A Thousand Words - Một Nghìn Từ

Chương 14: Nữ hoàng và Giáo sĩ


Bạn đang đọc A Thousand Words – Một Nghìn Từ: Chương 14: Nữ hoàng và Giáo sĩ

Chương 14: Nữ hoàng và Giáo sĩ
Hermione xuống lầu và thấy Harry cùng Ron vừa trở về Hang Sóc vài giây trước.
Hai người đang thấp giọng nói gì đó, cởi chiếc áo choàng phủ đầy tuyết, nhưng họ vẫn nhìn lên mỉm cười khi Hermione và Ginny bước xuống cầu thang.
‘Chào hai người,’ Harry nói, cố giũ tuyết ra khỏi đôi giày ống.
‘Chào Harry,’ Ginny vui vẻ đáp. ‘Em định ôm anh, nhưng em không muốn bị ướt và lạnh lần nữa đâu.’
‘Công việc thế nào? Và hai người đang lầm bầm chuyện gì vậy?’ Hermione hỏi, bước qua chiếc bát vỡ để thực hiện bùa sấy khô vũng nước tuyết tan dưới chân Harry và Ron.
‘Sau bữa tối tụi mình sẽ kể cho bồ,’ Harry nói khẽ, gật nhẹ đầu với bà Weasley, người đang kịch liệt khuấy nồi súp hành. Nét mặt giận dữ của bà, Hermione đoán, phần nhiều có liên quan đến cái bát vỡ mà cô vừa bước qua.
‘Mình lên lầu thay quần áo,’ Ron nói. Hermione ngạc nhiên khi thấy anh bỗng dưng vui vẻ như vậy. Thậm chí anh còn ghì chặt lấy cô, hôn tóc cô trước khi lên cầu thang, nước nhỏ giọt theo từng bước chân.
Lắc đầu, Hermione đi về phía bà Weasley đứng cạnh bếp và lễ phép hỏi, ‘Cháu có thể giúp gì không bác Weasley?’ Bữa tối luôn là một việc lộn xộn ở Hang Sóc, và cùng với Fred, George, Alicia, Angelina, tức là có thêm bốn miệng ăn và nhiều hỗn loạn hơn.
‘Cưng có thể giúp bác dọn bàn không Hermione?’ bà Weasley hỏi, cảm kích nhìn lên khỏi nồi súp hành. ‘Cẩn thận những chiếc đĩa vỡ đấy – Fred và George lại bắt đầu rồi –‘
‘Con đoán chẳng có gì thay đổi cả,’ Ginny nhăn nhở đứng sau họ. Hermione quay lại và thấy Ginny đã bắt đầu đặt đĩa (những cái chưa bị bể) xung quanh bàn.
Hermione cười to tán thành. ‘Mà họ đâu ạ?’ cô hỏi, lấy một đống dao và dĩa, đặt cạnh những chiếc đĩa mà Ginny vừa xếp.
‘Hai đứa nó đã đưa Alicia và Angelina đến Hẻm Xéo sau khi tiến hành tàn phá chỗ này rồi,’ bà Weasley đáp, bực mình thấy rõ. ‘Nói rằng chúng muốn có một bữa tối riêng tuyệt vời với nhau.’
‘Mẹ, họ sẽ ở đây hai tuần nữa mà,’ Ginny kiên nhẫn nói. ‘Đâu cần phải căng thẳng vì sự vắng của họ.’
‘Mẹ biết,’ bà Weasley thở dài. ‘Chỉ là vụ giết người gần đây làm mẹ hơi sợ… ai biết có gì đang rình rập ngoài đó… với tất cả những gì chúng ta biết, lũ Tử thần Thực tử đang tính đứng dậy lần nữa cùng một thủ lĩnh mới.’
‘Mẹ tưởng tượng thái quá rồi,’ Ginny nhẹ nhàng nói. ‘Hơn nữa, nếu bị một trong số bè lũ cũ của Voldemort tấn công họ cũng sẽ ổn thôi. Con chắc chắn họ sẽ ném
Ngòi nổ Chăng bẫy ra và trốn thoát trước khi chúng kịp làm hại họ.’
Bà Weasley cười lo âu. ‘Mẹ cho là vậy…’
‘Đừng lo bác Weasley,’ Hermione an ủi nói. ‘Nếu chúng cháu đi làm nghe ngóng được gì, chúng cháu sẽ cho bác biết.’

