Bạn đang đọc A Thousand Words – Một Nghìn Từ: Chương 27: Ngục tù tâm trí anh
T/N: Từ đây mới là official.
Chương 27: Ngục tù tâm trí anh
‘Chúa ơi, Lydig, ngươi còn lâu hơn được nữa sao?’
‘Lydig gần xong rồi thưa Chủ Nhân!’ Lydig thở dốc hối hả ngang qua Draco, người đang dựa vào tường nhìn con gia tinh dọn dẹp phòng khách.
‘Tốt,’ Draco cáu kỉnh, ‘bởi cô ấy sắp đến rồi.’
Gần 10 giây sau khi Lydig dọn xong những tờ giấy da vo viên nhàu nhĩ rải rác trên tấm thảm giờ-đã-gọn, ngọn lửa sắp tàn trong lò sưởi chuyển màu xanh lục bùng lên. Một lúc sau, Hermione bước ra khỏi ngọn lửa, phủi tro khỏi tấm áo chùng khi cô cúi xuống tránh bệ lò sưởi.
‘Chào,’ cô nói, ngập ngừng mỉm cười với Draco. Cô liếc nhìn quanh phòng, vẻ ngạc nhiên hiện trên khuôn mặt. ‘Wow, anh dọn dẹp giỏi thật đấy.’
‘Ờ,’ Draco nói, hắng giọng. ‘Ờ, không phải tôi làm.’
Hermione nhíu mày. Dường như phải mất một lúc để cô hiểu ra ngụ ý trong câu trả lời của Draco, cô cau mày sâu hơn vẻ phản đối. ‘Anh bắt Lydig làm quần quật đúng không?’ cô kết tội.
‘Cô không có vấn đề với chuyện ấy chứ?’ Draco hỏi, nhướn lông mày. Anh đến chiếc sofa, ngồi xuống và nhếch mép với Hermione. ‘Giờ cô lại không muốn ngồi xuống à? Trong trường hợp cô chưa nhận ra thì cô đã đứng trên tấm thảm kia rồi, tốt nhất là cô nên bỏ cuộc đi Granger.’
Hermione khịt mũi khinh khỉnh, nhưng cô cũng chậm chạp ngồi xuống cạnh Draco.
Anh nhìn tay cô đan lại rồi lại rời ra. Sự không thoải mái của cô cực kì rõ ràng đến mức anh gần như cảm thấy điều đó.
Chắc chắn Hermione vẫn nhớ cuộc gặp trước ở ngôi nhà này, Draco quyết định phá vỡ sự im lặng trước khi cô mang việc rắc rối ấy ra. ‘Thuốc sẽ xong trong vòng một tuần tới.’
‘Ồ, tốt.’ Cô nhẹ nhõm. ‘Anh đã nói với Kingsley về việc tự đuổi theo Lawley chưa?’
Draco giật mình. ‘Chết tiệt,’ anh rủa. Anh đã quên bẵng chuyện đó. ‘Xin lỗi,’ anh ngượng ngùng nói thêm, ‘Tôi quên mất.’
Hermione mỉm cười. ‘Không sao. Tôi cũng quên mà.’
‘Không giống cô chút nào,’ Draco nói, có phần ngạc nhiên. ‘Vậy cô đã nói chuyện với Đội Bắt giữ Người sói chưa?’
‘Chưa,’ Hermione đáp. Trong ánh sáng lờ mờ, Draco có thể thấy cô đang đỏ mặt.
‘Chỉ là có nhiều thứ trong đầu tôi quá. Tôi xin lỗi.’
‘Như là gì?’ Draco thích thú nói, trái với ý chí của mình.
‘Không có gì anh bận tâm tìm hiểu đâu,’ cô nhún vai đáp. Cô nhướn một bên lông mày. ‘Dù sao anh cũng nên biết, bởi giờ anh cũng giỏi bám đuôi tôi lắm.’
