A Quick Bite

Chương 7


Đọc truyện A Quick Bite – Chương 7

Greg lặng im và đầy căng thẳng khi họ lẻn đưa anh ra khỏi căn nhà rộng lớn anh bị giam giữ. Anh vẫn lặng im căng thẳng như thế khi họ chen chúc nhau lên một cái xe thùng lớn màu xanh trong garage, mơ hồ lắng nghe Mirabeau giải thích cho Lissianna nghe rằng ai đó tên là Bastien đã gửi nó tới cho Marguerite dùng khi bà có khách ở chơi, và họ đang mượn nó cho chuyến du ngoạn này vì họ quá đông và không ngồi vừa cái xe Jeep của Thomas.

Greg chú ý thấy cái tên trên thân xe khi Thomas kéo anh đến ngồi ở ghế trước : Tập đoàn Argeneau. Anh ghi lại cái tên này vào bộ nhớ của mình.

Đám còn lại trong nhóm cũng ngồi vào xe lặng lẽ như anh khi Thomas khởi động chiếc xe và dùng một cái điều khiển mở cửa garage. Họ đều rất căng thẳng khi anh ta nhẹ nhàng lái chiếc xe về phía trước và dọc theo đường mòn dành cho ô tô. Greg đoán là họ đều lo ai đó sẽ chạy nhào ra khỏi nhà và chắn trước đầu xe ngăn họ lại. Điều đó đã không hề xảy ra và họ tới cuối con đường mòn trước nhà một cách bình yên.

“Tới đâu nào?” Thomas hỏi khi anh lái xe lên đường cái.

Greg ngập ngừng miễn cưỡng khi phải đưa địa chỉ nhà riêng của anh. Ngay khi anh định đưa địa chỉ văn phòng mình, anh nhớ ra là cặp táp và áo khoác cùng ch chìa khóa của anh trong túi vẫn nằm lại trong phòng ngủ của Lissianna. Anh đã mang chúng theo mình đêm qua và đã quên không mang theo chúng khi ra khỏi phòng. Nhưng chẳng khi nào anh liều mạng quay lại đó cùng họ lần nữa. Anh sẽ ‘may mắn’ đụng độ với Marguerite và bà sẽ túm họ lại không cho họ đi đâu hết cho xem.

Cuối cùng, Greg cũng phải miễn cưỡng đưa địa chỉ căn hộ của anh. Ít nhất ở đó người gác cổng có thể giúp anh vào tòa nhà và gọi người quản lý để lấy cho anh một chùm chìa khóa dự phòng. Ngoài ra đó là một toà nhà được bảo vệ khá an toàn. Có vẻ họ sẽ không thể cứ thế bước vào lôi anh ra nếu họ đổi ý phút chót.

Chuyến đi dường như dài đằng đẵng với Greg. Anh ngờ là mình không phải người duy nhất cảm thấy điều đó. Trong khi hai cô bé sinh đôi liên hồi trò chuyện, rõ ràng cho là cả màn này là một cuộc phiêu lưu thú vị, thì đám lớn hơn lại lặng im phần lớn thời gian. Ít nhất cho tới khi họ vào tới thành phố. Và rồi anh nghe thấy Elspeth thì thầm tên Lissianna. Sự thật là cô đang thì thầm khiến anh vô thức cố gắng tập trung nghe cô nói gì.

“Lissi, chị nhận thấy có vài làn sóng giận dữ phát ra từ chỗ Greg. Có chuyện gì xảy ra lúc bọn chị đi thay đồ à?”

“Giận dữ ư?” Lissianna nghe có vẻ rất quan tâm. “Chị chắc không?”

Ồh đúng là giận dữ đấy. Greg giận dữ nghĩ, và nhíu mày với việc Elspeth có thể cảm thấy điều đó. Anh thật sự phải cẩn thận khi ở quanh đám người này. Anh đã tin là Marguerite có khả năng tâm lý khá mạnh. Vậy thì sao những người khác không có chứ?

