Bạn đang đọc A Thousand Words – Một Nghìn Từ: Chương 24: Sương mù cuộn xoáy
T/N: Ngồi đọc truyện mà chỉ thích mấy cái đoạn như kiểu chap này T^T
Chương 24: Sương mù cuộn xoáy
‘Độc dược Bả Sói II?’ cô nhắc lại, đôi mắt sẫm lại bối rối. ‘Có thứ như vậy sao?’
‘Chưa có,’ Draco nói khẽ. Anh tự hào nhìn xuống bề mặt tối màu của thứ thuốc.
‘Nhưng hi vọng vào một ngày nào đó, sớm thôi.’
Hermione trố mắt nhìn anh. ‘Anh sáng chế một độc dược hả?!’
Draco lắc đầu. Anh không thể nhận hết mọi công lao được, dù anh rất muốn.
‘Snape khởi đầu nó. Ông đưa cho tôi trước khi mất.’
‘Và nó sẽ chữa hoàn toàn được chứng hóa sói ư?’
‘Đúng vậy,’ Draco xác nhận. Anh thở dài. ‘Nhưng hiện giờ nó không tiến triển lắm.’
‘Có lẽ…’ Hermione bắt đầu nói, nhưng rồi cô đỏ mặt nhìn qua chỗ khác.
‘Có lẽ gì?’
‘Có lẽ tôi có thể giúp.’
Draco ngờ vực nhìn cô. Rồi anh lắc đầu. ‘Không, tôi không thể. Cô không thể. Ý tôi là tôi định tự mình hoàn thành nó…’
‘Ồ… được thôi,’ Hermione nói nhỏ. Cô nhún vai. ‘Dù sao thì trông có vẻ anh cũng kiểm soát được nó.’
Cô hướng ánh nhìn dịch lên và bắt đầu quan sát những nguyên liệu bào chế thuốc ở kệ phía trên mình với vẻ mặt mà Draco nhận ra là sự thờ ơ gượng gạo. Dù sao thì trước đây anh cũng luyện tập vẻ mặt đó trước gương vô số lần rồi.
Draco thấy sự tội lỗi đâm xuyên qua mình. Sao anh lại từ chối sự giúp đỡ của cô chứ? Hermione là phù thủy thông minh nhất mà anh từng biết; cô ấy chắc chắn sẽ là một sự giúp ích hiệu quả nếu đóng góp vốn hiểu biết của mình. Và những ngày anh có thể trì hoãn tiến trình của độc dược này đã không còn; họ còn một vụ án mạng cần giải quyết, vụ án liên quan đến một người đàn ông mà tính mạng có thể phụ thuộc vào độc dược này.
‘Được thôi,’ anh bất đắc dĩ lầm bầm. Anh tránh sang một bên rồi chỉ về hướng cái vạc. ‘Biểu diễn phép thuật của cô đi.’
‘Anh chắc chứ?’ cô hỏi, nhưng Draco biết thậm chí nếu anh nói ‘Không’ lúc này, cô vẫn khăng khăng đòi giúp.
‘Nếu điều đó làm cô thấy vui hơn,’ anh chế giễu, nhưng rồi nhận ra câu nói nghe thành thật đến mức khi nào chúng vang lên và nhanh chóng làm mình bận rộn bằng việc tìm kiếm cuốn Điều chế Độc dược Nâng cao.
Hermione dường như hiểu lí do cho sự lúng túng của Draco bởi cô mỉm cười và nói, ‘Thỉnh thoảng tử tế với tôi cũng không sao đâu Malfoy. Tôi hứa sẽ không kể với ai.’
‘Thật chu đáo làm sao,’ Draco nói, từ từ rút cuốn Điều chế Độc dược Nâng cao ra từ dưới lồng chuột, phủi con nhện bò trên bìa sách và đặt nó lên mặt bàn. ‘Giờ cứ tự nhiên đọc qua những ghi chú của tôi đi, sẽ khiến cô làm quen với quá trình hơn.’
