Bạn đang đọc A Thousand Words – Một Nghìn Từ: Chương 20: Những câu nói bí â
Chương 20: Những câu nói bí ẩn
Điều đầu tiên Draco chú ý khi anh tỉnh dậy vào sáng thứ bảy là thứ nằng nặng trên ngực mình. Anh mò mẫm xung quanh đến khi tay chạm phải một vật mỏng và phẳng. Anh mở mắt ngồi dậy, tự hỏi sao thứ được gói trong giấy ánh kim này lại ở đây.
‘Gửi Shadow’ được viết trên mặt trước gói đồ. Gò má Draco đỏ lên khi nhận ra đó là quà Giáng Sinh muộn từ Starlight, gửi qua bưu cú. Anh không nhớ nổi lần cuối cùng có ai tặng quà cho anh. Anh đã quên bẵng về dịch kí ức anh gửi cho Starlight, và dù sao anh cũng không mong ngóng được đáp lễ.
Nhưng biết rằng Starlight đã nhớ đến anh là một bất ngờ dễ chịu. Draco ngồi dậy, vẻ cáu kỉnh sáng sớm thường ngày của anh lập tức bị xua tan. Tuy nhiên trước khi mở gói quà, anh nhìn xung quanh, tự hỏi Latera đang ở đâu. Anh sẽ cần nó chuyển lời nhắn cảm ơn đến Starlight.
‘Con cú chết dẫm,’ anh càu nhàu khi thấy cửa sổ mở toang. Con cú chắc hẳn đã bay ra ngoài săn đêm và vẫn chưa trở về.
Quyết định sẽ bày tỏ sự cảm kích khi thời gian gần kề cấp bách, anh xé lớp giấy bọc ngoài quanh vật phẳng dẹt kia. Một cái gương cầm tay nho nhỏ rơi xuống ga trải giường của anh.
Draco nhăn trán, nhặt cái gương lên. Nó hình tròn, viền khung và có một tay cầm nằng nặng màu vàng. Anh lật lên. Không có gì khắc ở đằng sau.
Mình sẽ làm gì với một cái gương chứ? Anh tự hỏi, tìm đống giấy bọc quà xem còn lời nhắn hay chiếc thiệp nào có thông tin chi tiết hơn không. Rồi anh cũng nhìn thấy mảnh giấy da gấp gọn gàng mà anh đoán là rơi ra khỏi lớp giấy gói ngoài khi anh mải chú ý đến chiếc gương. Anh nhặt lên mở ra, đọc tin nhắn viết trong đó.
Shadow thân mến,
Cảm ơn bạn rất nhiều vì dịch kí ức. Có lẽ tôi nên để dành nó, nhưng tôi chọn cách dùng nó luôn. Tôi muốn làm theo lời khuyên của bạn, nhưng tiềm thức của tôi cư xử khá khó ưa, nên cuối cùng tôi lại thăm lại kí ức lần gặp gỡ trước đó của chúng ta. Nhưng tôi không hối hận đâu, nên đừng cảm thấy có lỗi.
Dù sao cũng xin lỗi vì tôi gửi thứ này quá muộn. Tôi đoán là với mọi chuyện xung quanh, tôi đã quên mất sự đặc biệt của quà Giáng Sinh. Nếu bạn băn khoăn tại sao tôi lại tặng bạn chiếc gương cũ kĩ chán ngắt này thì hãy để tôi giải thích nó là gì đã. Tôi mua chiếc gương này và một chiếc giống hệt từ cửa hàng đồ cổ ở Hogsmeade không lâu trước đây, và vào đêm Giáng Sinh tôi nhận ra mình có thể phù phép nó thành cặp gương hai chiều. Một người bạn thân của tôi trước đây cũng từng có một cặp như vậy, nhưng anh ấy không thể dùng nó lần nữa. Pháp sư có chiếc gương kia…ừm, ông ấy đã mất.