“Anh ta đã im lặng từ lúc bước vào nhà tắm.” Giọng nói nghiêm trang của Lissianna kéo anh lại với cuộc đối thoại về mình. “Nhưng em đã nghĩ anh ta chỉ căng thẳng về việc làm sao ra khỏi nhà mà không bị mẹ em túm lại thôi.”

“Ồh, ừhm, có khi đấy là lý do cũng nên.” Elspeth nói, giọng không tin tưởng lắm.

“Em muốn chị đọc tâm trí anh ta cho em không?” Mirabeau lặng lẽ nói.

“Gì cơ? Lissianna, chị vẫn chưa đọc anh ta ư?” Không nghi ngờ gì là cái giọng nửa thì thầm nửa hét lên đó đến từ một trong hai cô sinh đôi. Anh nghĩ chắc là Juli vì cô có vẻ là người nói trước trong cặp đôi.

“Chị ấy không thể đọc được anh ta mà, nhớ không?” Jeanne Louise tham gia cuộc nói chuyện. “Thế nên chị ấy mới cắn anh ta.”

Juli thở dài. “Em ước chúng em có thể ‘kiếm ăn ngoài luồng’ như chị. Một lần thôi, ít nhất để biết nó ra sao. Có vẻ việc đó vui hơn là máu đóng túi.”

“Hai đứa sẽ được thôi mà.” Elspeth nói. “Mẹ sẽ đưa hai đứa ra ngoài khi các em đủ mười tám tuổi.”

“Phải rồi phải rồi.” Juli thở dài nóng nảy. “Để bọn em có thể biết làm sao để kiếm ăn một cách tự nhiên khi nào có trường hợp khẩn cấp nghiêm trọng mà chỉ có con đường duy nhất đó.”

Cô nói như thể học vẹt từng từ, như thể cô đã nghe chúng hàng ngàn lần trước đó. Greg vô thức chú ý, nhưng não anh đang cố tìm ra nghĩa của những gì họ đang nói. Anh không có tý ý niệm nào về những gì họ đang nói chuyện. Lissianna đâu có cắn anh ; cô chỉ cà nhẹ răng một cái, nhưng phần lớn là cô nút cổ anh và chắc là để lại cho anh một dấu hôn to uỵch thôi. Nhắc tới nó, anh ước gì mình nhớ ra việc kiểm tra nó khi vào phòng tắm. Nhưng suy nghĩ của anh lúc đó đang bị phân tán bởi cái nỗi sợ hãi kinh khủng của cô không gì khác hơn là chứng sợ máu mà thậm chí anh còn không nghĩ tới nó.

“Nhưng nếu lỡ chúng em có một tình huống khẩn cấp trước khi tròn mười tám tuổi thì sao?” Vicki hỏi.

“Thì các em sẽ chỉ phải hi vọng là sẽ không có chuyện đó xảy ra trước ngày sinh nhật mười tám tuổi thôi.” Elspeth nói ngắn gọn.


“Thật không công bằng.” Juli nói, giọng giận dỗi. “Các người được kiếm ăn ngoài luồng khi còn trẻ hơn chúng em kia mà.”

“Juli, khi đó không có cách nào khác để tự nuôi dưỡng cả.” Jeanne Louise kiên nhẫn nói.

“Em có cần chị đọc tâm trí anh ta để xem có vấn đề gì không Lissi?” Greg chắc chắn đó là giọng của Mirabeau. Câu nói đã ngắt ngang câu than phiền của Juli. Thật ra, nó dường như kết thúc luôn cuộc nói chuyện trước đó. Greg thấy mình nín thở với sự im lặng trong xe, và tự hỏi có cách nào anh ngăn cô gái đó đọc suy nghĩ của mình hay không. Giả sử anh khiến tâm trí trống rỗng chẳng hạn? Hay là…

