọn tốt nhất chưa?’
‘Chưa,’ Hermione đáp, nhíu mày bối rối. ‘Draco, anh biết là em không –‘
‘Tốt,’ Draco nói gọn lỏn. Trước khi cô kịp nói thêm từ nào, anh xóa nốt khoảng cách còn lại giữa họ và đặt một nụ hôn kiên định lên môi cô.
Và khi Hermione dựa sát vào đáp lại nụ hôn khiến Draco hồi hộp, nhưng chưa đủ làm họ bối rối, Draco giũ tay áo chùng và ấn một thứ vào lòng bàn tay đang mở của cô. Hermione không chú ý ngay, nhưng sau khi họ rời nhau ra (và thấy một đám đông nhân viên Bộ choáng váng và câm lặng, đông cứng tại chỗ), cô nâng tay nhìn con hạc giấy nhỏ xíu trong lòng bàn tay, lắc lư cái đầu bé tẹo, đôi cánh gấp lại mang dòng chữ:
Starlight
Một nghìn câu nói không bao giờ đủ
Shadow
Bây giờ mới nói”THe End” được!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.