A Thousand Words - Một Nghìn Từ

Chương 2: Thế giới của anh, của những đêm bất tận.


Bạn đang đọc A Thousand Words – Một Nghìn Từ: Chương 2: Thế giới của anh, của những đêm bất tận.

Chương 2: Thế giới của anh, của những đêm bất tận.
Điều đầu tiên Draco chú ý khi anh bước ra khỏi lò sưởi là gia tinh của anh, một lần nữa, đã quên không dọn dẹp phòng khách.
‘Lydig!’ anh gầm lên khi phủi sạch tro khỏi chiếc áo chùng đen mỏng.
Có tiếng bước chân hối hả và rồi một con gia tinh già nhỏ thó, mặc một miếng giẻ rách màu đen xuất hiện trước cửa phòng khách của Draco.
‘Chủ Nhân đã về!’ giọng con gia tinh(*) the thé đầy lo lắng, nó cố tỏ ra vui vẻ nhưng thất bại ngay khi bước chân vào phòng.
‘Đúng, ta đã về,’ Draco càu nhàu, cởi chiếc áo chùng ra và ném cho sinh vật nhỏ kia. ‘Bây giờ lí do không dọn phòng lần này của ngươi là gì?’
‘Lydig – Lydig nghĩ rằng Chủ Nhân không muốn Lydig đụng vào hồ – hồ sơ ở Bộ của Chủ Nhân một lần nữa…’
‘Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, đồ quái vật ngu ngốc, rằng ta sẽ nói nếu không muốn ngươi đụng vào một căn phòng nào đó trong nhà. Ta không nhớ có nhắc rằng ngươi để căn phòng khách này yên khi ta rời nhà sáng nay.’
‘Lydig xin lỗi, nó là một con yêu tinh hư,’ con gia tinh ré lên, run rẩy nâng cánh tay dài nhăn nheo lên che đầu như thể chờ đợi một cơn thịnh nộ. ‘Lần sau Lydig sẽ vâng lời Chủ Nhân.’
‘Tốt nhất là ngươi nên như vậy,’ Draco cằn nhằn. Ghế sofa của anh bị bày bừa bởi những mảnh giấy da nhàu nát, những chai rỗng rượu Đế Lửa và bút lông ngỗng hỏng, nhưng anh vẫn đổ ập người lên đó và duỗi thẳng chân. ‘Bữa tối của ta xong chưa?’ anh lẩm bẩm.
‘Lydig đã chuẩn bị xong và để trong lò nướng thưa ngài; bữa tối sẽ được dọn ra trong vài phút tới ạ.’
‘Vậy nhanh lên và mang nó đến đây,’ Draco cáu kỉnh đáp mà không thèm quay đầu nhìn con gia tinh.
Có tiếng bước chân nhỏ vội vàng rời đi, rồi yên lặng. Mất một lúc, Draco nằm im trong bóng tối, lắng nghe tiếng thở nhè nhẹ của chính mình.
Một ngày mệt mỏi, như thường lệ. Những cái nhìn nghi hoặc giận dữ, những ánh mắt nhanh chóng lảng đi mỗi khi anh bước qua, những nhiệm vụ khó đến bất khả thi… và một cuộc gặp gỡ bất ngờ với Hermione Granger.
Tâm trí Draco nán lại ở suy nghĩ cuối cùng. Tất nhiên anh đã nhìn thấy cô vài lần trong văn phòng mà anh chia sẻ cùng các Pháp sư Thủ tiêu khác khi cô thường xuyên ghé qua nói chuyện và trao đổi hồ sơ với cục trưởng. Tuy nhiên, những lần hiếm hoi cô và Draco nói chuyện với nhau khó có thể coi là những cuộc trò chuyện. Họ luôn lạnh nhạt và xa cách, có lẽ cả hai không bao giờ thực sự có thể lãng quên quá khứ.

Hoặc đó là cái mà Draco nghĩ là quan điểm của Hermione.