Theo chỉ dẫn tôi làm cặp gương này thì bùa phép chỉ mất tác dụng khi một người quyết định rời bỏ người còn lại. Tôi mong rằng điều này sẽ không xảy ra với chúng ta trong tương lai gần. Nhưng cũng giống như dịch kí ức của bạn, cặp gương này chỉ có thể dùng một lần bởi quá trình tạo ra chúng, đáng tiếc là, mãi mãi quá phức tạp với tôi khi chỉ hoàn thành chúng trong vài ngày. Nên nếu bao giờ bạn cần tôi, cứ gọi tên tôi vào chiếc gương và tôi sẽ xuất hiện (hoặc đúng hơn là tôi sẽ ở đó, nhưng bạn không nhìn thấy tôi).
Giờ đã đến lúc tôi thôi lảm nhảm rồi. Tôi thực sự cầu chúc bạn tận hưởng Giáng Sinh này. Mong chúng ta có thể sớm gặp lại?
Yêu thương, Starlight.
Trái tim Draco chững lại. Yêu. Đó là thứ Starlight đã viết. Yêu. Anh chắc chắn cô chưa bao giờ kí dưới lá thư nào trước đây với từ ấy. Chắc hẳn cô ấy không có ý đó. Nhưng đó là cách nhìn nhận dễ hiểu. Cô ấy có ý đó không? Hay đó là thứ quá tự nhiên với cô nên cô không để ý mình đã viết ra? Và tại sao anh lại quan tâm chứ?
Phẫn nộ, Draco ném lá thư xuống cuối giường. Đương nhiên cô ấy không có ý như vậy. Anh đang nghĩ gì thế? Anh mất trí rồi. ‘Yêu’ là một từ phổ biến rất nhiều người thường dùng; không có gì đặc biệt cả. Nhưng kể cả vậy nó cũng không giải thích được việc Starlight chọn kí ức của họ thay vì cơ hội cải thiện vấn đề với bạn trai cô.
Draco cảm thấy sự phấn khởi đến phát bệnh sà xuống trước phát hiện đó.
Anh muốn Starlight được hạnh phúc. Nếu điều đó đồng nghĩa với việc giúp cô và bạn trai trở lại với nhau thì anh sẽ làm vậy. Nhưng không thể chối cãi sự ghen tị đang bao phủ trí óc anh và ý nghĩ ai đó ôm cô, hôn cô, chạm vào cô…
40 tuổi, da dẻ nhăn nheo và lưng còng! anh điên cuồng thầm nhắc đi nhắc lại, dù anh thấy mình không thể tự thuyết phục rằng Starlight già hay xấu, đặc biệt là khi cô xác nhận họ đã từng đến trường cùng nhau. Hơn nữa, anh không có tình cảm gì với Starlight. Điều này là sai trái. Anh không hề biết cô, chưa bao giờ nhìn thấy cô. Nếu anh muốn hẹn hò với ai đó thì vẫn còn Anna… anh có địa chỉ của cô ta, có thể dùng bột Floo đến nhà cô… có lẽ cặp với cô ta sẽ làm anh khá hơn… khiến anh không nghĩ đến Starlight…
Nhưng lúc này rõ ràng sự ghen tị làm anh muốn không gì hơn là quăng bạn trai của Starlight vào cái Tủ Biến Mất và phù phép phong kín nó mãi mãi.
Draco khổ sở dựa vào thành giường. Anh thấy giận dữ với chính bản thân, bởi anh biết mình thầm mong bạn trai Starlight tiếp tục đẩy cô ra xa. Bực bội, anh nhìn ra cửa sổ đang mở. Bầu trời bên ngoài là một màu xám ảm đạm, vài bông tuyết lơ lửng trong không khĩ tĩnh mịch. Suy nghĩ của Draco lại bất đắc dĩ quay về Starlight; anh băn khoăn không biết cô cũng có đang ngắm tuyết không. Rồi cũng mau lẹ như suy nghĩ về Starlight, anh nhớ đến Hermione.
Lập tức tâm trạng anh chùng xuống. Buổi gặp mặt thứ hai của họ là vào chiều nay.
‘Lydig,’ Draco khàn khàn hét lên khi nhận ra điều này, ‘xuống dưới hầm lấy cho ta một chén Dược An Thần, con vật khốn khổ kia!’
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Một tiếng sau, Draco đi tới lui trong bếp, cảm thấy rõ ràng đã bình tĩnh hơn trước. Lydig bám theo sau anh cách đó không xa, hai tay yếu ớt siết lấy nhau. Nó nhăn mặt mỗi khi Draco quay đầu lại.