Ngay lúc ấy, tiếng ai đó húng hắng làm Hermione và Ginny cùng quay lại. Harry và một Ron cáu tiết đang đứng dưới chân cầu thang.
‘Bữa tối xong chưa ạ?’ Harry hỏi nhanh, bồn chồn nhìn Ron.
‘Vài phút nữa thôi, hai đứa ngồi xuống đi,’ bà Weasley đáp mà không quay lại. Bà đang dùng đũa phép hướng nồi súp đổ từng lượng lớn vào năm cái bát.
Băn khoăn, Hermione hỏi, ‘Anh ổn chứ Ron?’ Cô kéo ghế ngồi xuống.
Ron đáp lại bằng một cái trừng mắt, trả lời qua đôi môi mím chặt, ‘Chúng ta cần nói chuyện.’
Hermione hoảng hốt nhìn tai Ron đang đỏ dần lên, một dấu hiệu không tốt tẹo nào.
Cô trao đổi ánh nhìn bối rối với Ginny nhưng không nói gì cả, đoán rằng cuộc ‘nói chuyện’ của Ron sẽ đến ngay sau bữa tối.
‘Vậy Hermione,’ Ginny bình thản nói, giúp mẹ mang ra đĩa bánh mì và bánh thịt gà xông khói, ‘chị có định đón đêm Giáng Sinh với chúng em không?’
‘Đón đêm Giáng Sinh?’
‘Vâng, nhớ chứ, chúng ta cùng Neville và bà anh ấy.’
Với một tiếng ‘Ồ!’ nho nhỏ, Hermione nhớ ra điều Ginny đang nói. Mỗi năm, nhà Weasley cộng thêm Hermione và Harry đều đón đêm Giáng Sinh cùng nhà Longbottom. Điều đó đã trở thành thói quen từ hai năm trước. Bà Weasley thường khăng khăng cả gia đình cùng đi bởi theo bà nói đó là ‘một trải nghiệm gắn bó tuyệt vời’.
Hermione định trả lời cô sẽ vẫn đi như thường lệ, nhưng chợt nhớ ra mình đã hẹn gặp Shadow vào đêm Giáng Sinh. Mình chỉ việc đổi ngày hẹn thôi… lùi lại một ngày cũng đâu ảnh hưởng đến ai…
‘Không, chị xin lỗi, năm nay chị không đi.’
‘Tại sao?’ Ron gắt gỏng hỏi, phớt lờ sự phản đối từ Ginny và bà Weasley. Hermione chớp mắt.
‘Lịch… lịch em bận hết rồi,’ cô nói dối, thầm nhăn nhó. Chỉ là một lời nói dối vô hại thôi, cô tự trấn an. Chỉ lần này thôi.
Ron nheo mắt nhưng không nói thêm gì nữa mà thay vào đó xé một mẩu bánh mì với nhiều lực hơn cần thiết.
Bối rối trước thái độ kì lạ của Ron, Hermione tiếp tục chầm chậm phết bơ lên chiếc bánh mì. Cô suy nghĩ về những nguyên nhân khả thi khiến Ron thay đổi tâm trạng như vậy. Liệu có phải về việc anh và Harry vừa thảo luận mà Harry không muốn bà Weasley biết không?
‘Lại có thêm một vụ ngưới sói tấn công,’ Harry đột nhiên nói. Bà Weasley đánh rơi chiếc thìa, làm súp hành bắn lên người. Nhưng bà cũng không bận tâm bởi bản thân đang nhìn Harry trong sự kinh hoàng. ‘Đó là điều mình định kể với bồ sau bữa tối,’ Harry nói thêm với Hermione.
Khiếp hãi, Hermione đặt bánh mì xuống và đưa tay che miệng. ‘Ôi Harry, khủng khiếp quá!’

‘Mình biết. Chuyện mới xảy ra vài giờ trước thôi, và đủ gần Hogsmeade để Robards giao nhiệm vụ cho bồ và Ginny gia nhập nhóm Thần Sáng cùng Pháp sư Thủ tiêu hộ tống các học sinh về nghỉ lễ tại sân ga vào ngày mai.’
Vẫn kinh ngạc bởi thông báo của Harry, Hermione chỉ có thể lặng người gật đầu.
Ginny là người lên tiếng hỏi câu hỏi mà Hermione không thể. ‘Có ai… anh biết đấy?’