Bản thân anh, trái lại, cố gắng không mệt mỏi đẩy quá khứ ra khỏi tâm trí mình. Anh không ưa nhớ lại những ngày đen tối đó, những ngày anh phải trải qua dưới trướng một người hoặc quyền lực của một người khác – không kể đó là cha anh, Dumbledore, hay Chúa tể Hắc ám – bởi họ gợi nhớ anh đến sự yếu đuối của mình. Đó là những ngày mà anh đã nghĩ rằng cả thế giới chỉ là việc khinh thường những người có dòng máu thấp kém, đánh bại cậu bé nổi tiếng Potter trong trường và ngoài sân Quidditch, phấn đấu để trở thành một trong số họ – những pháp sư can đảm và hùng mạnh mà thế giới gọi là Tử thần Thực tử.
Ngày mà Draco khám phá ra rằng còn nhiều điều mà anh chưa từng được biết cũng chính là ngày thế giới của anh sụp đổ.
Ngày đó, anh đã giúp Potter – kẻ thù của anh, đối thủ của anh – được an toàn. Anh làm vậy bởi anh không còn chốn để quay đầu và không ai bên mình. Và sau những phút khổ sở dài đằng đẵng Draco để Harry tựa vào vai mình, giúp cậu ta đi khập khiễng qua cánh đồng, đến sự an toàn của bìa rừng, Draco nhận ra anh đã không còn đường quay lại. Anh đã giải phóng mặt hi vọng, trắc ẩn của mình vốn bị dẹp lại trong suốt cuộc đời anh, và nó đã ngay lập tức mạnh mẽ lấn át mặt tăm tối hơn trong anh, nhiều đến nỗi sự tối tăm đó không bao giờ trở lại.
Sau đó, bốn năm… suốt bốn năm anh ở nơi rừng sâu, sống bằng hi vọng mong manh rằng ngày nào đó anh có thể liều mình quay lại với thế giới. Đa phần, bốn năm đó anh sống một mình. Mặc dù đôi lúc anh tình cờ gặp các Tử thần Thực tử chạy trốn – những người đồng hành và đồng minh cũ của anh, nhưng chưa bao giờ là bạn bè – chúng sẽ cầu xin và van nài anh tụ hợp chúng lại, thiết lập chúng và bắt đầu một kỉ nguyên bóng tối mới. ‘Con trai của Lucius,’ chúng bắt đầu nài nỉ, ‘giờ đây anh có thể cứu chúng tôi. Anh là người duy nhất.’
Draco bỏ đi và trở về với bóng đêm, không thể đáp ứng lời cầu xin của chúng.
Chúng không nhìn thấy hành động chuộc lỗi của anh; chúng không biết rằng anh không còn muốn có chúng là đồng bọn. Lúc ấy, anh chỉ sống vì bản thân chứ không vì ai khác. Anh không phải là con trai Lucius. Lucius đã chết, Dumbledore đã chết, Chúa tể Hắc ám đã chết… lần đầu tiên trong đời, Draco tự chịu trách nhiệm cho tương lai của mình.
‘Lydig mang bữa tối của Chủ Nhân đến ạ!’
Draco đột ngột thoát ra khỏi những suy nghĩ của mình bởi giọng nói cao-chói-lói của con gia tinh. Nó lê bước vào khi anh không chú ý, và đang bê một khay bạc chất đầy thức ăn cao quá đầu.
‘Cảm ơn,’ Draco cứng nhắc nói. ‘Đặt lên trên bàn.’
‘Vâng thưa ngài.’ Khay thức ăn được đặt xuống chiếc bàn cà phê trước mặt Draco.
‘Đi ra,’ Draco thản nhiên nói khi ngồi lên và nhìn xuống đống thức ăn với vẻ vô vị.
Với một cái gật đầu sợ hãi, con gia tinh lao ra khỏi phòng, bỏ lại Draco một mình trong bóng tối.
Uể oải, Draco lấy cây đũa phép trên bàn cà phê và phẩy nhẹ không theo hướng nhất định nào. Vài cây nến quanh phòng được phù phép tự động thắp sáng, và ngọn lửa trong lò sưởi bùng lên, bao trùm thứ ánh sáng đỏ cam bình yên khắp căn phòng.

Sau vài phút chần chừ, Draco cầm chiếc nĩa xiên qua miếng bắp cải. Anh đưa chúng lên môi, bỏ vào miệng, nhai kĩ thật lâu trước khi nuốt xuống. Sau đó, anh thả chiếc nĩa lại vào trong khay bạc và nhăn mặt nằm xuống lần nữa.