“Đến nơi rồi.” Cái thông báo vui vẻ đó khiến Greg nhìn quanh. Thomas tránh đầu ra khỏi cửa sổ và kéo phanh thắng xe dừng lại. Cứ như là đáng ra anh ta phải tránh ra ấy, cửa sổ của cái xe thùng đã đều được phủ một lớp sẫm màu. Như thể cả chiếc xe đang đeo kính râm, vậy mà Thomas dường như vẫn khó chịu với làn ánh sáng được lọc qua cửa kính

Greg ngó ra ngoài cửa sổ về phía tòa nhà nơi có căn hộ của anh. Sau khi ngập ngừng một lát, anh mở cửa bước ra ngoài, rùng mình với cái lạnh đập vào mặt. Anh gần như là cứ bỏ đi như thế, nhưng cái gì đó khiến anh quay lại nhìn chiếc xe. Ánh mắt anh lướt qua từng người một. Họ đều nhìn trả lại với vẻ nghiêm trang.

“Cám ơn, vì đã cởi trói cho tôi và đã chở tôi về.” Anh miễn cưỡng thốt ra, và rồi gật đầu trước khi đóng cửa lại và rảo bước trên vỉa hè về phía tòa nhà, mỗi bước đều chắc chắn là ai đó sẽ nhào ra và cố kéo anh lại. Anh thở dài nhẹ nhõm khi anh trượt người qua tấm cửa kính vào thang máy.

***

“Lissi, lên ngồi ghế trước đi.” Thomas nói khi Greg bước vào tòa nhà.

Lissianna cởi dây lưng an toàn và trèo lên ghế trước. Ngay khi cô đóng thắt lưng an toàn lại, Thomas mở máy và lái xe hòa vào dòng xe cộ.

“Anh đã đọc anh ta trên đường về.” Thomas nói.

“Anh cũng đọc được anh ta sao?” Lissianna nhíu mày hỏi. Mọi việc đủ tệ hại khi mẹ cô có thể đọc được anh còn cô thì không rồi. Marguerite lớn tuổi hơn Lissianna rất nhiều, và do đó mạnh mẽ hơn. Cô thậm chí còn chấp nhận được nếu Mirabeau có thể đọc được anh ta vì bạn cô lớn hơn cô hai trăm tuổi. Nhưng Thomas chỉ hơn cô có bốn tuổi, vậy mà anh cũng đọc được sao? Tại sao chỉ có cô là không đọc được người đàn ông đó?

Nhận ra là tất cả đám chị em họ ngồi phía sau giờ đang ngả người ra trước nóng lòng chờ nghe những gì sắp được nói ra, nên cô hỏi lại. “Rồi sao?”

“Đúng là anh ta rất điên tiết.”

“Tại sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.

“Anh đoán là anh ta có hỏi nỗi sợ hãi của em là gì khi bọn anh xuống nhà thay đồ phải không?” Thomas hỏi. “Và em bảo anh ta rằng đó là chứng sợ máu?”

Khi Lissianna gật đầu, anh ta nói tiếp. “Đấy là lý do anh ta điên tiết đấy.”

Mirabeau là người đầu tiên thốt ra lời. “Chị không hiểu. Tại sao việc đó lại khiến anh ta điên tiết như thế?”

“Dì Marguerite phá ngang nghỉ phép của anh ta, lôi anh ta về nhà, trói nghiến anh ta vào giường, tất cả chỉ để nỗ lực khiến anh ta giúp chữa trị chứng sợ hãi của Lissi.” Thomas chỉ ra. “Và rồi tất cả chúng ta đều nhấn mạnh rằng chứng sợ hãi đó rất tồi tệ và phá hủy cuộc sống của con bé.”

“Thì đúng thế mà.” Elspeth lầm bầm.

“Phải, đúng thế. Nhưng chứng sợ máu đâu phải chứng gì gây ảnh hưởng lớn lao lắm cho người bình thường đâu.” Anh chỉ ra.