Không có gì ngạc nhiên nếu con gia tinh như đang bước đi trên băng mỏng. Trong lúc vội vã, nó đã lỡ tay đo nhầm một liều Thuốc Thù Hằn thay vì Dược An Thần và đưa cho chủ nhân của mình. Quá xao nhãng nên không chú ý đến nhầm lẫn này, Draco đã uống hết mà không nghĩ ngợi. Lydig sau đó buộc phải chịu đựng hiệu ứng của thuốc với sự tức giận được khuếch đại của Draco đến khi nó có thể rời phòng, trở lại hầm và lấy lên thứ thuốc chuẩn xác.
‘Mang đồ dùng viết lách của ta ra đây,’ Draco cuối cùng cũng nói với Lydig khi nhìn thấy chai rượu mật ong anh lấy được tại bữa tiệc ở Sở Pháp sư Thủ tiêu vài ngày trước. Anh rót ình một chén đầy rồi mang đến bàn bếp.
Draco nhìn Lydig hấp tấp ra khỏi phòng, từ tốn nhấp một ngụm rượu mật ong. Chất lỏng ngòn ngọt làm anh bình tĩnh hơn. Anh thoáng tự hỏi anh phải gặp Hermione lúc mấy giờ. Cô ta nói là cùng giờ với buổi gặp mặt trước. Là 3 hay 4 giờ nhỉ?
Tốt nhất là đến lúc 4 giờ, Draco hài lòng quyết định. Chẳng có gì làm nếu mình đến sớm một tiếng cả.
Lúc ấy, Lydig trở vào phòng bếp. Nó mang một khay bạc xỉn đựng một chồng giấy da ngay ngắn, một bút lông đại bàng và lọ mực của Draco. Cẩn thận đặt cái khay lên bàn trước mặt Draco, nó cúi đầu.
‘Nếu Chủ Nhân còn cần gì, Lydig –‘
‘Rồi, rồi, ta biết, ngươi sẽ sẵn sàng phục vụ mọi yêu cầu,’ Draco nói.
Anh bất cần phẩy tay đuổi con gia tinh ra khỏi phòng rồi lấy một mảnh giấy da, cầm bút lông lên và nhúng nó vào lọ mực. Anh tự nhắc nhở phải ra ngoài mua thêm mực; anh gần hết mất rồi.
Làm thế nào để mở đầu lá thư gửi Starlight đây? Tất nhiên không có lí do gì đem kể nhưng cảm xúc mới vừa được phát hiện của anh; chỉ tổ rước thêm nhiều rắc rối không cần thiết. Draco quyết định bắt đầu bằng vài lời cảm ơn.
Starlight thân mến, anh viết.
Cảm ơn rất nhiều vì món quà bạn đã tặng tôi. Tôi đã cất chiếc gương vào chỗ an toàn (điều này cũng không hoàn toàn đúng cho lắm, Draco thích thú tự nhủ, bởi anh thật ra đang đặt nó dưới gối), và tôi sẽ dùng nó ngay khi thấy cần.
Giờ, về những chủ đề khác. Tha lỗi cho tôi, nhưng sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng mình không cảm thấy có chút xúc động khi bạn đã chọn kí ức ở cùng tôi. Tôi thấy mừng là bạn thích vụ cưỡi chổi; vì tôi cũng thực sự thích nó. Nhưng tôi vẫn phải cảnh báo bạn về hành động của mình. Có thể đó không phải phận sự của tôi, nhưng tôi thực sự quan tâm đến hạnh phúc của bạn, và tôi không muốn vết nứt giữa bạn và bạn trai mình ngày một rộng hơn.
Draco dừng lại để nhúng tiếp đầu bút lông vào mực. Anh nhếch mép cười những gì mình vừa viết ra, ngạc nhiên và hài lòng vì lời nói dối đến quá dễ dàng. Nhưng dù sao thì đó cũng là biệt tài của anh.
Tôi hiểu là gần đây có quá nhiều chuyện đáng lo xảy đến, và bạn cùng tất cả mọi người trong sở đang cực kì bận rộn, nhưng tôi mong được gặp lần nữa nếu có thể.