Thức ăn không làm anh thấy hứng thú. Rốt cục, mục đích của ăn uống là thực hiện nó cùng người khác, và nếu không một ai dùng bữa tối với anh thì có ích gì khi làm việc đó? Với Draco, không gì tệ hơn là phải ăn một mình.
Vì vậy, thay vì dùng bữa tối, Draco nhắm mắt lại và để tâm trí mình bắt đầu hồi tưởng một lần nữa.
Sau bốn năm cô độc khủng khiếp trong rừng rậm, Draco đã gom đủ sức mạnh và long can đảm để thoát ra khỏi bóng đêm và bóng tối của nó để bước ra thế giới ánh sáng. Lúc ấy anh chỉ gần như còn sống; chỉ một lượng nhỏ thức ăn và ánh mặt trời cộng với sự căng thẳng và nỗi sợ hãi không thể chịu đựng nổi hành hạ tâm trí anh mỗi ngày đã làm Draco suy yếu trầm trọng. Tuy nhiên, anh đã quyết định, và sự kiên quyết đưa anh đến trước cửa Bộ.
Không may cho Draco, sự chấp thuận không đến lập tức như anh từng tưởng tượng. Thế giới biết anh là một Tử thần Thực tử, và anh gần như sắp bị tống vào ngục Azkaban, kì tích của kì tích, Harry đứng ra và yêu cầu Bộ cho anh một cơ hội nữa.
Chỉ là công bằng mà thôi, Harry sau đó đã nói vậy khi Draco hỏi cậu ta về động cơ cho những hành động kia. Và sau sự việc ấy, sự thù địch Draco dành cho Harry Potter biến mất và ngược lại. Cả hai vẫn còn cách một bước để trở thành bạn, nhưng họ đã tạo ra một mức độ tôn trọng nhất định với đối phương, và điều đó còn hơn cả những gì cả hai có thể tưởng tượng vài năm trước.
Draco lăn người nằm sấp xuống và vùi mặt vào tay vịn chiếc sofa. Chiếc ghế có mùi mốc không mấy dễ chịu mà Draco không thể gọi tên. Với một tiếng rên nghèn nghẹt, anh lật người trở lại và nhìn vô định lên trần nhà.
Draco không biết bao lâu đã trôi qua kể từ lúc đó, nhưng khi anh kiểm tra đồng hồ thì đã là 1 giờ sáng. Trí óc mụ mẫm của anh thúc giục anh phải đi ngủ, nhưng anh có những vấn đề khác phải giải quyết trước khi cho phép mình đi tìm sự thoải mái của chiếc giường: độc dược.
Một cơn chóng mặt tràn đến khi Draco đứng dậy, nhưng anh xua chúng đi bằng cách lắc lắc đầu và bắt đầu đi đến cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Khi Draco đến căn hầm, anh dừng lại, hít lấy mùi thơm mát lành quen thuộc của đất phát ra từ thứ độc dược anh luôn giữ sôi ở chân cầu thang: Tình Dược, thứ thuốc tình yêu mạnh nhất thế giới.
Bước qua vạc thuốc Tình Dược, Draco đi qua hàng loạt chất lỏng sôi sùng sục khác đến cuối căn hầm nơi có chiếc vạc lớn nhất.
Đến nơi, Draco cẩn thận quan sát thứ bên trong. Đỏ thẫm. Hoàn hảo.
Đặt đũa phép bên cạnh chiếc vạc, Draco với một chiếc áo khoác thí nghiệm từ móc treo trên tường cách đó vài bước và choàng lên. Sau đó, anh khuấy thứ đặc sệt trong chiếc vạc lớn hai lần trước khi lấy quyển sách đã rách nằm trên bàn kế cây đũa phép và liếc trang sách đang mở.

Đó là một trong vài trang ở phần mở đầu và kết thúc mỗi cuốn sách mà nhà xuất bản thường để trống vì vài lí do không rõ. Tuy nhiên, ai đó đã nguệch ngoạc rất nhiều câu chữ ngay ngắn nhưng chen chúc trên trang giấy, và đặt tên là ‘Độc dược Bả Sói II.’