‘Không, không ai bị cắn vì giờ chưa phải tuần trăng tròn. Nhưng một cô bé 11 tuổi tên Bianca… họ nói đó là những vết thương chí tử.’
Im lặng. Hermione thấy choáng váng khó thở như thể mới chạy đường dài vậy.
Mười một tuổi ư? ‘Là…’ cô nuốt khan, cố nói lần nữa. ‘Là Greyback sao?’
‘Chắc chắn là hắn,’ Ron xen vào, xao nhãng tạm thời khỏi tâm trạng tồi tệ lúc trước bởi cuộc bàn luận. ‘Đầu tiên là cuộc tấn công ở Bristol, và giờ là đây. Và hắn là kẻ duy nhất tấn công trẻ em thậm chí khi hắn còn chưa biến hình.’
‘Ôi trời ơi,’ bà Weasley thầm thì. Bà đặt tay lên ngực, hơi lả đi. ‘Mười một ư?’
Harry buồn bã gật đầu. ‘Tất cả những gì cháu biết là cô bé đang chơi cùng cha ở công viên, và cô bé bị tấn công. Người cha cố đánh choáng gã đàn ông – Greyback – nhưng ông ấy lại bị đánh choáng từ phía sau. Ông tỉnh dậy thấy con gái mình đã biến mất. Cô bé… họ tìm thấy cô bé trong cánh rừng cách đó vài dặm.’
Cả bàn ăn lại rơi vào im lặng. Suốt quãng thời gian còn lại của bữa tối, hầu như không lời nào được thốt lên bởi mọi người đang cố hấp thu tin tức ảm đạm mà
Harry mang đến.
Ngay khi ăn xong, Hermione đứng lên và xin phép rời đi. Không ai nói gì, Hermione thu dọn đĩa của mình, đặt lên bàn bếp và đi ra càng nhanh càng tốt. Không khí thật ngột ngạt và cô muốn thoát khỏi nó.
Lúc Hermione chuẩn bị lên lầu, cô nghe tiếng Ron cũng xin phép rời đi ngay sau mình. Vài phút sau, cô thấy tay anh đặt trên vai mình và cô quay lại nhìn anh.
‘Gì vậy?’ cô hỏi, nhớ ra anh đã bảo cần nói chuyện.
‘Cái này!’ Ron cáu tiết nói, rút trong túi ra một lá thư. ‘Đây là cái quái gì thế?’
Hermione cau mày. ‘Một bức thư.’
‘Chỉ là một lá thư sao?’ Ron rít lên. Anh vẫy nó trước mặt Hermione. ‘Em vẫn liên lạc với hắn ta đúng không? Và bây giờ là gì? Gặp mặt nhau sao?’

Run run lo sợ, Hermione nhận ra Ron đang cầm lá thư cô viết cho Shadow. Sao anh ấy có được nó chứ? Cô điếng người nghĩ, lướt qua trong đầu những hành động trước đó. Cô mang nó lên lầu, gài nó dưới khung gương… nó chắc hẳn đã rơi ra và khiến Ron chú ý.
‘Ron –‘
‘Lí do lần này của em là gì?’ Ron hét. Ron thọc mạnh ngón tay vào những câu chữ trên giấy da. ‘Lịch em bận vào đêm Giáng Sinh đúng chứ? Em còn định nói ra những thứ nhảm nhí gì nữa để có thể đi gặp hắn ta? Lần nữa?’
‘Ron!’ Hermione kêu lên trách móc. ‘Anh bình tĩnh để em giải thích được không?’
‘CHẲNG CÓ GÌ ĐỂ GIẢI THÍCH CẢ!’ Ron rống. Anh trông như một người điên; mái tóc đỏ rực lỉa chỉa lung tung, những chấm tàn nhang nổi bần bật đối nghịch với làn da trắng bệnh vì giận dữ của anh.
‘Vì Chúa, Ron, bọn em gặp nhau một lần và tất cả chúng em nói là công việc!’
‘Em thậm chí chẳng biết gì về hắn cả!’ Ron thét. ‘Và giờ em nói dối để được ở bên hắn!’
‘Ở bên hắn?’ Hermione lặp lại vẻ khó tin. Sự phẫn nộ bùng lên trong cô, và cô thấy má mình đỏ bừng vì giận dữ. ‘Đủ rồi! Em mệt mỏi khi anh quản mọi chuyện của em như thể nó là của anh vậy! Nếu anh tin em thì chẳng có gì phải lo lắng cả!’