“Nhưng Lissianna không phải người bình thường.” Jeanne Louise nói. “Chị ấy cần có máu để sống. Máu là nguồn thức ăn của chị ấy.”

“Chính xác.” Thomas đồng ý. “Nhưng Hewitt không biết điều đó, có phải không nào?”

“Ôi…” Là Juli và Vicki đồng thanh nói ra lời, nhưng nó vang vọng trong đầu đám phụ nữ khi họ nhận ra điều đó.

“Vậy chúng ta phải bảo anh ta rằng chị là ma cà rồng thôi.” Vicki nói. “Thế là anh ta sẽ hiểu.”

“Ừh, anh ta sẽ hiểu ngay lập tức í.” Mirabeau nạt lại. “Anh ta sẽ nghĩ chúng ta điên cả rồi. Hơn nữa, em có thật sự nghĩ là anh ta sẽ để chúng ta tới đủ gần để nói với anh ta điều đó không? Trời ạ, anh chàng có khi đang chuẩn bị chuyển nhà khi chúng ta đang bàn tính ấy chứ.”

“Mirabeau nói đúng.” Jeanne Louise nói. ”Anh ta hẳn sẽ sắp xếp chuyển nhà, và anh ta sẽ không giúp.” Cô nhíu mày. “Nhưng điều em không hiểu, anh Thomas, là nếu anh đã biết tất cả những điều này, tại sao anh còn để anh ta đi?”

Thomas không trả lời Jeanne Louise mà liếc về phía Lissianna thay vào đó. “Em còn muốn để anh ta đi hay không?”

“Có,” Cô nói ngay không suy nghĩ. “Anh ta không thể bị điều khiển hay giúp bình tĩnh được. Mẹ đã sai lầm khi bắt cóc anh ta.” Thường thì họ có thể thâm nhập vào ý muốn của người bình thường và cấy vào đó những suy nghĩ cũng như gợi ý. Với những người khác, thậm chí Marguerite còn có thể khiến họ cầu xin, sung sướng khi được ở đó, sẵn lòng giúp đỡ bất cứ điều gì. Sẽ hoàn toàn an toàn khi để họ lang thang trong nhà mà không lo là họ sẽ cố bỏ chạy hay thậm chí có ý muốn bỏ chạy cho tới khi bà buông tha suy nghĩ của họ… và tới lúc đó bà sẽ xóa toàn bộ câu chuyện trong trí nhớ người đó, để lại những ký ức khác thay thế vào đó. Có thể coi như họ đánh cắp chút thời gian của những người này, khoảng thời gian mà người đó thậm chí còn không biết là đã mLissianna có thể chấp nhận điều đó như là một điều độc ác nhưng cần thiết để chữa trị chứng sợ hãi của cô.

Nhưng Greg không phải ‘những người khác’. Anh có vẻ khá mạnh mẽ và chống cự lại để tự điều khiển tâm trí. Anh đáng ra sẽ phải bị trói lại trong suốt quãng thời gian ở đó, và họ sẽ phải bắt ép anh chữa bệnh cho cô với những lời đe dọa hay hứa hẹn sự tự do. Điều đó với cô là không chấp nhận được… Và cô biết mẹ cô sẽ đồng ý một khi bà vượt qua cơn giận dữ ban đầu về việc họ thả Greg tự do.

“Phải.” Cô lặp lại. “Em vẫn muốn để anh ta đi, kể cả khi em biết điều đó nghĩa là anh ta sẽ không trở lại và chữa cho em.”

“Anh biết em sẽ nói thế.” Thomas bảo cô và liếc vào kính chiếu hậu nhìn em gái mình và nói thêm. “và đó là lý do anh không ngăn anh ta đi.”

Không ai nói thêm điều gì, và họ cứ lặng im như thế trong suốt quãng đường còn lại. Chỉ tới khi Thomas đỗ xe vào trong gara một lúc sau thì mới có tiếng thốt lên. Và đó là Juliannna.