Trong lúc Hermione nghiền ngẫm những chữ viết tin hin cả Draco và Severus viết lên, Draco tha thẩn đi xung quanh căn phòng, nhặt lên vô số lọ nhỏ và hũ đầy một nửa nằm rải rác trong phòng. Anh liên tục ném những cái nhìn lo lắng về phía Hermione, người đang hoàn toàn đắm chìm trong việc đọc của mình.
Thỉnh thoảng anh lại tự hỏi cô đang nghĩ gì. Đây là lần thứ hai anh thổ lộ với cô một bí mật anh chưa từng tiết lộ với bất kì ai khác. Cô nghĩ gì về anh khi đã nhìn thấy bản thân thực sự của anh? Cô có nghĩ anh là một tên lập dị, hoặc có lẽ là một ẩn sĩ người chẳng có gì ngoài đống độc dược của mình?
Mình mong là thế, anh miễn cưỡng nghĩ. Có lẽ giờ cô ta sẽ để mình yên.
Nhưng Draco không thật sự cảm thấy như vậy. Ngoài Harry, Hermione là người đầu tiên cho anh vô số cơ hội để tự chuộc lỗi kể từ ngày anh trở về, và điều này khiến anh níu lấy cô với một sự khao khát vô hình làm anh phát bệnh. Chính sự khao khát này đã khiến anh tiết lộ hai bí mật của mình.
Và điều cô nói với anh hôm trước về những vết sẹo… như thể cô đang cố an ủi anh vậy. Không, lạ hơn là cô đã nói dối vì muốn an ủi anh. Draco lật đi lật lại vấn đề khó hiểu này trong đầu mình. Sao cô lại cố gắng đến vậy để giữ anh bên cạnh? Anh không thể nghĩ ra bất cứ câu trả lời thỏa đáng nào.
‘Malfoy?’
‘Gì thế?’ Draco đáp, nhìn sang Hermione.
‘Anh đang gặp rắc rối với việc tẩy độc đúng chứ?’
‘Phải,’ Draco nói. Anh quay lại nơi Hermione đang đứng, tò mò nhìn chữ viết tay của anh qua vai cô. ‘Tôi đã thử hỗn hợp tinh chất cây cà dược, mủ Củ U và nọc Khổng Nhện – cái này loại bỏ được lớp lông và vài triệu chứng biến hình khác của Độc dược Bả Sói thông thường – nhưng nó lại làm móng dài ra, điều đáng ra không được xảy đến.’
Hermione nhăn trán nghĩ ngợi. Draco gần như có thể thấy những bánh xe trong não cô đang quay dữ dội. Một lúc sau, cô từ từ nói, ‘Anh viết là mấy ngày trước vừa cho thêm cây lê lư. Nhưng không phải lê lư triệt tiêu vài đặc tính của cà dược sao?’
Miệng Draco hơi há ra. Cô nói đúng. Sao anh có thể ngu ngốc vậy được nhỉ? Hiển nhiên vài thuộc tính của hai cây thuốc độc sẽ triệt tiêu lẫn nhau. Nhưng khi anh vừa định mở miệng thừa nhận sai lầm của mình, anh lại nhớ ra một điều.
‘Tôi thí nghiệm thứ này lên chuột nữa,’ anh nói, thất vọng vì vấn đề vẫn chưa được giải quyết. ‘Trước đó tôi chưa từng cho thêm lê lư.’
‘Anh làm gì cơ?!’ Hermione há hốc mồm, quay phắt lại như để nhiếc móc Draco vì tiết lộ sự độc ác của anh với động vật. Tuy nhiên, những điều trong óc cô định mắng mỏ anh dường như nghẹn lại khi cô thấy khuôn mặt mình chỉ cách Draco có vài centimet, anh vẫn đang nhoài người về phía cô.