‘Ôi cho xin đi, trò này cổ lỗ rồi,’ Draco dài giọng. Nhưng anh vẫn tò mò muốn biết Hermione phải giải quyết chuyện gì mấy ngày qua. Anh biết cô chỉ đến văn phòng có một lần nên không thể là công việc được. ‘Nếu cô không muốn kể với tôi thì tốt thôi… Tôi cũng không hứng thú với mấy chuyện thường nhật của cô, đặc biệt là khi có liên quan đến Weasley…’
‘Thật ra thì chuyện này cũng vậy.’ Cô hắng giọng. ‘Chúng tôi sắp cưới.’
Draco suýt sặc nước bọt. Anh bực bội. Tại sao? Tại sao Hermione lại chấp nhận lời cầu hôn đó? Cô ấy tốt hơn Ron nhiều. Cũng chẳng liên quan đến mình, anh nhắc nhở bản thân.
‘Như tôi đã nói, tôi không quan tâm,’ anh lạnh lùng nói. Sự tổn thương thoáng qua mặt Hermione làm anh thầm thỏa mãn. Đúng đó, anh ác độc nghĩ, khóc đi.
‘Vì anh có vẻ quyết tâm phá hoại,’ cô chua chát nói, ‘chắc anh sẽ hứng chí khi biết tôi không thấy hạnh phúc như mình vẫn tưởng.’
‘Thật sao?’ Draco đáp, cố tỏ vẻ nhạt nhẽo. ‘Tôi không phải người tư vấn hôn nhân nên sợ rằng không thể cho cô bất cứ lời khuyên nào.’
Hermione cười yếu ớt. ‘Tôi đang giỡn với ai thế này?’ cô lẩm bẩm, cụp mắt nhìn xuống tay. ‘Anh là người cuối cùng trên Trái Đất mà tôi nên kể chuyện này.’
‘Đúng vậy.’
Dạ dày Draco nhộn nhạo đầy tội lỗi. Anh không có quyền làm Hermione cảm thấy tồi tệ hơn; dù sao thì việc anh cô độc không bè bạn không có nghĩa đó là lỗi của cô. Không hẳn là không có bạn, anh chỉnh lại. Vẫn còn Starlight.
Nhưng Starlight cũng muốn bỏ rơi anh đúng chứ? Draco đã biết từ khi cô nói về việc tháo bỏ lớp mặt nạ mà cô thầm mong muốn, và cô chỉ nói ngược lòng mình vì anh mà thôi nên anh đã viết một bức thư nói rằng mình đồng ý – dù anh không hề thấy vậy.
Đủ rồi. Tập trung vào vấn đề trước mặt, anh thầm trách mắng bản thân.
‘… nên anh thấy đấy, anh tiếp cận nhầm hướng rồi. Nó ít giảm đau hơn tẩy độc đúng không? Và thuộc tính thể chất không phải điểm tiên quyết trong quá trình biến hình; anh phải tập trung vào loại bỏ lời nguyền và quan niệm về nó trước đã.
‘Mhm,’ Draco lơ đãng lầm bầm. Cô ta khá hách dịch khi dính dáng đến chuyện của người khác đấy, anh bực bội nghĩ. Nhưng anh vẫn cảm kích bởi sự giúp đỡ này.
Severus muốn anh đưa thứ thuốc này vào sử dụng, và không lúc nào thích hợp hơn hiện tại để làm điều này.
‘Không phiền nếu chúng ta xuống dưới và bắt tay vào việc chứ?’ cô hỏi dò.
‘Bình tĩnh lại và để tôi nghỉ ngơi một giây trước khi cô kéo tôi xuống đó đã,’ Draco lẩm bẩm, đảo tròn mắt. ‘Nói thật Granger, đây thậm chí còn chẳng phải chuyện của cô.’
‘Bây giờ thì có đấy, đây là một phần vụ án của chúng ta,’ cô vui vẻ nói. Draco biết cô đã đẩy chủ đề về vụ đính hôn gần đây của mình ra khỏi đầu. ‘Vậy anh bảo gì cơ?’