Ron sững sờ trước cơn bùng phát của Hermione. Trong một giây, miệng anh há ra rồi ngậm lại như cá mắc cạn. ‘Tin – tin em –‘ anh lắp bắp.
‘Đúng, tin tưởng em!’ Hermione thét, những giọt nước mắt thất vọng đong đầy đôi mắt. ‘Bởi đó là việc một người bạn trai đúng nghĩa làm. Họ có lòng tin vào sự chung thủy của bạn gái mình!’
‘Sao em có thể mong anh có niềm tin vào sự chung thủy của mình khi em rong ruổi xung quanh với – với một gã em chưa bao giờ gặp – và nói dối anh về việc đó chứ?’
‘Có thể bởi em biết anh sẽ phát hỏa như thế này nếu anh biết!’ Hermione nói to, vung hai tay lên. ‘Thôi cư xử như em chỉ có thể nhìn mỗi anh nếu em hẹn hò với anh đi Ronald!’
‘Vậy thì sao?! Em không đúng khi –‘
‘Đúng?’ Hermione bật lại với một tiếng cười nhạo báng, cắt lời Ron. ‘Anh đang thuyết giảng em về đúng sai sao? Có cần em nhắc anh nhớ những lúc ở trường khi –‘
‘ANH CẦN EM LÀM ĐIỀU CHẾT DẪM ĐÓ ĐẤY!’ Ron rống lên trước khi Hermione kịp nói hết câu. ‘Chuyện này vượt xa việc giải quyết đống bài tập chết tiệt của em! Em hành xử như thể mọi người đều phải tuân theo mọi điều ước và mệnh lệnh của mình, Hermione. Như thể anh phải ngồi ngoài khi em đi đùa giỡn xung quanh sau lưng anh, như thể không ai được phép lên tiếng nếu em không nói vậy!’
Đến đó, Ron nắm chặt mép lá thư của Shadow và xé nó thành hai mảnh. Như thấy chưa đủ, anh rút đũa phép, không mong muốn gì hơn là làm tất cả dấu vết của lá thư biến mất mãi mãi. Tuy nhiên trước khi Ron nói ra câu thần thú, Hermione chộp lấy cổ tay anh và giằng cây đũa phép ra.
‘Dừng lại!’ Hermione thét, đẩy anh ra xa khi anh cố lấy lại chiếc đũa phép. ‘Dừng lại đi! Đừng nghĩ anh có thể kiểm soát cuộc sống của em, Ron, vì anh không thể đâu!’
Nức nở chán nản, cô dúi chiếc đũa phép vào tay Ron, xô người qua anh, loạng choạng xuống cầu thang, băng qua sảnh và ra khỏi cửa. Trước khi đóng sầm cánh cửa say lưng, cô quay lại hét, đầy nước mắt, ‘Em không hoàn hảo, Ron, nhưng anh cũng vậy – nên đừng biến em thành kẻ duy nhất có tội!’
Ngay khi vừa ra ngoài, Hermione bật khóc nức nở. Vài phút, cô để sự thất vọng và hờn dỗi của mình thấm qua nước mắt. Mọi thứ trở nên quá sức chịu đựng với cô.
Công việc, vụ giết người, người sói tấn công, giữ bí mật về Shadow, và giờ là Ron.
Sao anh ấy không chịu thấu hiểu dù chỉ một lần? Hermione nghĩ, nổi đóa, sự nức nở dần dịu đi, khiến cô hít vào không khí lạnh lẽo của đêm. Buộc mình lờ đi giọng nói khe khẽ nhắc rằng cô đã nói dối anh và các thành viên Weasley khác, Hermione cáu tiết lau gò má ướt nhem. Cô quyết định không kể với Ron về Shadow bởi cô không muốn anh buồn, không phải bởi cô nghĩ mình làm sai điều gì.
Cũng không lâu lắm trước khi Hermione bắt đầu nhận thấy cô lạnh đến thế nào.

Trời vẫn đang đổ tuyết và giờ cô nhớ ra mình không mang theo áo choàng khi lao ra khỏi cửa. Rùng mình, Hermione chỉ đũa phép vào mình và thì thầm,
‘Tepicorpus!’ Tức thì, một bong bóng ấm áp trùm lấy cô.