‘Cô phải dừng việc đâm bổ vào tôi như thế đi, Granger,’ Draco nói khẽ. Họ gần nhau đến độ anh có thể cảm thấy hơi thở của cô mơn trớn trên mũi mình. Anh thấy một sự thôi thúc mãnh liệt được chạm vào má cô, để xem da cô có mềm mại như bề ngoài không.
Vô số cảm xúc khác nhau lướt qua mắt Hermione trước khi cô nín thở hấp tấp thì thầm, ‘Chuột không phải sinh vật hắc ám nên cấu trúc di truyền của chúng không bị ảnh hưởng bởi những hỗn hợp nguyên liệu giống như người sói.’
‘Tôi hiểu rồi,’ Draco lẩm bẩm, buộc mình đứng thẳng dậy. Anh gượng gạo mỉm cười với Hermione, biết rằng anh đã làm cô mất bình tĩnh. Tuy nhiên đó là tất cả những gì anh có thể làm để không làm lộ cảm xúc rối bời của chính mình. Trước đây điều này chỉ xảy ra khi họ chạm vào nhau; bây giờ anh phải trải qua cảm giác bối rối này bất cứ khi nào cô ở gần anh.
‘Ch-chúng ta đang nói về gì vậy?’ Hermione lắp bắp.
Nhưng Draco cũng không thể nhớ được. ‘Có lẽ chúng ta nên hoàn thành nó vào lần sau,’ anh lầm bầm.
Hermione vội vã gật đầu. Draco có thể thấy cô kiên quyết tránh ánh mắt của anh, và anh hoàn toàn ổn với điều đó. Hai người xếp lại tất cả đồ mình lấy ra trong im lặng.
Xong xuôi, Draco đưa Hermione đến lò sưởi mà không nói một lời. Họ lí nhí chào tạm biệt nhau. Khi Hermione đã biến mất trong ngọn lửa xoay tròn, Draco thở hắt ra ngồi xuống ghế sofa.
Một cái nhếch mép thoáng lướt qua môi khi anh tự hỏi Ron sẽ làm gì nếu biết chuyện vừa xảy ra giữa Draco và bạn gái hắn. Trong mắt Draco, tưởng tượng phản ứng của Ron gần như làm sự khó chịu không thoải mái vừa rồi đáng giá.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Draco chạm mặt Hermione, Harry và nhà Weasley tối hôm đó khi anh đến công viên Sherwood đếm ngược chào năm mới. Anh thấy hài lòng kì lạ khi Hermione và Ron đứng cách xa nhau hết mức có thể.
‘Granger,’ anh nói, gật đầu khi đi lướt qua cô. ‘Chúc mừng năm mới,’ anh nói thêm với những người còn lại, miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo với họ.
‘Đi ra đằng kia để có thêm chỗ đi,’ Ron mỉa mai nói trước khi có người kịp đáp lời Draco.
Hắn dẫn cả nhóm đến hướng mình vừa chỉ, nhưng không quên nheo mắt đe dọa Draco. Khi cả nhóm đi khỏi, Draco nghe thấy mẹ Ron rít lên về cách xử sự của mình. Đảo mắt, Draco nhìn những bóng lưng xa dần. Anh ngạc nhiên khi thấy Hermione vội vàng nhìn ra sau và mỉm cười hối lỗi với anh trước khi cô biến mất vào đám đông.
‘MƯỜI!’
Màn đếm ngược bắt đầu.
‘CHÍN!’
Ông bố cõng con trên vai đang chắn tầm nhìn của Draco. Bực mình, Draco đưa mắt xung quanh tìm chỗ để mình có thể nhìn thấy pháo hoa.
‘TÁM!’
Xung quanh anh, các gia đình và cặp đôi thì thầm phấn khích với nhau. Không một ai chú ý đến Draco.
‘BẢY!’