‘Được thôi,’ Draco ngâm nga, đảm bảo kéo lê âm cuối dài thêm ra. Anh chậm chạp đứng dậy. ‘Theo tôi,’ anh thở dài.
Khi họ xuống hành lang thắp sáng lờ mờ, Hermione nói lần nữa.
‘Anh biết đấy,’ cô đều đều, ‘anh thật tốt vì đã dọn dẹp phòng khách vì tôi.’
Draco dừng lại nhìn cô kinh ngạc. ‘Ai bảo vì cô?’
Nhưng Hermione chỉ cười và tiếp tục. ‘Cửa nào thế?’
Ngượng ngùng và khó chịu bởi sự sắc sảo của Hermione, Draco lại sải bước, dằn dỗi dẫn cô đến bếp. Ở đây, họ xuống cầu thang dẫn đến tầng hầm.
‘Tối qua tôi đã thêm trứng Rắn Tro để tạm thời bảo quản chúng trong tình trạng hiện tại cho cô,’ anh giải thích khi họ đến cái vạc cuối căn phòng rộng rãi.
Hermione gật đầu hài lòng. ‘Thông minh đấy,’ cô nói, ngáp dài. ‘Xin lỗi,’ cô thêm.
‘Hôm qua tôi không ngủ nhiều lắm.’
‘Cũng vậy,’ Draco đáp, ngạc nhiên vì anh thực sự có thể thông cảm với Hermione về một điều gì đấy. ‘Tôi, ừm, cũng có rất nhiều chuyện trong đầu.’
Hermione cẩn thận choàng chiếc áo khoác thí nghiệm lên, nói, ‘Tôi muốn anh kể thêm, nhưng tôi biết anh sẽ chẳng cho tôi một câu trả lời chính đáng.’
‘Cô hiểu tôi quá rõ rồi,’ Draco mỉa mai.
‘Nghề của tôi mà. Dù sao thì tôi cũng là kẻ bám đuôi anh.’
Tiếng cười dâng đến cổ Draco nhưng anh nhanh chóng mím môi lại để ngăn nó thoát ra. Đâu có buồn cười đến vậy, anh giận dữ nghĩ.
‘Tôi đi kiểm tra Thuốc Mê Ngủ,’ anh lúng túng nói.
‘Đợi đã,’ Hermione thốt lên, chụp lấy cánh tay trái của Draco. ‘Tôi cần –‘
‘Buông tôi ra,’ Draco rít lên, giật cổ tay khỏi bàn tay Hermione. Anh dùng lực kéo tay áo chùng xuống. ‘Đừng động vào cánh tay này. Hay bất cứ chỗ nào trên người tôi.’
Một tia vỡ lẽ hiện lên trên mặt Hermione ngoài vẻ sững sờ. ‘Ồ,’ cô chỉ nói vậy.
‘Cái… Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý. Tôi chỉ… anh không… tôi quên mất.’
‘Rõ ràng chỉ có mình cô quên,’ Draco lầm bầm cay đắng, ghì chặt cánh tay vào ngực. Anh hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân. ‘Cô cần gì?’
Hermione lắc đầu. ‘Quên đi. Tôi chỉ định hỏi anh để cân ở đâu thôi.’ Cô chần chừ.
‘Malfoy, sao anh lại giấu kín quá khứ đến vậy?’
‘Bởi vì đó không phải chuyện của cô,’ anh nói thẳng thừng, nhoài người nhòm vào cái vạc giả vờ kiểm tra thứ bên trong. Thay vào đó, anh ngập ngừng lần tay trái áo chùng để kiểm tra Dấu hiệu Hắc ám. Giờ nó đã nhạt thành màu khói xám nâu, nhưng nó vẫn vĩnh viễn nổi bật trên làn da trắng của anh.
‘Quan điểm của tôi thì chính xác hơn,’ Hermione tự đắc nói. ‘Anh không cần cư xử như thể anh là người duy nhất có thể mang được gánh nặng tội lỗi ấy. Những người khác cũng có thể giúp anh lãng quên mà.’