“Uh oh. Dì ấy trông… giận dữ ghê quá.” Cô nửa thì thầm, nửa lo lắng.

Lissianna đang tháo khóa dây lưng an toàn bèn ngước lên và nhăn mặt khi cô thấy mẹ mình đứng ở khung cửa đang mở, nối giữa toà nhà với cái garage. Marguerite Argeneau quả là trông rất giận dữ. Thậm chí điên tiết là khác. Có vẻ Mẹ cô cũng dậy sớm như họ. Lissianna thở dài và thả cho cái dây lưng an toàn trượt vào chỗ của nó và với tay nắm lấy chốt mở cửa.

“Chờ tụi em với.” Juli hét lên, cuống quít để tới chỗ cô và cả cái xe thùng vang lên những tiếng trượt mở cửa xe phía sau. “Chúng ta đồng hội đồng thuyền mà, nhớ không?”

Jeanne Louise bắt gặp ánh mắt của Lissianna và mỉm cười khích lệ. “Sẽ không tệ lắm đâu mà.” Cô trấn an một cách không tin tưởng lắm. “Ý em là, dì ấy có thể giận cỡ nào cơ chứ?”

Sợ điên người, Lissianna mất một lúc mới quyết định khi cô ngó mẹ mình đang đi qua đi lại trước mặt.

Marguerite đã chờ cho tới khi tất cả bọn họ ra khỏi xe và bước tới chỗ bà mới quát. “Vào đây !” và bà đi trước dẫn họ vào phòng khách nơi dì Martine đang chờ. Bà dẫn mấy anh chị em vào phòng và chờ đủ lâu để họ vào hết trong phòng, nhưng không đủ để họ có thể ngồi xuống, và rồi quay phắt lại lạnh lùng nhìn họ chờ câu giải thích. Lissianna là người phun ra việc họ về nhà. Và dường như cả tiếng sau, mà cũng có thể chỉ là vài phút sau, Marguerite vẫn đang đi đi lại lại trước mặt họ, cố gắng kiềm chế cơn giận cực điểm của bà.

Cuối cùng bà quay lại nhìn họ. Môi mím lại tựa như không biết nói gì, và rồi bà lắc đầu hỏi lại. “Mấy đứa làm gì cơ?”


Lissianna cắn môi khi nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên mặt mẹ. Cô đã lo lắng là bà sẽ không vui với tin đó, nhưng là với tâm trạng giận dữ kìa. Cô không trông chờ bà phản ứng như thể bà vừa nghe tin cả thành phố đang khám xét nhà họ với đuốc và gươm giáo trong tay.

“Mẹ à,” Lissianna thở dài. ”Anh ta đang buồn, anh ta đã lỡ chuyến bay và…”

“Anh ta chẳng lỡ cái quái gì cả.” Marguerite cắt lời cô một cách bứt rứt. “Ta đáng ra sẽ đặt vào đầu anh a ký ức về một kỳ nghỉ tuyệt vời. Anh ta đáng ra đã có thể về nhà thoải mái và vui vẻ như thể anh ta thật sự vừa đi nghỉ về. Có lẽ còn tốt hơn ấy chứ vì anh ta đáng ra đã có thể tránh những chuyện khó chịu của cuộc sống bình thường, kỳ nghỉ bình thường như là chuyến bay bị trễ, kiểm tra hải quan, cháy nắng hay là ngộ độc thực phẩm rồi.”

Marguerite nhắm mắt và thở dài, bà quay lại đi về hướng quầy rượu và cái tủ lạnh sau đó, miệng hỏi. “Thế con đã để ký ức gì vào đầu anh ta, con ấy?”

“Ký ức ư?” Lissianna ngây người hỏi lại, mắt cô quay lại nhìn đám đồng phạm của mình với vẻ hoảng hốt. Họ cũng trông ngây ra y hệt như cô.