Cứ thoải mái chọn thời gian và địa điểm (mà tôi nghi đó lại là công viên Sherwood thôi).
Tôi sẽ chờ hồi âm của bạn.
Chân thành, Shadow.
Draco để ngòi bút nán lại chữ ‘Chân thành’ trong một lúc. Anh suýt nữa đã viết ‘Yêu thương,’ như cô đã làm, nhưng anh không thể.
Rồi anh nhớ ra một điều nữa.
P.S. – Khi hôm trước bạn rời đi, tôi thấy một thoáng vàng và đỏ. Tò mò thôi, bạn là một Gryffindor à?
Draco quyết định rằng tốt nhất anh không để lộ ra mình là một Slytherin. Dù anh không bao giờ có thể hoàn toàn hết coi thường lũ Gryffindor (anh đoán nó ở trong máu anh rồi), anh cũng bớt coi trọng vào tầm quan trọng của các nhà trong mấy năm đơn độc. Nhưng ngược lại, anh chắc chắn rằng sự chán ghét Slytherin vẫn còn trong óc hầu hết Gryffindor, và trong tình trạng hiện giờ của anh, anh không muốn nói bất cứ điều gì làm Starlight mất niềm tin ở mình.
Có lẽ cô ấy ghét mình nhất, Draco nhận ra, nhớ lại những cuộc cãi vã anh đã gây ra trong những năm hoc. Nếu cô ấy biết thân phận của mình,…
Cũng tốt thôi, dù sao anh cũng không có ý định tiết lộ nó cho cô trong tương lai gần.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~‘Anh đến muộn.’
Đó là điều đầu tiên Hermione nói với Draco khi anh ngồi xuống đối diện cô.
‘Xin lỗi,’ Draco đáp. Anh cười nhẹ nhàng với cô.
‘Tâm trạng anh khá hơn lần trước tôi gặp nhỉ,’ Hermione ngờ vực nói. ‘Anh lại uống đấy à?’
‘Chỉ rượu mật ong thôi,’ Draco trả lời. Anh nhún vai. ‘Bắt đầu đi.’
Hermione bắt đầu cáu kỉnh gõ nhịp ngón tay lên mặt bàn. ‘Trước tiên tôi muốn biết anh đã uống thứ thuốc gì sáng nay.’
‘Chỉ uống Dược An Thần để trấn tĩnh bản thân thôi,’ Draco chống chế, cảm thấy sự cáu gắt của Hermione.
‘Anh không thể chỉ uống thứ Dược An Thần đơn giản được đúng không?’ Hermione hồ nghi hỏi. Cô thận trọng nhìn Draco. ‘Bao giờ nó hết tác dụng?’
‘Tôi không đến mức mất trí đâu. Và nó sẽ hết tác dụng tầm một tiếng sau. Giờ bắt đầu đi; đừng lo lắng về hiệu ứng của thuốc nữa. Cũng không phải nó làm tôi bớt thông minh đi đâu, Granger.’
Cô thở dài. ‘Tôi đoán mình có thể làm việc một lúc mà không có mấy lời bình luận ác ý của anh. Dù tôi vẫn không nghĩ rằng viện vào phép thuật là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề…’
‘Phải,’ Draco lầm bầm. Anh có thể cảm thấy sự bình tĩnh tạm thời thứ dược mang lại đang mất dần; tiếng ồn trong quán trà nhỏ đã bắt đầu làm anh đau đầu.
Thò tay vào túi, anh lấy ra danh sách độc dược và nhanh nhẹn lướt qua chúng. ‘Kết luận chúng ta đưa ra lần trước là gì?’
Không có trả lời. Tự hỏi cái gì đã làm xao lãng Hermione, Draco nhìn lên, định phàn nàn về sự thiếu nỗ lực của cô. Tuy nhiên, từ ngữ trượt khỏi môi khi anh thấy cô đang nhìn anh chăm chăm, vẻ kinh hoàng tột độ hiện trên khuôn mặt.
‘Gì thế?’ anh ngập ngừng hỏi. Đâu phải bây giờ Hermione mới nhìn thấy những vết sẹo của anh; cô ta đâu có mù.