Draco im lặng nhìn bóng phản chiếu nhập nhòe của mình trên bề mặt của thứ thuốc xanh nhạt. Granger ngu ngốc và câu hỏi tọc mạch ngu ngốc của cô ta…
‘Không còn cuộc đời của ai khác để cô can thiệp à?’ cuối cùng anh cũng lên tiếng, đứng thẳng dậy trừng mắt nhìn cô. ‘Cô chỉ ở đây để giúp tôi phá vụ Malkin thôi. Tìm hiểu cá nhân không phải một phần của thỏa thuận.’
Hermione nhún vai. ‘Tôi cho là vậy,’ cô khẽ nói.
Cô quay lại bận rộn chuẩn bị hỗn hợp nguyên liệu trong cái bình nhỏ. Draco nhìn lưng cô, tự hỏi tại sao cô lại hứng thú với anh. Ron ra lệnh cho cô rình mò sao? Hay cô chỉ thật sự tò mò?
‘Là gì đi nữa thì cũng khó chịu,’ anh càu nhàu.
‘Gì thế?’ Hermione nói khi cô xoay hỗn hợp trong bình trước ánh sáng.
‘Không có gì.’
Draco quan sát Hermione cẩn thận nhỏ ba giọt dung dịch xanh sáng vào vạc thuốc sôi lục bục. Một luồng khói tỏa ra rồi nhanh chóng biến mất.
Hermione ngáp lần nữa, đặt cái bình xuống bàn. ‘X-x-xin lỗi,’ cô lại nói, mỉm cười ngượng ngùng nhìn Draco. ‘Tôi khó có thể mở được mắt ra.’
‘Cô có thể nghỉ một chút nếu muốn,’ Draco gợi ý, quyết định sẽ tử tế hơn sau cơn bộc phát vừa rồi của mình. ‘Tôi còn một phòng trống cho khách; Lydig sẽ chuẩn bị giường cho cô.’
‘Ôi không, tôi không thể. Tôi đến để giúp anh mà.’
‘Không sao, cứ tự nhiên,’ Draco khăng khăng. Ít ra tôi có thể thoát khỏi sự tò mò không ngớt của cô, anh thầm nghĩ thêm. ‘Tôi sẽ, ừm, làm nốt dưới này. Có lẽ thử vài giả thuyết cô nghĩ ra. Nếu có tiến triển gì tôi sẽ nói cô biết.’
‘Anh chắc chứ?’ Hermione quan tâm hỏi. Cô chớp mắt rồi cười to. ‘Ồ, tôi hiểu rồi.
Anh muốn tôi ra khỏi đây đúng không?’
‘Và tôi tưởng mình đã giấu kĩ rồi chứ…’
‘Đừng đánh giá mình quá cao,’ Hermione nhẹ nhàng nói trước khi cởi áo khoác thí nghiệm và quăng về phía Draco. Anh kịp chụp lấy nó. ‘Nhưng bởi anh đã tốt bụng đề nghị, tôi nghĩ mình sẽ lên lầu và chợp mắt một chút. Mặc dù,’ cô nói thêm, đặt ngón trỏ lên môi vẻ trầm tư chế giễu, ‘anh biết mình sẽ phải cọ sạch sự bẩn thỉu khỏi chăn một khi tôi rời đi rồi đấy.’
‘Đó là lí do tại sao tôi không bảo cô đến phòng ngủ của tôi,’ Draco đáp trả.
Hermione chậc lưỡi. ‘Anh sẽ đánh thức tôi dậy ngay khi có tiến triển gì đúng không?’
‘Đúng,’ Draco nói, tránh ánh mắt cô. ‘Đúng vậy, cứ đi đi. Còn phải dọn dẹp mớ hỗn độn lớn hơn nếu cô ngủ gật và ngã vào một trong những cái vạc ở đây.’
‘Thật tốt khi biết anh đặt sự an toàn của tôi lên hàng đầu,’ Hermione đảo mắt chế nhạo.