Độc dược Bả Sói II là thứ Draco đã nghiên cứu trong suốt mấy năm qua, kể từ khi anh có được ngôi nhà của chính mình. Đó là thứ độc dược có thể trị khỏi hoàn toàn bệnh nhân bị hóa sói, một phiên bản cải thiện của độc dược Bả Sói đầu tiên, thứ chỉ làm giảm bớt một phần cơn đau của những lần biến hình. Người thầy của Draco, Severus Snape, đã bí mật làm việc không mệt mỏi, cố gắng hoàn thiện độc dược này trong những năm ông theo học Hogwarts nhưng buộc phải bỏ cuộc khi ông tốt nghiệp. Dù vậy, ngay trước cái chết của mình, , Severus đã bắt Draco – người gần giống con trai nhất mà Severus có – phải thề rằng anh sẽ tiếp tục công việc hoàn thành Độc dược Bả Sói II khi Severus chết.
Lời hứa này, cộng với hi vọng tìm ra phương thức chữa trị thực sự cho bệnh hóa sói và sự đam mê vốn có với pha chế độc dược là cách Draco giữ mình bận rộn khi anh không làm việc ở Bộ. Dù anh thỉnh thoảng điều chế vài độc dược khó tìm khác và bán cho những gia đình pháp sư cần chúng, không ai biết về loại độc dược này, bởi anh thích giữ nó làm bí mật của riêng mình.
Giờ đây, Draco thở dài khi nghiền ngẫm những chỉ dẫn dang dở mà Severus viết ra khi còn là học sinh. Anh vội vàng ghi lại vài dòng của mình và gạch đi một dòng của Severus rồi quay lại nhìn chằm chằm vào thứ thuốc kia một lần nữa.
‘Thêm một nhúm phụ tử…’ anh lầm bầm, gõ nhẹ môi dưới vẻ trầm ngâm, ‘một giọt nọc Khổng Nhện sẽ giảm đáng kể ảnh hưởng lên hệ thần kinh, nhưng cũng có thể dẫn đến phản ứng phụ chết người…’
Draco tiếp tục lẩm nhẩm rời rạc từng câu trong khi chăm chú quan sát thứ thuốc xoáy tít trong vạc. Cuối cùng, anh lấy một trong hàng trăm chiếc lọ nhỏ ở cái kệ trên đầu mình và đổ thứ chứa ở trong vào vạc.
Trong nửa giây, không gì xảy ra; và rồi, một vòng khói đen bắt đầu tỏa ra từ độc dược này với một loạt tiếng bùng bục lớn.
Draco bật kêu to và nhanh chóng ghi vội mấy từ dưới những dòng mà anh vừa thêm vào. Khuôn mặt anh bừng lên sự phấn khích, chiếc bút lông vội vã vạch những lời chỉ dẫn lộn xộn vào trang sách.
Giờ đây, được khích lệ bởi sự tiến triển anh vừa có, Draco lấy thêm vài lọ nhỏ nữa, đổ tất cả chất lỏng vào trong một bình lớn hơn và lắc nhẹ. Những tia sáng lóe lên từ thứ hỗn hợp mới trước khi tắt để lộ ra chất màu xanh dương nhạt.
Từ dưới bàn, Draco lôi ra một lồng chuột. Anh mở chốt, lấy một con rồi cài chốt lại.
Đặt con chuột anh vừa lấy lên mặt bàn, Draco hít một hơi thật sâu, nhỏ một giọt chất dịch anh vừa chế trong bình vào miệng con chuột.
Cặp mắt nó lồi ra và cả thân người bắt đầu run rẩy. Nó rít điên cuồng, lăn lộn trên mặt bàn gỗ. Sau đó, móng vuốt nó bắt đầu dài ra, lông bắt đầu ngắn lại. Sau một hồi, cơn đau mà con vật cảm thấy dường như giảm đi, và Draco thấy một con chuột run rẩy, trụi lông với móng vuốt dài bất thường.
Đây không phải là kết quả Draco hướng tới, anh dộng nắm đấm xuống bàn trong thất vọng và nóng nảy lùa tay vào mái tóc vàng hơi rối. Con chuột kêu the thé kinh hãi trước cảnh ấy và cố bò đi nơi khác, một nỗ lực khá vô vọng khi bộ vuốt không cho phép nó di chuyển quá xa.
‘Chủ Nhân?’ một giọng nói run run đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa.
Draco giận dữ quay lại nhìn con gia tinh. ‘Ngươi muốn gì, Lydig?’ anh gằn giọng đầy độc địa.