“Để thay thế cho ký ức của anh ta về việc ở đây ấy?” Marguerite giải thích và rồi nhíu mày nhìn cái tủ lạnh lầm bầm. “Chết tiện, chúng ta hầu như là hết sạch máu rồi. Đêm qua hẳn chúng ta đã dùng hết trong bữa tiệc.”

“Hôm nay Bastien sẽ gửi thêm một mớ mà.” Martine nhắc nhở bà.

“À ừ, phải rồi.” Marguerite thả lỏng người hơn một chút nhưng vẫn lườm vào các ngăn trống của tủ lạnh một cách không hài lòng, rõ ràng đang ước gì bà có thể chụp một trong đám túi máu còn lại trong tủ và đập vào răng, nhưng biết là bà không nên làm thế nếu muốn Lissianna tỉnh táo. “Thế nào?” Cuối cùng bà hỏi lại. “Con đã để ký ức nào vào đầu anh ta để thay cho việc anh ta ở đây?”

“Ừhm…” Lissianna liếc những người khác và thở dài thú nhận. “Con đã không làm việc

Marguerite đang cúi xuống sắp xếp lại các thứ trong tủ lạnh chợt cứng người lại và từ từ đứng thẳng lên. Nếu lúc nãy mẹ cô trông hoảng hốt, thì lúc này trông bà còn hơn thế nhiều. “Mẹ có nghe nhầm không?” Bà yếu ớt nói. “Con đã không làm gì cơ? Làm ơn nói lại rằng con đã không để gã đàn ông đó lang thang trong thành phố với cả đống kiến thức về sự tồn tại của chúng ta trong đầu chứ? Làm ơn nói với mẹ rằng con đã tẩy sạch ký ức anh ta và đặt vào đó vài ký ức mới như là con đã được dạy dỗ từ bé ấy.”

Lissianna thở dài. Cô đã được nuôi lớn từ nhỏ với điều đó dộng vào đầu cô rằng người bình thường luôn phải bị tẩy sạch ký ức. Họ không thể bị bỏ lại đâu đó với tí khái niệm nào về sự tồn tại của những người như cô. Đó là mối đe dọa lớn của dòng tộc. Nhất là sau hơn hai trăm năm sống trên đời, điều đó còn vang vọng hơn gấp bội. Vậy mà cô đã để anh ta đi mà không làm điều đó.

“Con có muốn cũng đâu có làm được gì nào. Con không thể xâm nhập vào trí não anh ta, thậm chí chỉ để đọc suy nghĩ cũng không, mẹ nhớ chưa?” Cô nói.

Dì Martine trông hoàn tòan bất ngờ. “Cháu không thể đọc suy nghĩ anh ta ư?”

“Không một chút nào.”

Dì Martine ngó sang Marguerite. Mẹ của Lissianna mở miệng, dễ là để bùng nổ cơn giận dữ của mình, nhưng Elspeth vội vàng bào chữa cho Lissianna. “Không sao đâu dì Marguerite, Greg đâu biết gì về chúng ta hay việc chúng ta là ai đâu.”

“Đúng đấy, theo những gì anh ta nghĩ thì chúng ta chỉ là một đám lập dị, không phải ma cà rồng đâu.” Thomas xen vào, và câu nhận xét đó khiến Lissianna nhíu mày.

“Hơn nữa,” Elspeth nói tiếp. ”Nếu anh ta có định tố cáo là anh ta bị bắt cóc hay gì đó khác, không ai sẽ tin anh ta. Anh ta đã trèo vào thùng xe một cách tự nguyện, và điều đó thể hiện ở băng ghi hình máy quay ở bãi đỗ xe.”

“Và điều duy nhất anh ta có thể than phiền là bị giữ lại qua đêm và lỡ chuyến bay.” Jeanne Louise không kém cạnh. “Và nhà chức trách sẽ nghĩ đó chỉ là một trò chơi dục tính nào đó đi hơi quá đà và anh ta đang muốn bồi hoàn vé máy bay mà thôi.”