Sự ghen tị và khao khát nhói lên trong Draco. Từ bao giờ không khí lại lạnh lẽo đến vậy?
‘SÁU!’
Che mắt khỏi làn gió buốt giá, Draco len qua một phù thủy đang ôm bạn trai mình tìm hơi ấm để đến nơi vắng vẻ hơn.
‘NĂM!’
Trong khi chờ đợi, Draco tìm kiếm trong biển người, tự hỏi Hermione và bạn bè của cô đã đi đâu.
‘BỐN!’
Cuối cùng anh cũng thấy cô. Cô đang ngồi trên băng ghế và nhìn chăm chăm xuống nền đất trong khi Harry và Ginny ngồi bên cạnh chuyện trò sôi nổi.
‘BA!’
Draco thấy Ron bước lại gần sau băng ghế và chạm vào vai Hermione. Cô ngước lên, nhận ra đó là ai và giận dữ quay đi.
‘HAI!’
Bỗng nhiên sự lạnh giá dường như lại tan đi. Draco ngẩng lên nhìn bầu trời đen huyền.
‘MỘT!’
Ánh sáng nổ ra làm Draco chói mắt trong giây lát. Những tiếng lách tách vang đầy xung quanh; theo sau là tiếng hoan hô ầm ầm. Khoảng một phút, anh lãnh đạm nhìn màn bắn pháo hoa. Anh không hứng thú gì với chúng. Rốt cuộc sự chú ý của anh lại tự động quay về Hermione, người trông cũng thờ ơ không kém trước màn ăn mừng.
Cuối cùng, Draco quyết định mình chịu đựng đã đủ. Quay lại, anh len lỏi qua đám đông. May thay ánh sáng từ màn pháo hoa giúp anh thấy đường đến một trong những điểm Độn thổ.
Khi màn pháo hoa hoành tráng cuối cùng thắp sáng bầu trời với vô số màu sắc lung linh, Draco nhắm mắt lại, tập trung vào căn phòng khách của mình và Độn thổ về nhà.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Họ đã từng là bạn cũ ở trường, và giờ Draco ở đây, siết chặt còng tay và còng chân, dẫn hắn xuống hành lang đến căn phòng khủng khiếp của Nụ Hôn Giám Ngục.
‘Vậy mày dạo này thế nào?’ Draco tự nhiên nói khi anh đi cạnh Blaise Zabini, đũa phép ấn vào cổ Blaise phòng trường hợp hắn định tẩu thoát.
‘Mày nghĩ thế nào Malfoy?’ Blaise nạt. ‘Không thấy là tao không hứng thú với sự thoải mái của cuộc sống trong cũi như mày sao?’
‘Tao không để ý,’ Draco hời hợt nói, mặc dù thực tế thì ngược lại. Blaise trông đến dễ sợ. Gò má hắn lồi lõm những sẹo – dù không cái nào nổi bật như của Draco – làm hỏng nước da bợt bạt, và cánh tay hắn, phần duy nhất không bị cản tầm nhìn bởi cái áo chùng rách rưới, gầy trơ xương và xước xát. ‘Chúng ta không còn đẹp đẽ như trước nữa đúng chứ Zabini?’
‘Chỉ mày thôi,’ Blaise gầm gừ đáp lại.
Dù phải kéo lê những sợi dây xích, Blaise vẫn thẳng lưng bước đi đầy kiêu hãnh.
Draco phải khâm phục người bạn cũ vì vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh kể cả khi Nụ Hôn đang ngày một gần kề mỗi bước hắn đi.
‘Thôi đi Zabini, chúng ta không thể ít nhất gạt những năm đó sang một bên sao? Mày muốn dành ít phút cuối cùng của đời mình để lờ tịt tao đi sao?’
‘Mày là thằng phản bội, Malfoy. Tao không muốn tán dóc với mày.’