‘Anh…’ cô thì thầm, giờ mắt lại nhìn chăm chú vào danh sách. ‘Cho tôi xem,’ cô nói thay vào câu trước đó.
Hermione giật tờ danh sách khỏi tay Draco mà không đợi một tiếng cho phép. Cô chăm chú nhìn chòng chọc vào đó vài giây, rồi nhíu mày. ‘Nhưng chữ viết tay của anh…’
‘Nó làm sao?’ Draco lãnh đạm nói. Anh lấy danh sách lại và đọc lần nữa. Chữ viết tay của anh quả thật hơi lộn xộn và có phần khó đọc, nhưng anh viết nó lúc đang nửa mơ nửa tỉnh. Chắc chắn ngay cả Granger cũng phải chiếu lệ việc chữ xấu dưới hoàn cảnh đó…
Hermione lắc đầu, cố gạt những suy nghĩ khỏi óc. ‘Ý tôi là,’ cô vội nói, ‘Tôi chỉ có một câu hỏi ngắn gọn trước khi ta bắt đầu thôi.’
Cô ta có vẻ lo lắng. Draco tự hỏi cô đang giấu anh cái gì, nhưng anh gật đầu và cho phép cô tiếp tục.
‘Anh có – ờ – biết ai tên Kay Jamison không? Cô ấy cao, tầm –‘
‘Có, tôi có biết,’ Draco cắt ngang. ‘Cô ấy làm việc trong văn phòng của tôi.’
Hermione hơi há miệng. ‘Hai người là… bạn hả? Ý tôi là, cô ấy làm việc cho anh à?’
Draco chớp mắt. Anh thấy sự ngượng ngùng xấu hổ tràn qua mình. Không đời nào anh để Hermione biết mình có một trợ lý; cô ta có thể nghĩ anh yếu đuối hoặc không có khả năng hoàn thành công việc của chính mình. Đây hoàn toàn là lỗi của Kingsley chết tiệt, anh bực tức nghĩ.
‘Không,’ anh nói to. ‘Tôi… ừm… tôi không quá quen thân với cô ta.’
‘Ồ,’ Hermione nói, nghe thất vọng lạ lùng. Trong một thoáng, sự bối rối ngập tràn gương mặt cô. Cô cắn môi, mà Draco chú ý rằng cô thường làm vậy khi cố giải quyết một vấn đề trong đầu. ‘Không thể là…’ cô lầm bầm.
‘Cái gì không thể?’ anh sắc bén nói. Dược An Thần anh uống bây giờ đã hoàn toàn hết tác dụng. Chắc hẳn nó mất tác dụng nhanh hơn khi ở gần Granger. ‘Cô đang nghĩ cái quái gì thế Granger?’
‘Tôi chỉ nghĩ – có lẽ tôi đã phát hiện ra thứ gì đó –‘ cô ngập ngừng. Đôi mắt cô đảo từ tờ danh sách đến đôi mắt Draco rồi lại trở ngược về. ‘Tất cả nhưng thêm vào…’
‘Tất cả nhưng chính xác thì đó là gì?’ Draco vặn hỏi. Anh bắt đầu khó chịu với những câu rời rạc của Hermione. ‘Granger, nếu cô không nói cho tôi biết có chuyện gì diễn ra ở đây thì tôi còn có việc khác –‘
‘Không,’ cô nói nhanh, giơ một bàn tay lên. Cô trông hơi xấu hổ. ‘Không, đừng đi. Tôi chỉ nghĩ… ôi, bỏ đi. Tôi không biết mình nghĩ gì nữa. Cứ tiếp tục được chứ?’
Draco nhướn một bên lông mày. Dù hành động kì quái của Hermione làm anh tò mò, anh cũng không muốn bám vào chủ đề đó nếu cô ta trở nên không mấy hữu ích. Thay vì vậy, anh tự nhắc nhở sẽ tra hỏi cô sau.
‘Được thôi,’ anh nói, đáp lại ánh nhìn của cô mà anh mong sẽ truyền tải rõ ràng rằng cái lí do yếu ớt kia không thuyết phục được anh, ‘tiếp tục đi.’