Marguerite đóng sầm cửa tủ lạnh lại và quát. “Đấy là lập luận của chính anh ta phải không? Chắc hẳn là thế rồi !”

Lissianna th nguyền rủa bản thân. Ngay khi cô nghe thấy Jeanne Louise nói hở ra về cái trò chơi dục tính gì đó, cô biết ngay là họ đã phạm sai lầm. Jeanne Louise là người bảo thủ nhất nhóm và là người cuối cùng có thể đi loanh quanh và nói về những thứ như là trò chơi tình dục.

Marguerite quay lại chỗ họ. “Thế còn cổ anh ta thì sao?”

“Cổ anh ta ư?” Lissianna bối rối hỏi lại.

“Con đã cắn anh ta còn gì?” Lissianna cảm thấy như tim mình chùng xuống. Thường thì cô luôn cố đảm bảo là đã để vào đầu ‘bữa ăn’ của cô rằng dấu răng của cô là một vết dao cạo bất cẩn và phải băng bó lại cho tới khi nó liền lại. Hoặc là hậu quả của một tai nạn bất cẩn với cái nĩa to dùng để làm tiệc thịt nướng. Tuy vậy cô đã không thể cấy suy nghĩ đó vào đầu Greg được. Cô đã hoàn toàn quên về cái cắn đó. Thật tệ rồi đây. Anh ta sẽ nhìn thấy nó và thắc mắc. Thậm chí anh ta còn đến bệnh viện gặp bác sĩ nhờ khám nữa kìa, và để cho người khác nhìn thấy nó. Vẻ mặt cô trở nên lo lắng và cô thú nhận một cách khổ sở. “Con quên béng mất về việc đã cắn anh ta. Con đã không…”


“Đừng lo.” Marguerite thở dài ngắt lời cô. “Mẹ sẽ lo chuyện đó.”

“Bằng cách nào ạ?” Lissianna lo lắng hỏi.

Mẹ cô suy nghĩ một lúc rồi nói. “Mẹ sẽ thăm anh ta một chút và xóa ký ức của anh ta cũng như là để vào đó một lời giải thích hợp lý về vết răng.”

“Con rất tiếc.” Lissianna thì thầm, cảm thấy thật tồi tệ. Cô không thể tin là cô đã quên mất đã cắn anh ta. Lúc đó nó đã là một kỷ niệm khó mà quên được.

“Không tiếc bằng mẹ đâu.” Marguerite nói. ”Mẹ thật sự rất trông chờ vào khả năng anh ta sẽ chữa lành bệnh sợ hãi của con.” Sự thất vọng của bà lồ lộ trong giọng nói va tưới thêm dầu vào cảm giác hối lỗi của Lissianna, nhất là khi bà nghiêm khắc nhìn cô nói thêm. “Và bao nhiêu lần mẹ nói với con rồi, về việc rất bất nhã khi trả lại một món quà được tặng hả?”

“Con sẽ đặt hẹn với anh ta sau khi anh ta nghỉ phép về.” Lissianna đề nghị, cố bù lại.

“Lisssianna, nếu mọi việc dễ dàng như thế thì mẹ đã đặt hẹn cho con từ đời nào rồi.” Marguerite giải thích. “Nhưng con cũng biết chúng ta không thể che dấu các ký ức quá vài ba lần mà không bị nguy cơ thất bại toàn bộ. Họ có thể tự xây dựng sự đề kháng cho mình. Một phần của họ sẽ vẫn nhận ra và càng lúc việc đó càng khó khăn hơn gấp bội. Một hai lần thì không sao, nhưng nhiều hơn thế thì không nên cho lắm. Đó là lý do vì sao mẹ hào hứng với bác sĩ Hewitt việc anh ta có khả năng chữa chứng bệnh cho con sau một tới hai buổi trị liệu. Mẹ đã nghĩ chúng ta có thể mang anh ta tới đây, để anh ta chữa cho con, giữ anh tới hết kỳ nghỉ phép để chắc chắn nó có tác dụng, rồi sau đó mới xóa bỏ ký ức và thả anh ta đi.”