Draco thở dài lắc đầu. ‘Tao chưa bao giờ ở phe của mày. Tao không biết tao thuộc bên nào nữa. Tao chỉ là một thằng nhóc; tất cả chúng ta đều chỉ là những thằng nhóc. Chúng ta là ai mà chọn đồng bạn của mình chứ?’
‘Tao phải nói rằng mày biết nhiều về đồng bạn của mình hồi trước hơn bây giờ đấy,’ Blaise đốp chát. ‘Mày làm gì ở đây, chơi đùa với lũ bỏ đi ở Bộ? Chúng tao đã tin mày, Malfoy. Chúng tao đợi mày trở lại tái thiết quyền lực của chúng ta. Nhưng mày quay lưng và bỏ đi, mẹ kiếp.’
‘Ngôn ngữ, Zabini,’ Draco ôn tồn nói.
Nhưng trái ngược với vẻ ngoài trầm tĩnh, bên trong Draco đang tức giận sôi sục.
Sao Blaise dám nói về sự hèn nhát với anh? Blaise chưa bao giờ đến gần vòng tròn hầu cận thân thuộc của Chúa tể Hắc ám; hắn ta luôn ở bên ngoài, khoác lác về vị trí hắn không có được. Blaise mãi chỉ là tên khoe mẽ.
‘Vậy chúng đối xử với mày thế nào hả?’ Blaise độc ác hỏi. ‘Không nhận được sự hoan nghênh như Chúa tể Hắc ám ban ày đúng không?’
‘Đã chuyện trò với Amycus trong tiệc trà của chúng mày chưa?’ Draco nói, hơi lặng người vì Blaise nhắc đến sự thiếu tin tưởng của nhân viên trong Bộ với anh nhưng kiên quyết không để câu nói ảnh hưởng đến mình. ‘Bọn mày có vui thích vì là chuyên gia về cuộc đời tao không?’
‘Tao không nói chuyện với Amycus cả mấy tuần trước trận chiến cuối cùng,’ Blaise đáp trả. ‘Lần cuối cùng nghe nói thì mày đã tống hắn vào đây.’
‘Đúng là tao làm đấy,’ Draco trả lời. ‘Hắn xứng đáng bị như vậy. Hắn là đồ vô dụng… hắn và đứa em gái bẩn thỉu chỉ làm phí chỗ thở mà thôi.’
‘Nếu tao nhớ không nhầm,’ Blaise nói đầy ác ý, ‘mày không can đảm lắm khi hai tên đó dạy mày Lời nguyền Không thể Tha thứ nhỉ. Nhưng tao mong rằng “quyền lực” mới ở Bộ ày đặc quyền được nói bất cứ điều gì mày muốn.’
‘Tao không phải thằng hèn, Zabini,’ Draco nổi cáu. Trái với ý muốn của mình, anh đang để những lời khích bác của Blaise làm mình mất bình tĩnh. ‘Mày thử sống với chúng vài tuần; cá 5 Galleon mày sẽ phải quay lại rừng sau 1 tuần.’
‘Vậy sao mày không quay lại với bọn tao?’ Blaise trả miếng. ‘Nếu ở đó khó chịu, sao mày không quay lại nơi mày thuộc về?’
‘Bởi vì tao không thuộc về nơi đó,’ Draco đơn giản nói.
Anh dừng lại. Họ đã đến cánh cửa đá nặng nề. Rút đũa phép, anh gõ vào nắm cửa 3 lần rồi lùi lại đợi.
Sau khoảng 1 phút, cánh cửa mở tung. Cái lạnh tê người của căn phòng tối chạm đến Draco trước cả khi anh bước vào. Anh rùng mình nhìn Blaise. Blaise nhìn thẳng về phía trước, kiên quyết đối mặt với cái kết của mình đường hoàng nhất có thể.
Draco một lần nữa ấn tượng bởi sự điềm tĩnh của hắn.
‘Zabini…’ Draco ngập ngừng. ‘Chúng ta đã từng là bạn đúng chứ?’