‘Lydig nghĩ có lẽ Chủ Nhân nên đi ngủ,’ Con gia tinh đáp bằng giọng hiện rõ sự quyết tâm, dù sự khiếp sợ và kinh hãi đong đầy trong đôi mắt nâu lớn. ‘Đã muộn rồi và Chủ Nhân còn phải dậy sau 3 tiếng nữa để đi làm.’

Draco mở miệng để ra lệnh cho con gia tinh biến khỏi căn hầm, nhưng rồi lại khép vào khi anh nhận ra những lời đó đúng đến thế nào. Anh thực sự cần nghỉ ngơi, và cũng không có vẻ anh sẽ đạt được gì đó vào đêm nay. Vì vậy, Draco gật đầu chấp thuận rời cái vạc.
Con gia tinh ngạc nhiên cùng cực khi ông chủ không ra lệnh bắt nó biến đi, lật đật tiến đến giúp đỡ. ‘Ngài có muốn Lydig dọn dẹp chỗ này không ạ?’
‘Không, Lydig, ngươi có thể đi được rồi. Ta sẽ dọn dẹp. Ta không muốn ai đụng vào độc dược của mình.’
‘Thưa rõ ạ,’ con gia tinh the thé, cúi thấp đầu lùi ra khỏi căn hầm. Và rồi, nó khựng lại, như thể đột nhiên nhớ ra điều gì. ‘Lydig quên mất… Chủ Nhân có bưu cú.’
‘Bưu cú?’ Draco nhắc lại, quay mặt qua khi đang cởi chiếc áo khoác thí nghiệm và nhíu mày với con gia tinh. ‘Từ ai?’
‘Thưa Lydig không biết,’ Lydig đáp, lắc đầu nhanh đến nỗi đôi tai to của nó quất cả vào đầu. ‘Lydig để con cú ở trên bàn bếp rồi cho nó uống nước nên chắc nó vẫn còn đó thưa ngài.’
‘Tốt lắm,’ Draco cộc lốc nói. ‘Giờ ngươi có thể đi.’
Draco nhìn con gia tinh lướt ra khỏi phòng trước khi anh treo chiếc áo khoác thí nghiệm lên móc và nhặt cây đũa phép trên bàn. Con chuột đã chuồn mất, nhưng Draco cũng chẳng tốn sức mà tìm nó. Thay vào đó, anh bước đến đầu kia của căn phòng độc dược, lên cầu thang và đi vào bếp.
Tất nhiên, con cú vẫn ở đúng nơi mà Lydig đã nói. Draco không nhận ra nó; đó là một con cú nhỏ đeo vòng cổ có dấu của Bộ Pháp Thuật nên anh đoán rằng tin nhắn mà nó mang tới liên quan đến công việc.
Tuy nhiên khi gỡ lá thư khỏi chân con cú, Draco nhận ra ngay lập tức đó không phải kiểu thư chính thức của Bộ. Một là không viết tên và địa chỉ, thêm nữa giấy da không phải loại Bộ sử dụng.
Tò mò không biết là thư từ ai, Draco mở ra. Hơi thở của anh tắc lại nơi cổ họng ngay khi anh nhìn thấy dòng chữ ngay ngắn trên đầu bức thư: ‘Gửi bạn tâm thư của tôi’.
Thử thách đoàn kết liên bộ. Draco hoàn toàn quên béng nó. Anh rên rỉ khó chịu khi nhận ra mình còn phải viết hồi âm cho người này. Tuy vậy, liếc qua lần nữa thì sự tò mò trong anh dâng lên, và thôi thúc đọc bức thư trở nên mạnh mẽ hơn.
Vì thế, Draco lui về phòng ngủ, mọi suy nghĩ về giấc ngủ biến mất khỏi tâm trí.
(*)Gia tinh: là nhóm sinh vật làm việc cho gia đình phù thủy giàu có. Nó chỉ được giải thoát khi người chủ nó ban cho nó một trang phục (áo, quần, tất…)
Các gia tinh thường bị đối xử không công bằng trong nhà chủ, ăn mặc rách nát. Tuy nhiên phần lớn gia tinh thường hay tôn thờ nhà chủ. Chúng có thể phản đối mọi ý tưởng đào thoát gia đình đó.
Ngoại hình của mỗi gia tinh thường là xấu xí, mỗi con một vẻ riêng, nhưng đều thấp bé, có tai như tai dơi và mắt to.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.