“Ừhm, con chỉ cần…” Lissianna nhún vai bất lực. “để xem, đặt hẹn với ai đó khác. Hẳn phải có một bác sĩ trị liệu khác biết cách chữa chứ.” Cô chỉ ra. “Nếu chỉ cần một tới hai buổi chữa trị, thì sau đó chúng ta có thể tẩy não anh ta thay vì phải làm mỗi lần.”

“Ừh, nhưng con định hẹn ai?”

Im lặng bao trùm căn phòng trong một lúc, và dì Martine lên tiếng bình thản. “Chúng ta có thể hỏi Bác sĩ Hewitt tên một bác sĩ tâm lý có khả năng xử lý những bệnh như thế trước khi xóa ký ức của anh ta.”

Marguerite quay lại nhìn chị dâu mình ngạc nhiên. “Chúng ta ư?”

“Ừhm,” Martine nhún vai. “Em không nghĩ là chị sẽ để em xoay sở một thân một mình đấy chứ? Đám con gái của chị giúp thả anh ta đi, nên chị sẽ giúp em xử lý mớ bừa bộn bọn nhóc đó để lại.”

Khi Marguerite còn đang phân vân thì Martine nói tiếp. “Sẽ không lâu đâu mà. Có khi trên đường về mình còn kịp dừng lại đi sửa móng tay hay đi mua sắm nữa. Mọi thứ ở đây rẻ hơn Anh nhiều.”

Vai Marguerite đỡ căng thẳng hơn một chút, bà gật đầu. “Thế thì tốt quá. Sau đó chúng ta có thể ghé qua cửa hàng tạp hóa. Em cần mua ít đồ ăn cho hai nhóc sinh đôi khi chúng ở đây.”

Lissianna bắt đầu thư giãn hơn một chút khi hai người phụ nữ bước ra cửa nhưng rồi cứng người lại khi mẹ cô quay lại, liếc cô một cái sắc lẻm. “Mẹ nghĩ là con sẽ phải đi làm việc rồi Lissianna, nhưng con SẼ quay về đây sau giờ làm việc phải không nào? Mẹ nghĩ là tuần này con nên ở lại đây để con có thể gặp các chị em họ của con, phải không?”

Dù đó là một câu hỏi nhưng Lissianna không nghĩ mẹ cô đang thật sự hỏi ý kiến cô. Cô đã gặp đủ rắc rối với Greg rồi nên không muốn xáo động thêm nữa. Cô đơn giản chỉ gật đầu thay câu trả lời.

“Tốt. Mẹ chờ con sau giờ làm việc.” Bà nói nghiêm giọng trước khi chuyển ánh mắt sang phía Thomas và Jeanne Louise. “Các cháu cũng sẽ không phiềnhời gian với các chị em họ chứ?”

“Vâng thưa dì.” Jeanne Louise ngoan ngoãn nói.

Thomas thì toét miệng cười nói. “Dì biết cháu mà dì Marguerite. Cháu luôn vui lòng hộ tống các thiếu nữ xinh đẹp này.”

Mỉm cười thoáng qua, bà quay sang Mirabeau. “Cả cháu nữa chaú thân yêu, cháu cũng được mời ở lại.”

“Ơ… dạ…”

Lissianna cười thú vị khi thấy Mirabeau vô vọng tìm kiếm một lời nào đó lịch sự nhất có thể để từ chối lời mời. Trước khi chị kịp nói ra gì, Marguerite đã nói. “Tốt.” rồi quay đi cùng Martine bước ra ngoài.

Thomas khúc khích cười. “Hoan nghênh chị tham gia gia đình, Mirabeau ạ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.