‘Tao không muốn nói về việc đó,’ Blaise nói qua hàm răng nghiến chặt. Hắn rùng mình nhìn chăm chăm vào căn phòng trước mặt với đôi mắt sẫm màu trống rỗng.
‘Tao – tao có một câu hỏi.’
‘Tao đã ày tất cả lời khuyên mà tao có rồi, Malfoy.’
Draco thở dài, kéo Blaise khỏi ngưỡng cửa. ‘Zabini, nếu… nếu có người khao khát một thứ, và họ có cơ hội có được nó từ người mình không ngờ đến nhất. Nhưng nếu họ không thể nhận nó thì sao? Hoặc họ không muốn thừa nhận là họ muốn nó. Nếu –‘
‘Mày đã từ bỏ danh dự của mình khi sợ hãi chạy về phía chúng,’ Blaise lạnh lùng cắt ngang. ‘Mày không còn chút tự trọng nào để ngăn mày lấy thứ mày muốn. Giờ bỏ tao ra.’
Blaise giằng cổ tay ra khỏi cái ghì của Draco và bước vài bước đến gần cánh cửa đang mở. Một tiếng động rất nhỏ vọng ra từ bên trong căn phòng.
‘Đáng thương,’ hắn lẩm bẩm, quay lại nhìn Draco lần nữa. ‘Cha mày hẳn sẽ thấy nhục nhã nếu ông ta còn sống để thấy mày đáng hổ thẹn đến thế nào, Malfoy.’
Trong im lặng, Draco nhìn Blaise bước vào căn phòng và bị bóng tối nuốt chửng.
Một lúc sau, anh cũng bước vào phòng.
Anh có thể cảm thấy sương mù cuộn xoáy dưới chân, có thể cảm nhận sự hiện diện của lũ Giám Ngục; với mỗi hơi thở khò khè của chúng, sự ấm áp trong xương thịt anh lại bị rút ra bốc hơi vào khí lạnh. Những giọng nói yếu ớt lọt vào đầu anh – tất cả chúng đều gào thét. Draco cố thở đều. Anh có thể đối phó với lũ Giám Ngục.
Trước đây anh đã đối mặt với chúng vài lần rồi. Chúng không thể làm anh dao động nữa; anh miễn nhiễm với sức mạnh của chúng. Sương mù giăng kín tâm trí anh… chúng sẽ biến mất sớm thôi…
Đáng tiếc… anh lặng người nghĩ khi nhìn nhóm 3, 4 nhân viên Bộ đội mũ trùm đầu ấn Blaise ngồi vào chiếc ghế kim loại. Cái ghế trông như một ngai vàng; có lẽ giờ Blaise cuối cùng cũng kiếm được giây phút vinh quang cho chính mình.
‘Hẹn gặp ở phía bên kia, Zabini,’ Draco lầm bầm khe khẽ.
Lũ Giám Ngục quây lấy Blaise, chắn tầm mắt của hắn, ngăn hắn với thế giới của sự sống. Draco bắt đầu thấy, trong tâm trí mình, những khuôn mặt vặn vẹo đau đớn, đôi tay trắng bệch – đôi tay anh – vấy máu từ những tội lỗi của anh; những sinh vật đó đã đến quá gần rồi.
Và chúng bắt đầu xích lại quanh Blaise. Draco phải ra khỏi phòng. Không đợi Nụ Hôn diễn ra, anh loạng choạng mò mẫm rời đi, cố lờ đi tiếng rít lấy hơi dài lạ lùng trong vòng tròn chết chóc đằng sau. Thứ cuối cùng anh nghe thấy trước khi ngã nhào về ánh sáng dễ chịu của hành lang thắp đuốc là tiếng vút khẽ khàng, gần như không thể nghe được – âm thanh của một linh hồn cuối cùng cũng rời nơi giam hãm mình.
T/N: Bạn Blaise của mềnh