Cô xoay người rời đi. Khi cô đã biến mất khỏi cầu thang, Draco thở dài ủ rũ nhìn những ghi chú thưa thớt cô nguệch ngoạc dưới ghi chú của anh.
Vài ngày nay, mong muốn hoàn thành công việc chán ngắt này ngày một yếu đi.
Thứ bắt đầu là một viễn cảnh lí thú sẽ thay đổi thế giới pháp thuật mãi mãi giờ giống như một bài tập về nhà ảm đạm vô vọng của môn Độc dược – anh không muốn làm, nhưng anh biết mình bắt buộc phải làm.
Thật ra anh chẳng chú ý một chút nào vào những lời lan man vừa nãy của Hermione nên giờ cũng không biết mình phải bắt đầu từ đâu. Trong một thoáng, anh hối hận vì để cô lên lầu. Nếu cô phát hiện ra anh chẳng làm được gì khi cô ngủ…
Mình chỉ không muốn làm cô ấy thất vọng, anh nhận ra, kinh ngạc bởi cảm xúc của chính mình. Dù có thể bản thân không biết nhưng Granger đã thực sự làm rất nhiều điều ình kể từ khi cả hai làm việc cùng nhau.
Anh nhớ điều Starlight đã nói trong buổi gặp gỡ trước. Cô ấy ghen tị – ghen tị với Hermione. Nhưng tại sao?
Không, tại sao không quan trọng. Dù gì thì khi thứ bảy đến mọi chuyện đều sẽ kết thúc. Năm ngày nữa – đó là thời gian còn lại của anh với Starlight.
Đâu đó trong ngực anh đau đớn thắt lại, anh gập người, ấn bàn tay vào thái dương nhức nhối. Anh chửi thề. Chuyện gì xảy ra với anh vậy? Anh chưa bao giờ bị dao động bởi việc mất mát ai đó thân thiết với mình; ngay cả khi anh chứng kiến tận mắt cha mình chết trước mặt, anh không cảm thấy gì ngoài sự lãnh đạm thờ ơ. Và anh thậm chí đã bao giờ có một người bạn thân trước đây chưa?
Và Hermione. Như Starlight, cô ném Draco vào vô số hoàn cảnh rắc rối. Sao cô ta phải mở lòng với anh? Tất cả đều là cái bẫy, và anh đã mắc vào nó. Anh đã để cô vào nhà, kể với cô về những vết sẹo, cho cô xem những độc dược, và giờ… giờ tất cả những gì anh có thể làm là nghĩ về cô và quan tâm đến cuộc sống của cô bởi cô đã quan tâm đến cuộc đời của anh.
‘Họ giống hệt nhau,’ Draco cay đắng tức tối nói, ấn móng tay vào mặt bàn gỗ. Rằm gỗ đâm vào đầu ngón tay anh khiến một giọt máu nhỏ xíu chảy ra. ‘Chúa ơi, mình thật thảm hại, vướng vào mánh lới của họ.’
Anh thở dài, nhấc tay lên và ủ rũ quan sát vết thương bằng đầu kim trên da.Granger sắp cưới, anh tự nhắc nhở, lờ đi cơn giận dữ mới bùng lên bởi ý nghĩ ấy.Cấm lại gần.
Anh cười to. ‘Tưởng tượng xem,’ anh ngẫm nghĩ, môi cong lên thành một nụ cười mỉa mai. ‘Mình thực sự phải ép bản thân tránh xa cô ta. Thời thế thay đổi rồi…’
Đứng dậy, Draco dập ngọn lửa dưới vạc Độc dược Bả Sói II với một cái vẩy đũa phép. Đến lúc đánh thức Người đẹp ngủ trong rừng dậy và bảo cô ta đi rồi.
Lydig đang tiếp lửa cho lò sưởi khi Draco vào bếp. Nó nhìn lên và hấp tấp cúi gập người khi thấy chủ nhân của mình.