Hermione biết không sớm thì muộn, ai đó (có lẽ là Ginny hoặc Harry, cô tự nhủ) sẽ đi tìm cô. Lúc này cô không hề có tâm trạng về nhà, cô quyết định tản bộ. Để soi đường, cô phù phép ra một quả cầu lửa nhỏ từ đầu đũa phép và đặt lên lòng bàn tay mình – một câu thần chú cô học từ thầy Lupin và điều chỉnh nó để phù hợp với yêu cầu của mình.
Hermione đi trong đêm đen điểm những đốm tuyết, suy nghĩ vơ vẩn về Shadow. Cô băn khoăn anh đang ở đâu và có một mình không. Trái tim cô nhức nhối khi nhớ lại lá thư trước và lời thú nhận về sự cô độc của anh. Liệu anh ấy có trải qua Giáng
Sinh một mình không? Dù đang giận dữ với Ron, cô không thể tưởng tượng phải trải qua kì nghĩ lễ mà không có ai đó đồng hành, bất kể đó là bố mẹ cô hay nhà Weasley và Harry.
Ý nghĩ Shadow ở nhà lẻ loi cô đơn khi giai điệu của những khúc hát Giáng Sinh tràn qua ô cửa sổ mở khiến Hermione không yên. Cô ngước nhìn lên, và khi làm vậy, cô ngạc nhiên khi thấy một bông tuyết lớn rơi xuống phía cô, vững vàng. Lúng túng,
Hermione tiếp tục nhìn đốm trắng đến khi hình dáng mập mờ của con cú tuyết trở nên rõ ràng hơn.
‘Mày làm gì ở đây?’ Hermione lẩm bẩm khi con cú đáp xuống bụi cây xơ xác gần đó.
Cô cẩn thận lại gần con vật, lập tức nhớ đến con cú trước của Harry, Hedwig. Con cú này trông giống y Hedwig, nhưng không thể là nó được bởi Hedwig đã chết vài năm trước.
Con cú chớp đôi mắt hổ phách tối màu khi Hermione lại gần. Như để trả lời câu hỏi của cô, nó chìa ra một chân, để lộ lá thư mình đang mang.
Hermione khựng lại, lúng túng. Bạn bè cô không ai có một con cú tuyết cả. Tò mò, cô với tay gỡ lá thư khỏi chân con cú.
‘Cảm ơn,’ cô nói, khẽ mỉm cười.
Con cú rúc lên đầy trang nghiêm trước câu nói ấy. Tuy nhiên, thay vì bay lẫn vào màn đêm, nó xù bộ lông vũ và nhìn Hermione chờ đợi.
Đoán rằng người viết lá thư này muốn cô gửi hồi âm cho con cú, Hermone mở tờ giấy da cuộn chặt mình đang cầm và nhìn dòng đầu tiên. Trái tim cô đập lỡ một nhịp khi đọc dòng chữ, ‘Starlight thân mến,’ viết nhỏ nhắn ngay ngắn. Lá thư từ Shadow.
Hermione bồn chồn nhìn qua vai, như để chắc rằng Ron không ở đằng sau mình.
Rồi với một cơn run run phấn khích, cô bắt đầu đọc những dòng chữ của Shadow.
Starlight thân mến,
Nói thật là tôi đã viết một lá thư rất dài và chuẩn bị gửi cho bạn. Tuy nhiên, tôi thích trò chuyện trực tiếp với bạn hơn nên cố gắng tối giản bức thư hết mức có thể: Bạn muốn gặp mặt lần nữa không? Nếu đồng ý, hãy gửi hồi âm cho Latera (cú của tôi) với thời gian và địa điểm.
Chân thành, Shadow.
Tim cô đang đập dữ dội hơn bao giờ hết, Hermione vội vã lục tìm túi áo chùng. Cô chưa bao giờ thấy biết ơn hơn rằng mình luôn mang theo bút lông và giấy da. Sau vài giây, cô lấy từ trong túi ra một chiếc bút lông đại bàng méo mó nhưng đầy đủ chức năng.
Cố gắng hết sức khi không có một bề mặt phẳng để tựa, Hermione nguệch ngoạc vào mặt sau lá thư của Shadow, chỉ trong vài giây chần chừ, 6 giờ tối đêm Giáng Sinh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.