‘Chủ Nhân không cần tự mình đi đánh thức cô Granger đâu ạ,’ nó the thé, lo lắng vò miếng vải đen bẩn đang mặc bằng ngón tay dài khẳng khiu. ‘Lydig vui lòng làm điều đó ạ.’
‘Không cần,’ Draco nói, đi qua con gia tinh mà không buồn liếc một cái, ‘ta tự làm.’
‘Dạ vâng, thưa ngài,’ Lydig lầm bầm, cúi đầu lần nữa.
Draco thong thả xuống hành lang dẫn đến phòng cho khách. Suy nghĩ của anh chớp nhoáng qua lại giữa Starlight và Hermione nhiều đến độ anh bắt đầu thấy đau đầu.
Nghiến răng, anh vén lọn tóc xõa xuống mắt ra và đẩy cánh cửa bên phải.
Căn phòng tối om, Draco cầm một trong những cây nến đóng trên tường hành lang trước khi bước vào. Ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa dẫn dường Draco đến bên giường, cho phép anh lờ mờ nhìn rõ dáng người đang ngủ của Hermione.
Draco cẩn thận ngồi xuống cuối giường, anh để ý Hermione không dùng chăn. Thở dài nặng nề, anh ngắm hình ảnh say ngủ của cô – sự lên xuống đều đều của bờ vai cô, nhịp thở thanh thản không chút rối loạn của cô, mí mắt khẽ lay động gần như không thể thấy khi cô ngủ. Tất cả đều rất lôi cuốn.
Ngồi đó quan sát Hermione càng lâu, Draco càng ý thức được thứ cảm xúc lạ lẫm tràn qua mình. Lần đầu tiên sau một thời gian dài anh thấy thư giãn và không phải đề phòng. Có lẽ một phần bởi hơi ấm tỏa ra từ cây nến, nhưng có gì đó thật dễ chịu trong sự hiện diện của Hermione.
Ánh mắt anh dịu lại, anh đưa cây nến đến gần mặt cô hơn, nhưng không quá gần để làm cô tỉnh giấc. Cô không hề xinh đẹp, nhưng anh thấy bị cô thu hút một cách kì lạ. Đó là… đó là do khí chất thuần khiết vây quanh cô. Cô toàn vẹn và không bị vấy bẩn, trong khi anh thì hoàn toàn đối lập: nhơ nhuốc, lạnh lẽo, thiếu sót…
Cô thường nói về những thứ hắc ám và hiểu biết về sự kinh hoàng của nó, nhưng cô thực sự không biết gì cả; Draco đoan chắc điều đó. Một người như cô không thể nào thấu hiểu được sự xấu xa hiểm độc.
‘Tôi xin lỗi…’
Draco giật bắn người, thoát ra khỏi suy nghĩ bởi giọng nói thình lình vang lên của Hermione. Cô trở mình trên giường và dường như đang ở giữa một giấc mơ không mấy dễ chịu, đôi tay cô ghì chặt lấy tấm chăn bên dưới, khuôn mặt nhăn lại đau đớn.
‘Tôi thực sự sự xin lỗi…’ cô lại lẩm bẩm, ‘Tôi không thể… tôi không thể làm thế với anh ấy…’
Không chắc mình nên làm gì, Draco cẩn thận lại gần Hermione. Cô ấy có thể mơ thấy gì mà bản thân lại đau khổ đến vậy?
‘Shadow…’ Draco đông cứng.
Nửa giây sau, ngọn lửa trên cây nến kêu ì xèo rồi tắt lịm trong một vòng khói. Căn phòng tức thì trùm trong bóng tối lần nữa.
Mà việc Draco có nhìn thấy nữa hay không cũng không thành vấn đề, bởi bất chấp tiếng tim nện thình thịch trong tai anh, anh không hề nghe nhầm, không thể làm ngơ bằng chứng rành rành trước mặt được nữa.
Shadow. Cô ấy biết Shadow. Nghĩa là…
Hermione và Starlight là một.